Tất Cả Sự Bắt Đầu Đều Tuyệt Đẹp Không Gì Sánh Bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Người ta thường nói, vạn sự khởi đầu nan. Không phải là mục tiêu có bao nhiêu xa vời, mà là trước khi bước qua ngưỡng cửa đó, phải tự nhắc nhở mình xây dựng tâm lí thật vững. Chúng ta thường nói "vẫn chưa chuẩn bị tốt", đa phần mọi người đều không kì vọng vào những điều không rõ ràng, do dự, thấp thỏm không yên, mang theo một chút hy vọng lại sợ phải thất vọng thật nhiều, hình như không thể vượt qua bất kì cái gì mà chúng ta phải đối mặt lại dường như đang tự mình leoo lên ngọn núi cao.
    Suy nghĩ viển vông là một loại sai lầm à? Có thể không phải, nhưng nó nhất định không đủ đẹp đẽ.
    Người nghệ sĩ chuyên nghiệp luôn hạ bút thành văn theo mô phỏng. Tối thiểu thì loại năng lực này là tiền đề để trở thành một người nghệ sĩ xuất sắc. Giải phóng cái tính trời sinh mà thầy giáo luôn nói, thực ra cũng là từ những người, những sự vật, những quan sát, những mô phỏng nhỏ bé bên cạnh mình. sau đó sẽ đạt được phản hồi. Lúc nhỏ tôi rất thích bắt chước những thân phận khác nhau, đem bản thân vào những hoàn cảnh không giống nhau, ông chủ tiệm tạp hóa, dì ở tiệm giặt ủi, ông lão ngủ gật nơi góc nhà, những người vội vã đi làm... bọn họ đều trở thành đối tượng mà thời niên thiếu tôi hóa thân thành. Thật ra tất cả những gì gọi là thiên phú nhất định đều sẽ phải trải qua một thời gian dài mài dũa mới có thể hiện rõ, cho nên bình thường tôi luôn học trở thành những nhân vật khác nhau cùng người thân bên cạnh đối thoại, thời gian dài đối với đại đa số người và mô phỏng sự vật thì đều trở nên thành thạo điêu luyện. Lúc nhỏ nghĩ đơn giản, luôn cho rằng, những thứ mô phỏng kia xem ra rất vui lại đơn giản, cuộc sống tiếp diễn cũng có thể giống như bọn họ, không cần lo lắng, chẳng cần phiền não.
    Để bồi dưỡng nghệ thuật, mẹ đưa tôi đến lớp sân khấu của cung văn hóa thiếu nhi. Tôi lúc mới bước chân vào thế giới sân khấu, nhìn cái gì cũng rất hiếu kì, tràn dầy khát vọng được lên sân khấu biểu diễn, nhìn bọn họ ai cũng cao lớn, giống như chú thiên nga nho nhã, mỗi một tiết mục đều theo chính xác từng nhịp điệu, khiến tôi cảm động, loại cảm giác đó không thể diễn tả thành lời được-----tôi có thể trở nên ưu tú như họ không?
