Ẩm Thực! Chẳng Qua Là Thức Ăn Chín Nơi Nhân Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Từ nhỏ tôi đã đặc biệt tham ăn, loại tham ăn đó là vị giác trời sinh và khứu giác rất nhạy, giống như bạn đặc biết thích một món đồ nào đó, một khi nhìn thấy sẽ không có cách nào cưỡng lại được.
    Có một danh nhân từng nói "ẩm thực và tình yêu là hai thứ không thể phụ lòng", nghe qua rất nhiều đạo lí, cũng cứ nghĩ rằng ăn ngon chính là một kiểu sống. Kí ức về ăn uống quá nhiều, có thể là vì mỗi một mùi vị đều không giống nhau khiến tôi cảm thấy khắc cốt ghi tâm. Ừm!.. chỉ có lúc tôi tự nguyện ăn uống là lúc đẹp nhất. Nghe mẹ tôi nói, lúc tôi một tuổi, một lần tôi phải ăn hết 8 9 cái sủi cảo, thêm cái bát nhỏ nhúng nước sốt tiêu của bà ngoại, bát nhỏ nhìn thấy đáy miệng liền nói rằng con muốn thêm, giống như con chim nhỏ gào khóc đòi ăn. Mẹ luôn nói rằng cảm thấy đầu tôi vừa to lại còn tham ăn, sống như một đứa trẻ mập mạp, cho nên mẹ thường khống chế mỗi lần tôi đòi ăn. Vào buổi trưa của một ngày, tận dụng lúc bà ngoại đang ngủ trưa, tôi trộm bước xuống giường, giống như một chú chuột bạch nhỏ bước từng bước đến chỗ cơm nguội để ăn vụng vậy, không ngờ tôi giảo huyệt và thận trọng đến vậy mà vừa ra đến cửa liền bị mẹ tôi bắt được, bị tóm nhanh đến độ mặt tôi chỉ biểu hiện sự kinh khủng, nhưng trong thâm tâm, nhiều hơn là thất lạc, bởi vì có một nửa số thịt bị tôi làm rơi tung tóe xuống đất. Sau đó mẹ tôi nói, lúc mẹ nhìn thấy tôi, vết dầu ăn vẫn còn lưu lại trên miệng tôi. Bây giờ lúc ăn sủi cảo, thỉnh thoảng tôi sẽ có cái nhảy mắt ấy, ăn mãi ăn mãi đến độ rơi cả nước mắt.
    Lúc nhỏ vô cùng thích ăn nhân lạc, nhất là lạc nướng muối, luôn cảm thấy vị hơi dầu dầu trong nhân lạc khiến người khác vô cùng thỏa mãn. Có một lần mẹ đi ra ngoài mua thức ăn, tôi lại mưu tính tự thân leo lên bếp lấy lạc, toàn thân bị phủ bởi muối và dầu. Ngồi trên góc bếp ăn nhân lạc hình như thơm hơn bình thường gấp mấy lần, sau đó thì bị mẹ phát hiện lúc ẵm tôi xuống, một tay tôi vẫn nắm chặt mấy hạt lạc, một tay khác không ngừng cho mấy hạt lạc vào túi áo, khiến mẹ tôi dở khóc dở cười.
    Ấn tượng vui nhất là một lần vào buổi sáng sớm mẹ không cho tôi lột vỏ trứng gà, tôi quay đầu ra sau nhìn thấy chị tôi mới cạo đầu trọc, ngay lập tức trong lòng liền nảy ra một ý nghĩ, nhân lúc chị ấy đang ăn uống say sưa vui vẻ, ăn cắp trứng gà của mẹ lén lút từ sau lấy trứng đập lên đầu chị ấy hai phát, Đơ mất 5 giây chị ấy mới có phản ứng lại, sau đó mãnh mẽ phát nổ phản kích tự vệ, mở miệng cắn vào tay tôi một dấu răng---cuộc đời tôi đó là lần đầu tiên bị cắn, vừa tủi thân vừa thấy đáng đời, nhưng tuyệt nhiên không buồn một chút nào.
