C1070-C1098

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  Dương Minh chỉ nằm trong khoảng hôn môi mà thôi, chứ ở một
                  mình với Dương Minh thì nàng ta rất xấu hổ.

                  Tôn Khiết thì vẫn ở Đông Hải chưa về, theo lời nàng nói thì
                  bên kia xảy ra chuyện nhỏ, trong buổi tối Trầm Vũ Tích xảy ra
                  chuyện, Tôn Khiết đã gọi lại cho Dương Minh.

                  Lúc đó đã khuya rồi, đại khái là sau khi xong chuyện, tâm tình
                  của Dương Minh vẫn rất là buồn phiền, cũng không có ngủ thì
                  Tôn Khiết gọi điện đến.

                  Dương Minh nhìn thoáng qua số gọi đến, sau đó trực tiếp bắt
                  máy.

                  "Alo, em yêu, sao trễ như vậy mới cho anh?" Dương Minh uể oải
                  hỏi.

                  Tôn Khiết cũng nghe ra tâm tình của Dương Minh không tốt, vì
                  thế cũng không tính toán câu nói "em yêu" của hắn làm gì, mà
                  nói : "Hôm nay trên đường cao tốc bị đóng tuyết, tốn hơn ba
                  giờ mới về đến nhà, cho nên thấy mệt, liền đi ngủ, không ngờ
                  tỉnh lại đã là mười một giờ!"

                  "Cha em còn chưa ngủ? Trước đó anh đã gọi điện cho ông!" Dương
                  Minh kinh ngạc về thời gian nghỉ ngơi của Tôn Hồng Quân, Tôn
                  Khiết thức dậy lúc mười một giờ, chẳng lẽ ông ta đợi đến mười
                  một giờ?

                  "Ồ, cậu nói chuyện cậu gọi trước kia à, cha tôi đã nghỉ sớm
                  rồi, là Tam thúc nói cho tôi biết, ông vẫn chưa ngủ" Tôn Khiết
                  nói : "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

                  "Buổi triển lãm châu báu đã kết thúc" Dương Minh nói : "Vốn
                  muốn báo cho em biết một chút, nhưng mà nếu em đã về nhà rồi
                  thì để sau này gặp mặt nói chuyện"

                  "Thật sự gặp tôi chỉ muốn nói chuyện của buổi triển lãm?"
                  Dương Minh trêu tức, giống như là đã nhìn thấu tâm sự của
                  Dương Minh.

                  Dương Minh nhất thời đỏ mặt, cười gượng nói : "Thuận tiện gia
                  tăng chút tình cảm vợ chồng của chúng ta! Nhưng mà cái này chỉ
                  là phụ thôi"

                  Tôn Khiết nghe xong cười nhạt nói : "Xem ra cậu vẫn còn thành
                  thật, buổi triển lãm thuận lợi chứ? Tôi xem báo thấy có cướp,
                  hẳn là phía sau còn có trò hay khác?"

                  "Ừ, em đã đoán trúng rồi, ngay sáng hôm nay bọn họ đã ra
                  tay..." Nói xong, Dương Minh đem chuyện tên trộm lẻn vào trong
                  hội triển lãm để trộm đồ, và bởi vì mình quá ỷ y cho nên châu
                  báu đã bị chuyển đi.

                  Nhưng mà, Dương Minh không nói hắn dùng dị năng để giám sát,
                  mà chỉ nói là âm thầm theo dõi, cũng may là Tôn Khiết hỏi
                  nhiều về những chi tiết nhỏ này, nghe Dương Minh nói xong liền
                  nói móc : "Đây là kết quả của kẻ tự đại, nhìn xem cậu về sau
                  còn dám tự cao tự đại không!"

                  "Anh cũng muốn để cho tên trộm thành công, để nhìn xem sau đó
                  hắn ta có liên lạc với ai không, kiếm thêm chúng đầu mối mới!
                  Nhưng đâu ngờ rằng bọn chúng lại suy nghĩ chu đáo như vậy!"
                  Dương Minh cười khổ nói : "Nhưng mà, chuyện này coi như cũng
                  kết thúc hoàn mỹ..."

                  "Hoàn mỹ? Là sao?" Tôn Khiết kì quái hỏi : "Đồ đã bị lấy, còn
                  cái gì mà hoàn mỹ... ồ, tôi biết rồi, nhất định là cậu dùng
                  tên trộm làm con tin, để đối lại sự thỏa hiệp của đối phương?
                  Sau đó đối phương sẽ không truy cứu trách nhiệm việc châu báu
                  bị mất tích, là như thế sao?"