    Lúc tôi vẫn còn đang học sân khấu, người chị ngày nhỏ bị tôi đập trứng vào đầu đã trở thành diễn viên múa số 1 số 2 của cung văn hóa, tỏa sáng rực rỡ rồi. Vì người chị đáng tự hào ấy mà tôi không cam lòng lùi lại phía sau, mỗi ngày đều nghiến răng đến 120 điểm tinh thần để luyện tập, học xong đều luôn ở lại nghiên cứu động tác với cô giáo, uốn nắn điệu múa, thỉnh thoảng cô còn nhắc đến chị ấy. Lúc ấy tôi có một tâm tư nhỏ, hy vọng cô giáo nhìn  chị tôi múa cũng sẽ để ý tôi nhiều hơn, nghĩ tới việc cô sớm đã nhận định tôi là "tiểu khôn lỏi". chỉ là  giấu trong lòng không nói ra. Thật ra trong nhóm nhỏ cùng tôi tập múa, tôi thuộc dạng không có điều kiện lắm, người lại cứng ngắc, xoạc chân khó khăn, đặc biệt kém linh hoạt. May là tôi tự mình biết mình, cho dù quá trình huấn luyện vừa khó khăn vừa vất vả đối với một đứa trẻ, nhưng khi người khác luyện được một tiếng đồng hồ, tôi nhất định sẽ nỗ lực luyện được nhiều hơn một nửa thời gian đó, lúc sau hăng hái hơn lúc trước, lúc sau càng ra sức hơn lúc trước. Tôi biết cô giáo càng ngày càng thích tôi, nhưng tôi không vì thế mà ngạo mạn, tôi luôn giữ cho mình trạng thái tập luyện tốt nhất. Rất lâu sau đó trở về cung thiếu nhi thăm cô giáo, cô nói: "Tiểu Sảng là một đứa trẻ thông minh khiến cô đau lòng, không có ai muốn thành công hơn con". mà tôi của bây giờ, có thể hư hư ảo ảo, hoặc là tỉnh táo minh mẫn, nhưng vẫn luôn là một con nhóc cứng đầu khủng khiếp.

    Nỗ lực một thời gian rất lâu, tôi cuối cùng có thể cùng chị mình kề vai sát cánh rồi,. Cung thiếu nhi thành phố Thẩm Dương thường sẽ có một số hoạt động của đoàn, đoàn chúng tôi sẽ tham gia giải thi múa toàn quốc, mỗi một đơn vị của đoàn đội sẽ tham gia vào những hoạt động khác nhau, tôi luôn có cảm giác vinh dự về tập thể đã bồi dưỡng tôi trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ về việc lấy lại  Hồng Kông năm  1997, cung văn hoá thiếu nhi cũng có may mắn được tham gia biểu diễn,  tất cả công dân thành phố Thẩm Dương đều xuống đường phát hoa, kèn trống và pháo ho, rộn ràng tấp nập, mọi người đều nước mắt vui mừng chào đón. Tôi lúc đó không hiểu lắm ý nghĩa câu "một đất nước hai chế độ", nhưng nhìn thấy tất cả mọi người đều vì một chuyện mà đứng cùng nhau, tự nhiên nhịn không được lại muốn khóc, vừa thần kì vừa ấm áp.
     Sau khi đi theo con đường nghệ thuật, lấy được ít nhiều một số thành tích, nhưng mỗi lần đều giống như một bộ phim tình cảm du dương trầm bổng vậy, bên trong sẽ trải qua rất nhiều vướng mắc, do dự nhưng cuối cùng đều sẽ lấy hết dũng khí mà thử một lần, thách đấu một lần. 13 tuổi tham gia cuộc thi lớn về văn hoá thành phố Thẩm Dương, lúc đó trẻ con nên rất ngại ngùng, đến tổ thanh niên thì xem chừng còn quá nhỏ, đến tổ thiếu nhi thì lại lớn rồi, chẳng biết chọn thế nào thế là bố mẹ đến báo danh vào tổ thanh niên. Thực ra lúc đó vừa mới từ Tứ Xuyên trở lại nên vẫn còn đang trong trạng thái điều chỉnh, đối với việc phải lên sân khấu đối diện với mọi người trong lòng tôi nảy sinh chút cảm giác sợ hãi, đặc biệt sợ kiểu xếp hàng đến lượt khi số bao danh của tôi là  369, giống như tất cả mọi người đều đang nhìn tôi vậy. Bố mẹ để an ủi tôi liền nói: "biểu diễn xong rồi đi chơi nhé, đi Lạc Hồ, cho dù là lần đầu tham gia mà không lọt qua vòng này thì cũng không bằng dũng khí của người tham gia". Gia đoạn đó thôi đặc biệt vâng lời, báo danh xong người nhà liền dồn sức vào bầu không khí và cảm xúc của cuộc thi, bắt đầu chuẩn bị biểu diễn múa và piano. Lúc không có cô giáo  dẫn chuyên nghiệp, mẹ giúp tôi biên tập một số động tác đẹp, chọn nhạc hay, thậm chí viết tuyên ngôn cho cuộc thi. Bà ngoại, cậu, bố, ba người đều cùng đánh giá, khiến tôi bắt chước cảnh đang tham gia cuộc thi. Lúc trang điểm và mặc đồ trước khi thi, mẹ nói thuê người trang điểm chuyên nghiệp về tạo hình cho tôi, tôi cảm thấy tiêu tiền cho vẻ ngoài quá là lãng phí, vẫn là nhờ mẹ trang điểm giúp tôi, bà ngoại còn cho tôi bao nhiêu là trang phục biểu diễn. Lúc sắp lên sân khấu, tôi theo những tuyệt kĩ mà mẹ tôi đã chỉ bả, không dừng lại khi bàn tay đang múa tạo thành chữ "nhân", giảm bớt lo âu và căng thẳng. Trong cuộc thi có một tiết mục yêu cầu phải mặc bikini, lúc đó tôi là một đứa trẻ, các tỉ tỉ khác đều mặc bikini và đi giày cao gót, tôi thì lại mặc một bộ đồ thể dục, đổi một đôi giày khác cao 3cm, đứng ở cuối cùng của hàng, học dáng đi theo cách như đang diễn tuồng vẽ tranh sơn dầu. Sau khi cuộc thi kết thúc mẹ cứ cười rồi nói rằng:  "Từ sau cánh gà nhìn thấy con học theo các chị bước ra, rất là giống một câu chuyện cũ nha". Lúc đánh giá cũng nói tôi đặc biệt thông minh khi  nhập  rất nhanh các động tác múa, cảm giác rất hài lòng. Cuộc thi mấy nghìn người nhưng tôi cuối cùng cũng thành công được các ban giám khảo để mắt tới, còn lấy được giải khuyến khích.
Sau cuộc thi bên cung thiếu nhi muốn đứng trước cố cung Thẩm Dương mà quay một thước  phim tuyên truyền về "Thẩm Dương Cách Cách ", thế là đem theo đạo diễn rồi tự tay chọn trong đội múa 4 đứa con gái làm nữ chủ. Diễn tập hôm đó tôi không hoá trang, lúc chọn người cũng là không ngẩng đầu lên được vì đứng ở sau cùng, không ngờ rằng mình vẫn được chọn. Mặc dù, lúc đó cảm thấy bản thân có chút lôii thôi lếch thếch, cũng không đủ tư cách, nhưng lúc phim tuyên truyền được quay xong đột nhiên có một loại cảm giác đầy tự hào: Tôi của ngày nhỏ cuối cùng cũng có thể cống hiến sức lực của bản thân cho nghệ thuật rồi.
Nhưng tận tâm can tôi là một đứa trẻ đã quen với việc lùi lại phía sau. Bố mẹ đặt cho tôi một cái tên là "Sảng", là bởi hy vọng tôi làm người hay làm việc đều có thể sảng khoái vui vẻ. Có một giai đoạn rất lâu sau, tôi luôn cảm thấy cái tên này giống như một gánh nặng không thể ném đi vậy, bất luận như thế nào cũng không thể đạt được. Có thể đường lui là cái cớ để chúng ta  lưu lại cho bản thân mình, hoặc là trong con người yếu đuối học cách mạnh mẽ, con đường lựa chọn là một diễn viên này vừa mở đã cần bổ túc, cho bản thân một chút thời gian, từ từ tới. Bước qua mỗi một đoạn thời gian ở con đường này, chúng ta đều không thể nào hoàn toàn chuẩn bị thật tốt được.
Ở con đường đầy hoảng hốt và kinh sợ phía trước, có thể có chút mục nát, cũng không biết liệu có trở nên tốt hơn không.
Nhưng chỉ cần bắt đầu thôi,
Tất cả đều rất tuyệt vời!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC