TTGLC^^ C1-C59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cùng cũng thăng bằng lại.

Rốt cục, sau khi ngàn chọn vạn tuyển, Trần Mộng Nghiên đã tìm được hai cái đồ

kẹp tóc ưa thích, quay đầu lại nói với Dương Minh: “Dương Minh, bạn nhìn xem hai

cái kẹp tóc này, cái nào đẹp hơn?” Con gái mà đi mua đồ, nếu bên cạnh có bạn,

luôn luôn thích tìm đến tham mưu một chút.

“Cái nào cũng đẹp! Thật ra thì bạn vốn trời sinh đã đẹp rồi, mấy thứ này chỉ góp

phần tôn lên vẻ đẹp của bạn thôi!” Dương Minh không phải nói lấy lòng, quả thật

hai cái đó cũng rất đẹp, vả lại cũng rất phù hợp với trang phục đang mặc của

Trần Mộng Nghiên.

“Miệng lưỡi trơn tru, không hỏi bạn nữa! Một câu hữu dụng cũng không có!” Trần

Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái, bất quá trong lòng rất vui. Người con

gái nào mà lại không thích người khác khen ngợi chứ!

Thật ra thì… Trần Mộng Nghiên cũng thích hai cái đó lắm, hỏi ý kiến Dương Minh

cũng chỉ là thói quen thôi.

“Cô ơi, hai cái này hết bao nhiêu tiền?” Mộng Nghiên giơ hai cái kẹp tóc lên hỏi

chủ quán.

“Cái này mười lăm… cái kia hai mươi… tổng cộng ba mươi lăm đồng!” Chủ quán nhìn

hai cái kẹp tóc trong tay Mộng Nghiên rồi ra giá.

“Sao mắc quá vậy!” Trần Mộng Nghiên oán giận nói.

“Không mắc đâu em ơi, em nhìn xem trên mặt của nó có đính hạt thủy tinh, hơn nữa

còn chống thấm nữa, nước vào cũng không tróc ra!” Chủ quán giải thích.

“Ba mươi đồng!”Mộng Nghiên ngẫm lại một cái giá mà bản thân có thể chi trả.

Hành động của Mộng Nghiên làm Dương Minh kinh ngạc, vốn dĩ hắn tưởng rằng gia

đình nàng cũng khá giả lắm, khẳng định sẽ có nhiều tiền tiêu vặt, không ngờ nàng

mua hàng rong mà cũng phải trả giá! Điều này làm cho Dương Minh hết sức vui

mừng, nghĩ rằng nếu tương lai Mộng Nghiên thật sự trở thành bạn gái hắn, vậy

chắc sẽ tiêu dùng rất nhiều. Nhưng xem ra Mộng Nghiên không phải loại tiểu thư

tiêu tiền như nước này.

“Cái này… được rồi! Lời chẳng có bao nhiêu!” Chủ quán đau khổ nói.

Mộng Nghiên thấy chủ quán đồng ý, vô cùng cao hứng, muốn lấy tiền trong túi ra

trả. Nhưng vừa đưa tay vào túi thì sắc mặt đại biết, trong lòng thầm nghĩ: Hỏng

rồi, hôm qua thay quần áo để quên túi tiền ở trỏng rồi! Sáng nay đi thi, sợ đến

muộn, nên đã nhờ ba chở đi đến trướng! Tiêu rồi, đừng nói là mua đồ, lát nữa về

nhà cũng sẽ đi bộ! Vấn đề trước mắt là, giá tiền cũng đã đưa ra, nhưng lại nói

không cần, chủ quán nhất định sẽ không vui, đến lúc đó sẽ nói ra vài câu khó

nghe, khẳng định là có thể dọa người! Phải làm sao bây giờ, Mộng Nghiên cắn răng

một cắn, quyết định nói ra vài chữ “Tôi không cần" nghĩ rằng sẽ không tổn hại gì

nhiều!

Sắc mặt khó coi của Mộng Nghiên sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Dương Minh,

hắn nhìn thấy nàng móc túi cả nửa nàng vẫn chưa lấy ra gì, kết hợp với vẻ mặt lo

lắng của nàng, trong lòng Dương Minh đã hiểu được vài phần, nhìn vào trong túi

của nàng một chút, phát hiện ra ngoại trừ mấy cuốn sách ôn tập, còn lại chẳng có

gì!