    Lúc học lớp 3, mỗi thứ 4, buổi chiều thứ 5 đều phải đến trường luyện thổi sao ở đội quân nhạc. Mới bắt đầu bị phân đến lớp sac-xo-phone, mỗi ngày thôi sac-xo-phone cùng Tiểu Ngư. Sau này mẹ nói con gái vẫn nên học sáo cho nho nhã, toàn thân khoác một bộ váy trang nhã, nhẹ nhàng tung mái tóc dài cảm giác đặc biệt xinh đẹp, cho nên lại chuyển đến lớp thổi sáo. Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một đội quân nhạc, cũng là mở đầu cho cuộc đời làm nghệ thuật của tôi. Vừa đến giờ ra chơi, các bạn khác liền ùa chạy ra tiệm Vy Lan ở sau trường mua kem đá bào ăn, lúc đó túi chườm nước đá chỉ khoảng 2 đến 5 máo một cái, tiếc là mẹ luôn nói túi chườm đá chỉ toàn hóa chất, hiếm mà cho tôi tiền lẻ để tiêu. Tôi chỉ có thể chăm chăm nhìn các bạn cầm những que kem 5 màu 7 sắc trên tay, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ họ. Cuối cùng có lần luyện tập buổi chiều xong, các bạn trong lớp mời tôi một que kem, đó là lần đầu tiên tôi nếm thử vị kem "hóa chất" đó, tưởng chừng như tôi không thể phấn khởi hơn được nữa vậy. Đúng như dự đoán, ăn xong đầu lưỡi vừa đỏ vừa tím, giống như là bị trúng độc vậy. Trước khi về nhà sợ bố mẹ phát hiện, tôi đã uống mấy bình nước lộc để rửa sạch lưỡi, bây giờ nghĩ đến đều tự cười. Sau này chưa có ăn thêm lần nào nữa., mỗi lần nhìn các bạn trong lớp, nhất là các bạn nam cầm que kem vừa khuơ trước mặt vừa trêu đùa nhau, cảm giác hai người mỗi người ăn một nửa que kem, bản thân tôi cũng cảm thấy thật đã! Dọn vệ sinh sau giờ tan học thường thấy mấy người xách bao đựng kem đi qua, tôi và các bạn sẽ đoán ở trong đó là vị gì, cực kì hứng thú. kem 2 máo bây giờ chắc không mua nổi nữa, nhưng mà thời gian tươi đẹp thời tiểu học ấy, lúc nhớ lại là thời gian ấm áp nhất trong tim tôi.
Sau khi trộm ăn được mùi vị kem que, tôi bắt đầu là một đứa ham ăn vặt. năm lớp 5, 6 tôi là một đứa ăn hàng có tiếng, hơn nữa còn đặc biệt biết ăn. Tôi là khách quen của dì chủ tiệm thịt xiên sau cổng trường tiểu học, 1 máo một xiên thịt nướng, 5 máo một xiên thịt bò là thứ tôi thích ăn nhất. Còn có xiên cay đặc sản của Đông Bắc, mùa đông còn chuyên chuẩn bị một bình nước nóng, bên trong rót thật đầy tương ớt vào, để chấm với váng đậu, còn không quên rắc vừng lên trên, cây vừng và các gia vị khác, tất cả mọi hình dung từ đều không thể diễn tả được hết cái cảm giác ngon ấy. Mỗi lần ăn xiên trong đầu tôi đều vẽ lên được một bức tranh về bà chủ tiệm ăn vặt ấy, đây đại khái là giấc mơ lúc nhỏ của tôi, cũng không biết một ngày nào đó sẽ thực hiện được.

    Sau này vào lớp học bổ túc, đối với đại đa số những đứa trẻ mà nói đều có nghĩa là xiềng xích và là một cái lồng, có thể xếp vào "bảng trưởng thành thật phiền não", nhưng đối với tôi mà nói học bổ túc thật sự rất đáng để kì vọng, bởi vì nó có nghĩa là tôi có đủ quyền lợi để đòi thưởng từ bố mẹ tôi. Sau khi kết thúc một ngày học tập, tôi sẽ bám lấy bố mẹ đòi đi ăn thịt xiên nướng, lúc đó không lo lắng rằng sẽ có máy ảnh nào đó đang đợi chụp mình, tôi có thể yên tâm tay trái cầm xiên mực, tay phải cầm một bình sữa chua, thêm một viên kẹo trứng lá trà, cộng lại tầm 5 6 tệ gì đó, nhưng ăn đặc biệt thỏa mãn. Tôi nghĩ ông chủ chắc chắn không quên được tôi, dẫu sao cũng là khách quen thật sự quá dễ rồi. Từ nơi bổ túc  đến tiệm xiên nướng, từ tiệm xiên nướng lại trên đường trở về nhà tôi chưa bao giờ quên, lúc quay <<Toàn Phong Hiếu Tử>> còn cùng bố ôn lại thời gian ăn xiên thịt ấy. Nhưng tôi bây giờ bất kể là ăn bao nhiêu, cũng không thể tìm lại mùi vị năm đó, chính là hình như đồ ăn càng ngày càng vô vị, mà cuộc sống qua như nào đều trở nên thật đáng tiếc.
     Tôi thích ăn nên cũng từng bước trở thành một đầu bếp nấu ăn ngon, đại khái là ăn nhiều rồi nên đối với ẩm thực có chút ý niệm lãnh ngộ, học nấu ăn cũng rất thuận buồm xuôi gió, đặc biệt trôi chảy. Tôi thường học nấu ăn từ mẹ và bà ngoại những món nhà hay ăn, thường thường cho hai người khoe khoang tài nghệ, Sau khi công việc bận rồi không thể thường xuyên ở bên cạnh người thân nữa, Sau đó lúc làm một chương trình nấu ăn cho bố, cái cảm giác lâu ngày mới gặp ấy thật khiến người ta suýt rơi lệ. Làm đồ ăn cho người mình yêu thương, cùng họ ngồi xuống thưởng thức vị, thật sự là một việc rất an tâm.
     Vẫn còn nhớ "kính haha" lúc vừa ra mắt liền hot trong giới bạn bè, nhưng mỗi ngày đều tiêu tiền để mua nó khiến tôi cảm thấy quá xa xỉ, thế là, tôi nghĩ tới nghĩ lui phải nhanh chóng tự lực cánh sinh, phải cơm no áo ấm. tôi tốn mất ba ngày để dạo diễn đàn trên TieBa, lại tốn thêm mấy trăm tệ để mua một clip dạy học làm món cổ vịt ướp mật, cuối cùng chiếu theo chỉ tiêu, tôi tốn mất một tuần và mua mất 26 loại mật. Chuyện buồn cười nhất là, gia vị đều tính theo trọng lượng, ít hơn số cân quy định sẽ không bán, cho nên lúc hàng chuyển phát nhanh đến tất cả gồm 4 thùng lớn gia vị, bố mẹ mở cửa nhìn thấy trong nhà đầy ắp những vị thuốc bắc thì ngay tức khắc gần như say luôn. sau khi giải thích, bố liền nhanh chóng ra chợ mua về cả mấy con vịt, sau đó chặt ra, đun sôi, 4 tiếng sau lấy nước hầm vịt cho ra nồi, sau đó lại tốn thêm 2 tiếng nữa để ngấm da vị, đến tận nửa đêm mới hoàn thành. kết thúc tất cả chuẩn bị, món cổ vịt luôn canh cánh trong lòng tôi cuối cùng cũng xong... đợi thành phẩm rồi cho ra nồi mùi cay đã bay khắp phòng. vừa bước vào cổng đã ngửi thấy mùi cổ vịt nhà tôi, tận một tháng sau món cổ vịt ấy mới tiêu hóa hết, mùi của nó mới từ từ mà tan đi. Lúc nhắm mắt tôi thường nhớ lại, con người không quan tâm tới hình tượng ấy, một "vỏ trứng lớn' mặc lệ những nỗi lo về béo ấy cũng thật đáng yêu. Thế giới này ngày đêm thay phiên nhau, con người cũng luôn có những điều yêu thích mới, có những đồ ăn ngon, qua rồi những ngày tháng ấy, hình như không còn có thể được ăn những vị đó rồi.
     "Ăn" - cái động từ này đọc lên có chút ngốc, nhưng tuyệt nhiên lại là một động từ khiến người ta vui vẻ nhất.
    Lúc trong lòng không vui chỉ cần ăn là đủ, ăn xong thì sẽ vui hơn một chút.
    Lúc vui vẻ càng phải tự thưởng thật tốt cho bản thân, dùng thời gian vui vẻ lưu lại lâu một chút.
    Cho nên, tối nay ăn gì cho ngon đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net