Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao trời của em 🌌

Đại kết cục.

Edit: Xiao Yi.

Thái độ của Trương Tinh Thần rất khác thường, không hề dịu dàng chờ cho Dư Triết Nhã kịp thích nghi đã tự mình tiến vào.

"Ah~"

"Ừm..."

Cả hai đồng thanh thở dài.

Trương Tinh Thần mạnh mẽ ra vào mấy chục lần, hơi thở của anh có hơi loạn, mắt nhìn người dưới thân, "Như vầy có thoải mái không em?"

Giữa cơn mê tình, Dư Triết Nhã bắt được một tia lý trí.

Hô hấp của người đàn ông trước mặt đang hỗn loạn, hơi thở nóng bỏng phả xuống mặt cô, khiến cô vô thức rỉ ra nhiều chất lỏng hơn, cũng vô thức co rút lại.

"Ồ, con nhóc yêu tinh này, muốn chồng của em bị đau à?"

"..."

"Sao em không nói gì?" Trương Tinh Thần chơi xấu, ưỡn thẳng lưng ra, thúc càng sâu vào hạ thân nhỏ hẹp.

"Ah~ Anh nhẹ một chút coi, có ai sẽ trò chuyện vào lúc này đâu chứ?" Dứt lời, Dư Triết Nhã xấu hổ ôm ghì lấy người đàn ông vào lòng, chôn khuôn mặt đỏ rực của mình trong khung xương cổ gợi cảm của anh.

"Phì~ em vẫn dễ xấu hổ như vậy." Đáy lòng của Trương Tinh Thần mềm ra, nhưng 'người anh em' bên dưới lại thô dài hơn một chút làm cô phải cố gắng dung hợp càng nhiều.

Tiếng rên của Dư Triết Nhã chẳng khác nào độc tình đối với anh, làm anh chỉ hận không thể mãi mãi chôn mình giữa chốn mê hồn kia, để cho nơi dịu dàng nhất của cô mãi mãi bao lấy vật hung ác nhất của mình.

Làm tình một hồi, Dư Triết Nhã rốt cục đã mất đi lí trí nơi cực hoan.

Không biết là cô tỉnh lại bao nhiêu lần bị làm tới ngất đi, cuối cùng Trương Tinh Thần mới dồn dập thở dốc, khàn giọng một tiếng rồi kết thúc.

Ý thức cuối cùng của Dư Triết Nhã trước khi hôn mê chính là: sau này thà để anh đi công tác nhiều nhiều còn hơn! ! !

Lăn lộn tới nửa đêm, hai người ngủ tới trưa hôm sau mới dậy.

Lúc Dư Triết Nhã mơ hồ mở mắt ra, Trương Tinh Thần đã mặc quần áo của khách sạn đưa tới một cách chỉnh tề.

"Sao anh mặc đồ nghiêm túc vậy?"

Thấy bé con trên giường đã tỉnh, Trương Tinh Thần liền đi tới, tặng cho cô một nụ hôn sâu, "Ra mắt ba mẹ vợ của anh không được nghiêm túc một chút à?"

Người đàn ông nhẹ cong khoé môi, dịu dàng vò rối mái tóc màu đen xoăn rong biển của Dư Triết Nhã.

? ! !

Trương Tinh Thần không hề nói thêm cái gì, chỉ lấy váy dài mặc lên người cô rồi dịu dàng giúp cô rửa mặt.

...

Thành phố D cách thành phố mà họ đang ở không quá xa, đi máy bay chỉ mất hai tiếng.

Sau khi xuống máy bay, người tới đón họ là chú tài xế mà Dư Triết Nhã thường thấy trước đây.

Dư Triết Nhã cảm thấy mình như xuyên qua thời gian, chàng trai đã từng tay trong tay với cô rốt cục đã trút bỏ hơi thở niên thiếu, trở thành một người đàn ông thành thục mà lãnh đạm.

"Anh đã từng gặp ba mẹ của em rồi sao?"

"Ừ, lần trước nhân lúc công tác nên anh về đây một chuyến, trùng hợp gặp họ."

"Anh già dặn đủ trò như vậy thì làm gì có cái gọi là 'trùng hợp'?"

Trương Tinh Thần nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó, anh cong môi, khom người tới gần cô, "Già chỗ nào đâu?"

Hơi thở nồng ấm bỗng chốc bao phủ làm Dư Triết Nhã vô thức nhớ lại cơn lũ lâm li tối hôm qua và những lần thúc eo không biết mệt mỏi của anh...

Ngay tắp lự, cô miệng đắng lưỡi khô đẩy Trương Tinh Thần ra.

...

Vừa bước vào cửa đã thấy ba mẹ Dư ở nhà đang cực kỳ bận rộn.

Mẹ Dư vừa thấy Trương Tinh Thần liền nhiệt tình chào đón: "Ôi dào, con tới là được rồi, còn mua nhiều đồ như thế làm gì? Mấy thứ con mua lần trước, ba mẹ còn chưa xài hết nữa."

"Mẹ, việc nên làm thôi ạ." Trương Tinh Thần thản nhiên gọi mẹ Dư như thế.

! ! ! – Dư Triết Nhã thiếu chút nữa là không hít được cái bầu không khí này.

Gã hồ ly này, trước mặt cô là một lớp mặt nạ, quay đi cái là mặt nạ khác ngay!

"Ba, con về rồi." Thấy mình không thể chiếm được sự chú ý của mẹ Dư, cô lập tức tấn công sang ba Dư.

Ba Dư buông tẩu thuốc xuống, vẫy tay gọi cô lại gần, "Con đó, đứa nhỏ này, chuyện hệ trọng như vậy sao lại không nói sớm cho ba mẹ biết hả? Vẫn là Thiên Tinh cẩn thận nên đã cố tình trích thời gian công tác ra để tới đây nói chuyện với ba mẹ."

"Chỉ là con còn trẻ tuổi, đã suy nghĩ kỹ chưa? Con thật sự muốn ở bên cạnh thằng bé chứ?"

"Vâng ạ. Ba, con cực kỳ thích anh ấy, không đúng, là con yêu anh ấy." Dư Triết Nhã không dám nhớ lại tâm trạng nhiều năm trước của mình, chỉ sợ bản thân lại không kìm được mà bật khóc.

"Hồi con còn học cấp ba, mỗi khi tuyết rơi, thấy dáng vẻ của con luôn buồn bã không vui, ba liền biết nhất định đã có chuyện gì. Nhưng thật may mắn, từ nhỏ con đã tự lập, ba và mẹ tin rằng con có thể tự ổn định tâm trạng của mình thật tốt."

"Ba, cảm ơn ba." Dư Triết Nhã không ngờ ba mẹ vẫn luôn ở bên ngoài, chỉ bằng đôi lúc về nhà đã nhận ra sự khác biệt trong tâm lý của cô.

Bữa tối, mẹ Dư đều nấu những món mà Trương Tinh Thần thích ăn làm Dư Triết Nhã không khỏi cảm thấy ghen ghét. Tên khốn kiếp này sao lại được nhiều người quý mến như thế chứ?

"Sao vậy? Anh đẹp trai lắm à?" Trương Tinh Thần thấp giọng hỏi bên tai cô.

Dưới sự tức giận, Dư Triết Nhã giẫm mạnh chân mình xuống chân của tên nào đó dưới gầm bàn. Trương Tinh Thần xuýt xoa một tiếng, tâm trạng lại cảm thấy cực kỳ vui sướng.

...

Sáng sớm hôm sau, người nào đó có thói quen ngủ nướng bất ngờ bị gọi dậy.

"Em muốn ngủ nữa..." Dư Triết Nhã bị ép rời giường nên rất tức giận, nhìn thấy dáng vẻ tỉnh rụi của người đàn ông kia, cô càng tức hơn.

Tối hôm qua, vì sợ ba mẹ sẽ nghe thấy họ đang làm cái gì nên cô chỉ có thể nỗ lực đè nén khoái cảm cực hạn trong người. Không ngờ Trương Tinh Thần lại yêu chết cái dáng vẻ kiềm chế của cô, cho nên đã quấn lấy cô tận mấy lần, tới bây giờ chân cô vẫn còn đang run đây này.

"Vợ ơi, đi thôi, mình đi đăng ký."

"Không đi, em thà đi ngủ!"

"Ngoan, đứng lên nhanh, nếu không ngày mai em có muốn đứng lên cũng không nổi."

"..."

Cuối cùng, Trương Tinh Thần cũng cầm được quyển sổ màu đỏ vào tay, sâu tận đáy mắt là sự dịu dàng vô hạn.

Trong ảnh chụp, cô gái có vẻ khó chịu, còn chàng trai đang cúi đầu nhìn cô lại cực kỳ cưng chiều, sâu trong đáy mắt của anh là tình yêu vô bờ.

...

Trương Tinh Thần, anh là ngôi sao duy nhất mà em nhìn thấy trong vũ trụ mênh mông.

Dư Triết Nhã, ngôi sao duy nhất ấy chỉ thuộc về em.

...

Lời tác giả:

Hơizzz, hoãn viết đã lâu, cuối cùng cũng viết xong rồi.

Chắc là sẽ có ngoại truyện về hôn lễ, sinh con và Tư Hàn Dặc.

Kinh nghiệm lần đầu viết truyện nói cho tôi biết là muốn hoàn thành tác phẩm một cách tốt hơn nữa. Chân thành cảm ơn mọi người.

Đừng quên truyện mới về Ninh Vũ Hi nhé, yêu mọi người *moah moah* ~

...

Lời editor:

Truyện được convert bởi Reine Dunkeln | edit bởi Xiao Yi và đăng tại https://minhthaole.wordpress.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net