Thì ra là không mang tiền! Mỹ nữ gặp nạn, anh hùng sao không thể ra tay cứu!

Gần đây, Dương Minh cũng có chút tiền, không còn nghèo như trước nữa. Vừa rồi

hắn muốn bỏ tiền thay Mộng Nghiên, chỉ sợ nàng không chịu nhận, đến lúc đó quả

thật rất mất mặt. Bây giờ thì quá tốt, Dương Minh giúp đỡ, chắc chắn Trần Mộng

Nghiên sẽ tiếp nhận.

Nghĩ vậy, Dương Minh móc ra ba mươi đồng, đưa cho chủ quán. Vài cặp tình nhân

mua hàng đều do người nam trả tiền, nên chủ quản căn bản không nghĩ nhiều, đưa

tay lấy tiền cho vào túi.

Quả nhiên, Trần Mộng Nghiên không nói gì, yên lặng cầm hai cái kẹp tóc cho vào

trong túi. Nhưng mà, vẻ mặt của nàng đã hồng hồng. Vừa rồi, thần thái của mình

với Dương Minh giống như một đôi tình nhân đang đi dạo phố.

“Mình sẽ đem tiền trả cho bạn!” Trong lòng Mộng Nghiên khẩn trương, nghẹn ngào

một hồi lâu, mới thốt ra một câu hết sức vô nghĩa như thế!

“Ừm?” Dương Minh khó hiểu, sao nàng biết hắn biết nàng không mang tiền? Bất quá

Dương Minh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Trả lại là sao, có bao nhiêu đâu.

Với lại trong khoảng thời gian gần đây, bạn phụ đạo cho mình, bây giờ mình cũng

nên tặng bạn một ít lễ vật mới phải!”

Trần Mộng Nghiên nghe xong, ngọt ngào cười, cũng không nói gì. Thật ra, Mộng

Nghiên thốt ra câu đó cũng là theo bản năng cũng người con gái, nhưng nàng không

nghĩ đến, quan hệ hai người đã là bạn tốt, nên cũng không phải ngại gì chuyện

này.

Hai người lại tiếp tục đi dạo, bởi vì lúc này Mộng Nghiên biết đã để quên tiền,

nên không muốn mua món gì nữa.

Nàng không phải là loại gái thích móc tiền của đàn ông. Không giống như vài cô

gái trong xã hội gần đây, chỉ muốn ra ngoài cùng con trai, rồi tìm mọi thủ đoạn

giống như con ngốc đòi này đòi nọ.

Nhà Mộng Nghiên cũng không gần đây, mỗi ngày đều ngồi xe bus. Dương Minh đưa

nàng đến trạm xe, rồi đứng bên cạnh chờ xe cùng nàng.

“Ngồi xe số mấy?” Dương Minh thuận mình hỏi, hắn cũng muốn biết chổ ở của nàng.

“114 hay 87 cũng được!”Trần Mộng Nghiên cũng không giấu diếm gì Dương Minh.

“Đúng rồi, bạn có tiền lẻ không?” Dương Minh đột nhiên nhớ đến một vấn đề hết

sức nghiêm trọng, đó là Trần Mộng Nghiên không mang theo tiền! Cho nên hắn không

đợi Mộng Nghiên trả lời, liền móc trong túi ra vài đồng xu nhét vào tay nàng

“Đúng lúc mình có vài đồng lẻ này!”

Trần Mộng Nghiên sửng sốt, trong lòng cảm kích, nhưng cũng không nói gì. Hắn sao

biết mình không mang tiền? Hay là hành động vô tình? Bất quá Mộng Nghiên loại

trừ hành động vô tình của Dương Minh! Bởi vì chẳng ai nhàm chán đến nổi mà móc

tiền xu ra nhét vào tay người khác cả!

Đúng, bởi vì khi nãy mình nói sẽ trả tiền lại cho hắn, nhất định là vì những lời

này, nên hắn mới biết mình không mang tiền. Nếu không tại sao bây giờ không trả,

mà phải đợi đến ngày mai! Nghĩ đến đây, trong lòng Mộng Nghiên vô cùng cảm kích,

nhìn hắn vẻ ngoài tùy tiện, không ngờ lại có hành động quan tâm như vậy! Hơn nữa

còn sợ mình xấu hổ nên mới cố ý nói vậy.

