[Sắc hiệp]Thiếp thân đặc công (Chương 51-100)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếp Thân Đặc Công

Tác giả:Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị

Chương 51: Sự ám muội ngoài ý muốn

Dịch: Minh Dê

Biên: Huyền Vũ

Nguồn: 4vn + Tuchangioi

Gian phòng mà Lâm Hiểu Tình đặt là phòng 408 trên tầng bốn. Sau khi thang máy dừng ở tầng bốn, nàng dìu Phương Dật Thiên đi ra, rất nhanh đã tìm được phòng số 408.

Chìa khóa phòng thực ra là một tấm thẻ từ cảm ứng. Lâm Hiểu Tình dùng thẻ từ để ngay chỗ cảm ứng thì cửa phòng đã lập tức mở ra.

Sau khi cửa phòng mở, nàng liền dìu Phương Dật Thiên tiến vào. Thuận tay mở luôn đèn của gian phòng.

Bởi vì ý định ban đầu của nàng là muốn để Phương Dật Thiên một mình ở trong phòng nghỉ ngơi. Bởi vậy đã đặt một phòng tiêu chuẩn. Trong phòng có một chiếc giường rộng mềm mại. Chiếc giường to này phối hợp với tấm chăn đơn mềm màu trắng.

Lâm Hiểu Tình dìu Phương Dật Thiên đi đến chiếc giường to mềm mại rồi ngồi xuống. Đèn trong phòng mờ nhạt nhu hòa, mơ hồ có chút mùi vị mê li ấm áp.

Trong tình cảnh này, ngay cả Lâm Hiểu Tình cũng không kìm chế được mà nổi lên cảm giác của chính mình có chút kiều diễm ám muội .

Đêm khuya, cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng, hơn nữa còn ở cùng trên một chiếc giường. Đơn thuần như Lâm Hiểu Tình cũng không khỏi cảm thấy tâm hồn thiếu nữa có chút nhộn nhạo, hoặc là duyên cớ do nàng đã uống một chút rượu. Ở khoảng cách gần cảm nhận được cỗ hơi thở nam nhân đặc biệt của Phương Dật Thiên. Bất tri bất giác, nàng phát giác tim của mình nhảy càng thêm gấp gáp bất an.

Nàng nhịn không được hít một hơi thật dài, sau khi đem Phương Dật Thiên ngồi trên giường. Nàng nói:

- Phương Dật Thiên, anh uống say rồi thì ở trong này nghỉ ngơi một đêm nhé. Tin rằng ngủ tới ngày mai thì anh sẽ không sao nữa rồi!

Nói xong nàng đang định dìu Phương Dật Thiên lên giường thì lúc này, ngực Phương Dật Thiên bốc lên một cảm giác buồn nôn, cảm giác nôn mửa mãnh liệt lan tràn cả người. Hắn liền vội vàng đứng lên, hướng về phòng vệ sinh đi tới.

Lâm Hiểu Tình hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại nàng cũng hướng phòng vệ sinh đi tới. Nàng vừa mới đi tới cửa phòng vệ sinh thì nghe thấy một tiếng nôn ra của Phương Dật Thiên.

Lâm Hiểu Tình vội vàng đi vào trong. Nhìn thấy Phương Dật Thiên đang ở trong cái bồn cầu, không ngừng nôn nửa vào trong bồn cầu. Nàng vội vàng chạy tới sau lưng Phương Dật Thiên, duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng Phương Dật Thiên, cho đến khi Phương Dật Thiên nôn mửa xong.

Sau khi Phương Dật Thiên nôn xong có chút hư thoát ngồi xổm tại chỗ, nửa giờ cũng đứng dậy không nổi. Lâm Hiểu Tình trước tiên đem những vật dơ bẩn trong bồn cầu ( PDT vừa nôn ra) rửa sạch, sau đó dìu Phương Dật Thiên, ân cần hỏi:

- Phương Dật Thiên, anh tốt hơn tí nào chưa? Còn muốn nôn nữa không?

- Đây, đây là đâu?

Sau khi Phương Dật Thiên nôn xong tự hồ có chút tỉnh táo đứng lên mở miệng hỏi.

- Đây… nơi này là khách sạn, tôi thấy anh uống say nên đã đem anh tới đây nghỉ ngơi.

Lâm Hiểu Tình cúi đầu, nhẹ giọng nói, có điểm không dám nhìn vào mắt Phương Dật Thiên.

- Khách, khách sạn? Tôi như thế nào lại đến khách sạn rồi?

Phương Dật Thiên nghĩ một chút, nhưng mà đầu đau muốn nứt ra, cái gì cũng nghĩ không ra.

- Được rồi, được rồi.Anh chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thì được rồi. Ài, nhìn anh say tới mức thành bộ dạng này…!

Lâm Hiểu Tình oán hận nói. Tiếp theo cầm một chiếc khăn mặt tẩm ướt nước đã vắt khô, duỗi tay lau chùi khóe miệng Lâm Dật Thiên, lại xoa xoa mặt cho Phương Dật Thiên.

Động tác đó, vẻ mặt đó, ánh mắt đó, lời nói đó tựu giống như là tình nhân đang ấm áp, nhẹ nhàng che chở vậy!

Sau cùng, Lâm Hiểu Tình nhẹ giọng nói:

- Bây giờ tôi đỡ anh lên giường nghỉ ngơi nhé. Anh ngủ tới ngày mai thì sẽ không sao nữa rồi!

Vừa nói nàng vừa kéo cánh tay Phương Dật Thiên đi về phía chiếc giường. Phương Dật Thiên nửa tỉnh nửa say được Lâm Hiểu Tình đưa tới giường. Sau khi dìu tới bên giường Lâm Hiểu Tình vốn định để Phương Dật Thiên ngồi xuống sau đó mới dìu hắn từ từ nằm xuống.

Nào biết, sau khi đi đến bên giường Phương Dật Thiên trực tiếp ngã xuống giường. Bởi vì Lâm Hiểu Tình hai tay đang vòng quanh tay đỡ Phương Dật Thiên. Người của Phương Dật Thiên ngã xuống tự nhiên như vậy mà kéo theo người của nàng cũng bị ngã xuống giường!

Trong nháy mắt nàng có thể buông tay, thế thì nàng cũng sẽ không bị liên quan ngã xuống cùng Phương Dật Thiên. Nhưng mà nàng mơ hồ lo lắng Phương Dật Thiên sau khi trực tiếp ngã xuống như thế sẽ bị thương đến hắn. Bởi vậy nhất thời không có buông tay, nghĩ muốn mượn lực lượng trên người nàng để Phương Dật Thiên từ từ nằm xuống giường.

Chỉ là, lực lượng thân thể nàng tự hồ chống đỡ không được thể trọng 70 kg của Phương Dật Thiên. Bởi vậy thân thể của nàng cũng không tự chủ được bị Phương Dật Thiên liên lụy kéo ngã xuống giường.

“Á~~~”

Lâm Hiểu Tình kinh hô kêu lên một tiếng, sau đó thì trơ mắt nhìn thân thể của mình trực tiếp bổ nhào ngã xuống trên người Phương Dật Thiên.

Bịch!

Lâm Hiểu Tình cả người ngã lên trên người Phương Dật Thiên. Hai người đã lần đầu tiên trực tiếp tiếp xúc thân mật.

Phương Dật Thiên trong mem say mơ hồ bỗng nhiên cảm thấy có vật gì đó rất nặng đè vào mình. Hắn trong miệng nhịn không được buồn bực ‘Hừ’ một tiếng. Sau đó mơ hồ cảm giác được phần ngực có cặp nhũ phong, hai luồng mềm mại cực kỳ mà lại co dãn ép vào mình. Cảm giác đó, giống như là lọt vào trong đồi bông vải giống nhau, thoải mái, dị thường thoải mái!

Cái này vẫn không tính, hắn rõ ràng có thể cảm giác được bên dưới của mình cũng bị trọng áp, hơn nữa, vẫn là cái loại đè ép mềm mại co dãn. Trong lúc nhất thời, xuất phát từ phản ứng tự nhiên của sinh lý, hắn lập tức phấn khởi hẳn lên.

Vốn là sau khi đã uống rượu thân thể tựu rất dễ dàng hưng phấn. Phương Dật Thiên mặc dù nói là trong lúc nửa tỉnh nửa say, bất quá đối mặt với cảm giác ngoài ý muốn bất thình lình xảy ra này, hắn nhất thời không khống chế được phản ứng cực kỳ cường liệt nổi lên.

Hầu như là vô thức, hai tay hắn vòng ôm lấy “vật thể không rõ ràng” đang đè ở trên thân mình, vật mà hắn đang dịu dàng ôm lấy chính là vòng eo mềm mại. Do bản năng của nam nhân, hai tay của hắn nhịn không được thoáng cố sức dùng lực nắn!

“ Ơ ~~~”

Bên tai lập tức nghe thấy một âm thanh của nữ nhân. Hắn lập tức nhận thức được trên người hắn chính là một nữ nhân. Nhất thời dục vọng mãnh liệt đó bao phủ lấy hắn, ý thức hắn thoáng tỉnh táo. Hắn vỗng nhiên xoay người, trực tiếp đem nữ nhân đang đè trên người hắn đặt xuống dưới thân.

Có thể là bởi vì quá đỗi kinh hãi nên Lâm Hiểu Tình vô cùng kinh ngạc không nói ra được một lời nào. Giờ phút này, nàng giống như là một chú chim nhỏ mềm mại bị Phương Dật Thiên đè ở dưới. Nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt Phương Dật Thiên có hai luồng cực nóng cuồng dã cùng với tiếng hít thở nặng nề kia của hắn.

Tiếp theo, đang kinh hãi lo sợ. Nàng đã thấy môi của Phương Dật Thiên đang hạ xuống, chính là đang hướng tới đôi môi mềm mại đang mở rộng của nàng.

Thiếp Thân Đặc Công

Tác giả:Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị

Chương 52: Một đêm nhu tình!

Dịch: Minh Dê

Biên: Huyền Vũ

Nguồn: 4vn + Tuchangioi

Lâm Hiểu Tình bị Phương Dật Thiên đặt ở dưới đã hoàn toàn mơ hồ. Biến cố thình lình xảy ra khiến nàng nhất thời khó có thể phản ứng lại.

Bất quá khi môi Phương Dật Thiên hôn tới đôi môi mềm mại như hoa hồng của nàng thì nàng vẫn phản ứng lại nhưng khi muốn tránh né thì đã muộn rồi.

“ Ư ư… ”

Đầu óc Lâm Hiểu Tình lại trống rỗng nhưng nàng rõ ràng có thể cảm giác được đôi môi của Phương Dật Thiên đã dùng sức hôn lên môi mình. Hơn nữa còn bắt dầu tham lam hút lấy.

Cùng lúc đó, đôi tay không thành thật của Phương Dật Thiên đã bắt đầu di chuyển lên người nàng. Đầu tiên là vuốt ve vòng eo mềm mảnh, về sau đôi tay này từ từ đặt lên đôi tuyết phong cao thẳng, chắc nịch kia.

Tuyết phong cao sững dựng đứng. Trong suốt hai mươi hai năm qua, đôi tuyết phong cao đầy này vẫn chưa từng bị một người đàn ông nào đụng,vuốt ve qua, vậy mà lúc này, nàng rõ ràng có thể cảm giác được đôi tuyết phong của mình đang bị hai tay của Phương Dật Thiên vuốt ve, còn luôn luôn nhẹ nhàng vuốt ve. Nháy mắt, phía bụng dưới (tiểu phúc) dựng lên một cảm giác khô nóng khác thường.

Nàng phát hiện thân thể mình nhất thời bắt đầu khô nóng, hơn nữa còn mềm yếu vô lực. Nàng muốn đẩy Phương Dật Thiên ra, nhưng mà hai tay đẹp mềm mại vô lực kia như thế nào lại dùng không ra lực.

Ngoài ra, hô hấp của nàng không bị không chế đã bắt đầu trở nên dồn dập. Tiểu phúc giống như là bùng cháy lên một ngọn hỏa diễm.

Từ trong nụ hôn mãnh liệt kia của Phương Dật Thiên, nàng dần dần trở nên ý loạn tình mê. Hơn nữa hơi rượu đã dâng lên. Giờ khắc này nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác kích thích chưa bao giờ thử nghiệm này.

Chậm rãi, nàng bắt đầu từ bị động thành chủ động. Gắt gao chủ động ôm lấy Phương Dật Thiên. Chủ động đáp trả, nồng nhiệt hôn cùng Phương Dật Thiên. Thậm chí, hai tay nàng còn tìm vào trong cơ thể Phương Dật Thiên.

Nàng rõ ràng cảm thụ được đôi tuyết phong của mình đang bị Phương Dật thiên nhẹ nhàng vuốt ve đã bắt đầu mạnh hơn. Hơn nữa, hai điểm tròn nhỏ cũng dựng thẳng săn cứng, yên lặng thừa nhận sự chà đạp vuốt ve của Phương Dật Thiên.

Phương Dật Thiên dưới sự kích thích của rượu cả người thể xác và tinh thần sớm đã bùng cháy thiêu đốt che lấp dục vọng chi hỏa. Chậm rãi, hai tay hắn thô bạo cởi bỏ quần áo trên người của Lâm Hiểu Tình, ngay cả nội y cũng cởi ra. Khi đó, đối mặt với phiến tuyết trắng mềm mại cao ngất săn cứng kia, hắn đem mặt mình vùi thật sâu vào đó…..

“Úc~~~~”

Lâm Hiểu Tình cả người khô nóng đến cực điểm. Nhịn không được rên nhẹ lên một tiếng, âm thanh yêu mị dụ hoặc lòng người, cùng tiếng thở gấp liên tục không ngừng quanh quẩn trong phòng. Đê mê mà lại kích động, khiến người nghe đều phỉa cảm thấy máu huyết bành trướng!

Hai tay Phương Dật Thiên giống như con cá di động, vuốt ve lên đôi tuyết trắng mềm mại ở nửa thân trên lõa lồ của Lâm Hiểu Tình. Từ vòng eo mảnh nhỏ của nàng lại một lần nữa di động lên đôi tuyết phong săn cứng. Sau đó càng dùng lực vuốt ve thô bạo hơn.

Cho đến lúc khi đôi tuyết phong kia dưới sự dùng lực vuốt ve của hắn lần lượt bị biến thành từng hình dạng, sau đó lại lần lượt lại trở lại như trước. Phương Dật Thiên liền làm như vậy không biết bao nhiêu lần.

Phương Dật Thiên thở ra một hơi, mang theo vị rượu nồng đậm, xâm nhiễm vào thể xác và tinh thần của Lâm Hiểu Tình. Đến tiếp sau hơi rượu dâng lên, hơn nữa giờ phút này Phương Dật Thiên đang chọc ghẹo khiêu khích làm Lâm Hiểu Tình đã không còn tự chủ được nữa.Thậm chí, trong lòng còn gấp gáp mong chờ. Chờ đợi thời khắc kia khiến nàng cảm thấy thần hồn run lên đến nơi rồi.

Bất tri bất giác, hai tay Phương Dật Thiên kéo chiếc quần bò kéo sát người dưới thân dưới của Lâm Hiểu Tình ra, liền đem cả chiếc quần lót màu hồng nhạt kia cởi ra luôn. Cứ như vậy, nàng đã hoàn toàn trần như nhộng nằm ở dưới thân Phương Dật Thiên. Tựa hồ là đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Trong mắt Lâm hiểu Tình không khỏi hiện lên một tia e ngại, mơ hồ lại có một tia ý mong chờ.

Một đôi nam nữ thanh niên, dưới sự kích thích của cồn rượu, đang trùng hợp thân thể tiếp xúc dính lại với nhau thành một, lại xuất ra cảm hứng từ kích thích bùng cháy dục vọng chi hỏa trong nội tâm, tất cả cái này là trùng hợp? Hay là chủ định trong số phận?

Không quản như thế nào, Lâm Hiểu Tình tựa hồ đã dự định làm hết tất cả.

Trong cuộc đời con người, khó có được say một lần. Đã say một lần thì tại sao không hoàn toàn phóng túng một lần?

Tạm thời không một lần say, một lần phóng túng thì ngày mai sẽ như thế nào, chỉ cần hai bên hưởng thụ thời khắc nhu tình cùng kích thích này. Nghĩ lại trong lòng cũng sẽ cảm thấy cảm giác xao động ấm ấp mà?

Đột nhiên, Lâm Hiểu Tình không khống chế được kêu lên một tiếng “ A !”. Bởi vì, đôi ma thủ của Phương Dật Thiên từ đùi nàng đã hướng về khu vực cấm kia. Hơn nữa các ngón tay còn không kiêng nể gì chọc ngoáy khiêu kích trêu chọc, đánh sâu vào cảm nhận tinh thần trong nội tâm nàng.

Lâm Hiểu Tình nhịn không được hít một hơi thật sâu. Hai tay càng dùng sức ôm chặt lấy Phương Dật Thiên. Dường như muốn đem thân thể mình dung nhập vào cơ thể Phương Dật Thiên.

Nàng thở phì ra từng hơi từng hơi lớn. Sắc mặt cùng với cả người đều đỏ mãi không ngớt. Dưới ngọn đèn mông lung nhìn xinh đẹp động lòng người, hơn nữa còn quyến rũ gợi cảm đến cực điểm.

Cho đến giờ phút này, Lâm Hiểu Tình cho dù là muốn phản kháng cũng đã bất lực. Bởi vì nàng toàn thân đã mềm yếu, huống chi nàng chưa hề nghĩ qua phải phản kháng.

Nàng cũng là một nữ nhân, một nữ nhân bình thường. Sau khi bị một nam nhân thiêu đậu như thế thân thể nàng cũng sẽ xuất hiện phản ứng mãnh liệt. Nàng cũng không phải là người có tư tưởng bảo thủ. Bởi vậy, một đêm tình này nàng vẫn biết và hơn nữa có thể tiếp nhận nó.

Chỉ là, nàng chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy. Dù là như thế nàng cũng đã chuẩn bị làm tốt cả rồi.

Chuẩn bị tốt một đêm, phóng túng bỏ qua tất cả một lần. Chỉ vì thanh xuân này không hối hận mà phóng túng một lần. Nếu không thể phản kháng, vậy thì nàng sẽ hảo hảo hưởng thụ.

Huống hồ đem lần đầu tiên hiến cho Phương Dật Thiên tựa hồ cũng không tính là quá tệ. Nhưng mà từ phương diện thân thể mà nói, nàng rõ ràng có thể cảm giác được thân thể cường tráng mà đầy mãnh lực của Phương Dật Thiên. Ở phương diện thân thể như thế này rất có thể khiến nữ nhân cảm thấy khoái cảm không ngớt.

Nghĩ nghĩ, trong lòng nàng thậm chí bắt đầu có chút chờ mong.

Mà lúc này, Phương Dật Thiên tựa hồ cũng trêu ghẹo đủ rồi. Tiếp theo, hắn nhắm ngay khe cốc sâu kín hơi hơi mở rộng kia, sau đó ép người xuống, chỉnh lại đồ vật rồi lao tới khe cốc đó. (Đồ vật gì cũng biết rồi)

“ Á ~~~~~”

Lâm Hiểu Tình phát ra tiếng kêu đó không rõ là thống khổ hay là khoái lạc. Tiếng rên vang lên thật lâu, quanh quẩn khắp căn phòng.

Thiếp Thân Đặc Công

Tác giả:Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị

Chương 53: Tâm tư thiếu nữ.

Dịch: Minh Dê

Biên: Huyền Vũ

Nguồn: 4vn + Tuchangioi

Đêm khuya lạnh lẽo thê lương, gió đêm thổi nhẹ.

Trong phòng ánh đèn mờ nhạt ấm áp, từng tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ quanh quẩn và tràn ngập từng góc trong căn phòng.

Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Hiểu Tình đã ửng đỏ cả tầng. Đôi mắt to xinh đẹp đã nhắm chặt, môi nhẽ nhếch, thường thường phát ra âm thanh rên rỉ yêu mị kéo dài.

Dưới ánh đèn mông lung mờ nhạt, thân thể nàng xinh đẹp thành thục tản ra một tầng sáng bóng. Từng mảnh lớn màu đỏ ửng lan rộng trên da thịt nàng giống như ngọc, mịn tựa như tơ lụa. Đây là màu sắc trong cơ thể thiếu nữ khi quá mức kích thích mới xuất hiện ra.

Nhìn nàng trong giờ phút này giống như là một con thuyền đang di chuyển trên đại dương mờ mịt, yên lặng thừa nhận những cơn mưa to gió lớn mãnh liệt đánh vào, mà mỗi lần bị đánh sâu vào, đều đem con thuyền này đẩy đến đỉnh của ngọn sóng, sau đó lại từ trên cao lướt xuống dưới, lại lần nữa xông lên đỉnh ngọn xong lại tuột xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại.

Vô luận theo góc độ nào mà nhìn thì Phương Dật Thiên mạnh mẽ tiến tới đều là cực kỳ mạnh mẽ. So sánh với cuồng phong bạo vũ trên đại hải mênh mông một chút cũng không phải quá.

Sóng chiều tuôn trào dũng mãnh tác động tới Lâm Hiểu Tình, khiến tinh thần và thể xác nàng đắm chìm trong con sóng chiều đầy khoái cảm mà trước nay chưa từng biết đến. Thân thể mềm mại không chịu được co giật giật (lên khoái cảm).

Thỉnh thoảng khi lên mạng, Lâm Hiểu Tình cũng từ trên mạng mà hiểu biết qua một chút về việc nam nữ quan hệ với nhau. Đàn ông về phương diện này có thể kiên trì trong nửa giờ xem như rất lợi hại rồi. Nhưng mà, từ đầu đến cuối, hơn một nửa giờ đã trôi qua rồi, vậy mà Phương Dật Thiên lại càng ngày càng dũng mãnh, độ mạnh mẽ vào ra cũng ngày càng lớn. Nàng có chút hoài nghi ở phương diện năng lực này của Phương Dật Thiên có phải có chút quá mức biến thái rồi hay không?

Bất quá, khi Phương Dật Thiên gần như mặc sức cuồng phong loạn vũ (mãnh liệt), đem đến cho Lâm Hiểu Tình lần đầu tiên nếm thử khoái cảm vĩ đại. Lần này, chính xác cảm giác đem đến cho nàng là đã khắc cốt ghi tâm.

Tinh thần nàng sớm đã mơ hồ, ý loạn tình mê, cảm giác thân thể mình đang nổi lơ lửng ba đào không ngừng. Sóng chiều mãnh liệt không ngừng đánh vào tinh thần và thể xác nàng. Đem nàng đẩy về hướng đỉnh sóng cao trào kích thích kia. Mỗi một lần cái cảm giác sóng triều đem đến cao trào kích thích kết thúc người nàng đều không khống chế được cơ thể co run lên (lên khoái cảm). Về sau chính là phun ra một dòng thủy triều trong suốt.

Nói cách khác, Lâm Hiểu Tình nàng sớm đã xuất ra rất nhiều lần!

Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Dật Thiên đang nhấp trên người nàng chợt gầm lên một tiếng. Sau đó, sóng chiều mênh mông càng mãnh liệt cuốn lấy nàng. Khi ở trong cơn sóng này nàng cũng nhịn không được lớn tiếng rên rỉ lên.

Sau đó nàng chìm đắm thật lâu trong vùng cao trào khoái cảm mãng liệt đó. Cái loại cảm giác tuyệt vời này vẫn quanh quẩn trong thân thể và tim nàng, khiến cho nàng thật lâu vẫn không thể hồi phục lại tinh thần.

Mà Phương Dật Thiên sau khi hoàn toàn xuất ra dục vọng bản thân thì thân thể nghiêng sang một bên, từ trên người Lâm Hiểu Tình trượt xuống dưới hoặc có lẽ là đã quá mệt mỏi rồi. Bởi vạy hai tay hắn cứ như vậy mà ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Sau một lát, Lâm Hiểu Tình mới chậm rãi mở mắt. Hết thảy mọi việc vừa rồi tựa như mộng ảo làm cho nàng sau khi mở mắt cũng không thể có phản ứng lại được.

Qua việc vừa rồi cùng Phương Dật Thiên một phen điên loan đảo phượng vu sơn vân vũ (ý là điên cuồng, không biết gì). Trên người nàng hơi men say kia đần đần tiêu tán. Lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Hạ thân bên dưới đau lâm râm khiến nàng hiểu rõ đêm nay đã đem cái quý giá nhất của người con gái hiến cho nam nhân đang ôm nàng đắm chìm vào giấc ngủ này.

Nhưng mà, trong tâm nàng lại cực kỳ bình tĩnh, không có chút gợn sóng. Trong lòng nổi lên cảm giác nói không rõ là kích động, ngọt ngào, hối hận hay là mất mát. Có lẽ, tất cả các loại cảm xúc đều có.

Suy cho cùng nàng vừa rồi mất đi thứ quý giá nhất của đời con gái, nếu nói nàng một chút cảm giác đều không có thì không thể. Bất quá nàng cũng không hối hận cái gì, nếu sau khi việc đã xảy ra lại hối hận thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Huống hồ, lúc trước nàng đã chuẩn bị tốt hết cho mình hết thảy mọi thứ. Chỉ là, khi từ trong khoái cảm, kích thích mất tỉnh táo lại trong lòng lại cảm thấy mất đi cái gì đó, có loại cảm giác mất mát.

- Có lẽ, lần đầu tiên ai cũng đều như thế này!

Lâm Hiểu Tình tự mình an ủi mình, sau đó nàng quay đầu, thật sự đánh giá lại nam nhân đã đoạt đi lần đầu của mình. Bóng đèn mông lung, trong ánh mắt đem theo sự nhu tình nhè nhẹ, chăm chú nhìn.

Nam nhân có đường cong khuân rõ ràng kiên cường, lông mi đậm, cái mũi cao thẳng, khuôn mặt thô ráp kiên cường đến cực điểm. Mang theo một chút tang thương, nhìn kỹ một lúc cũng là có mị lực nam tính.

Bị đôi song chưởng có lực của nam nhân này đang gắt gao ôm chặt, Lâm Hiểu Tình có loại cảm giác kiên định được bảo hộ. Nàng đột nhiên cười nhè nhẹ, thầm nghĩ:

- Cho dù là lần đầu tiên mình cho nam nhân này cũng so với một số hoa hoa công tử cũng còn tốt hơn nhiều mà?

Mỗi một nữ nhân, đối với việc nam nhân lấy đi lần đầu tiên của chính mình đều có loại tình cảm ỷ lại không hiểu được. Lâm Hiểu Tình cũng không ngoại lệ, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Phương Dật Thiên. Lâm Hiểu Tình tinh thần và thể xác đều trở nên ấm áp dào dạt.

Nàng không biết nàng về sau cùng Phương Dật Thiên tột cùng sẽ như thế nào. Bất quá, đây không phải là việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net