Chap 35. Một Chút Ký Ức Buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sa Hạ vẫn như thường ngày với áo sơ mi cổ cao, gần đây số lần nàng sử dụng áo sơ mi khá nhiều. Nếu nói nguyên nhân tại sao, thì phải hỏi người trước mặt nàng. Lúc đi tắm nàng đã thấy đầy vết hồng nhạt trên cổ, còn có vài dấu nơi ngực nàng.

Sa Hạ buồn cười nhìn con gái cắn cắn cọng cải, cho đáng cái tội không nghe lời.

"Sao cải ngon lắm đúng không ". Sa Hạ gắp thêm cải bỏ vào bát cơm của cô, miệng cười ngọt ngào.

"Ngon". Đa Hân ráng nuốt lấy cải vừa cắn trả lời, cải ơi ta yêu cải lắm.

Sa Hạ hài lòng ăn món cải yêu thích, nàng không biết vì sao con gái lại không thích cải thìa nữa. Đa Hân nhìn những cọng cải rất ngon mẹ làm, trong đầu lại hiện lên những ký ức không vui vẻ. Nguyên nhân cô ghét món cải này là do người phụ nữ kia, người đã bỏ rơi cô từ bé. Lúc còn sống với bà ta,mỗi ngày đều ăn thứ cải này. Ăn nhiều đến nổi cô không biết chính xác là bao nhiêu, ăn đến nổi cô không ăn nổi nữa.

Hễ cô không ăn lại bị bà ta nhét vào miệng đến phải nôn ra, Đa Hân vừa nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn. Nhưng cô không muốn mẹ nhìn ra điều này, cô không muốn mẹ phải đau lòng vì cô. Mẹ đã cho cô rất nhiều từ tình mẫu tử đến tình yêu, cô chỉ muốn cho mẹ hạnh phúc chứ không phải quá khứ khiến mẹ buồn phiền.

Đa Hân nuốt cải xuống mỉm cười, mắt lại vô tình thấy vết sẹo trên tay. Vết tích này là do thuốc lá, nó vĩnh viễn tồn tại nhắc nhở cô một mối hận trong lòng. Sa Hạ định trêu chọc con gái thì nhìn thấy cô đang trầm tư, ánh mắt lại ẩn nhẩn tia hận ý. Sa Hạ nhìn nơi cánh tay trắng nõn của cô, nơi đó lộ ra một vài vết bỏng do thuốc lá.

"Tiểu Hân". Sa Hạ thấp giọng gọi cô, có phải nàng khiến cô ủy khuất nhớ lại chuyện xưa.

"Dạ". Đa Hân như bừng tỉnh khỏi bóng tối đang bao trùm, cô ngước lên đã thấy gương mặt lo lắng của nàng.

"Mẹ làm con nhớ đến chuyện xưa ". Sa Hạ nói mà gương mặt trầm hẳn, nàng khiến cô buồn rồi.

"Không có mẹ không có làm gì con buồn cả". Đa Hân vội đứng dậy tiến qua chỗ mẹ, cô nắm tay nàng xoa nhẹ.

"Mẹ.. ". Sa Hạ muốn hỏi nhưng lại sợ cô nhớ lại chuyện cũ, nàng mím môi rồi đưa ra quyết định. "Có phải việc con không thích cải thìa là do người kia không ".

"Phải ". Đa Hân định nói dối nhưng thấy ánh mắt mẹ lại thôi, cô không muốn lừa dối mẹ tí nào. "Là lúc nhỏ bà ta đã ép con ăn rất nhiều, ăn đến nổi không chịu được phải nôn ra". Đa Hân mi mắt cụp xuống, cô có thể nhớ đến cảm giác cổ họng đau rát, trong bụng đã không còn gì cũng phải nôn ra.

Sa Hạ tim như thắt lại cảm giác đau lòng, con gái nàng chịu khổ như thế ,mà nàng lại tiếp tục bước tiếp theo dấu chân đấy. Sa Hạ đột nhiên đứng lên cầm lấy đĩa cải tiến vào phòng bếp, nàng mở thùng rác đổ tất cả cải vào. Trong tủ lạnh vẫn còn nàng cũng đem bỏ hết, nàng muốn vứt hết những thứ khiến con gái buồn tủi.


Đa Hân đứng trước cửa phòng bếp lẳng lặng nhìn nàng, cô không thể để nàng lục lọi tìm kiếm thế nữa. Đa Hân tiến lên ôm lấy nàng từ phía sau, năn cản những việc nàng sắp làm.

"Con có mẹ là đủ rồi ". Đa Hân tựa cằm vào vai nàng thủ thỉ, chỉ cần có nàng cô sẽ luôn tươi cười.

"Do mẹ cả ". Sa Hạ tự trách bản thân, nước mắt cũng từ khóe mắt chảy ra.

"Đừng khóc mẹ mà khóc sẽ trở nên xấu xí, đến lúc đó sẽ chỉ còn mình con thương mà thôi ". Đa Hân xoay người nàng lại, cô hôn lên mắt nàng nếm được vị mặn của nước mắt.

"Ai cần người khác thương chỉ mình con là được rồi ". Sa Hạ buồn cười vì cách dỗ dành của cô, nàng đưa tay điểm vào mũi cô.

Đa Hân bắt lấy tay nàng nhìn thật sâu vào mắt nàng, cô có thể nhìn ra ánh mắt của mình trong đồng tử trong veo kia. Đa Hân hôn lên môi nàng , hương vị trà nhàn nhạt tỏa ra trong hơi thở. Sa Hạ đưa tay ôm lấy cổ cô khiến nụ hôn thêm sâu, môi nàng hé mở để cô dễ dàng xâm nhập.

Hương trà quanh quẩn trong khoang miệng, lưỡi cũng quấn quýt lấy nhau. Ngọt ngào tràn ngập trong lòng, mật ngọt không ngừng được nuốt lấy. Đa Hân đưa tay mò vào trong áo chạm đến lưng trơn bóng, cô có thể cảm nhận mịn màng từ lòng bàn tay. Nụ hôn vừa tách ra, nàng hơi thở hỗn loạn tựa vào lòng cô.

"Sắp đến giờ mẹ đi làm rồi ". Sa Hạ ổn định lại hô hấp nói, nếu cứ thế này sợ sẽ bị cô hôn đến mềm nhũn.

"Con chờ mẹ về ". Đa Hân rút tay ra khỏi người nàng, cô đưa tay vuốt tóc nàng.

Sa Hạ ôm tâm trạng hạnh phúc đi làm, nàng đã quên mất những dấu đỏ trên cổ. Vì thế khi vừa gặp Lý Vị Nguyên đã thấy ánh mắt nàng sáng lên, nàng sẽ có chuyện để bà tám nữa đây. Lý Vị Nguyên hình như đã quên mất việc ăn "hành " trước đây, cũng quên mất những ngày làm việc không thấy mặt trời.


Đa Hân cũng đến ký túc xá, cô có hẹn đi siêu thị với Tử Du . Khi đến nơi đã thấy Tử Du đứng chờ trước cổng trường, bên cạnh là Tôn Thái Anh đang cọ cọ nàng. Đa Hân vẩy tay gọi cả hai đến, cô đang đứng bên thuận đường nên không qua. Tử Du đánh một cái lên vai Tôn Thái Anh, khiến cô đứng thẳng người lại. Tôn Thái Anh không vui bĩu môi đi theo nàng, đáng lẽ giờ này được ôm nàng trong phòng rồi.

Đa Hân đi cùng Tử Du mà cảm thấy đau thay Tôn Thái Anh , nhìn đàn chị tay ôm túi lớn túi nhỏ thật đáng thương. Đa Hân trong lúc đi biết được cuối tuần Tử Du sẽ về nhà, nàng muốn mua một số đồ dùng cho mẹ. Tôn Thái Anh thì ra sức chỉ hết món này đến món khác, nhất định phải làm vừa lòng mẹ vợ.


Đa Hân ngồi xuống ghế chờ,cô lấy điện thoại nhắn tin cho mẹ, cô muốn hỏi mẹ cuối tuần có thời gian không. Tin nhắn vừa gửi đi vài phút đã có hồi đáp. "Con hỏi có chuyện sao".

Đa Hân đọc xong thì nhắn lại dòng chữ " Tử Du muốn mời mẹ đến nhà cuối tuần, cậu ấy sẽ về nhà ". Đa Hân ngồi đợi trả lời hơi lâu, chắc mẹ đang có việc.

Khoảng 10ph sau điện thoại lại run lên, Đa Hân đọc xong thì hơi buồn. "Mẹ không đi được, cuối tuần có buổi tiệc mẹ phải đến ".

Đa Hân chần chờ một chút rồi hồi đáp "Con sẽ nói lại với Tử Du ". Đa Hân nhắn xong thì nhét điện thoại vào túi, cô lại tiếp tục ngắm đôi tình nhân bận rộn kia.

Thời gian trôi qua rất nhanh thoáng cái đã đến cuối tuần, ngày mai Đa Hân sẽ theo Tử Du về nhà. Đa Hân ngồi gần mẹ, dùng nĩa ghim vào một miếng táo đưa đến bên miệng nàng. Sa Hạ há miệng cắn lấy táo, mắt vẫn dán vào màn hình vi tính. Tay thì gõ bàn phím liên tục, còn phím trượt rất nhiều. Nàng đang sắp xếp lại một số hạng mục hợp tác, cũng như tìm hiểu chủ nhân của chúng. Tối mai nàng sẽ đến buổi tiệc chiêu đãi, nhất định phải nắm được danh tính từng người.

Điện thoại của nàng chợt reo lên, Đa Hân bỏ nĩa xuống đến xem. Là bà ngoại gọi không biết có chuyện gì nữa, cô bấm trả lời.

"Bà ngoại ". Đa Hân ngọt ngào gọi, cũng đã mấy tháng không gặp rồi.

"Tiểu Hân ngoan mẹ con có đó không ". Thấu mẹ đang có việc gấp nên không hỏi thăm cô nhiều, bà cần nói chuyện với con gái.

"Có ạ đang làm việc để con mở loa". Đa Hân mở lao ngoài điện thoại, cô đặt xuống kế bên mẹ.

"Có chuyện xảy ra sao". Sa Hạ mắt vẫn trên màn hình vi tính hỏi, hiếm khi mẹ lại gọi nàng giờ này.

"Mẹ đã gặp Trần Thanh ". Thấu mẹ giọng nói lạc hẳn đi, bà gặp hắn lúc đến sân bay.

"Anh ta thế nào ". Sa Hạ hơi khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục xem.

"Trần Thanh sẽ đến tiệc chiêu đãi ,có thể con sẽ gặp hắn ta". Thấu mẹ trầm giọng, bà không muốn để con gái gặp hắn. Hắn ta là tên đại bịp, hắn từng lừa gạt con gái bà.

"Không sao con có cách của riêng mình ". Sa Hạ nói xong thì cúp điện thoại, nàng nhìn màn hình vi tính, không cần mẹ nhắc nhở nàng cũng đã tìm tới. Cái tên Trần Thanh hiện lên trên danh mục khách mời, nàng sẽ phải đi gặp một cố nhân.

Cố nhân này đối với nàng ,hiện tại như một người xa lạ không hơn không kém. Nàng dường như đã quên mất sự tồn tại của hắn, cũng quên mất một đoạn hồi ức đau thương. Mà cứ nhắc đến là lại cảm thấy không thoải mái, thôi không nhớ đến nữa làm gì.


Sa Hạ thì vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, khác với một người tâm như long trời lỡ đất. Trần Thanh hình như là cái tên đã xô cô té lúc nhỏ, là cái tên dám nắm tay bắt nạt mẹ cô. Cô đã từng nói đợi khi cô trưởng thành sẽ cho hắn biết tay, giờ đã đến lúc thực hiện rồi.

Đa Hân đứng lên lấy điện thoại nhắn tin không đi với Tử Du nữa, cô phải làm vệ sĩ bảo vệ cho mẹ. Tử Du nhắn lại một mặt khóc "😭" cùng một dòng chữ. "Đồ vô lương tâm ". Đa Hân chớp chớp mắt lại đánh ra một câu "Tình địch xuất hiện ". Chưa đầy một phút tin nhắn lại đến, Đa Hân đọc xong thật muốn đập điện thoại. Tin nhắn là của Tôn Thái Anh , " Cho đáng đời "

Đa Hân không thèm quan tâm ném điện thoại lên bàn, tôi không đi cho chị tự ứng phó. Cho chị tự đi mà gây cảm tình, tự chị chịu áp lực gặp mẹ vợ đi. Vốn là cô có hảo tâm muốn giảm bớt căng thẳng cho đàn chị, hứ đã vậy ai chết mặc ai.

Sa Hạ xem xong thì thấy con gái đang không vui, gương mặt hiện lên oán trách. Chẳng lẽ vì nghe đến tên Trần Thanh sao, con gái lại ăn dấm chua nữa đây. Sa Hạ cười tươi đến ngồi xuống giường, nàng đưa tay vịn vào vai cô.

"Sao vậy lại giận mẹ sao". Sa Hạ nhéo nhéo mũi cô hỏi, khiến cô xoay người nhìn nàng.

Đa Hân chu môi một bộ dạng không hài lòng, cô đây là muốn được dỗ dành. Sa Hạ cười lớn nằm ngã ra giường ôm bụng cười, điều này khiến cô thêm giận dỗi. Đa Hân xoay người nằm đè lên người nàng, tay chống xuống giường nâng đỡ cô thể. Sa Hạ đang cười thì bị giữ chặt, ánh mắt cô khiến hai má nàng đỏ ửng.

"Con đi dự tiệc cùng mẹ ". Đa Hân đưa tay vuốt  lên tóc của nàng, cô dùng ngón trỏ quấn quanh tóc nàng.

"Con không đi cùng Tử Du sao". Sa Hạ thừa biết nguyên nhân cô không đi , nhưng nàng vẫn muốn nghe cô nói ra điều đó.

"Con không muốn ông ta quấy rầy mẹ". Đa Hân cúi đầu cầm lấy vài sợi tóc của nàng đưa lên mũi hít một hơi, thật rất thơm. Mẹ cùng cô dùng chung một loại dầu gội, cùng chung một hương sữa tắm. Nhưng không hiểu sao hương thơm của mẹ lại ngọt ngào đến vậy, nó khiến cô như đắm chìm trong biển hoa rực rỡ.

"Hắn cùng mẹ đã không còn liên quan, mẹ cũng đã quên mất hắn còn tồn tại ". Sa Hạ để mặc con gái chôn mặt vào tóc mình, hương thơm trên người cô thoang thoảng bên cánh mũi.

Đa Hân mỉm cười nụ cười như ánh ban mai dịu dàng, ngón tay sờ vào môi mềm của nàng. Sa Hạ đưa tay choàng qua cổ cô, như cổ vũ cho hành động tiếp theo. Đa Hân cúi xuống hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng ngọc. Theo kẽ hở mà xâm chiếm, quấn quýt như cá gặp nước. Đầu lưỡi quen thuộc tàn sát trong miệng nàng, sau đó chạm vào đầu lưỡi của nàng truy đuổi triền miên.

Hô hấp trở nên nặng nề, khí tức ái mụi lan tỏa trong không gian. Cơ thể càng lúc càng nóng, như hỏa dược nuốt vào tâm. Ai cũng không muốn rời xa, tâm đều giao hợp tại một chỗ. Tách khỏi nụ hôn chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở đan xen hòa quyện vào nhau. Đa Hân hơi nâng người nhìn đôi môi hồng nhuận, môi nàng hé mở hơi thở như u lan.

Đa Hân đồng tử nhất thời một mảnh sâu thẳm, bên trong dường như đang bị một ngọn lửa thêu đốt. Đa Hân nâng người dậy nằm xuống kế bên nàng, trong lòng đang áp chế dục vọng nhen nhóm. Sa Hạ ổn định hơi thở thì xoay người nhìn cô, gương mặt ửng hồng tươi đẹp.

"Tiểu Hân ". Sa Hạ gọi nhỏ nàng không biết sao cô lại dừng, nếu bình thường sẽ không dừng lại ở một nụ hôn.

"Ngày mai mẹ còn phải đi dự tiệc ". Đa Hân xoay người kéo nàng vào trong lòng, nếu không dự tiệc cô đã gieo rắc ô mai khắp người nàng.

"A". Sa Hạ kêu một tiếng rồi bật cười, con gái chịu ủy khuất rồi.

"Không cho mẹ cười ". Đa Hân làm mặt hung ác nhưng không có tác dụng với nàng, cô giận dỗi đưa tay cù vào eo nàng.

"Ha ..dừng lại ". Sa Hạ bị cù nhột nên lùi lại phía trong giường, nàng kéo chăn quấn quanh người.

Đa Hân nhào vào kéo lấy chăn muốn đụng đến nàng, cả hai đùa giỡn đến mệt lại nằm thở dốc. Đa Hân đưa tay ,nắm lấy tay nàng mười ngón đang xen. Điều gì hạnh phúc hơn, cùng người mình yêu thương trải qua khoảng thời gian thời thơ ấu. Cùng nhau bước chung một con đường, cùng ăn một chiếc bàn, cùng ngủ trên một cái giường. Mỗi sáng thức giấc đều sẽ nhìn đến nụ cười rạng rỡ, đều nói một câu "sáng vui vẻ ".

Sa Hạ lui người vào lòng cô, đầu cọ nơi mềm mại ấm áp. Trải qua bao nhiêu năm, nhân sinh rất ngắn ngủi nên phải biết trân trọng những điều trước mắt. Cũng may là nàng nhận ra tình cảm của mình, nếu không cô sẽ một mình cô đơn trải qua mọi thứ.

Đã quyết định nên Đa Hân không đến nơi hẹn, Tôn Thái Anh lập tức đánh một tin nhắn " Mong phiền phức bám thân". Đa Hân đọc tin nhắn tức giận liền đánh lại một tin " Mong dì Lý tống cổ khỏi nhà", còn thêm một mặt cười khả ái. Tôn Thái Anh nhìn điện thoại muốn đập ,hậm hực trả điện thoại cho Tử Du . Thù này nhất định phải trả, manh nữ kia cứ chờ xem.

Đa Hân hắt xì một cái hình như có ai nhắc cô, mà thôi cũng đâu liên quan gì. Đa Hân đi đến trường học để nộp nguyện vọng vào trường, cô quên mất điều này đi. Trường học đề ra phương án trước một năm, khi nào đến kỳ thi sẽ hỏi lại một lần. Cô đã đề nguyện vọng vào trường kinh tế, cô muốn giúp mẹ một phần nặng nhọc.

Đa Hân gần đây vô cùng thoải mái, những nam sinh không còn quấy rầy cô nữa. Vốn là cô đã hạ quyết tâm sẽ trở nên xấu xa, nếu kẻ nào vây vào thì đánh. Nhưng trong trường lại có một số nam sinh  cho là tin đồn, vẫn hăng hái tìm cách tiếp cận cô. Nào là tặng hoa,nào là tỏ tình lãng mạn. Chính vì thế một nam sinh xấu số đã ôm trọn một cú đá vào bụng, nằm lăn lộn không đứng dậy nổi. Dư luận xôn xao bắt đầu lan truyền, số nam sinh kia sợ hãi bỏ chạy.

Yên bình thế này mới là cuộc sống chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net