Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao trời của em 🌌

Đưa em về nhà.

Edit: Xiao Yi.

Ba tháng đầu học kỳ mới nhanh chóng trôi qua, Dư Triết Nhã bắt đầu tập luyện theo kỳ ở ban nhạc, không khác với tập chơi trống là bao. Lần này có nhiều người mới rành chơi nhạc cụ, chỉ có cô là biết mỗi chơi trống, khó tránh khỏi chiều nào cũng bị ban nhạc gọi tới luyện tập.

Mỗi khi học xong tiết tự học buổi tối, Khúc Lâm đều sẽ cố tình cho cô quá giang vì tiện đường. Nhưng nếu luyện tập, thời gian tự nhiên có hơi không tiện. Dư Triết Nhã cũng ngại để Khúc Lâm chờ mình, cho nên sau vài lần cô kiên trì từ chối, Khúc Lâm cũng nghe theo ý cô.

Bởi vì hôm nay tập ca khúc mới cùng ban nhạc nên Dư Triết Nhã phải luyện mấy lần, thời gian khó tránh bị muộn rất nhiều. Lúc cô đi ra cổng trường đã là mười giờ tối, khoảng cách từ đây tới trạm xe buýt còn một đoạn, cô mở điện thoại vừa nghe nhạc vừa chậm rãi đi qua đó.

Tí tách~ [1]

Dư Triết Nhã nghe đến nhập tâm, đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng còi xe thật lớn, doạ cô nhảy dựng. Cô có hơi giận quay đầu nhìn xem, lập tức đối diện với đôi mắt kia.

Tuy rằng anh đội nón bảo hiểm, nhưng Dư Triết Nhã chỉ liếc mắt một cái liền biết được anh là ai.

"Em lên xe đi."

Dư Triết Nhã có hơi không kịp phản ứng, "Dạ?"

"Lên xe, tôi đưa em về." Nói xong, Trương Tinh Thần cởi nón bảo hiểm xuống, đưa cho cô.

Bởi vì đội nón bảo hiểm cho nên mái tóc của anh có hơi loạn, nhưng vẫn điển trai như vậy, thậm chí còn có điểm gợi cảm.

Dư Triết Nhã nhìn nón bảo hiểm màu đen trong tay, trong đầu trống trơn không chút suy nghĩ. Tuy đã ngây ngốc đội nó lên đầu nhưng cô vẫn không nhịn được kinh ngạc.

Bởi vì có loại hương vị thuộc về riêng Trương Tinh Thần đang tràn ra khắp mặt, nên cô có cảm giác hệt như đang cùng anh ôm ấp, không thể lui được.

Dư Triết Nhã chưa từng ngồi xe máy bao giờ. Cô ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mặt, có hơi không biết làm sao.

Trương Tinh Thần kín đáo cong môi, "Em đạp lên chỗ này rồi sải bước qua đây."

Dư Triết Nhã nghe lời anh, thuận lợi ngồi lên xe. Nhưng mà kế tiếp thì sao? Phải làm gì nữa bây giờ? Tay cô nên đặt ở đâu đây?

Trương Tinh Thần hơi nghiêng đầu ra sau, hỏi: "Địa chỉ nhà em?"

Sau khi Dư Triết Nhã run giọng nói cho anh địa chỉ nhà mình, thân xe chuyển động vụt về phía trước, làm cho Dư Triết Nhã sợ tới mức ôm chặt eo của anh theo phản xạ có điều kiện.

Tới khi tốc độ xe ổn định rồi, cô mới ý thức được tay mình vừa mới ôm eo của Trương Tinh Thần. Cô liền xấu hổ muốn rút tay về, đột nhiên cảm giác được anh cố tình ép tay cô lại, ý bảo cô đừng buông ra.

Dư Triết Nhã cảm thấy bản thân như đang đi trên bông vậy, cả người lâng lâng, đôi khi sợi tóc của Trương Tinh Thần còn phất ngang đôi mắt của cô, hơi ngứa.

Tiếp xúc chặt chẽ như vậy, cộng thêm trên người Trương Tinh Thần toát ra hương vị, mà chính mình lại sát gần tấm lưng rộng của anh tới thế làm cho Dư Triết Nhã cảm thấy nơi tư mật của mình có hơi tê dại, cảm giác như muốn đi tè.

Thật may là có trận gió thổi qua trấn an Dư Triết Nhã lại, cũng che giấu được khô nóng trên hai má của cô.

Nếu như được thân hình như thế phủ lên mình, cảm giác sẽ an tâm đến độ nào nhỉ?

Không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười khẽ, "Em có thể thả tôi ra rồi."

Thì ra anh đã lái về tới cổng tiểu khu, Dư Triết Nhã bối rối buông tay ra, nhưng vì nóng vội nên nón bảo hiểm còn chưa kịp cởi xuống.

Đột nhiên, Trương Tinh Thần cúi đầu tới trước mặt cô rồi ấn mở khoá cài. Anh thuận lợi tháo nón bảo hiểm ra rồi đội lên đầu mình, sau đó khởi động con xe.

"Cảm ơn anh ạ!" Sau khi nói xong, Dư Triết Nhã không đợi Trương Tinh Thần trả lời đã nhanh chóng chạy về nhà mình.

Lúc vào tới nhà, Dư Triết Nhã mới cảm thấy những chuyện vừa mới xảy ra thật không chân thực. Nhưng mà quanh người cô vẫn còn vương lại hơi thở của anh, khiến cô cực kỳ xấu hổ đi rửa mặt một chút cho bình tĩnh lại.

"Trời ơi..."

Có lẽ vì đội nón bảo hiểm mà mái tóc của Dư Triết Nhã rối bù, còn có mấy sợi tóc dính lên trán, chắc chắn là lúc nãy Trương Tinh Thần đã nhìn thấy! ! !

Anh ấy vậy mà đích thân đưa mình về nhà, hẳn là nhớ rõ mặt của mình đi? – Bởi vì suy nghĩ này mà trong lòng Dư Triết Nhã đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

Lúc đi tắm rửa, Dư Triết Nhã phát hiện quần lót của mình có vài chỗ thấm ướt. Cô cảm thấy mặt mình đỏ thấu luôn rồi, bởi vì ở độ tuổi này, ít nhiều cô cũng đã biết tới chuyện nam nữ.

Nếu lúc nãy cô lại ôm thấp một chút, có phải sẽ vô tình chạm vào nơi đó của anh hay không?

...

Lời editor:

Truyện được convert bởi Reine Dunkeln | edit bởi Xiao Yi và đăng tại https://minhthaole.wordpress.com/

_____

[1] Tí tách: ở đây ám chỉ tiếng mưa rơi tí tách – Dư Triết Nhã nghe nhạc về mưa (?).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net