Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao trời của em 🌌

Cầu hôn.

Edit: Xiao Yi.

Lần này, Trương Tinh Thần đột nhiên đi công tác làm Dư Triết Nhã không kịp tạm biệt anh. Đêm trước hôm đó, cô bị anh làm tới mức không biết trời trăng. Cảm giác ôm nhau không rời suốt đêm làm cho người nào đó chìm trong khoái cảm cực hạn mà quên mất phải hỏi người đàn ông đang mải mê cày cấy trên người mình.

Dư Triết Nhã có rất rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.

Tuy công ty bị thu mua nhưng nhân sự nội bộ vẫn không thay đổi gì, Dư Triết Nhã chưa từng trải qua chuyện này, ban đầu còn cảm thấy nó thật kỳ lạ, nhưng là Thân Mẫn luôn lải nhải gì đó làm cô không tránh được nghi ngờ.

Nửa năm gần đây, mọi chuyện của cô vẫn luôn tốt đẹp. Vừa tốt nghiệp đã có thể tới công ty làm việc, nhưng không bao lâu sau lại xảy ra chuyện công ty bị thu mua, lại không biết là may mắn hay xui xẻo mà ông chủ mới hình như biết mình?

Dư Triết Nhã cân nhắc một chút, rốt cục cũng cảm thấy trong chuyện này có điểm khả nghi.

Chẳng lẽ đây là việc Trương Tinh Thần đã làm sau lưng cô? Có phải còn rất nhiều chuyện mà cô chưa từng hay biết về anh đúng không?

Khúc Lâm vẫn luôn an ủi Dư Triết Nhã là không có khả năng ấy đâu. Cứ cho là Trương Tinh Thần có năng lực đi, nhưng suy cho cùng thì anh chỉ mới về nước. Dư Triết Nhã nghĩ đi nghĩ lại thì thấy chuyện này quá là máu chó rồi. Cô cũng không phải nữ chính thất tình, bị người lớn nhà trai phản đối tình yêu thì phải nhờ vào sự thăng tiến vô cớ một cách kỳ lạ này.

Dư Triết Nhã vốn định gọi cho Trương Tinh Thần để hỏi về những điều mà cô thấy lạ trong việc đó, nhưng mỗi khi định gọi, cô đều bị quấy nhiễu bởi suy nghĩ nếu như gọi đi chính là ra vẻ với anh. Hoặc là cô vừa mới nhắc về nó một chút đã bị anh đưa tới những nơi khiến cô khó có thể mở miệng nói tiếp về chuyện nhạy cảm ấy được.

Hôm nay, dự án cuối cùng cũng hoàn thành, lãnh đạo phía trên cũng ghi nhận kết quả lần này. Dư Triết Nhã chuẩn bị nghỉ ngơi để có sức đón nhận dự án tiếp theo.

Cô không suy nghĩ quá nhiều, chỉ tập trung thu dọn vài thứ linh tinh rồi tan ca.

Vừa xuống dưới lầu, cô bỗng phát hiện ra chiếc xe hơi màu đen mà mình quen thuộc.

Người đàn ông cao lớn dựa nửa người lên thân xe, đồng tử thâm thuý gắt gao nhìn cô chằm chằm. Thoạt nhìn nó giống như một ánh lửa khiến lòng người sợ hãi, vì nếu không cẩn thận, ánh lửa đó có thể bùng cháy lan ra.

"Anh về cũng không chịu báo trước cho em một tiếng!" Trong khoảng thời gian sống chung này, đôi khi Dư Triết Nhã đã vô thức lộ ra một chút giận dỗi khi nói chuyện với anh.

"Lại đây nào." Trương Tinh Thần dang rộng hai tay về hướng cô.

Không màng đây là chỗ công cộng, Dư Triết Nhã bị nỗi nhớ nhung nhiều ngày cướp đi lý trí. Cô chạy tới ôm anh thật chặt, vùi sâu vào hõm cổ của anh rồi hít hà hương vị thuộc về anh. Mộc hương lạnh lẽo lan khắp mặt, gảy cho trái tim của cô rung động từng hồi.

Sau khi ngồi vào xe, Trương Tinh Thần dán lại gần cô, vừa chạm tới môi của người trong lòng, đầu lưỡi của anh vô thức dò xét chui ra. Dư Triết Nhã vô thức hé miệng tuỳ anh xâm chiếm. Giữa răng và môi là hương vị của sự nhung nhớ. Khó khăn lắm mới gặp lại anh, sau đó lại chia xa nhiều lúc khiến cô không thể bình tĩnh.

Dư Triết Nhã không ngừng đuổi theo đầu lưỡi của Trương Tinh Thần, chỉ hận không thể nhân giây tiếp theo mà rên thành tiếng, cầu anh cho mình được sảng khoái.

"Được rồi, bé ngoan, lát nữa tới khách sạn rồi mình tiếp tục." Trương Tinh Thần cười khẽ, tách ra khỏi người trong lòng.

Cật lực áp chế dục vọng của mình xuống, anh không muốn để lộ ra sự quyến rũ của Dư Triết Nhã trước mặt người khác.

Sau khi đại não đỡ thiếu oxy, Dư Triết Nhã mới phát hiện ra trong xe còn có người thứ ba, là tài xế ở hàng ghế trước. Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, hoảng loạn sửa sang một chút. Trương Tinh Thần giúp cô chỉnh lại vùng áo trước ngực, sau đó hung hăng ôm cô vào lòng, xoa xoa vài cái.

...

Dư Triết Nhã không biết vì sao anh lại đưa cô tới phòng tổng thống ở khách sạn tốt nhất trong thành phố.

Nhưng khi vừa mở cửa ra, tới năng lực hỏi chuyện mà cô cũng không có.

Cả phòng trải đầy hoa hồng từ cửa ra vào tới sân thượng ngoài ban công. Trong phòng không hề bật đèn, sau khi màn đêm buông xuống, từng điểm phát quang đính trên cánh hồng đã dẫn lối cho cô bước về phía trước.

Ngoài sân thượng có rất nhiều bong bóng được cố định bằng một cuộn giấy, xung quanh còn có hoa hồng cắm nến xếp thành hình trái tim.

Dư Triết Nhã cầm lấy cuộn giấy kia, bong bóng lập tức mất lực kéo nên bay lên trời, lan ra bốn phía, cực kỳ xán lạn.

Cô mở cuộn giấy khá dày và tinh xảo kia ra. Trong đó chỉ có một hàng chữ nhỏ, nhưng sau khi Dư Triết Nhã cẩn thận đọc kỹ, nước mắt của cô lập tức rơi đầy mặt.

Quãng đời còn lại rất dài, xin hãy cho anh cơ hội để bù đắp khoảng thời gian 6 năm mà em đã từng mơ hồ ấy. Triết Nhã, em có nguyện ý làm bà Trương hay không?

Dư Triết Nhã vừa quay đầu lại đã thấy Trương Tinh Thần quỳ xuống bên cạnh mình. Anh dịu dàng nắm lấy tay cô, nghiêm túc mở miệng: "Anh nói rồi, kiếp này của Trương Tinh Thần anh chỉ yêu một mình em, anh tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

"Triết Nhã, anh yêu em. Em hãy đồng ý làm bà Trương của anh được không?"

Thì ra anh biết tất cả.

Anh biết dù họ ở bên nhau chưa từng có thổ lộ riêng tư, nhưng chuyện kết hôn thì luôn cần một nghi thức như vậy, luôn cần một câu như 'anh yêu em'.

Trương Tinh Thần vốn là người kiệm lời, cho nên khi anh nói ra những lời này đã khiến trái tim của cô cực kỳ rung động.

"Vâng, em đồng ý."

Trương Tinh Thần trịnh trọng đeo chiếc nhẫn kim cương hình vuông vào ngón áp út của cô, sau đó nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn.

Tiếp đó là Dư Triết Nhã bị kéo lại, bị anh triền miên hôn sâu.

Đương nhiên, tối hôm đó cũng là mưa gió vũ vần. Chỉ cần tách ra một chút, trong lòng như có kim đâm.

...

Lời editor:

Truyện được convert bởi Reine Dunkeln | edit bởi Xiao Yi và đăng tại https://minhthaole.wordpress.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net