                  Nghe Tôn Khiết nói xong, Dương Minh bội phục từ trong đáy lòng
                  : "Không hồ là Tôn Khiết, cái này em cũng có thể phân tích ra
                  được! Nhưng mà em chỉ đoán được một nửa thôi..." Truyện "Ngận
                  Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
                  (LuongSonBac.com)

                  "Ồ? Lẽ nào cậu còn có đối sách khác?" Tôn Khiết nghe Dương
                  Minh nói vậy, cũng bắt đầu hứng thú, tò mò hỏi.

                  "Anh không chỉ bắt bọn họ từ bỏ việc truy cứu trách nhiệm, còn
                  khiến cho bọn họ đem châu báu tặng về..." Dương Minh đắc ý
                  cười nói : "Cuối cùng cũng đạt được mục đích đen ăn đen của
em"

                  Cũng không trách Dương Minh lại đắc ý, bởi vì trong số những
                  người bạn gái bên cạnh Dương Minh, thì chỉ có Tôn Khiết là xảo
                  quyệt nhất, không nói là nàng thông minh hơn những người khác,
                  mà chỉ bằng vào mưu kế của nàng cũng đủ ghê gớm rồi, không ai
                  có thể thắng được nàng, ngay cả Dương Minh cũng vậy, cũng phải
                  tự nhận rằng mình không phải là đối thủ của nàng. Nhưng mà, đã
                  có cơ hội lấy lại mặt mũi, để làm cho Dương Minh bất ngờ một
                  lần.

                  "Rất hay!" Tôn Khiết nghe xong liền khen : "Cậu đã làm thế
                  nào, kể lại cho tôi nghe đi!"

                  "Vì vậy, Dương Minh đem kẻ hở của ông chủ sau lưng và chuyện
                  tên tài xế tự sát nói ra, sau đó kết hợp lại kể cho Tôn Khiết
                  nghe, mãi cho đến khi ông chủ tự rút lui, còn chủ động trả
                  châu báu cho mình.

                  " Dương Minh, thật không ngờ cậu còn có khả năng này!" Nghe
                  ra, lần này Tôn Khiết thật sự là khen Dương Minh, chứ không
                  phải là nịnh nọt...

                  "Như vậy anh có tính là đã qua được khảo nghiệm không?" Dương
                  Minh hỏi.

                  "Khảo nghiệm gì?" Tôn Khiết sửng sốt, lập tức hiểu được ý của
                  Dương Minh : "Mới chỉ có một cửa, không thể nói lên được cái
                  gì, tôi muốn tiếp tục quan sát..."

                  "Haha..." Dương Minh cười cười, cũng lưu ý một chút, muốn làm
                  cho Tôn Khiết thật sự yêu mình, chỉ dựa vào một chuyện như vậy
                  thì không có khả năng, muốn chi phục Tôn Khiết, thì phải làm
                  cho nàng hoàn toàn bội phục, phải làm cho nàng thấy mình mạnh
                  hơn nàng thì mới có thể. Nhưng mà Dương Minh tin rằng ngày đó
                  sẽ không còn xa, bởi vì mình đang không ngừng lớn mạnh, bây
                  giờ mình đã mạnh hơn một năm trước rất nhiều lần!

                  Bây giờ nhớ lại, một năm trước mình không khác gì một thằng
                  nhóc ngu ngốc cả, nếu không thì sẽ không mắc vào một cái âm
                  mưu đơn giản của Vương Chí Đào.

                  "Được rồi, em không phải là đang học nghiên cứu sinh sao? Tại
                  sao lại quay về Đông Hải?" Dương Minh hỏi.

                  "Mấy hôm trước Tiếu Tình đang nghiên cứu một đề tài, cho nên
                  nghiên cứu sinh bị tạm dừng..." Tôn Khiết nói : "Hơn nữa, bên
                  nhà tôi xảy ra một chút chuyện nhỏ, tôi cần phải trở về xử
                  lý..."

                  "Chuyện gì, cần anh hỗ trợ không?" Dương Minh hỏi.

                  "Không cần, chờ tôi ứng phó không nổi thì sẽ xin giúp đỡ của
                  cậu!" Tôn Khiết cười nói, nhưng mà nghe ngữ khí giống như là
                  đang nói giỡn, bởi vì Tôn Khiết không nhờ sự giúp đỡ của hắn
                  thì hắn gấp làm gì.

                  Dương Minh thơ dài, thầm nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày em
                  sẽ sùng bái và yêu anh đến chết thôi.

                  "Được, chờ em trở về Tùng Giang rồi gặp mặt trò chuyện" Dương
                  Minh nói.

                  Ừ, gặp mặt nói tiếp, tôi vừa tỉnh lại, cả người bẩn quá, có
                  chút khó chịu, đi tắm đây!" Tôn Khiết nói.............


                  ..........................

                  Mấy bữa nay, Dương Minh cũng không liên hệ với Tôn Khiết, cũng
                  không biết chuyện bên Đông Hải xử lý thế nào rồi, nhưng mà tìn
                  rằng với năng lực của Tôn Khiết, hẳn là không có chuyện gì làm
                  khó nàng.

                  Ngồi dậy cầm lấy điện thoại trên đầu giường, nhìn cô nàng
                  Vương Tiếu Yên này vẫn tràn đầy tinh thần, Dương Minh cảm
                  thán, sát thủ đúng là đặc biệt, thể lực và sự chịu đựng rất
                  cao, cũng may là trong người mình có cái Tâm Cổ chết tiệt kia,
                  chứ nếu là người bình thường, sợ rằng đã bị Vương Tiếu Yên làm
                  cho lê lết.

                  Cô nàng này theo chủ nghĩa con gái, thích làm theo tư thế nam
                  dưới nữ trên, cũng may là thân thủ của mình lợi hại, chứ nếu
                  không là đã bị khi dễ chết rồi.

                  "Alo, ông già, tìm con có chuyện gì? Bên kia có tin tức?"
                  Dương Minh cũng biết Phương Thiên đang lo chuyện bên châu Phi,
                  để mình chuẩn bị ra tay, hắn đến ở với Vương Tiếu Yên, ngoại
                  trừ tăng sự "ăn ý" ra, thì chủ yếu là nghiên cứu về nhiệm vụ
                  lần này.

                  "Ừ, mười lăm tháng này, hai đứa đến châu Phi đi, ta sẽ thu xếp
                  hành trình cho hai đứa" Phương Thiên nói đơn giản. Truyện
                  "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
                  (LuongSonBac.com)

                  "Trời đất, sinh nhật của con mười bốn, mười lăm lên đường? Ông
                  cũng quá độc ác?" Dương Minh nghe xong cười khổ.

                  "Vậy con có đi không?" Phương Thiên cười hỏi.

                  "Đi, đương nhiên là đi..." Dương Minh bất đắc dĩ nói : "Đi
                  bằng máy bay?"

                  "Đường thủy, đầu tiên là nhập cư đến Lào, sau đó ta sẽ chuẩn
                  bị máy bay, rồi bay thẳng đến châu Phi" Phương Thiên nói :
                  "Trên đường có khả năng sẽ ở tại chổ của mấy người địa phương,
                  nhưng mà không cần con quan tâm"

                  "Được, con hiểu rồi" Dương Minh nghe xong gật đầu, nhập cư vào
                  Lào là một chuyện rất dễ dàng, cứ theo dòng Nguyên Giang mà
                  xong.

                  Điện thoại của Dương Minh đã đánh thức Vương Tiếu Yên đang
                  ngủ, mở mắt ra, nhìn nhìn Dương Minh hỏi : "Có nhiệm vụ?"

                  "Ừ, mười lăm đi, em không có vấn đề chứ?" Dương Minh hỏi.

                  "Đương nhiên là không có..." Vương Tiếu Yên nghe Dương Minh có
                  câu trả lời thuyết phục, lập tức tỉnh táo, sau đó bật dậy trên
                  giường : "Rốt cục cũng có nhiệm vụ"

                  "Đầu tiên chúng ta nhập cư vào Lao, sau đó bạn của anh chuẩn
                  bị máy bay, trực tiếp bay đi đến châu Phi" Dương Minh nói,
                  phải nói rằng Dương Minh rất bội phục quan hệ của Phương
                  Thiên, đã ẩn cư nhiều năm như vậy mà có thể tùy tiện chuẩn bị
                  mọi chuyện, còn có thể đưa Dương Minh đến châu Phi bằng con
                  đường bình thường trong một thời gian ngắn.
      Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại
      Chương 1098
      Yên Yên Uống Say (P2)
      Nguồn: Vip.vandan



      Nội dung thu gọn



                  Nhưng mà, mọi việc luôn có quá trình, Phương Thiên cũng nói,
                  chờ Dương Minh chuẩn bị xong rồi, ông sẽ đem những quan hệ này
                  giao lại cho Dương Minh.