Tiểu Dương20-05-2010, 06:00 PM

Quyển 1: Dị năng sơ hiện

Chương 59: Phi cơ trên trời…

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: ***************

Nếu Dương Minh đã không nói, Trần Mộng Nghiên cũng không tự tìm xấu hổ, ăn ý

tiếp nhận tiền xu.

Dương Minh không biết Trần Mộng Nghiên nghĩ thế nào, nhìn thấy Mộng Nghiên không

có bất kỳ phản ứng đặc biệt gì, hắn đắc ý vì hành động của mình, nói: “Mộng

Nghiên, bạn nói xem, có phải chúng ta đang hẹn hò không?”

Mẹ nó, miệng của mình sao, quả thật muốn tự tát một cái ghê! Dương Minh vừa nói

xong, cũng âm thầm hối hận, tự trách mình đắc ý mà khẩu xuất cuồng ngôn. Nếu

Trần Mộng Nghiên tức giận thì phải làm sao bây giờ!

“Hẹn cái đầu quỷ của bạn thì có!” Trần Mộng Nghiên cười mắng: “Chỉ là muốn thư

giản tâm tình sau khi thi với bạn mà thôi. Lần sau mà không nghiêm chỉnh nữa thì

đừng có tìm mình!”

Perfect, Trần Mộng Nghiên không hề tức giận, làm lá gan của Dương Minh cũng lớn

lên: “Vậy có thể là lần sau không?”

“Hừ hừ, xem thành tích của bạn như thế nào đã, nếu không tiến bộ thì…" Trần Mộng

Nghiên nửa thật nửa giỡn nói với Dương Minh.

Bản thân Trần Mộng Nghiên cũng mơ hồ, lúc ban đầu chỉ xuất phát từ mục đích trợ

giúp, mới đáp ứng hắn cái yêu cầu kỳ lạ kia. Nhưng bây giờ, Trần Mộng Nghiên

phát hiện ra nàng rất thích ở chung một chổ với Dương Minh, cùng cười đùa, cùng

tâm sự, mang lại sự vui sướng trong bầu không khí học tập khẩn trương.

Đang nói chuyện thì xe 87 đến, dừng lại tại trạm, xả ra một đống khói đen.

“Xe đến rồi, mình phải về nhà…" Trần Mộng Nghiên cảm thấy không muốn đứng lên,

thì ra ở cùng nam sinh một chổ lại có nhiều chuyện để nói như vậy!

“Chờ chút, Mộng Nghiên!” Dương Minh kêu lên. Hắn không muốn rằng, lần đầu tiên

“hẹn hò” lại phải kết thúc nhanh như vậy!

“Có chuyện gì?” Mộng Nghiên xoay người lại hỏi, trong thời gian trì hoãn thì

phía sau, chiếc 87 đã đóng cửa cái “ầm” rồi bắt đầu nhả khói đen lăn bánh.

“Không có chuyện gì “Dương Minh thấy xe đi, liền thả lỏng tinh thần, theo bản

năng nói lời từ trong lòng ra.

"!" Trần Mộng Nghiên rõ ràng sửng sốt, thấy Dương Minh có ý đồ, cả giận nói:

“Dương Minh, sao bạn lại có thể làm như vậy. Bạn làm cho xe đi mất rồi, nếu trở

về muộn, ba mình sẽ lo lắng, đến lúc đó sẽ không cho mình đi ra ngoài nữa… mình

mặc kệ!” Trần Mộng Nghiên cố ý hù dọa Dương Minh.

“? Sẽ không sao chứ?” Dương Minh đương nhiên không tin: “Về trễ một chút, ba của

bạn sẽ không báo cảnh sát là bạn mất tích chứ?”

Trần Mộng Nghiên thầm nghĩ, đương nhiên là không báo cảnh sát, căn bản là không

cần báo cảnh sát! Nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Dương Minh, mình đã nói với

bạn, bây giờ tâm tư của bạn nên dành cho việc thi đại học, cho sau khi bạn thi

đậu xong, cơ hội gặp mặt còn nhiều mà, sao bạn lại có thể hành động tùy tiện

vậy?”

“Hắc hắc, thật ra không phải như bạn nghĩ đâu. Mình ngăn bạn lại bởi vì bạn ngồi

xe số 87!” Dương Minh cười nói.

“Vì sao?”Trần Mộng Nghiên hỏi “Bạn đừng nói với mình là có loại lưu manh nào đó

trên xe nha!”

“Có lưu manh hay không thì mình không biết. Nhưng xe số 87 thì chẳng ai dám

ngồi, bạn chưa nghe qua câu “Phi cơ trên trời, dưới đất là số 87” sao?” Dương

Minh nói như đúng rồi “Ý nói là chiếc số 87 này chạy rất điên cuồng, ngồi trên

xe giống như đang đùa với mạng của mình vậy. Mình sao có thể để bạn gặp nguy

hiểm chứ".

“Phi cơ trên trời, dưới đất là số 87?” Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười, cũng

nói ra những lời kinh điển như Dương Minh “Mình đã ngồi nhiều năm như vậy sao

chưa thấy vấn đề gì?”

Mộng Nghiên vừa dứt lời, chợt nghe gần đó truyền lại một tiếng “Rầm!” chói tai.

Dương Minh quay đầu lại nhìn. Má ơi! Hắn thiếu chút nữa kinh ngạc đến té xĩu,

tài xế xe 87 này cũng thật biết nể mặt hắn. Vì sao? Bởi vì chiếc 87 vừa đến gần

ngã tư đã đâm đầu vào một chiếc xe khác.

Trần Mộng Nghiên cũng vô cùng kinh ngạc, lộ vẻ không thể tin được.

“Thấy chưa! Lớp phó học tập xinh đẹp, mình đã cứu bạn một mạng, có phải nên lấy

thân báo đáp không?” Dương Minh chỉ vào chiếc 87 cách đó không xa.

“Miệng quạ đen!” Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái: “Có tai nạn

xe mà bạn còn có tâm tư nói giỡn sao?”

“Bọn họ chỉ va chạm nhẹ, bạn xe, phần đầu xe chỉ bị móp vào một chút, rõ ràng là

không ai bị thương!” Dương Minh vừa nói xong, hai tài xế đều bước xuống xe cãi

nhau.

Trần Mộng Nghiên nhìn thấy quả thật không xảy ra chuyện gì, vì thế mới yên lòng.

Một lát sau, chiếc xe số 114 đến, nàng nói lời từ biệt với Dương Minh, rồi lên

xe.

Nhìn chiếc xe từ từ rời đi, rồi biến mất qua khúc quẹo tiếp theo, Dương Minh mới

yên tâm rời đi. Dù sao thì trước đó cũng xảy ra tại nan xe mà.

Trần Mộng Nghiên từ cửa sổ xe nhìn Dương Minh, hắn thấy vẫn đưa mắt nhìn mình.

Trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp. Mầm móng tình yêu, chung quy đã lơ đãng

phát triển, chậm rãi manh động.

Dương Minh rời đi, thì đằng sau một chiếc xe cảnh sát cũng chậm rãi khởi động,

theo sau.

Khi Dương Minh về đến gần nha, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu gần đấy. Gần

đây hắn rất mẫn cảm với cảnh sát, vào cục cũng mấy lần rồi, vừa nhìn thấy xe

cảnh sát, tiềm thức tự nghĩ là chắc đến tìm mình.

“Dương Minh!” Quả thật người trong xe cảnh sát đến tìm Dương Minh, Trần Phi hạ

kính xe xuống kêu lên.

“Chú Trần, chú đến khi nào vậy?” Dương Minh dừng chân lại.

“Chú đến đây làm việc, thuận tiện ghé qua thăm cháu!” Trần Phi nói: “Làm chú đợi

lâu, hôm nay đi thi, chắc chắn phải về sớm, sao trễ như vậy mới về?”

“? Chú Trần, sao chú biết hôm nay cháu đi thi?” Dương Minh ngạc nhiên, không hổ

là đội trưởng hình cảnh, mình còn chưa nói mà ổng đã biết.

Trần Phi không trả lời câu hỏi của Dương Minh, nói: “Ha ha, sao, tan học không

chịu về nhà, đi chơi với bạn gái phải không?”

“Hắc hắc, chú Trần, đều bị chú nhìn thấy hết rồi “ Dương Minh ngượng ngùng cười.

“Cháu nói cái gì?” Trần Phi tăng đề xi ben lên: “Cháu thật sự đi chơi với bạn

gái???”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC