[Sắc hiệp]Lưu manh lão sư (Chương 501-550)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 501: Đại sự của ma vương.

Nguồn: Sưu tầm - 4vn.eu

Trong lều vải của Ma Vương, có những Ma Môn cao thủ như Ma Vương, Diệp Đại Vĩ, Vân Ma, Lôi Ma, Điện Ma ..v..v ngồi trong đó. Do Thiên Thai Sơn cách Lạt Ma Giáo không xa, hiện giờ Ma Môn đang là thời kỳ cần dùng người, nên Ma Vương triệu hồi Lôi Ma và Điện Ma đến trước. Mà do thân phận của Phương Thúy Ngọc đặc biệt nên Ma Vương không muốn nàng đến tham gia lần tam môn tụ hội này.

“Ma Vương, cuộc đấu võ ngày mai anh định bố trí thế nào?” Điện Ma lo lắng hỏi Ma Vương. Lần này hắn quay về đây, chính là muốn tìm người của Huyền Môn để phát tiết, hắn đánh không lại được Trần Thiên Minh, nhưng có thể đánh những người khác trong Huyền Môn.

“Ta đã sắp xếp đâu vào đó rồi, Điện Ma, cậu và Lôi Ma khi ở Hồng Lạt Ma Giáo thì có giúp gì cho họ không vậy?” Ma Vương cười hỏi.

“Có, mấy hôm trước còn giết chết hai người trụ cột trong Hoàng Lạt Ma Giáo, cứ thế này thì tên phật sống Hoàng Lạt Ma cũng chỉ còn là hư danh mà thôi. Ha ha!” Điện Ma có phần đắc ý, nếu không phải e sợ thu hút sự nghi ngờ của hai hệ thì hắn đã sớm để một số sát thủ giết bớt người của Hoàng Lạt Ma rồi.

“ Tất cả đều nghe lời tiểu Ngọc, cậu không được làm bừa đâu đấy.” Ma Vương có phần không yên tâm với tên sư đệ hám danh hám lợi này, cũng may mà còn con trai Phương Minh Ngọc của mình vẫn ở đó xem xét.

Điện Ma thấy vẻ mặt của Ma Vương có vẻ không được vui, liền vội vàng nói: “Em biết, Ma Vương, anh yên tâm, em sẽ nghe lời của tiểu Ngọc.”

“Ma Vương, lần này anh gọi chúng em về đây, có phải là Âm Dương Công của anh đã luyện thành rồi, nên không sợ người của Huyền Môn nữa phải không?” Lôi Ma thấy ánh mắt Ma Vương sáng như điện, giống như là nội lực đã đạt đến đỉnh điểm rồi vậy.

Ma Vương vui mừng nói: “Đúng vậy, Âm Dương Công của ta đã luyện đến tầng thứ tám rồi, có lẽ trên đời này đã chẳng còn ai có thể làm địch thủ của ta nữa rồi.” Nghĩ đến chuyện cả một năm trở lại đây phải khổ luyện Âm Dương Công, cuối cùng cũng không uổng công phí sức, trong lòng Ma Vương vui sướng vô cùng.

“Ma Vương, chúc mừng anh! Xem ra Ma Môn của chúng ta sắp thống nhất võ lâm rồi.” Lôi Ma cười ha hả, bản thân mình cũng không phải sợ người của Huyền Môn nữa rồi.

“Đúng vậy, trong cuộc đấu võ ngày mai chúng ta phải giành phần thắng trước, có thể cầm đầu võ lâm, tiếp đó chúng ta sẽ biến võ lâm thành Ma Môn chúng ta.” Ma Vương nói.

“Sư phụ, hay là mai chúng ta giết hết người của Huyền Môn đi.” Hai mắt Diệp Đại Vĩ trở nên hung tợn, buổi chiều người của Ma Môn đến báo rằng Trần Thiên Minh cũng đến rồi, hắn muốn mượn cơ hội này xử lý Trần Thiên Minh. Mặc dù hắn không biết võ công của Ma Vương cao như thế nào, nhưng hắn biết Ma Vương hiểu hết võ công của Trần Thiên Minh, giờ đây Ma Vương đã dám nói là đánh thắng Trần Thiên Minh, thế thì nhất định là mạnh hơn Trần Thiên Minh rồi. Nếu ngày mai có thể làm thịt tên Trần Thiên Minh thì thật là sảng khoái biết bao!

“Không được, lần tụ hội này là do Ma Môn chúng ta tổ chức, nếu ở nơi mà chúng ta tổ chức có chuyện gì xảy ra, thì những môn phái khác sẽ có ý kiến với chúng ta đó, điều này sẽ ảnh hưởng đến chuyện thống nhất võ lâm của chúng ta. Đợi lần đấu võ này xong đâu đó rồi, thì chúng ta sẽ từ từ tính sổ với Huyền Môn, quân tử báo thù, mười năm không muộn, hơn nữa, chúng ta cũng chẳng cần dùng đến mười năm, chỉ cần qua đợt Tam Môn tụ hội lần này thì chúng ta sẽ động thủ với Huyền Môn. Thế nhưng, ngày đấu võ ngày mai, mặc dù là có điều lệ là không được phép sát hại đối phương, nhưng khi giao thủ thật sự rồi, thì ai mà nói chuẩn được chứ! Hắc hắc!” Ma Vương nở nụ cười gian trá.

“Đúng vậy, làm thịt tên Trần Thiên Minh, hắn đã giết Phong sư thúc.” Diệp Đại Vĩ lập tức phụ họa theo, hắn không cần biết có giết người của Huyền Môn hay không, hắn chỉ biết là phải giết chết Trần Thiên Minh để báo thù cho mình. Mẹ kiếp, dám cướp đàn bà của tao, Trần Thiên Minh, mày chết chắc rồi. Diệp Đại Vĩ thầm nói trong bụng.

Ma Vương sau khi nghe Diệp Đại Vĩ nhắc đến Phong Ma thì lại càng thêm phát hỏa, hắn nắm chặt bàn tay mình lại, hằn học nói: “Ngày mai là ta đã có thể báo thù cho Phong Ma rồi.”

“Ngày mai chúng ta phái bốn người xuất trận, là ai vậy, bây giờ nói luôn cho chúng em biết đi, để chúng em còn chuẩn bị cho tốt.” Lôi Ma nói.

“Ngày mai Lôi Phong cậu và người của Đạo Môn đánh một trận, trận đầu tiên của chúng ta với Huyền Môn là Đại Vĩ, Vân Ma là trận thứ hai, chúng ta là trận thứ ba. Ta đã tìm hiểu qua rồi, lần này Trí Hải không đến, người có võ công cao nhất trong Huyền Môn đó là Trần Thiên Minh, có lẽ Trần Thiên Minh sẽ đánh trận cuối cùng.” Ma Vương nói.

“Ma Vương, không có phần của em sao?” Điện Ma sốt ruột hỏi.

“Cậu không cần đánh đâu, cậu phụ trách công việc bảo an bên ngoài, không để cho ai gây sự, làm loạn.” Ma Vương nói với Điện Ma.

Điện Ma thấy Ma Vương đã quyết như vậy rồi thì cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.

“Các cậu đừng có tưởng là chúng ta giải quyết được Huyền Môn là đã đại công cáo thành rồi, ta có thể nói cho các cậu biết, giờ đây Huyền Môn chỉ là một cái đinh nhỏ trong mắt của ta, ta muốn rút ra lúc nào thì có thể rút ra bấy giờ, không cần tốn nhiều công sức. Hiện giờ, mục tiêu của Ma Môn chúng ta đó là thống nhất võ lâm trước, giệt trừ Huyền Môn, sau đó liên kết với Lạt Ma Giáo, nước Mộc Nhật, biến nước Z thành thiên hạ dưới chân của Ma Môn chúng ta.” Ma Vương lại ha ha cười lớn.

Diệp Đại Vĩ nghe thấy thế thì trong lòng có phần sửng sốt, hắn đã hiểu được ý của Ma Vương từ trong lời nói của hắn ta, Ma Vương không những muốn thống nhất võ lâm, mà còn muốn thống nhất nước Z, Ma Vương lên làm chủ tịch nước của nước Z, thế thì đến lúc đó mình sẽ trở thành người có quyền lực chỉ dưới một người mà trên muôn người rồi!

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Vĩ vội vã vỗ nịnh nọt Ma Vương nói: “Sư phụ, làm thế nào, sư phụ nói đi, Diệp Đại Vĩ ta đây tuyệt đối sẽ làm theo sư phụ.” Vừa dứt lời, Diệp Đại Vĩ còn giơ tay lên thề thốt.

“Tốt lắm, Đại Vĩ, ta quả nhiên là không nhìn nhầm cậu, làm tốt vào, ta sẽ không bạc đãi cậu đâu.” Ma Vương vỗ vào vai Diệp Đại Vĩ đang ngồi cạnh, vui vẻ nói.

“Ma Vương, chúng em cũng vô cùng trung thành và tận tâm với anh.” Mấy người Vân Ma cũng lập tức bày tỏ thái độ với Ma Vương.

“Tốt, tốt lắm.” Ma Vương kêu liền lên hai tiếng: “Ta coi các cậu như người một nhà, nên giờ đây ta cũng nói hết cho các cậu biết chuyện đại sự này, sau khi chúng ta thống nhất võ lâm, người khỏe ngựa tốt rồi thì chỉ cần chúng ta tiếp tục chiêu binh mãi mã, lại còn mối quan hệ giữa một số quan viên với chúng ta, thêm vào đó còn có sự giúp đỡ của Lạt Ma Giáo và nước Mộc Nhật, đại sự của ta chắc chắn sẽ thành công.” Ma Vương phấn khích nói.

“Ma Vương, chúng em sẽ nhanh chóng làm cho Hồng Lạt Ma thống nhất với Lạt Ma Giáo.” Lôi Ma cũng không phải tên ngốc, hắn giờ đây đã biết Ma Vương vì sao mà lại coi trọng Lạt Ma Giáo như thế rồi, chỉ cần không chế Lạt Ma Giáo, thì sẽ khống chế được tây bộ, mà nước Mộc Nhật lại giáp với vùng phía đông của nước Z, có sự giúp đỡ của bọn họ, thì có thể chế ngự vùng phía đông của nước Z. Thêm vào đó, các phái võ lâm cùng với các quan viên quan trọng ở trong các tỉnh và thành phố nước này được Ma Môn lôi kéo cũng bắt đầu nhập cuộc, xem ra muốn thay đổi triều đại của nước Z cũng không phải là một việc gì quá khó khăn cả.

“Lôi Ma! Các ngươi nhất định phải làm tốt công việc này! Việc này đối với chúng ta vô cùng hữu ích!” Ma Vương đưa ánh mắt khích lệ lên nhìn Lôi Ma một cái, suy cho cùng thì Lôi Ma cũng đã đi theo mình bao nhiêu năm nay, cũng vô cùng am hiểu suy nghĩ của mình.

Hai mươi năm rồi, ta đợi cơ hội này đã được hai mươi năm rồi, Ma Vương thầm nghĩ bụng. Giờ đây, ta cuối cùng cũng luyện thành thiên hạ đệ nhất vô địch Âm Dương Công rồi, xem ai trong cái nước Z này còn có thể cản trở được ta nữa, ta muốn làm ông vua của nước Z!

“Chúng em biết rồi!” Lôi Ma gật đầu đáp.

“Được rồi! Các cậu cũng quay về nghỉ đi!” Ma Vương quay sang mọi người khoát tay nói.

Ma Vương vì có ý muốn khoe khoang công lực của mình, nên cố ý gia tăng nội lực của mình lên cái khoát tay vừa rồi, trong cái khoát tay của hắn có một luồng lực hướng về phía mấy người Diệp Đại Vĩ, trông bề ngoài thì nó không có vẻ gì ghê gớm cả, nhưng luồng lực đó lại đẩy bọn Diệp Đại Vĩ từ từ bay lên lên, trông như là họ đang bị người ta lôi đứng hẳn dậy một cách thô bạo vậy.

Tuy luồng lực này Ma Vương sử dụng trông không có vẻ gì mạnh mẽ cho lắm, nhưng Diệp Đại Vĩ lại cảm thấy nó rất to lớn, hùng hậu, hơn nữa luồng lực này tuy kéo cả lũ bọn chúng đứng dậy nhưng lại chẳng làm ai bị thương cả. Cách sử dụng nội lực theo như ý mình muốn như vậy làm cho bọn Diệp Đại Vĩ thầm cảm thấy kinh hãi, khâm phục trong lòng. Giờ đây, cả bọn cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết, với công lực hiện nay của Ma Vương thì Trần Thiên Minh không thể là đối thủ của Ma Vương nữa rồi.

Mọi người lúc này đã rất tin tưởng vào thực lực hùng hậu của Ma Vương, với nội lực khủng khiếp như thế này thì lo gì việc lớn không thành cơ chứ. Thế nên, tất bọn chúng lập tức cáo từ Ma Vương đi làm nhiệm vụ của mình.

Ma Vương vẫn ngồi ở đó suy ngẫm, hắn biết nếu mình mà thống nhất võ lâm thì ít nhất cũng khống chế được một phần bốn lực lượng của nước Z, hơn nữa những năm trở lại đây Ma Môn dốc hết sức kiếm tiền cũng chỉ để đợi đến ngày này, sau khi thống nhất võ lâm thì sẽ mua một số lượng lớn những vũ khí tiên tiến từ tay của một số thương gia buôn bán vũ khí ở châu Âu, đến lúc đó, nước Z sẽ là của mình rồi. Hứ, Huyền Môn cái gì chứ, võ lâm cái gì chứ, bây giờ đối với hắn đó cũng chỉ là chuyện nhỏ như con kiến mà thôi.

Nghĩ đến đây, Ma Vương khoanh chân luyện Âm Dương Công của mình, cả năm vừa rồi để luyện Âm Dương Công, hắn cũng không nhớ rõ là đã có bao nhiêu thiếu nam nữ đồng (trẻ con) phải chết đi rồi.

Trần Thiên Minh nhìn lại giờ, đã sắp mười một giờ, hắn đã đợi ở đây gần một tiếng đồng hồ rồi. Hắn vốn định đợi đến gần mười một giờ mới đến, nhưng lại lo Ngả Tiểu Ny đến sớm lại không gặp được mình, dù sao thì mình cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng đến sớm hơn một chút ngắm cảnh đêm trong rừng.

Đột nhiên từ phía bên kia có một người đi đến, Trần Thiên Minh chăm chú nhìn thì thấy người đó chính là Ngả Tiểu Ny, thế là hắn cố ý ho nhẹ lên một tiếng, có ý nói cho nàng biết là mình ở chỗ này. Người đó tiến đến gần, quả nhiên đó là Ngả Tiểu Ny. “Tiểu Ny, em đến rồi à.” Trần Thiên Minh vui vẻ bước đến nghênh đón.

“Tiểu sư thúc, anh đợi rất lâu rồi phải không?” Ngả Tiểu Ny thấy Trần Thiên Minh ở đó thì nàng cũng yên tâm, nhưng nàng lại có chút lo sợ Trần Thiên Minh không có ở đó.

“Không, anh cũng vừa mới đến thôi.” Trần Thiên Minh không nói sự thật, nếu nói mình đợi nàng đến cả giờ đồng hồ, thì bản thân mình lại trở nên mất giá quá.

“Ồ, tiểu sư thúc, anh có chuyện gì thì nói nhanh đi, em lén chạy ra ngoài đấy.” Ngả Tiểu Ny khẽ nói. Một người thuần khiết như nàng cũng biết rằng, nếu để sư phụ biết nàng lén lút đi gặp Trần Thiên Minh thì chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, nhưng nàng lại không khống chế được bản thân mình không đi gặp Trần Thiên Minh, nên giờ đây nàng có chút mâu thuẫn.

“Tiểu Ny, việc anh muốn nói với em, lẽ nào em không biết sao?” Trần Thiên Minh đắm đuối nhìn Ngả Tiểu Ny, mặc dù là buổi tối, nhưng bọn họ chỉ là ở ven rừng, ánh trăng yếu ớt nhẹ nhàng hắt lên người nàng, nên hắn vẫn nhìn rõ được khuôn mặt của Tiểu Ny.

“Em, em làm sao biết được chứ?” Ngả Tiểu Ny có chút ngượng ngùng, tất nhiên là nàng biết Trần Thiên Minh muốn nói với mình điều gì, nhưng nàng là một cô gái, làm sao có thể nói ra như vậy được cơ chứ?

“Tiểu Ny, em gầy đi rồi đấy.” Trần Thiên Minh đau xót nói.

“Vậy sao? Sao em không thấy thế nhỉ?” Ngả Tiểu Ny không dám nhìn Trần Thiên Minh, nàng thấy tim mình càng đập càng lúc càng mạnh, tựa như có thể nghe được tiếng tim đập của mình vậy.

“Ài, cứ ăn chay như thế thì làm sao đủ dinh dưỡng được? Hay em xuống núi đi, để anh hàng ngày chăm sóc em.” Trần Thiên Minh nói.

“Không, em còn phải ở bên sư phụ.” Ngả Tiểu Ny lắc đầu nói.

“Tiểu Ny, ngày nào anh cũng nhớ em, em không ở bên anh được sao?” Trần Thiên Minh nói.

“Em, em đâu có nhớ anh.” Ngả Tiểu Ny nghe thấy những lời tỏ tình một cách trắng trợn như vậy thì nàng có phần không được thích ứng cho lắm, vì vậy mà nàng cố ghìm lòng mình nói với Trần Thiên Minh.

“Anh không tin, em nhìn vào mắt anh mà nói thế đi.” Trần Thiên Minh đã là một tay lão luyện trong chốn tình trường, nghe thấy tiếng ấp a ấp úng, rất không tình nguyện của Tiểu Ny bảo không thích mình như thế, thì chắc chắn là thích mình, chỉ là da mặt mỏng quá nên ngại không dám nói ra mà thôi. Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh nhanh như một mũi tên, bước vọt một cái đến bên Ngả Tiểu Ni, nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ bé của nàng.

Chương 502: Sự gặp mặt trùng hợp.

Nguồn: Sưu tầm - 4vn.eu

“Tiểu sư thúc, anh bỏ tay ra đi, anh, anh làm vậy để người ta nhìn thấy thì không hay đâu.” Ngả Tiểu Ny theo quán tính đưa mắt nhìn ra xung quanh, nhưng hiện giờ bốn bề đều một là một màu đen như mực, hơn nữa để người của ba môn phái không bị quấy rầy thì người của những môn phái khác đều phải dựng trại ở phía xa trong rừng cây, nên chỗ này chẳng có ai cả.

“Bây giờ thì làm gì có ai chứ, em đừng sợ, không có ai nhìn thấy chúng ta đâu.” Trần Thiên Minh cười nói.

“Nhưng chúng ta như vậy không hay đâu, anh bỏ tay ra đi.” Ngả Tiểu Ny làm bộ rút tay mình ra, nhưng Trần Thiên Minh đã nắm rất chặt, làm sao mà bỏ tay ra được chứ. Hơn nữa Ngả Tiểu Ny cũng không thật sự muốn rút tay mình ra, dù sao thì nàng cũng muốn giả bộ rụt rè một chút.

“Anh không bỏ, trừ phi em nói em thích anh.” Trần Thiên Minh bóp bóp vào bàn tay mịn màng của Ngả Tiểu Ny, nhỏ nhắn, trắng ngần, sờ vào cảm thấy thoải mái vô cùng.

“Tiểu sư thúc, anh muốn nói gì với em thì nói luôn đi.” Ngả Tiểu Ny thẹn thùng nói. Giờ đây nàng cũng không rút tay lại nữa, cứ để mặc cho Trần Thiên Minh tự do sờ bóp.

“Tiểu Ny, tay em mịn quá!” Trần Thiên Minh khen ngợi nói.

“Anh, anh ...” Tiểu Ny không ngờ là Trần Thiên Minh lại nói ra những lời như vậy, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác vô cùng e thẹn.

“Tiểu Ny, nửa năm trở lại đây anh luôn nhớ tới em.” Trần Thiên Minh dịu dàng nói.

“Em không tin.” Ngả Tiểu Ny nghe xong thì trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói vậy.

“Thật đó, không phải anh đã bảo Lý Quân đem một cái lắc tay đến cho em rồi sao? Điều đó nói lên rằng, nếu anh không nhớ em thì sao anh có thể tặng đồ cho em được?” Trần Thiên Minh dùng bàn tay còn lại của mình vỗ vỗ vào ngực vài cái, dù gì thì mình cũng đã vận nội lực rồi, có vỗ mạnh nữa thì cũng không làm thương đến mình được.

Ngả Tiểu Ny thấy Trần Thiên Minh vỗ bùm bụp vào ngực mình như vậy thì nàng cảm thấy xót xa vô cùng: “Tiểu sư thúc, em tin, anh không cần phải dùng sức như vậy, nếu anh tự làm tổn thương mình thì việc đấu võ ngày mai phải làm sao đây?”

Trần Thiên Minh lắc lắc đầu, cố tình làm bộ không thèm để ý gì: “Ài, nếu lấy đấu võ ra mà so với em, thì em quan trọng hơn nó rất nhiều lần.”

“Em thực quan trọng đến vậy sao?” Ngả Tiểu Ny thấp giọng hỏi.

Bình thường nàng rất ít khi tiếp xúc với đàn ông, đặc biệt là hạng người mồm mép, chuyên đi dỗ dành phụ nữ này như Trần Thiên Minh,. Vì thế nên khi nghe Trần Thiên Minh nói mình quan trọng hơn cả đấu võ thì như sung sướng vô cùng. Trong mắt nàng, lần tụ hội của Tam Môn lần này rất rất quan trọng, cho dù có mất mạng thì cũng phải giành chiến thắng, nhưng Trần Thiên Minh lại nói vậy làm cho nàng phải cảm động.

“Tất nhiên, trong lòng anh thì em vô cùng quan trọng.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đưa tay ra kéo một cái, kéo Ngả Tiểu Ny đến trước mặt mình, sau đó hắn vòng tay ôm nàng vào lòng, thân thể ngọc ngà thơm mát đã bị hắn ôm gọn trong tay. Hiện giờ, Ngả Tiểu Ny quay lưng về phía Trần Thiên Minh, thân thể nàng dính liền vào người hắn.

“Tiểu, tiểu sư thúc, anh bỏ em ra.” Ngả Tiểu Ny vừa lo vừa ngại, nàng cảm thấy việc Trần Thiên Minh nắm chặt tay mình như thế đã là chuyện bất bình thường rồi, vậy mà giờ đây lại ôm nàng vào lòng thì nàng biết làm thế nào cho phải đây?

“Tiểu Ny, anh thực sự là rất nhớ em đó.” Vừa dứt lời, Trần Thiên Minh liền ôm chặt Ngả Tiểu Ny, tựa như sợ nàng chạy mất vậy.

“Tiểu sư thúc, anh đừng như vậy, như vậy là không tốt đâu.” Ngả Tiểu Ny bất lực nói. Một mùi thân thể của đàn ông từ người của Trần Thiên Minh phát ra làm cho nàng cảm thấy tim mình đập ngày một dộn dịp hơn, nhưng làm nàng bối rối hơn đó là, bản thân mình dường như cũng rất thích cảm giác này thì phải.

“Anh thích em, có gì là không tốt cơ chứ?” Trần Thiên Minh chậm rãi nói. Thân hình mềm mại của Ngả Tiểu Ny làm cho hắn có cảm giác hưng phấn, hắn rất rất muốn đưa tay vào trong lồng ngực của Ngả Tiểu Ny vuốt ve nó, nhưng lại nghĩ Ngả Tiểu Ny không giống với những cô gái khác, nếu làm nàng sợ hãi thì về sau có lẽ sẽ không dám gặp riêng mình như thế này nữa, nên Trần Thiên Minh không dám lỗ mãng.

“Nhưng em....” Ngả Tiểu Ny bỗng dừng lại rồi thở dài một hơi.

“Nhưng gì thế, Tiểu Ny, em có thể nói cho anh biết được không?” Trần Thiên Minh nhận thấy sự do dự trong câu nói của Ngả Tiểu Ny thì không khỏi hỏi lại.

Ngả Tiểu Ny lo lắng nói: “Tiểu sư thúc, giữa chúng ta là không thể được, anh là sư thúc của em, chúng ta không phải là bằng vai phải lứa với nhau, hơn nữa em đã thề độc ở trước mặt sư phụ rồi, em phải ở bên sư phụ. Em, em không thể...” Ngả Tiểu Ny hoang mang lắc đầu.

Hiện giờ trong lòng nàng cũng vô cùng mâu thuẫn, không phải nàng không thích Trần Thiên Minh mà là không thể thích Trần Thiên Minh được. Thứ nhất là sư phụ không thích Trần Thiên Minh, không những thế còn cảnh cáo nàng hết lần này đến lần khác là không được ở bên Trần Thiên Minh; Còn quan hệ giữa hai người bọn họ, lại còn chuyện mình đã hứa suốt đời ở bên sư phụ nữa, tất cả những điều này đều nói lên rằng, nàng không thể đến với Trần Thiên Minh.

“Tiểu Ny, sao em lại dại dột thế chứ? Cả đời em đều ở trên núi như vậy sao?” Nghe thấy Ngả Tiểu Ny nói vậy, Trần Thiên Minh rất đau lòng. Ngả Tiểu Ny thuộc vào tuýp người đã nói được thì sẽ làm được, không phải là người biết nói đùa, nếu nàng đã nói như thế thì chắc chắn sẽ làm thế, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

“Tiểu sư thúc, sư phụ nuôi dưỡng em khôn lớn, em phải đền đáp công ơn, ít nhất thì vào những năm tháng mà sư phụ còn trên cõi đời này, em phải ở bên người.” Ngả Tiểu Ny nói.

“Những năm tháng còn lại trên cõi đời này?” Trần Thiên Minh ngẩn người, Tượng Trí Tĩnh hiện giờ mới trên dưới bốn mươi tuổi, hơn nữa bà ta còn là người luyện võ, nếu không có gì bất trắc, thì nhất định là có thể sống thêm bốn mươi, năm mươi năm nữa, đến lúc đó thì Tiểu Ny cũng thành một bà già rồi.

“Ừm, tiểu sư thúc, em không thể ở bên anh được.” Ngả Tiểu Ny nhớ đến tình thương yêu của sư phụ đối với mình, thì nàng lại càng kiên định ý niệm của bản thân.

“Ài, Tiểu Ny, đến lúc đó hẵng tính, chúng ta hãy trân trọng thời điểm tốt đẹp của hôm nay đi.” Trần Thiên Minh không muốn nói những chuyện về sau, nếu tiếp tục nói thì sẽ càng thấy sự việc trở nên rắc rối. Thà phải đau buồn thì chi bằng bây giờ vui vẻ.

Ngả Tiểu Ny không nói gì, nàng chỉ im lặng tựa vào lồng ngực ấm áp của Trần Thiên Minh, hưởng thụ cảm giác tim đập rộn ràng này. Mặc dù ngày trước nàng cũng bị Trần Thiên Minh kéo tay luyện công gần giống như thế này, nhưng đó là luyện công, không giống với tâm tư lúc này, hiện giờ nàng đang dựa vào người đàn ông mà mình thích, từ từ, nhẹ nhàng nếm trải cảm giác hạnh phúc đó.

Trần Thiên Minh có phần ngượng ngùng, bởi vì cái phần dưới yếu đuối của hắn lại bắt đầu có phản ứng, đối mặt với một người đẹp như thế này, nó lại không có phản ứng được sao? Nhưng hắn cảm giác được phần dưới của mình bắt đầu cương cứng, nên có chút xấu hổ, sợ rằng Ngả Tiểu Ny phát giác ra sự thay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net