                  "Chỉ hai chúng ta?" Vương Tiếu Yên chưa từng nhận nhiệm vụ lớn
                  như vậy, tuy rằng trong lòng hưng phấn, nhưng vẫn có chút khẩn
                  trương.

                  "Ừ, chỉ hai chúng ta" Dương Minh nói : "Em muốn đem bao nhiêu
                  người? Giết một người mà thôi, có cần làm ra thanh thế lớn như
                  vậy không? Nếu không phải vì muốn để cho em có thêm kiến thức
                  thì anh tự đi đối phó cũng được" Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái
                  Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  "Chứ không phải là anh mang em theo để "làm" em à?" Vương Tiếu
                  Yên liếc nhìn Dương Minh, cười nói.

                  Dương Minh nhất thời choáng váng, sao mà Vương Tiếu Yên lại
                  nhìn mình gian như vậy?

                  Ngày 14 tháng 3 là ngày sinh nhật của Dương Minh, tuy rằng
                  trong công ty còn rất nhiều chuyện, nhưng mà Trần Mộng Nghiên
                  và Lâm Chỉ Vận còn có Trương Tân và Triệu Tư Tư vẫn tổ chức
                  sinh nhật cho Dương Minh.

                  Đương nhiên, Dương Minh cũng gửi thiệp cho Tôn Khiết, Tiếu
                  Tình và Triệu Oánh, nhưng mà Tôn Khiết đang ở Đông Hải, chưa
                  trở về, chỉ có thể gọi điện thoại áy náy xin lỗi, còn Tiếu
                  TÌnh thì bận túi bụi, bởi vì đề tài đang trong thời gian quan
                  trọng, nàng là người phụ trách bên đại học Tùng Giang, cho nên
                  cũng không thể đi.

                  Nhưng mà, thật không ngờ rằng Triệu Oánh lại gửi tin, nói rằng
                  nàng sẽ tham gia đúng giờ, điều này làm cho Dương Minh vô cùng
                  kinh ngạc! Dù sao thì lúc đầu gửi thiệp Dương Minh cũng chẳng
                  ôm hy vọng gì nhiều, quan hệ của hắn và Triệu Oánh đang trong
                  giai đoạn khẩn trương, Dương Minh không nghĩ là Triệu Oánh sẽ
                  tham gia tiệc sinh nhật của mình.

                  Nhưng mà, Dương Minh thấy người không thể đến lại đến, hẳn là
                  sẽ không có chuyện gì, bởi vì thân phận của Tiếu Tình và Tôn
                  Khiết thì đã nói rồi, Trần Mộng Nghiên cũng biết các nàng,
                  cũng sẽ không nghi ngờ cái gì.

                  Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, Tôn Khiết và Tiếu TÌnh làm sao mà
                  có thể tránh được xấu hổ? Vì vậy, buổi tiệc sinh nhật của
                  Dương Minh chỉ có Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai
                  Giai, Triệu Oánh bốn người có quan hệ bạn gái, còn bên bạn bè
                  thì có Trương Tân, Triệu Tư Tư, Điền Đông Hoa, Vương Tuyết.

                  Vương Tiếu Yên đương nhiên là không thể tham gia, Dương Minh
                  cũng không dám để nàng tham gia, cô nàng này rất nóng tính,
                  Trần Mộng Nghiên lại là một bình dấm chua, hai người lỡ như mà
                  có mâu thuẫn với nhau thì thật sự rất là mệt mỏi.

                  Vương Tiếu Yên nổi điên lên, giết chết Trần Mộng Nghiên thì
                  thật sự là xong đời, cho nên Dương Minh không dám để cho Vương
                  Tiếu Yên tham dự mà chuyện của mấy cô gái này.

                  Nhưng mà, trước đêm sinh nhận, Dương Minh đã ăn sinh nhật sớm
                  với Vương Tiếu Yên rồi, dù sao thì tiếp xúc lâu với Vương Tiếu
                  Yên, Dương Minh càng ngày càng thích tính cách cùng với suy
                  nghĩ của nàng.

                  "Sợ ngày mai em đến quậy anh sao? Nên hôm nay tổ chức sinh
                  nhật với em sớm?" Vương Tiếu Yên đương nhiên là đoán ra được ý
                  đồ của Dương Minh rồi.

                  "Haha, em nói cái gì thì là cái đó...' Dương Minh cũng không
                  phủ nhận, dù sao thì sinh hoạt cá nhân của Dương Minh Vương
                  Tiếu Yên cũng hiểu, không cần phải giấu diếm.

                  Vương Tiếu Yên cũng không xác định là cuối cùng có thể cùng
                  một chổ với Dương Minh hay không, cho nên lúc đầu mang tâm lý
                  được một ngày thì ở một ngày, nhưng mà, bây giờ nàng lại có
                  chút luyến tiếc Dương Minh.

                  Vương Tiếu Yên không biết cái này có phải là tình yêu hay
                  không, nói chung là lúc Dương Minh ở bên cạnh, nàng rất hài
                  lòng, Dương Minh không ở bên cạnh, nàng lại cảm thấy thiếu
                  thiếu cái gì đó, rồi dần dần dần cũng quen với cảm giác này.

                  Cho nên, càng như vậy, Vương Tiếu Yên càng sợ, sợ rằng có một
                  ngày cái cảm giác này sẽ vĩnh viễn biến mất.

                  Dù sao thì làm tổ chức đứng đầu thế giới, mục tiêu này thật sự
                  quá xa vời, muốn thực hiện cũng khó khăn!

                  Vương Tiếu Yên cũng không ghen, ngược lại, Dương Minh có bao
                  nhiêu cô gái khác nàng cũng không để ý, chỉ là bây giờ, có thể
                  cùng một chổ với Dương Minh hay không mà thôi... Nói cách
                  khác, Vương Tiếu Yên căn bản là không quan đến những chuyện
                  khác của Dương Minh, bây giờ tâm tư của nàng đều vào trong tổ
                  chức sát thủ.

                  "Sinh nhật vui vẻ" Vương Tiếu Yên đưa cho Dương Minh một cái
                  hộp nhỏ, sau đó nói.

                  "Ồ?" Dương Minh kinh ngạc, tổ chức sinh nhật với Vương Tiếu
                  Yên chỉ là ngẫu hứng mà thôi, không ngờ rằng Vương Tiếu Yên
                  chuẩn bị sớm rồi, cố ý tặng quà sinh nhật cho hắn.

                  "Cảm ơn!" Dương Minh cầm lấy cái hộp nhỏ, hôn lên mặt của
                  Vương Tiếu Yên một cái, hỏi : "Cái gì vậy?"

                  "Mở ra nhìn là biết" Vương Tiếu Yên cười nói.

                  Dương Minh mở ra, thấy bên trong là một con dao thủy tinh được
                  chế tạo tinh xảo, nếu như nhớ không lầm thì Vương Tiếu Yên
                  cũng có một con dao tương tự, Dương Minh đã từng thấy trước
                  kia, hỏi : "Em cũng có một cái tương tự?"

                  "Ừ, em đã làm giống nhau, lúc em rời khỏi nhà đã mang theo nó"
                  Vương Tiếu Yên gật đầu nói : "Mấy hôm trước biết sinh nhật của
                  anh, em đã đặt một cây tương tự, dùng chuyển phát nhanh đưa
                  đến, vừa mới nhận"

                  "Rất thực dụng, có thể qua cửa kiểm tra?' Dương Minh suy nghĩ
                  về trọng lượng của con dao, nếu thuận lợi, đoán rằng nó không
                  đơn giản như loại dao thông thường, hẳn là dùng công nghệ đặc
                  biệt chế tạo thành, vô luận là độ cứng hay độ nặng hoặc cảm
                  xúc, đều là loại nhất. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được
                  copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Ngận
                  Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
                  (LuongSonBac.com)

                  "Thông minh!" Vương Tiếu Yên cười nói : "Tặng cho anh còn có
                  công dụng, tặng cho người khác còn tưởng đây là đồ mỹ nghệ"
                  Vương Tiếu Yên hiểu nhiên là rất hài lòng về sự hiểu biết của
                  Dương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC