TTGLC^^ C1-C59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Dị năng sơ hiện

Chương 1: Lớp phó học tập xinh đẹp

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

“Dương Minh, cậu lén lén lút lút làm gì thế”.

Lúc này, Dương Minh vừa mới vứt cặp sách vào chỗ ngồi, đang chuẩn bị chuồn ra

ngoài đánh bóng bàn một lát, nhưng còn chưa đi tới cửa phòng đã nghe một âm

thanh rất lạnh lùng nhưng rất ngọt ngào quát lên phía sau hắn, Dương Minh giật

mình sau lưng nhất thời cảm thấy lạnh giá.

“A, đây không phải lớp phó đại nhân sao, tìm tiểu nhân có việc gì?” Dương Minh

xoay người lại, tươi cười nói.

Người vừa mắng Dương Minh đúng là Lớp phó học tập và cũng là Ủy viên ban chấp

hành của trường Trầm Mộng Nghiên, Dương Minh vốn là một người trời không sợ đất

không sợ, giáo viên chủ nhiệm nói đều là nghe tai trái, lọt ra tai phải, nhưng

hết lần này đến lần khác lại rất e ngại cô bé này.

Đây cũng không phải là e ngại, thật ra có một nguyên nhân quan trọng đó là Dương

Minh ngay từ đầu đã thầm mến Trầm Mộng Nghiên, nhưng Dương Minh cũng biết hai

người căn bản không thể có gì, bình thường có thể ở bên Trầm Mộng Nghiên đều là

những học sinh xuất sắc nhất trong ban, mà mình nói dễ nghe một chút là “lựa

chọn sau cùng”, nói không dễ nghe chính là kẻ bỏ đi.

Mặc dù biết rõ hai người không thể xuất hiện gì, nhưng Dương Minh cho tới bây

giờ vẫn rất dịu dàng với Trầm Mộng Nghiên, nếu đổi lại người khác hù dọa Dương

Minh như vậy, đã sớm bị hắn cho một song phi.

“Dương Minh, cậu mỗi ngày đến muộn cũng không tính, nhưng lúc này mới vừa vào

phòng học chưa đến một phút đồng hồ, sao đã đi ra ngoài?” Trầm Mộng Nghiên

nghiêm mặt, lạnh nhạt nói.

“Trần lớp phó, bạn không nên nói tôi như vậy được không? Tôi một tuần nhiều nhất

đến muộn năm ngày mà thôi, sao có thể nói mỗi ngày đều đến muộn chứ. Hơn nữa tôi

lúc này đang buồn quá nên phải đi WC ngay” Dương Minh bật thốt ra lời này, nhưng

sau khi nói xong hắn lại hối hận, mình ngày hôm qua đã dùng lý do này để chuồn

khỏi Trầm Mộng Nghiên, hôm nay không nghĩ tới lại lặp lại một lần nữa.

Năm ngày? Trầm Mộng Nghiên sửng sốt, lập tức đã hiểu ra, tên này thật đúng là

làm người ta tức giận.

“Mắc tiểu? Cậu làm gì mà sáng nào cũng mắc tiểu vậy?” Quả nhiên Trầm Mộng Nghiên

không dễ lừa, lập tức nói xuyên ý định của hắn, “Sáng hôm qua đã mắc tiểu, ha

ha, cậu đi tiêu cũng lợi hại thật, vừa đi đã là một ngày, tôi còn tưởng rằng cậu

rơi xuống WC rồi chứ”.

“Ồ…, chuyện ngày hôm qua lát nữa nói sau, tôi phải đi giải quyết vấn đề sinh lý

đã” Dương Minh chính mình cũng không biết tại sao phải giải thích với cô ta như

vậy, nhưng là nhớ tới sáng nay mình đã vừa mới gặp Lý Đại Cương lớp tám, hai

người đã hẹn nhau cùng đi đánh bóng bàn, nên muốn chạy thật nhanh, nếu không lát

nữa giáo viên chủ nhiệm đến tất nhiên không dễ chuồn.

“Cậu đứng lại cho tôi” Trầm Mộng Nghiên trong lòng mặc dù không thích kẻ lười

biếng như Dương Minh, nhưng là lớp trưởng, nàng cảm thấy mình có nghĩa vụ quảy

việc này, “Dương Minh, bây giờ đã là tháng ba, còn chưa đến nửa năm nữa sẽ đến

kỳ thi, cậu cứ như vậy thì sao có thể đỗ đại học chứ”.

“Lợn có thể thi đỗ đại học, tôi không đi” Dương Minh vẻ mặt đau khổ nói, làm cho

hắn đi thi đại học? Tốt hơn hết là làm cho hắn hái trăng trên trời còn dễ hơn,

Dương Minh bây giờ ngoại trừ tiết văn học còn có thể nghe hiểu được giáo viên

đang nói gì, những thứ như vật lý, hóa học nghe không khác gì giờ ngoại ngữ.

“Cậu mắng ai là lợn” Trầm Mộng Nghiên trầm mặt xuống, tức giận nói.

“Ồ, tôi không nói bạn là lợn” Dương Minh lúc này mới cảm giác được lời vừa rồi

của mình có nghĩa khác, người thông minh như Trầm Mộng Nghiên khẳng định có thể

đỗ đại học, mà mình lại còn nói lợn có thể thi đỗ, bảo sao Trầm Mộng Nghiên

không mất hứng, vì vậy vội vàng cười nói, “Bạn cũng biết, tôi ăn nói không tốt,

viết một câu văn thì cũng là một câu đầy khuyết điểm, có thời gian phải đi học

văn học”.

Trầm Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói như vậy, vẻ mặt cũng tốt hơn rất nhiều,

nàng cũng biết cân lượng của Dương Minh, quan trọng nhất là nàng rõ ràng Dương

Minh là người mặc dù không thích học, còn thường xuyên trốn tiết hút thuốc, đánh

nhau, nhưng tính cách lại rất tốt, hay mở miệng nói đùa là chuyện bình thường,

nhưng tuyệt đối không tùy tiện lăng nhục người khác.

“Dương Minh, tôi biết cậu lại muốn trốn tiết, cậu cũng không cần dùng đủ loại lý

do lừa tôi, cậu cho rằng tôi không có óc sao? Hôm nay ông nội cậu vào viện, ngày

mai ông cậu qua đời, ngày kia tảo mộ cho ông cậu, ngày kìa nói cho tôi biết cậu

đi chúc thọ ông, cậu xem quá nhiều phim kinh dị, hay là ông cậu đội mồ sống

dậy?” Trầm Mộng Nghiên lúc này cũng đã xé rách da mặt, chuẩn bị khuyên bảo Dương

Minh một trận.

“Trầm Mộng Nghiên, bạn cũng biết tôi là người như thế nào, tôi bây giờ ngay cả

chương trình học của cấp một cũng không biết, bạn làm cho tôi học, tôi học cái

gì?” Dương Minh thấy Trầm Mộng Nghiên cắn chặt mình không chịu buông, cũng chuẩn

bị nói lý với nàng, làm cho nàng hoàn toàn buông tha mình.

Ài, cô bé này, muốn đẹp có đẹp, muốn dáng người có dáng người, nếu có thể ở

phương diện khác theo mình không bỏ, như vậy có phải tốt không, ý dâm bắt đầu

dâng lên trong lòng Dương Minh.

“Vậy cậu càng không thể buông tha, bây giờ còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp,

nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn. Chỉ cần bạn cố gắng, tôi

tin rằng sẽ có thành tựu, ít nhất có thể đỗ vào một học nghề” Trầm Mộng Nghiên

tiếp tục nói, “Cậu không nghe nói có một câu, có công mài sắt, có ngày lên kim

sao?”

“Sắt có thể mài thành kim, nhưng gỗ chỉ có thể làm tăm, tài liệu không đúng, cố

gắng đến đâu cũng vô dụng” Dương Minh bĩu môi nói.

“Cậu!” Trầm Mộng Nghiên tức giận, Dương Minh này, ngươi nói hắn là ngu nhưng

ngụy biện lại rất giỏi.

“Mộng Nghiên, bạn phí lời với nó làm gì, nó muốn làm gì cứ để hắn làm, làm cho

hắn ở lại trường đúng là làm rối loạn kỷ luật học đường” Đúng lúc này, lớp

trưởng Vương Chí Đào đã đi tới, khinh thường nhìn Dương Minh, nói với Trầm Mộng

Nghiên.

Trầm Mộng Nghiên nghe xong khẽ cau mày, nàng có chút không thích thái độ khinh

người quá đáng của Vương Chí Đào này.

“A, Vương Chí Đào nói đúng, tôi ở lại lớp sẽ ảnh hưởng đến các bạn khác” Dương

Minh mặc dù rất bất mãn với vẻ khinh thường của Vương Chí Đào dành cho mình,

nhưng có thể chạy khỏi phòng học mới là quan trọng, nói xong lập tức xoay người

chạy ra ngoài.

“Dương Minh” Trầm Mộng Nghiên cắn môi dậm chân, từng mắt nhìn Vương Chí Đào một

cái, nói, “Tôi vốn muốn khuyên bảo cậu ấy chăm chỉ học tập, cậu lại phá tôi”.

“Mộng Nghiên, bạn suy nghĩ thật ngây thơ, Dương Minh là ai? Cậu ta nếu có thể

học đã sớm học, chúng ta không phải loại người như cậu ta, sau này ít để ý đến

loại người này” Vương Chí Đào vừa cười vừa nói.

“Phòng học nhiều người như vậy, đừng gọi tôi là Mộng Nghiên” Trầm Mộng Nghiên

bất mãn nói, nhưng không có tức giận. Trong lòng nàng vẫn có chút cảm tình với

Vương Chí Đào, dù sao người ta đẹp trai, thành tích học tập lại cao, là bạch mã

hoàng tử trong mắt rất nhiều cô bé, nhưng Trầm Mộng Nghiên biết bây giờ không

phải là lúc nghĩ đến chuyện này, học mới là quan trọng nhất.

Vương Chí Đào thấy Trầm Mộng Nghiên cũng không giận hắn, miệng nở nụ cười. Thực

ra hắn không phải cố ý nhằm vào Dương Minh, chỉ là hắn thấy Trầm Mộng Nghiên

suốt ngày dây dưa với người con trai này nên cảm thấy khó chịu, theo hắn thấy,

Trầm Mộng Nghiên đã là người yêu của hắn.

Tiểu Dương10-05-2010, 05:48 PM

Quyển 1: Dị năng sơ hiện

Chương 2: Hạ quyết tâm

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Dương Minh chạy đến cửa trường, thở phào một hơi.

Thực ra hắn cũng không phải không muốn học, nhưng trình độ của mình ra sao,

trong lòng hắn hiểu rất rõ, chậm quá nhiều, căn bản không thể nào kịp nữa.

Không lâu trước kia, ở cấp hai Dương Minh cũng là một học sinh có thành tích

xuất sắc, nhưng bởi vì một chuyện ngoài ý muốn làm cho Dương Minh dần dần sa

sút.

Nhớ tới Tô Nhã, cô bé có cặp mắt to như búp bê, mối tình đầu ngây thơ của mình,

tất cả những điều này bởi vì giáo viên chủ nhiệm lúc ấy của Dương Minh hủy diệt.

Dương Minh và Tô Nhã xếp thứ hàng đầu trong lớp, lại ngồi cùng bàn, hai người tự

nhiên càng gần nhau hơn, nhưng tình cảm của trẻ con chỉ là thích nhau mà thôi,

hành vi căn bản không hề quá quắt.

Nhớ kỹ một buổi chiều mùa thu, Dương Minh và Tô Nhã bị gọi vào văn phòng của

giáo viên chủ nhiệm Ngô Trì.

Cha của Dương Minh và Tô Nhã cũng ở đây, Dương Phụ và Tô Phụ đều nghiêm mặt, Ngô

Trì thêm dầu thêm mỡ chuyện hai người sớm yêu nhau, sau đó cố ý tốt bụng an ủi

Dương Phụ: “Trẻ con còn nhỏ, tuyệt đối không nên đánh nó”.

Lời này vừa ra, nhưng thật ra đã nhắc nhở Dương Phụ, không nói hai lời đã đi tới

tát Dương Minh một cái bạt tai, làm Dương Minh sửng sốt, từ nhỏ đến lớn cha chưa

từng đánh hắn một lần nào.

Dương Minh oan ức rơi lệ đầy mặt, Tô Nhã lo lắng nhìn Dương Minh, muốn ngăn cản

Dương Phụ tiếp tục đánh hắn, lại bị Tô Phụ kéo sang một bên, trách mắng: “Con

cho dù tìm đối tượng, cũng không thể tìm loại người như vậy, con nhìn xem điều

kiện nhà bọn họ thế nào, đều là công nhân”.

