C1070-C1098

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại
      Chương 1070
      Tấm ảnh kỳ hoặc.
      Nguồn: Vip.vandan



      Nội dung thu gọn



                  Nhưng mà, tiếp xúc nhiều với Tôn Chí Vĩ xong, Điền Đông Quang
                  cũng phát hiện ra, Tôn Chí Vĩ tuy rằng rất tự kiêu, nhưng mà
                  chỉ là một đứa con nít thôi, không có tâm tư xấu xa gì, làm
                  việc gì cũng dùng đầu óc của một đứa trẻ để suy nghĩ, cách làm
                  tương đối giống như những đứa trẻ trong mẫu giáo vậy.

                  "Thế nào? Có giúp hay không?" Tôn Chí Vĩ hỏi.

                  "Để tao hỏi thử xem sao" Điền Đông Quang nói : "Loại chuyện
                  này tao cũng đâu thể hỏi thẳng được?"

                  "Vậy cũng được" Tôn Chí Vĩ không ép buột : "Mày để ý giùm tao
                  một chút, căn cứ theo sự quan sát của mày, có khả năng biết
                  được mày"

                  "Được, để tao thử xem" Điền Đông Quang nói. Ngoài miệng tuy
                  rằng nói vậy, nhưng Điền Đông Quang cũng cảm thấy cuyện này
                  rất kỳ hoặc, nên báo cáo lại với Dương Minh, có một cơ hội tốt
                  như vậy, sao hắn có thể từ bỏ được? Đang lo không biết làm
                  cách nào để tiếp xúc với Dương Minh nữa là.

                  Tuy rằng Điền gia phụ thuộc vào Tôn gia, nhưng mà, Điền Đông
                  Quang cũng hiểu rõ, nếu như Tôn Khiết thật sự có quan hệ với
                  Dương Minh, vậy thì người nắm quyền sau này của Tôn gia rất có
                  thể là Dương Minh, chứ không phải là Tôn Chí Vĩ, cho nên lấy
                  lòng Dương Minh mới đúng. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội "
                  được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện
                  "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
                  (LuongSonBac.com)

                  Tôn Chí Vĩ vào lớp rồi mà không lo nghe giảng, cứ lay hoay cầm
                  cái điện thoại, mở chế độ chụp hình lên, nhắm về hướng của
                  Dương Minh, chỉ cần Dương Minh nói chuyện với Chu Giai Giai là
                  hắn chụp lại ngay.

                  Không kể bọn họ có quan hệ gì, chỉ cần hơi thân mật một chút
                  là được.

                  Mấy ngày nay, ban ngày trừ lúc đi học trò chuyện với Chu Giai
                  Giai ra, thì những thời gian khác Dương Minh luôn bị Điền Đông
                  Quang quấn quít, Dương Minh không có biện pháp này, đành phải
                  đồng ý với hắn, lúc rãnh rỗi sẽ dạy cho hắn một chút, còn
                  chuyện sư phụ thì miễn.

                  Nhưng mà như vậy cũng làm cho Điền Đông Quang rất thỏa mãn,
                  chuyện gì cũng phải có tuần tự, bây giờ chỉ một chút, về sau
                  chỉ dạy nhiều hơn thì tự nhiên sẽ là sư phụ.

                  Điền Đông Quang cũng đem chuyện Tôn Chí Vĩ nhờ nói cho Dương
                  Minh nghe, Dương Minh nghe xong chỉ biết cười trừ, bởi vì Tôn
                  Khiết không có nhàm chán đến nổi như vậy, phái Tôn Chí Vĩ đi
                  tìm hiểu mình có bao nhiêu người bạn gái, với tính cách của
                  Tôn Khiết, nếu nàng muốn làm thì khẳng định sẽ tự mình ra tay.

                  Cho nên, việc này chắc chắn là ý tưởng của Tôn Chí Vĩ, chỉ là
                  mượn cớ Tôn Khiết mà thôi, hắn muốn làm gì thì cứ để hắn làm,
                  Dương Minh cũng không sợ.

                  Kết quả, mấy ngày nay Tôn Chí Vĩ thu hoạch cũng không nhỏ, có
                  được rất nhiều ảnh chụp của Dương Minh cùng Chu Giai Giai, Lâm
                  Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên, Dương Minh đương nhiên là đã phát
                  hiện ra rồi, chỉ là không để ý đến hắn.

                  Mà bản thân của Dương Minh cũng không sợ bị lộ quan hệ với mấy
                  cô gái này, nhất là việc Trần Mộng Nghiên đã ngầm đồng ý Lâm
                  Chỉ Vận và Chu Giai Giai tồn tại rồi, Dương Minh càng không
                  cần phải sợ.

                  Buổi chiều cuối tuần, Tôn Chí Vĩ cao hứng đi đến công ty của
                  Tôn Khiết, đương nhiên, trong trường cũng có thể gặp Tôn
                  Khiết, chỉ là ngại người ngoài nhiều, cho nên không tiện nói
                  chuyện.

                  Tôn Chí Vĩ đi đến văn phòng của Tôn Khiết, đúng lúc nàng đang
                  bàn giao văn kiện với nhân viện, thấy Tôn Chí Vĩ đến, có chút
                  kỳ quái hỏi : "Chí Vĩ, em đến đây làm gì?"

                  "Chị, em đến đây, đương nhiên là có chuyện quan trọng" Tôn Chí
                  Vĩ nói.

                  "Chuyện gì, nói nhanh đi, một lát chị còn phải đi họp!" Tôn

                  Khiết không cảm thấy Tôn Chí Vĩ có chuyện gì quan trọng cả,
                  chắc lại là thiếu tiền hay là nhìn trúng cái gì đó rồi đến xin
                  mà thôi.

                  "Chờ thêm một lát nữa đi, đợi không có ai rồi nói" Tôn Chí Vĩ
                  nhìn thoáng qua phòng của Tôn Khiết, thấy có nhiều người, làm
                  ra vẻ thần bí nói.

                  Tôn Khiết khẽ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói : "Được rồi,
                  mọi người ra ngoài trước đi, thông báo cho các nhân viên khác
                  biết, mười phút nữa họp!"

                  "Vâng, Tôn tiểu thư" Những người này gật đầu đi ra ngoài.

                  "Được rồi, có chuyện gì nói mau đi" Tôn Khiết nói.

                  Tôn Chí Vĩ đi đến trước bàn làm việc, sau đó nhìn trái nhìn
                  phải, cẩn thận lấy xấp ảnh trong túi ra, đặt lên trên bàn nói
                  : "Chị xem những bức ảnh này đi!"

                  "Ảnh gì?" Tôn Khiết khó hiểu nhìn xấp ảnh kia, cầm lên, nhất
                  thời nhíu mày nói :"Những bức ảnh này từ đâu mà có? Vì sao lại
                  cho chị xem?"

                  "Những bức ảnh này em cực khổ lắm mới có được đó!" Tôn Chí Vĩ
                  nói như đang khoe công lao : "Em nghe nói, bác thấy Dương Minh
                  rất hợp mắt, muốn chị gả cho hắn! Em vừa nghe xong liền bực
                  mình, cái này sao mà được! Tên Dương Minh này nhân phẩm rất là
                  kém, em theo dõi một hồi, quả nhiên, chị xem đi, người này là
                  một tên cực kỳ hoa tâm, bên ngoài có nhiều bạn gái như vậy!
                  Thật sự là không biết thì thôi, biết rồi đúng là giật mình!"

                  "Em theo dõi?" Tôn Khiết nghe Tôn Chí Vĩ nói xong, lập tức
                  nhíu mày hỏi.

                  Nhưng mà, Tôn Chí Vĩ đang cao hứng cho nên không chú ý đến
                  biểu tình của Tôn Khiết, đắc ý cười nói : "Đúng vậy, là em
                  theo dõi, chị hai, chị phải cảm ơn em thế nào đây? Em là đại
                  công thần đó, nếu không chị đã bị tên Dương Minh này lừa
                  rồi... yêu cầu của em không cao, một cái máy ảnh mới thôi...
                  khoảng hai mươi ngàn, và một cái Ipad đời mới, tổng cộng
                  khoảng một trăm ngàn thôi..."

                  Bốp! Một tiếng, Tôn Khiết cầm những tấm ảnh đó ném thẳng vào
                  mặt của Tôn Chí Vĩ, làm cho Tôn Chí Vĩ nhất thời khó hiểu :
                  "Chị... chị làm gì vậy?"

                  "Làm gì?" Tôn Khiết vỗ bàn, tức đến nổi gân xanh lên, nói :
                  "Chị mua máy ảnh mới cho em để em tiếp tục chụp ảnh cho chị?"

                  "Cái này.... không phải..." Tôn Chí Vĩ nhìn thấy sắc mặt của
                  Tôn Khiết, sợ đến mức vội vã lắc đầu, không biết đã đắc tội ở
                  chổ nào. Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn
                  đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  "Chuyện của Dương Minh, không cần em quản" Tôn Khiết trừng mắt
                  nói : "Nếu không, đến lúc đó đừng mong có tiền tiêu vặt!"

                  "A..." Tôn Chí Vĩ nghe Tôn Khiết nói như vậy, nhất thời hoảng
                  sợ, nếu mà không có tiền tiêu vặt, làm sao mà sống đây?

                  "Có nghe rõ không?" Tôn Khiết quát hỏi.

                  "Nghe rồi..." Tôn Chí Vĩ ủy khuất nói : "Em mặc kệ là được....
                  vậy cái máy ảnh..."

                  "Chuyện cái máy ảnh để sau!" Tâm tình của Tôn Khiết đang rất
                  khó chịu, tuy rằng trong lòng rất giận việc Tôn Chí Vĩ xen vào
                  chuyện của mình, nhưng mà, thật ra là giận Dương Minh nhiều
                  hơn, người này thật sự có rất nhiều bạn gái, nếu như yêu cầu
                  nghiêm ngặt với hắn, không biết sau này sẽ có kết quả như thế
                  nào.

                  "A...." Tôn Chí Vĩ không dám nhiều lời, buồn bực đi ra khỏi
                  văn phòng của Tôn Khiết, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết
                  như vậy đã không quản chuyện này.

                  Tên Dương Minh này không phải dễ trêu chọc, chụp hình của hắn
                  thôi đã rất mạo hiểm rồi! Đã sớm nghe nói đây là một tên cuồng
                  bạo lực, hơn nữa vừa vào học không lâu đã đập cho đội trưởng
                  đội Tae Kwon Do một trận rồi.

                  Mấy lần xém bị Dương Minh phát hiện, trong lòng Tôn Chí Vĩ vô
                  cùng sợ hãi, chỉ là hắn không biết rằng Dương Minh đã sớm phát
                  hiện ra hắn, nhưng không muốn làm gì hắn thôi.

                  Tuy rằng không biết vì sao Tôn Khiết lại tức giận như vậy,
                  nhưng mà Tôn Chí Vĩ không dám nhắc lại chuyện này, để tránh
                  việc bị cắt tiền tiêu vặt.

                  Tôn Chí Vĩ là người không có nội tâm, lúc trở về trường học đã
                  đem chuyện này nói cho Điền Đông Quang nghe, đương nhiên, hắn
                  cũng chỉ muốn nói ra nổi bức xúc trong lòng mà thôi, chứ để đó
                  hoài chắc bị nghẹn chết.

                  Lên kế hoạch lâu như vậy, mà tự nhiên lại thất bại, thật sự
                  đúng là xui xẻo, Tôn Chí Vĩ không rõ là mình đã làm sai ở chổ
                  nào, cho nên muốn tìm Điền Đông Quang để phân tích một chút.

                  "Đông Quang, mày nghĩ xem, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, tao
                  thấy tao đâu có làm gì sai đâu?" Tôn Chí Vĩ nghi hoặc hỏi. Tuy
                  rằng hắn đã hai mươi tuổi, nhưng mà vẫn chưa cảm thấy hứng thú
                  về chuyện tình cảm, cho nên không thể nào hiểu được cảm giác
                  của người đang yêu là như thế nào.

                  "Tao cũng không biết, có thể là chuyện của người lớn, không
                  muốn chúng ta xen vào" Điền Đông Quang tuy rằng nói vậy, nhưng
                  trong lòng lại thầm nghĩ, mày hết muốn sống rồi, dám đi hại
                  Dương ca sao? Chết mày chưa, cho mày chừa!

                  Chuyện của người lớn? Tôn Chí Vĩ căm tức nghĩ, Dương Minh là
                  người lớn sao?

                  Lúc Điền Đông Quang đem chuyện này nói cho Dương Minh nghe,
                  Dương Minh đã cười đến ngất ngây, chuyện của hắn, Tôn Khiết
                  cũng biết, Tôn Chí Vĩ lại moi ra nói, sao có thể không làm cho
                  Tôn Khiết tức giận chứ?










       18.01.2011
            Lăng Độ Vũ
            -=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
            1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
            Bài viết: 95057 / Điểm: 1252
            Tâm trạng:

      Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại
      Chương 1071
      Người đàn ông có đủ tư cách yêu tôi. (P1)
      Nguồn: Vip.vandan



      Nội dung thu gọn



                  Khi Dương Minh có một vấn đề khó khăn gì, người đầu tiên mà
                  hắn nghĩ đến sẽ là Tôn Khiết, vô luận như thế nào, thì trong
                  những người con gái bên cạnh hắn, chỉ có Tôn Khiết là người có
                  đầu óc nhất, nhưng cũng nguy hiểm nhất.

                  Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận còn nhỏ, mà tính cách của Tiếu
                  Tình quá hiền lành, không thể kêu nàng bày âm mưu quỷ kế được,
                  còn Vương Tiếu Yên thì lại quá bá đạo, chẳng cần phải chơi quỷ
                  kế làm gì, cho nên, người có năng lực trong phương diện này,
                  rốt cục chỉ có một mình Tôn Khiết mà thôi.

                  Nhưng mà, như vậy cũng tốt, vì Dương Minh không hy vọng những
                  người con gái bên cạnh mình biết dùng âm mưu, nếu không, chưa
                  kịp dùng với người ngoài mà đã dùng để đấu với người nhà, vậy
                  không phải là phiền chết sao?

                  Dương Minh đi đến công ty của Tôn Khiết, thư ký của nàng cũng
                  đã quen mặt Dương Minh rồi, cho nên không hỏi nhiều, để cho
                  hắn đi vào văn phòng của Tôn Khiết.

                  Dương Minh gõ cửa, nghe thấy giọng nói của Tôn Khiết : "Mời
                  vào!"

                  Đẩy cửa ra, đi vào bên trong, rồi thuận tay đóng cửa lại, bởi
                  vì lúc đóng cửa làm ra tiếng động lớn, khiến cho Tôn Khiết
                  nhíu mày ngẩng đầu lên, vừa định trách cứ thì lại thấy Dương
                  Minh, nhất thời sửng sốt hỏi : "Dương Minh? Sao cậu lại đến
                  đây?"

                  "Sao anh lại không thể đến? Nhớ em, nên đến thăm em" Dương
                  Minh dõng dạc nói.

                  Tôn Khiết liếc nhìn Dương Minh một cái, hiển nhiên là không
                  tin lời nói này rồi : "Giữ những lời ma quỷ này để lừa mấy cô
                  nữ sinh đi, cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?"

                  Dương Minh cười gượng hia tiếng, Tôn Khiết rất là có lý trí,
                  không dễ dàng bị những thứ bên ngoài tác động vào tư tưởng của
                  nàng.

                  "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi? Nghẹn hoài không thấy khó tiêu
                  sao?" Tôn Khiết thấy Dương Minh xấu hổ như vậy, mỉm cười nói.

                  "Ặc... đã bị em nhìn trúng rồi, lợi hại thật... tuy rằng con
                  người của anh tương đối háo sắc, nhưng mà không đến nổi bị sắc
                  làm cho điên cuồng, trong phòng làm việc của em cũng không thể
                  tùy ý làm bậy được, buổi tối chúng ta trở về nhà đi..." Dương
                  Minh làm ra vẻ ngây thơ nói : "Tuy rằng nghe rất khó chịu,
                  nhưng anh luôn là một con người chính trực, em đừng mê hoặc
                  anh nha!" Tôn Khiết nghe Dương Minh nói loạn một hồi, nhất
                  thời dở khóc dở cười, trừng mắt nói : "Vậy được rồi, để buổi
                  tối tính, bây giờ tôi phải đi họp!" Nói xong liền muốn đứng
                  dậy.

                  Cho đến bây giờ, Dương Minh vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó
                  với Tôn Khiết, liên tục bị thất bại. Vốn dĩ định nói giỡn với
                  nàng một chút, nhưng không ngờ lại bị nàng đạp cho một cái lọt
                  xuống hố.

                  Tôn Khiết mỉm cười, nhàn nhã tựa vào ghế, nhếch đùi phải lên,
                  gác lên chân trái, thoạt nhìn rất là mê hoặc, nhưng mà Dương
                  Minh không còn dám nói giỡn nữa, ai mà biết hậu quả sẽ như thế
                  nào? Truyện "Ngận Thuần Ngận Ái Muội " được copy từ diễn đàn
                  Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  Ngồi trên ghế salon, nhìn Tôn Khiết, nói : "Em yêu anh, anh có
                  chút chuyện muốn thương lượng với em...."

                  Nghe Dương Minh gọi mình là em yêu, khóe miệng Tôn Khiết giật
                  giật, muốn phản bác, nhưng lại không nói gì, lẳng lặng ngồi
                  yên đấy, ý bảo Dương Minh cứ tiếp tục.

                  "Cuối tuần này có một buổi triển lãm châu báu của hiệp hội
                  châu báu Hoa Hạ...." Dương Minh thu hồi lại vẻ mặt cười đùa,
                  nghiêm nghị nói : "Công tác bảo vệ của buổi triển lãm lần này
                  là do công ty Danh Dương phụ trách"

                  "Công ty của cậu, thật không?" Tôn Khiết đã biết thân phận của
                  Dương Minh, cho nên cũng có thể đoán ra, ông chủ đứng phía sau
                  Danh Dương chính là Dương Minh.

                  Dương Minh gật đầu, tiếp tục nói : "Đây là nhiệm vụ lớn nhất
                  từ trước đấy giờ của công ty bảo an, nếu như có thể kết thúc
                  hoàn mỹ, vậy thì công ty có thể phát triển lên được...."

                  "Có vấn đề sao?" Tôn Khiết gật đầu nói : "Suy nghĩ của cậu
                  đúng"

                  "Đương nhiên là c, nhưng không phải là vấn đề của anh.." Dương
                  Minh cười khổ nói.

                  "Không phải vấn đề của cậu thì đến tìm tôi làm gì?" Tôn Khiết
                  nghe Dương Minh nói vậy, cười như không cười nhìn Dương Minh.

                  Dương Minh xấu hổ, không ngờ lại bị Tôn Khiết bắt lỗi ngay
                  trong câu nói của mình, cũng may là Tôn Khiết không ép người,
                  vẫn chừa cho hắn đường lui, cho nên Dương Minh vội vã sửa lời
                  : "Đương nhiên là không phải, ý của anh là, không có vấn đề
                  thì anh không cần phiền não rồi! Anh có thể cùng em chơi 3P
                  được rồi!"

                  Tôn Khiết nghe Dương Minh nói như vậy xong, không biết là tức
                  giận hay là vì cái gì, mà liếc nhìn hắn một cái thật sắc bén,
                  nói : "Nói chính sự đi!"

                  "À à..." Dương Minh thấy Tôn Khiết mất hứng, cho nên vội nói :
                  "Vấn đề nằm ở chổ là, buổi triển lãm lần này đều là những báu
                  vật vô giá, hơn nữa bên hiệp hội kia cũng trao quá nhiều quyền
                  hành cho bên Danh Dương, hầu như mọi chuyện đều ủy quyền cho
                  Danh Dương giải quyết...."

                  Dương Minh đem mọi chuyện nói cho Tôn Khiết biết.

                  Nghe Dương Minh nói xong, Tôn Khiết cũng lâm vào trầm tư, quả
                  thật, buổi triển lãm lần này không tầm thường, bất luận là
                  quản lý hay là vật phẩm trưng bày đều không tầm thường.

                  "Quả thật có vấn đề..." Tôn Khiết ngẩng đầu lên nhìn Dương
                  Minh nói : "Lo lắng của cậu không phải là không có lý, cũng
                  không tệ, xem ra cậu cũng không phải là loại đàn ông đầu óc
                  ngu si tứ chi phát triển"

                  Dương Minh nghe xong, liền dở khóc dở cười : "Trong mắt em
                  trước đây anh là người như vậy sao?"

                  Tôn Khiết che miệng cười, không nói gì cả.

                  Dương Minh đành phải tiếp tục nói : "Anh cũng biết là có
                  chuyện, nhưng mà, vấn đề nằm ở đâu?"

                  "Vấn đề không chỉ có vài chổ" Tôn Khiết khẽ cử động, thay đổi
                  thế ngồi thoải mái, nhưng mà, động tác này làm cho cặp ngực
                  khổng lồ của nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC