[Sắc hiệp]Lưu manh lão sư (Chương 451-500)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 451: Anh thực lợi hại!

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi kawaguchi - 4vn.eu

Tá Đằng Mộc nghe Ma Vương nói năm trăm vạn quá ít hắn đành nghiến răng nói:

"Một ngàn vạn , thế nhưng phải để chúng tôi phải ký kết với Âu Minh".

"Một ngàn vạn? Ha. Ha, Tiểu Mộc, hay ngươi cứ mời cao thủ khác đi nha. Nếu như là chuyện nhỏ nhặt, dựa vào quan hệ giữa ta và sư phụ của ngươi, ta có thể giúp đỡ không cần tiền. Nhưng chuyện này lại khác, đối phương đông người, võ công lại cao cường như vậy. Chúng ta sẽ phải chịu mạo hiểm rất lớn, ta không thể giao cho các huynh đệ được" Ma Vương cười gian xảo.

Hắn biết nếu tại M chính bản thân hắn cũng không giúp được Tá Đằng Mộc, Tá Đằng Mộc cũng không còn cách nào khác.

Tá Đằng Mộc thầm cả kinh khi nghe Ma Vương muốn hai ngàn vạn, hắn thầm nghĩ:

" Mẹ kiếp, gã Ma Vương này quá tàn nhẫn thế nhưng hắn cũng rất lợi hại. Hạng mục hợp tác sẽ mang tới lợi nhuận to lớn. Không còn cách nào khác nếu như bọn Ma Vương không đồng ý giúp đỡ bản thân mình, tới lúc đó bản thân mình một xu cũng không thu được. Cứ coi như mình thu ít tiền đi một chút.

"Được, Ma Vương. Ta đồng ý hai ngàn vạn. Ngươi phải giúp ta giết chết Hoàng Na" Tá Đằng Mộc khẽ cắn môi nói.

Hắn thực sự không còn lựa chọn nào khác.

"Tiểu Mộc. Ha, ha như vậy mọi người đã hiểu nhau. Chuyện của ngươi chính là chuyện của ta. Ngươi không cần phải sợ chúng ta chắc chắn sẽ giúp ngươi. Còn về phần hai ngàn vạn, không cần vội chờ khi các ngươi ký kết xong rồi giao cho chúng ta cũng không muộn"

Lúc này Ma Vương giả vờ từ bi nói với Tá Đằng Mộc. Hắn ra vẻ giúp Tá Đằng Mộc không phải vì tiền mà vì tình cảm.

"Ta nghe lời ngươi, Ma Vương. Ngươi phải tranh thủ thời gian tới giúp ta"

Dù tâm trạng của Tá Đằng Mộc không thoải mái, thầm mắng Ma Vương là con cáo già nhưng hắn không dám nói thẳng ra điều đó.

"Được rồi, các ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi. Việc này ta chỉ cần giao cho Đại Vĩ làm là được. Khi tới ta sẽ phái nhiều cao thủ Ma Môn chúng ta đi trợ giúp ngươi. Đại Vĩ, mau tiễn Tiểu Mộc"

Nói xong Ma Vương khoát tay đứng lên. Tâm trạng hắn cũng khá bực bội khi nửa đêm canh ba bị Tá Đằng Mộc đánh thức dậy.

"Tá Đằng thiếu gia, chúng ta đi thôi" Diệp Đại Vĩ cười nịnh với Tá Đằng Mộc.

Tá Đằng gia tộc ở Mộc Nhật có thế lực rất lớn chính vì thế Ma Vương cũng không dám lạnh nhạt với Tá Đằng Mộc, hơn nữa chỉ cần hắn và Tá Đằng Mộc có quan hệ tốt với nhau, sau này chuyện gì cũng có thể thương lượng được.

"Đại Vĩ, đã muộn quá thế này mà còn còn phải tiễn ta về, khổ cực cho cậu quá" Tá Đằng Mộc bối rối nói.

Trước kia hắn vẫn coi thường Diệp Đại Vĩ, hắn cảm thấy Diệp Đại Vĩ không cùng giai cấp với mình vì thế không có quan hệ thân thiết với Diệp Đại Vĩ.

Tá Đằng Mộc có thể kiêu ngạo như vậy vì ở Mộc Nhật gia tộc của hắn rất giàu có và có quyền thế nhưng bây giờ hắn đang ở Z, người mang theo đã chết khá nhiều. Hơn nữa bây giờ hắn cần có người trợ giúp nên hắn không dám đắc tội với Diệp Đại Vĩ.

"Tá Đằng thiếu gia khách khí quá. Giúp anh chính là phúc phận của Diệp Đại Vĩ" Diệp Đại Vĩ tiếp tục vuốt mông Tá Đằng Mộc.

"Đại Vĩ, sau này cậu bảo Tiểu Mộc ca ta điều gì, thiếu gia ta cũng không thấy khó chịu" Tá Đằng Mộc khoát tay, lớn tiếng nói.

"Tôi, tôi không dám trèo cao" Diệp Đại Vĩ ra vẻ xấu hổ.

Bây giờ hắn dần trở thành trợ thủ đắc lực của Ma Vương, lúc này bất kỳ chuyện quan trọng nào Ma Vương cũng giao cho hắn làm.

"Cái gì mà trèo cao với không trèo cao. Đại Vĩ, cậu không gọi ta là Mộc ca, ta tức giận đấy".Tá Đằng Mộc ra vẻ tức giận nói.

Lúc trước hắn nghe Ma Vương nói giao chuyện đó cho Diệp Đại Vĩ phụ trách hắn càng muốn mượn sức Diệp Đại Vĩ.

"Thôi được, Mộc ca, tối nay anh bị làm sợ hãi như vậy để tôi gọi một cô gái tới cho anh chơi đùa, an ủi một chút nha" Diệp Đại Vĩ cười dâm đãng.

Hắn biết Tá Đằng Mộc là một gã háo sắc.

"Bây giờ đã muộn thế này vẫn còn phụ nữ để chơi đùa sao?" Tá Đằng Mộc chần chừ.

Hắn đến Z lâu mà chưa "cùng" với một phụ nữ nào. Thứ nhất hắn không quen đất, người ở đây, thứ hai hắn sợ xảy ra chuyện không hay. Bây giờ hắn nghe Diệp Đại Vĩ nói gãi đúng chỗ ngứa, hai mắt hắn lấp lánh.

"Ở M có mấy câu lạc bộ đêm mở cửa suốt đêm. bây giờ xã hội cái gì cũng có chỉ cần anh có tiền. ha, ha" Diệp Đại Vĩ cao hứng nói.

"Tốt lắm, gọi một người cho ta chơi đùa. mẹ kiếp, mấy ngày nay phải nhịn khó chịu ghê" Tá Đằng Mộc ca thán.

"Tất cả đều do Hoàng Na hại ta, ta muốn giết chết cô ta".

"Trường Mao, mày lập tức mang một cô gái xinh đẹp tới khách sạn cho Mộc ca" Diệp Đại Vĩ quay sang nói với Trường Mao ở bên cạnh.

"Dạ, ông chủ. Em đi ngay" Trương Mao cung kính nói sau đó hắn đi ra xe.

"Đi, Mộc ca, chúng ta quay về khách sạn của anh"

Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa kéo Tá Đằng Mộc đi tới xe của hắn .

Khi tới khách sạn của Tá Đằng Mộc, cả bọn ngồi trong phòng nói chuyện một lát thì Trường Mao dẫn một cô gái xinh đẹp tới.

Người phụ nữ này mặc một cái váy đầm màu đen, cái váy ngắn ngủn, chỉ tới nửa đùi, một đôi chân thon dài, đẹp tuyệt trần cùng một đôi giầy cao gót đen làm người khác có cảm giác ả là một góa phụ đen. Bộ ngực to, cao cùng vòng eo mảnh mai khẽ đung đưa là toát ra một cảm giác thành thục gợi cảm.

"Mộc ca, anh có hài lòng với cô gái này không?" Diệp Đại Vĩ hỏi Tá Đằng Mộc.

Tá Đằng Mộc nhìn bộ ngực đầy đặn của người phụ nữ diêm dúa, hắn vội vàng gật đầu:

"Có thể không cùng sở thích của ta nhưng bây giờ muộn thế này rôi, cũng đành chấp nhận"

Tá Đằng Mộc vừa nói vừa nhìn phía trước mềm mại của người phụ nữ vừa cười dâm đãng.

Nếu như bây giờ không phải bọn Diệp Đại Vĩ đang ở đây, hắn sẽ xông tới vật cô ả này xuống, phát tiết tất cả nỗi oán hận Hoàng Na lên người cô ả này.

"Vậy Mộc ca, anh cứ nghỉ ngơi đi. Trường Mao, mày ở bên ngoài chờ" Diệp Đại Vĩ nói xong liền cùng Trường Mao đi ra ngoài.

Tá Đằng Mộc thấy mấy người Diệp Đại Vĩ đi ra ngoài liền tiến lên ôm chặt người phụ nữ diêm dúa vào lòng. Cô ả làm nghề này, loại đàn ông nào mà cô ả chưa gặp qua chứ? Lần này tiếp một người khách trẻ tuổi nên trong lòng cô ả cũng khá cao hứng.

Đôi bàn tay to của Tá Đằng Mộc lần mò một hồi trên thân thể mềm mại của cô ả, môi hắn hôn loạn xạ lên mặt cô ả, cô ả cũng phóng túng thở hổn hển. Hai tay cô ả ôm chặt thắt lưng Tá Đằng Mộc, mặt ngẩng lên để Tá Đằng Mộc hôn, làn môi khẽ hé mở, không ngừng hút lấy đầu lưỡi của Tá Đằng Mộc, thân thể mềm mại của cô ả dựa sát vào người Tá Đằng Mộc, lúc này ả kiễng cả người lên, đứng bằng mũi chân.

Thấy người phụ nữ phối hợp như vậy Tá Đằng Mộc vô cùng hưng phấn, chính bản thân hắn đã một thời gian khá lâu không làm chuyện này. Vì thế bàn tay hắn từ đang ở hông hai người tiến lên trên, sau khi nhào nặn ngực của cô ả mấy cái lại lần xuống dưới, kích động đặt ở mép váy rồi tiến dần lên trên.

Cô ả khẽ giãy giụa thân mình, trong miệng phát ra âm thanh "ư", "ư', "ư", ả không cầm tay Tá Đằng Mộc ngược lại hai đùi khẽ mở ra đề tay Tá Đằng Mộc dễ dàng tiến vào hạ thể của ả.

Nhìn cô ả xinh đẹp, dâm đãng như vậy, đồ chơi phía dưới của Tá Đằng Mộc bắt đầu cứng lại.

Cô ả để Tá Đằng Mộc sờ soạng một hồi rồi cũng thò tay chạm vào hạ thể Tá Đằng Mộc, thấy bên dưới hắn đã cứng lại vì thế cô ả tươi cười xoay người lại định cởi váy trên người ra.

Tá Đằng Mộc từ sau ôm lấy ả, hôn lên vai ả và nói:

"Người đẹp, cô em đừng cởi quần áo. Anh thích "chơi" phụ nữ mặc quần áo, cởi quần áo thì mất hết ý nghĩa".

"Vậy anh đừng làm bẩn quần áo của em, lát nữa em còn phải quay về" Cô ả suy nghĩ rồi nói.

Cô ả nhiệt tình lắc đầu, áp đầu vào mặt Tá Đằng Mộc.

"Người đẹp, yên tâm đi. Anh chơi em chứ không phải chơi quần áo của em"

Tá Đằng Mộc vừa nói hắn vừa tiến bàn tay tiến vào giữa hai chân cô ả. Đôi tất chân màu đen kéo dài tới tận bắp đùi. Khi bàn tay của Tá Đằng Mộc tiến lên tới bắp đùi cô ả hắn cảm thấy tất chân và quần chíp khá mỏng,

Tá Đằng Mộc nhanh chóng tìm được dòng suối ẩm ướt của ả, chỗ đó tỏa ra hơi nóng hầm hập, ngón tay Tá Đằng Mộc khẽ ấn vào, hai chân ả khẽ mở ra, cả người mềm nhũn tựa vào Tá Đằng Mộc, dáng vẻ để cho hắn thả cửa.

Tá Đằng Mộc vội kéo quần chíp ả xuống, kéo ra ngoài rồi hắn chụp quần chíp của ả lên đầu mình bây giờ Tá Đằng Mộc khá giống một người bịt mặt bởi vì quần chíp của ả cũng màu đen nhưng không che hết toàn bộ gương mặt Tá Đằng Mộc, chỉ che có một phần.

Tá Đằng Mộc sờ bên dưới của cô ả, hắn hét lớn:

"Oa, ta mới làm vậy cô em đã ướt át , có phải cô em đã rất hưng phấn không, người đẹp?" Tá Đằng Mộc vui vẻ kêu lên.

"Đúng vậy, anh chàng đẹp trai. Mau chơi em đi. Anh không thấy bên dưới em đã ẩm ướt như vậy sao?" Cô ả dâm đãng kêu lên.

Nhìn cô ả xinh đẹp như vậy, Tá Đằng Mộc vội ôm cô ả ném lên giường sau đó hắn nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, hắn chạy tới giường, kéo cô ả dậy. Một tay hắn ôm eo, một tay hắn kéo đùi ả ra, hùng dũng tiến vào phía dưới không biết đã ẩm ướt từ khi nào của ả.

"A" Cô ả hưng phấn kêu lên,

Không biết tiếng kêu này cô ả phát ra từ chính nội tâm của mình hay chỉ là giả vờ như vậy.

Thế nhưng Tá Đằng Mộc nghe tiếng rên rỉ của cô ả hắn cũng cực hưng phấn. Dù sao hắn gọi phụ nữ tới chỉ để giải quyết sinh lý của mình, hắn không muốn mất nhiều thời gian tán tỉnh, lãng phí thời gian vô ích vì thế Tá Đằng Mộc mạnh mẽ tiến vào.

Hai tay cô ả ôm chặt cổ Tá Đằng Mộc. Một chân đặt xuống giường, một chân bị Tá Đằng Mộc ôm, váy của ả không cởi ra bị Tá Đằng Mộc vén lên đến tận trên đùi.

"Anh chàng đẹp trai. Mạnh một chút nữa, nhanh một chút nữa"

Cô ả hình như cũng bắt đầu cảm thấy bản thân mình hưng phấn vì vậy ả ra sức kêu Tá Đằng Mộc gia tăng hành động hơn nữa.

Nghe cô ả cổ vũ mình Tá Đằng Mộc cũng cố sức thêm mấy chục động tác nữa trên người cô ả sau đó hạ thân hắn run rẩy mấy cái rồi hắn ngừng lại.

"Ôi, anh đã xong rồi ư?"

Là một phụ nữ trải qua trăm trận, cô ả cảm thấy Tá Đằng Mộc đã phun trào tất cả. Không thể nào, bản thân mình bị anh ta làm kích thích làm hứng lên thế mà giờ lại không được. Gã này làm mất hứng quá đi!

"Đúng vậy"

Tá Đằng Mộc vừa nói vừa rút đồ chơi của mình ra, cao hứng nói. Đã lâu rồi hắn không làm chuyện này, bây giờ hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Anh chàng đẹp trai, anh thật lợi hại" Cô ả lập tức khích lệ Tá Đằng Mộc.

Đây là thói quen nghề nghiệp của ả. Dù đối phương duy trì một phút đồng hồ hay một trăm phút thì ả cũng đều khích lệ. Đàn ông sợ nhất bị người khác nói mình bất lực vì thế những cô gái là nghề này không dại gì đập bể chén cơm của mình.

Chương 452: Hai lần tính tiền một lần

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi kawaguchi - 4vn.eu

Nghe người phụ nữ diêm dúa khích lệ, Tá Đằng Mộc cao hứng nói:

“Đương nhiên, ta là người đàn ông cường hãn, ta không lợi hại thì còn ai lợi hại hả? Ha, ha” Nói xong Tá Đằng Mộc cười ha hả.

“Đúng vậy, đúng vậy” Cô ả nói trong lúc đó ả lại chỉ thầm trong bụng: Mày nói suốt một hồi chỉ khen mình lợi hại, lại còn cường hãn. Mạnh mẽ cái đầu mày ấy.

“Người đẹp, đã bao giờ gặp phải đàn ông lợi hại như ta chưa?”

Tá Đằng Mộc vẫn không biết ả chỉ cố ý làm lấy lệ cho hắn vẫn tưởng rằng bản thân mình rất lợi hại.

“Rất ít người lợi hại như anh, anh chàng đẹp trai” Ả lại nói lấy lòng Tá Đằng Mộc.

“Ha, ha” Tá Đằng Mộc cười.

“Anh chàng đẹp trai, em phải về rồi, cho em xin tiền”

Cô ả đưa tay cầm quần lót của mình từ trên đầu Tá Đằng Mộc, mặc vào người sau đó chìa tay ra đòi tiền Tá Đằng Mộc.

“Cô em phải hỏi người bên ngoài” Tá Đằng Mộc không khỏi bực mình nói.

Từ trước tới giờ hắn chơi gái không bao giờ trả tiền. Dù sao Trường Mao thủ hạ của Diệp Đại Vĩ vẫn đang chờ ở ngoài, vậy cứ để Trường Mao trả.

Cô ả nghe Tá Đằng Mộc nói thế đánh lắc mông đi ra ngoài. Lúc nãy ả chứng kiến thân phận khá đặc biệt của Tá Đằng Mộc. Hơn nữa cái gã tóc dài có gương mặt hung ác kia vẫn còn đang chờ ngoài cửa.

Trường Mao đang đứng ở góc hành lang hút thuốc, hắn thấy cô ả diêm dúa đi ra ngoài, tức giận mắng:

“Mẹ kiếp, cô em không ở bên trong làm cho tốt công việc của mình đi, cô em ra đây làm gì hả?”

Trường Mao tưởng cô ả này ăn bớt, không bồi tiếp Tá Đằng Mộc tử tế.

“Xong hết rồi thì còn ở trong làm gì hả? Thiệt là” Cô ả diêm dúa tức giận trừng mắt nhìn Trường Mao.

Không phải cô ả không muốn làm chuyện đó mà cái gã đàn ông luôn cho mình là mạnh mẽ đó không làm được nữa. Còn nữa gã khiến bản thân mình lâm vào tình trạng nửa vời, cả người khó chịu đến chết đi được.

“Xong hết rồi? Cô em không gạt anh đấy chứ? Anh nói cho cô em biết lúc nãy anh đã cố ý nhìn đồng hồ, từ nãy tới giờ mới có mười lăm phút đồng hồ, nhanh như vậy sao? Nguyên cô em cởi và mặc quần áo cũng hết bằng ấy thời gian” Trương Mao không tin. Hắn nghi ngờ cô ả này gạt hắn.

“Xí, tôi gạt anh làm gì? Nếu như người đó không làm xong xuôi rồi, hắn có cho tôi ra ngoài không? Không tin anh vào trong mà hỏi. Chúng tôi kiếm ăn bên ngoài cũng phải giữ chữ tín. Anh đừng tưởng chúng tôi chỉ nghĩ tới tiền. Hơn nữa anh cũng đã biết câu lạc bộ của tôi, dù đêm nay tôi có gạt anh, sau này anh vẫn có thể tìm tới tôi” Cô ả tức giận nói.

Trương Mao nghe cô ả bảo mình vào hỏi Tá Đằng Mộc thì tin ngay. Hơn nữa hắn cũng không sợ cô ả này lừa gạt hắn. Gạt hắn chính là đắc tội với Hoa Hắc bang, khi đó thì cô ả chỉ còn cách mua quan tài chờ chết.

“Thôi được, để anh tiễn cô em về” Trường Mao nói với cô ả.

“Còn tiền. Người bên trong nói ông anh cầm tiền” Cô ả chìa tay trước mặt Trường Mao nói.

Đây là mục đích chính của ả nên đương nhiên cô ả không quên được.

“Được, anh trả cho cô em, nhưng trả ở đây khó coi lắm, để xuống bãi đỗ xe anh trả cho cô em được không? Anh còn muốn đưa cô em quay về nữa”

Trường Mao dâm đãng nhìn hai khối hình tròn trước ngực cô ả.

Mẹ kiếp, người phụ nữ này mà mình không thử một chút thì thực có lỗi với cậu em của mình. Trường Mao thầm nghĩ, hắn đã thầm có quyết định.

“Vậy cũng được” Cô ả suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Ả cũng muốn Trường Mao đưa mình quay lại câu lạc bộ đêm.

“Chúng ta đi thôi” Trường Mao hưng phấn nói.

Hắn vừa đi vừa nghĩ tới chuyện vui vẻ sắp tới, phía dưới của hắn bắt đầu động đậy. Cô ả bên cạnh thì sao có thể nghĩ tới ý định của Trường Mao, cô ả chỉ muốn nhanh chóng quay lại câu lạc bộ đêm xem mình còn có thể tiếp thêm một ít khách nữa, kiếm thêm ít tiền hay không?

Khi tới bãi đỗ xe bên dưới của khách sạn, bên trong bãi đỗ xe hoàn toàn im ắng lúc này không còn ai xuống lấy xe cũng như ai lái xe vào bãi. Trường Mao mở cửa sau xe để cô ả tiến vào. Cô ả khom người ngồi vào trong xe, Trường Mao thấy cô ả đã ngồi vào trong xe hắn mở ghế trên bật điều hòa, sau đó hắn quay ra mở cửa sau chui vào và khóa cửa xe lại.

“Anh làm gì vậy? Tại sao anh không lái xe?”

Cô ả thấy Trường Mao mở cửa trên tưởng hắn sẽ nhanh chóng lái xe đi không ngờ sau khi chui ra khỏi ghế trên Trường Mao lại mở cửa sau chui vào ngồi bên cạnh ả nên cô ả ngạc nhiên hỏi.

“Người đẹp, lúc nãy anh hỏi cô em, cô em nói vẫn chưa đã. Cô em có muốn chơi đùa với anh một lát không?”

Trường Mao vừa nói vừa vuốt ve bắp đùi trắng muốt của cô ả cười dâm đãng.

Mẹ kiếp, đùi của cô ả này mịn thật, đùi của các cô gái ở huyện J không sao bằng được. Trước kia khi ở huyện J Trường Mao cũng đã chơi đùa cùng rất nhiều cô gái hộp đêm ở đó nhưng hắn chưa gặp ai có làn da mịn màng như cô ả này.

“Chuyện tôi không thấy đã không liên quan gì tới anh. Nếu anh muốn chơi đùa anh phải trả thêm tiền, lúc trước người kia một lần nữa là hai lần, tổng công là một ngàn. Bây giờ anh trả tiền đã”

Cô ả không hút mập mờ, ả nhớ rất kỹ những loại đàn ông như này ả gặp qua đã nhiều.

Đừng tưởng muốn ăn quịt. Bà đây không có hào phóng như vậy.Cô ả thầm nghĩ.

“Cái gì? Cô em còn muốn đòi tiền của anh hả? Mẹ kiếp, cô em, lúc nãy cô em phục vụ ngắn thế mà bây giờ còn dám đòi tiền của anh hả?’ Trường Mao càng nói càng tức giận, sắc mặt như thể hắn là người bị hại.

“Đương nhiên, chúng tôi đã có luật lệ xong việc lấy tiền. Nếu như ấn định thời gian vậy một người đàn ông liệt dương chơi đùa hai mươi mấy lần cũng chỉ trả có một lần sao? Nếu anh có bản lãnh cứ làm tới sáng mai, tôi cũng chỉ lấy có một lần tiền” Cô ả khinh thường nhìn hắn,

Nhìn hắn ả biết hắn không có khả năng chơi đùa từ giờ tới sáng mai. Nếu hắn có khả năng đó dù có trả nhiều tiền ả cũng không dám tiếp hắn.

“Mặc kệ luật lệ của cô em là gì, anh nói cho cô em biết bây giờ anh chơi cô em không phải trả tiền. Nói cách khác chỉ trả cô em năm trăm đồng” Trường Mao tàn nhẫn nói với cô ả.

Bây giờ hắn theo Diệp Đại Vĩ làm ăn trong Hoa Hắc bang, hắn phải quản nhiều người, cũng bận rộn, cách nói chuyện cũng khác trước nhiều.

“Anh dám, anh dám làm bậy, tôi sẽ tố cáo anh” Cô ả sợ hãi nói,

Cô ả nhìn ra ngoài, đây là cửa sổ dùng kính chống bạo loạn, người ở bên ngoài không nhìn thấy người bên trong. Hơn nữa bây giờ là đêm khuya. Nơi này không một bóng người, nghĩ vậy cô ả càng hoảng sợ.

“Mẹ kiếp, nói cho cô em biết, cô em là điếm thối tha, còn không biết xấu hổ, anh sẽ đâm cô em một dao chết tươi”

Vừa nói Trường Mao vừa móc một con dao găm giơ trước mặt cô ả. Dù ánh sáng trong xe lờ mờ cô ả vẫn thấy lưỡi dao rất sắc bén.

Cô ả khẽ nói: “Đại ca, đại ca, anh muốn làm gì?”

Bây giờ cô ả đã mất đi vẻ ngang ngược lúc nãy trong lòng cô ả đã run sợ khi thấy Trường Mao còn hung ác hơn mình, trong tay hắn lại có dao nữa.

Trường Mao cười lạnh lùng: “Ha, ha, làm gì hả? Cô em hỏi rất ngu ngốc, đương nhiên là chơi đùa cùng cô em. Cô em có nghe anh nói không?” Trương Mao hung tợn nói.

Hắn vốn định dùng sức mạnh với cô ả, nhưng ở trong xe dùng sức mạnh có chút khó khăn vì thế hắn quyết định trước tiên chế ngự cô ả trước sau đó mới

từ từ chơi đùa cùng cô ả.

“Đại ca, anh trả một lần tiền, chơi hai lần hay ba lần cũng được, mấy người bọn em kiếm sống cũng không dễ dàng gì, chỉ đủ sống qua ngày”

Cô ả thấy không còn cách nào khác đành phải cố gắng đoạt lấy mục đích của mình một lần nữa ả sợ tới lúc Trương Mao mất hứng không trả tiền thì đêm nay ả phải làm việc không công.

“Lúc như vậy mới biết điều. Cô em hãy ngoan ngoãn làm anh thỏa mãn đi. Nếu đêm nay cô em làm anh thoải mái anh sẽ trả cho cô em một lần tiền. Nếu không anh sẽ đem cô em tới Hoa Hắc bang để các anh em cũng chơi đùa với cô em, giúp cho cô em thêm sảng khoái” Trương Mao nói to.

Ở trong xem dùng dao ép phụ nữ làm chuyện đó hình như cũng có cảm giác khác lạ, hạ thể của hắn trở nên vô cùng hưng phấn.

Cô ả nghe nói Trường Mao là người của Hoa Hắc bang lại càng sợ hãi. Cô ả vội vàng thò bàn tay nhỏ bé chạm vào khóa quần của Trường Mao, kéo khóa quần xuống, sau đó bàn tay run run luồn vào trong, kéo quần lót của hắn ra, cầm lấy đồ chơi của hắn đã cứng lại.

Cô ả khẽ giật mình, ả không ngờ đồ chơi của Trương Mao cũng không nhỏ hơn nữa khi cứng lên có vẻ rất lợi hại. Cô ả hoảng hốt kéo nó ra khỏi quần Trường Mao.

“A” Trường Mao đột nhiên kêu lên đau đớn : “Mẹ kiếp, kéo cả lông của tao ra làm gì?”

Thì ra trong lúc vội vàng ánh sáng trong xe lại lờ mờ, cô ả không nhìn thấy phần lông mao bên dưới của Trường Mao, đến nỗi kéo cả ra làm Trường Mao phải kêu lên đau đớn.

Cô ả nghe thấy Trường Mao kêu lên đau đớn vội hoảng hốt nói: “Đại ca, em không cố ý”.

“Mẹ kiếp có phải cô em dùng việc công báo thù riêng hay không hả? Cô em muốn chết hả?” Trường Mao tức giận mặt tái xám đi.

Lông của mình kẹt trong khóa quần mà cô ta cố tình kéo như thế làm gì mà mình không đau như vậy.

Cô ả thấy Trương Mao tức giận như vậy vội vàng hé miệng ngậm đồ chơi của Trường Mao vào miệng.

“A, thoải mái”

Trường Mao đang định

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net