Dương Phụ nghe Tô Phụ nói, mặt giật giật, lại đá Dương Minh một cái bay ra

ngoài. Dương Minh khóc, Tô Nhã cũng khóc, chỉ có một người đang cười đắc ý,

người đó chính là Ngô Trì Nhân.

Sau này Dương Minh mới biết được, là bởi vì Ngô Trì Nhân trước đấy đã nói Tô gia

có rất nhiều tiền, một công chúa như Tô Nhã sao có thể coi trọng Dương Minh chứ,

nhất định là do tuổi còn nhỏ nên bị Dương Minh đầu độc.

Ngô Trì Nhân sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Tô Phụ bình thường rất hay tặng quà

cho hắn, mà Dương Phụ thì không.

Ngày hôm sau, Tô Nhã chuyển lớp, Dương Minh bởi vì đùa giỡn bạn nữ cùng lớp nên

bị kỷ luật, chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng Tô Nhã vừa chuyển lớp,

Ngô Trì Nhân mất đi một nguồn thu nên đổ hết nỗi hận lên người Dương Minh.

Từ lúc này, Dương Minh bắt đầu sa sút.

Đánh nhau, hút thuốc lá, uống rượu, chơi với đám côn đồ bên ngoài trường, trở

thành một học viên cá biệt.

Lúc thi trung học, miễn cưỡng dựa vào thành tích trước kia, được tuyển thẳng,

Dương Minh không muốn cho cha mất tiền vì mình, nhưng Dương Phụ sau khi chuyện

kia xảy ra cẩn thận nghĩ lại thì thấy mình đã trách oan con, mặc kệ nói như thế

nào cũng muốn bồi thường một chút.

Đi tới cửa phòng bóng bàn, thấy Lý Đại Cương đang ngồi trên ghế sa lon nói

chuyện với chủ bàn bóng, thấy Dương Minh tiến vào, hai người cùng nói: “Dương ca

đến”.

Dương Minh gật đầu với hai người, chủ phòng bóng bàn này là Từ Bằng trước kia

học cùng cấp hai với Dương Minh, năm đó chơi với Dương Minh, sau này không đỗ

trung học nên đã mở một phòng bóng bàn.

Đám lưu manh trên cơ bản đều biết Dương Minh, biết Từ Bằng có quan hệ với Dương

Minh nên cho hắn vài phần mặt mũi, cũng không ai đến quấy rối, cho nên Từ Bằng

rất tôn kính Dương Minh.

Dương Minh vứt ký ức không hài lòng trong đầu đi, cười nói với hai người: “ Buổi

sáng không ai, Từ Bằng, hai ta làm một séc?”

"Được, nhưng Dương ca phải nhường em vài điểm” Từ Bằng nhảy dựng lên, đi lấy

vợt.

Lý Đại Cương vừa ném một điếu thuốc cho Dương Minh, Dương Minh cầm lên ngửi một

chút nói: “Được đó, mới kiếm được à?”

“Của Từ Bằng, hắc hắc” Lý Đại Cương cười nói, điều kiện nhà hắn không khác gì

Dương Minh, học trung học có mỗi sở trường về thể dục, các môn văn hóa lại không

biết gì.

Từ Bằng đưa một cây vợt cho Dương Minh, Dương Minh cầm cầm trong tay lấy cảm

giác, đi tới trước bàn nói: “Ai giao bóng trước?”

“Em trước, em sợ Dương ca sẽ nhận thua ngay”.

***

Giữa trưa, Dương Minh về nhà ăn cơm.

Đây là thời gian hắn khổ sở nhất mỗi ngày, nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của

cha, ánh mắt tha thiết đó làm Dương Minh cảm thấy mình rất có lỗi.

Bất luận là xí nghiệp bận rộn đến thế nào, Dương Phụ đều đã chuẩn bị về nhà nấu

cơm cho Dương Minh ăn.

Nhìn đĩa thức ăn còn nóng hôi hổi, Dương Minh cảm thấy mình nên cố gắng học tập,

nhưng không phải mình không muốn cố gắng mà lực bất tòng tâm.

“Dương Minh, chương trình học ở trường rất nặng hả” Dương Phụ hiền lành ngồi

cạnh bàn ăn, mỗi ngày đều là chờ Dương Minh ăn xong, Dương Phụ mới ăn.

“Ba, ba cũng ăn đi” Dương Minh có chút mất tự nhiên nói: “Trường học vẫn tốt”.

“Còn có nửa năm, phải tự cố gắng, nói như thế nào cũng phải đỗ vào đại học, nếu

không sau này sẽ giống như ba, cả đời đều làm công nhân” Dương Phụ thở dài nói,

hắn biết nguyên nhân Dương Minh đắm mình, cũng biết chuyện đó là mình có lỗi với

Dương Minh, cho nên cũng không miễn cưỡng: “Nếu như năm nay thực sự không thi

đỗ, con ôn lại một năm là được, ba cho con tiền”.

Dương Minh nghe xong không khỏi cảm động, nhưng mình biết rõ mình là ai, chỉ là

an ủi cha nói: “Ba, con sẽ hết sức, không đỗ con sẽ đi tìm việc để làm”.

Dương Phụ cũng không nói gì thêm, chỉ từ ái nhìn Dương Minh, nhưng vẻ chờ đợi

trong mắt lại không dấu được Dương Minh.

Buổi chiều, Dương Minh đi tới trường, Dương Phụ quay về nhà máy làm việc, xe đạp

cũ kỹ của Dương Phụ đã đưa cho Dương Minh, mình thì đi bộ đến nhà máy. Thực ra

trường của Dương Minh còn gần hơn nhà máy, nhưng như vậy làm Dương Minh có thể

tới trường học, tiết kiệm được chút thời gian để ôn bài, nhìn lưng cha càng lúc

càng còng đi, Dương Minh xúc động rất sâu.

Học? Được rồi, thì học. Nếu như có thể đỗ đại học thì đúng là làm cha được vui,

nếu không đỗ thì mình cũng đã cố hết sức, vậy cũng không thẹn với lương tâm,

Dương Minh trong lòng thầm hạ quyết tâm.

“Ông già, ông có biết đây là địa bàn của ai không? Hàng rong cũng phải nộp phí

bảo vệ, nếu không chẳng may có thiên tai nhân họa, chúng tôi không phụ trách

đâu” Một tên tóc vàng đang hét lên với một ông già bán hàng rong.

Dương Minh nhíu mày, cách đó không xa, có hai tên côn đồ đang khi dễ một ông già

bán hàng rong, Dương Minh không phải là người thích xen vào chuyện người khác,

nhưng lại không muốn thấy kẻ khác tùy tiện khi dễ người yếu đuối.

Hai người trẻ tuổi khi dễ một ông già thì là cái dạng gì?

Tiểu Dương10-05-2010, 05:49 PM

Quyển 1: Dị năng sơ hiện

Chương 3: Bất bình chẳng tha

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

“Ông già, ông nhìn tôi à, nhìn X con mẹ ông ý, ông già này, tao nói ông không

nghe thấy à? Muốn bán hàng rong phải nộp tiền” Tên tóc vàng tùy tiện đá một cước

đã đá loạn những món hàng của ông già.

“Người trẻ tuổi, tôi và cậu không oán không thù, tôi bán thứ của tôi, cậu đi

đường của cậu, chúng ta không xen vào chuyện của nhau, cậu vì sao lại muốn tìm

lão già này gây phiền toái chứ?” Ông già thở dài nói.

“Mệ kiếp, ông tưởng rằng nói vài câu đã nghĩ mình là Khổng Tử sao?” Một thằng

thanh niên tóc dài bên cạnh không nhịn được, đi tới trước hàng của ông già,

mắng: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thấy ông già như vậy cũng

sẽ không đánh ông, miễn cho người khác nói chúng tôi không biết kính già yêu

trẻ, cho ông một cơ hội, quỳ xuống dập đầu gọi một tiếng Lượng ca, ông đây sẽ

miễn phí bảo vệ cho ông, nếu không sau này đừng để ông đây thấy mặt”.

“Lòng người độc ác!” Ông già vừa nhặt những thứ rơi dưới đất, vừa lắc đầu nói.

“Con mẹ nó!” Dương Minh nhìn thấy ông già kia bị khi dễ, nhất thời lửa giận đùng

đùng, một ông già dựa vào hàng rong mà sống, vốn đáng để đồng tình, hai người

này lại còn muốn thu tiền bảo vệ của người ta.

Dương Minh nhảy xuống xe đạp chạy vọt tới bên cạnh ông già, căm tức nhìn hai

người.

“Ồ, đây không phải Dương ca sao?” Tên thanh niên tóc dài nhìn Dương Minh không

khỏi sửng sốt, lập tức nhận ra hắn.

“Nếu đã biết tao, còn không mau cút đi” Dương Minh thấy bọn chúng nhận ra mình,

cảm thấy mình không cần ra tay cũng có thể giải quyết vấn đề, dù sao danh tiếng

Dương Minh năm đó rất vang dội, ai chẳng biết đến cái tên Dương điên đánh nhau

không muốn sống, chuyên môn ra tay tàn nhẫn, thực ra khi đó Dương Minh chỉ muốn

phát tiết áp lực trong lòng và nỗi nhớ đối với Tô Nhã lên người đối thủ. Nhưng

dù có là như vậy, thì tên tuổi của Dương Minh cũng vang xa, đến tận khi học

trung học, Dương Minh cũng trưởng thành hơn, biết người trưởng thành đánh nhau

phải chịu trách nhiệm hình sự mới rất ít ra tay đánh người.

“Hắc hắc, gọi mày một tiếng Dương ca, mày liền tưởng rằng mày là anh sao? Cho

mày mặt mũi vì mày là tiền bối, không cho mày mặt mũi thì cũng chẳng có gì. Thời

của mày đã qua, bây giờ là do Trương Vũ Lượng tao nói chuyện” Thằng thanh niên

tóc dài nhổ một bãi nước bọt xuống trước mặt Dương Minh, khinh thường nói: “ĐM,

đây không phải chuyện của mày, đi chỗ khác chơi”.

Dương Minh tức giận đến mặt tái xanh, thằng Trương Vũ Lượng này hắn đã nghe nói

đến, năm đó cũng học cùng cấp hai với hắn, chỉ là nhỏ hơn hắn hai tuổi mà thôi.

Thằng nhóc năm đó đi sau đít gọi mình là Dương ca, giờ còn dám la hét trước mặt

mình.

“Lượng ca nói với mày, mày không nghe thấy sao, tai mày có phải điếc không? Muốn

bị đánh phải không?” Thằng tóc vàng thấy Dương Minh không có phản ứng gì, liền

tiến đẩy Dương Minh một cái.

“Tao không làm đại ca đã rất nhiều năm…” Trương Vũ Lượng cũng thấy Dương Minh

tức giận, nhưng theo hắn thấy Dương Minh chỉ là một đại ca trên danh nghĩa,

không có gì phải sợ, vì vậy khi nhắc đến tiếng đại ca mang theo vẻ giễu cợt nói

không nên lời.

Dương Minh tiến lên nắm lấy yết hầu Trương Vũ Lượng, trực tiếp đẩy đầu hắn vào

góc tường, cười lạnh nói: ”Mày nói không sai, tao bây giờ không là gì hết, nhưng

tao vẫn có thể đánh mày, mày có tin không?”

“Khụ khụ…, tao X mẹ mày, buông tao ra” Trương Vũ Lượng bị bóp cổ đến không thở

nổi.

Tên tóc vàng thấy Trương Vũ Lượng bị bắt, thuận tay cầm cục gạch đập Dương Minh,

Dương Minh nghe thấy tiếng gió vù vù, vội vàng bỏ Trương Vũ Lượng ra tránh một

bên, nhưng thằng tóc vàng quá gần mình, mới vừa nãy mình quá sơ suất, nên cục

gạch của thằng tóc vàng đánh trúng lưng Dương Minh, chỉ nghe một tiếng “Bộp”

vang lên, viên gạch vỡ thành hai nửa.

Thằng tóc vàng thấy thế trợn mắt há mồm, thằng này luyện ngoại công sao, chỉ

dùng eo đã làm viên gạch vỡ ra?

Mà Dương Minh lại cảm thấy rất tức giận, thằng tóc vàng này ra tay tàn nhẫn như

vậy, nếu cục gạch này đập vào gáy mình, mình không phải là sẽ chết sao.

Dương Minh lúc này rất giận, ra tay không hề lưu tình, đi tới đá một cước đạp

thẳng vào thằng tóc vàng vừa đánh lén mình, lại hung hăng đá vào bụng nó hai

đạp, thằng tóc vàng thiếu chút nữa mắt trắng dã, dạ dày co thắt dữ dội, nôn hết

cơn trưa ra.

Mà Trương Vũ Lượng càng thêm nghiêm trọng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC