Chapter 3: Yên tâm hưởng thụ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Dahyun, hiện tại cô hãy bắt đầu học tập, học những điều mà sâu trong nội tâm cô muốn biết, chỉ là cô chưa từng phát hiện ra. Nhưng tôi có thể dám chắc rằng những điều cô học hỏi được ngày hôm nay sẽ rất hữu ích trong cuộc sống sau này của cô..."

"Dahyun, trong tương lai chỉ cần theo tôi, cô sẽ học được rất nhiều việc. Trong nội tâm của cô biết, cô có đủ khả năng để tiếp thu việc học tập này. Hãy thả lỏng toàn bộ thân thể cùng tâm linh, giống như tôi hiện tại, có thể tùy ý dùng năng lực của mình để mang lại sự thoải mái cho người khác. Cô hiểu không, Dahyun?"

Trong đầu Dahyun lúc này đã không còn suy nghĩ được điều gì khác, nàng chỉ biết là Momo đang hỏi mình. Khi nghe được thanh âm của Momo, Dahyun cảm giác thật là tốt, thật là thoải mái.

Dahyun chỉ biết bản thân đang không ngừng gật đầu, nàng hiểu và đồng ý vô điều kiện với tất cả ý kiến của sư phụ.

"Kim Dahyun, cô quả thật rất thông minh và hiểu chuyện. Cám ơn sự đồng tình của cô, hiện tại tôi sẽ dạy cô làm thế nào để nhanh chóng tiến vào thế giới thoải mái, đó là những khung cảnh chỉ có trong mơ. Tôi nghĩ cô muốn nó."

"Dahyun-ah, làm theo lời tôi nói, 'Yêu là không phải trả giá'. Lúc nào cô cũng phải nhớ câu này, Dahyun. Hãy cho phép bản thân thả lỏng, thân thể cùng tâm linh, bất luận dù cô đang ở nơi nào, hoặc vô luận cô đang làm chuyện gì. Chỉ cần nghe được tôi nói những lời này cô đều phải lập tức thả lỏng chính mình, thân thể của cô sẽ nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say. Còn tâm linh của cô lúc đó sẽ lập tức được mở ra, sau đó tôi sẽ dạy cho cô càng nhiều điều mới mẻ, cô hiểu không? Kim Dahyun..."

Dahyun khe khẽ gật đầu...

"Rất tốt, Dahyun. Cô là đệ tử tốt nhất mà tôi từng gặp, cũng là phần thưởng vĩ đại nhất mà tôi muốn đạt được. Từ lúc nói chuyện với cô, tôi đã phát hiện ra cô rất có thiên phú học hỏi, vì vậy cô sẽ học tập thật nhanh chóng và dễ dàng."

Hirai Momo tạm dừng một chút, tiến vào giai đoạn thứ nhất trong kế hoạch của mình.

"Dahyun, hiện tại chính cô có thể cảm thấy được thân thể của cô đang thoải mái, cảm giác được thanh âm của tôi hay không? Tôi đang nói cho cô biết chỉ cần cô ở nơi này cùng tôi học tập, thì thoải mái và khoái cảm sẽ càng ngày càng nhiều."

Dahyun bất lực nằm ở trên ghế dựa, đầu của nàng quay qua một bên nhìn có vẻ khá chật vật. Hirai Momo chú ý thấy việc này, nhưng họ Kim vẫn đang bình tĩnh ngủ say như trước, vẫn đang chú ý lắng nghe thanh âm ngọt ngào của lão sư.

"Dahyun, cô cần di động đầu của mình. Đó là điều có thể khiến cho cô càng thêm thoải mái. Tôi biết hiện tại cô hoàn toàn đã thoải mái. Dahyun, cô tựa như đang ở trong mộng, cô cảm giác chính mình càng ngày càng thoải mái, càng ngày càng nhẹ tựa lông hồng. Cô có thể cảm giác chính mình đang chìm đắm trong giấc ngủ thật sâu trên chiếc ghế dựa này, cô hiện tại đang cần nghỉ ngơi. Cảm giác mềm mại của chiếc ghế này vây quanh làm cho cô thật thoải mái phải không?"

Dahyun mông lung mỉm cười, nàng đang thoải mái hưởng thụ, từ trước đến nay chưa bao giờ đạt đến cảnh giới này, thật sâu, thật mềm mại, thật ấm áp và thoải mái.

"Thật mềm mại, thật ấm áp. Dahyun-ah, cô cảm giác được nó sao?"

Dahyun lại gật khẽ, lòng của nàng chậm rãi tràn ngập cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.

"Đúng vậy, ấm áp, cô khát vọng càng ngày càng có nhiều ấm áp và khoái hoạt. Đó không phải sự ấm áp do vật chất, do quần áo mang lại, mà cô cần một người bên cạnh. Cô phát hiện chính mình bắt đầu phiền não khi mặc quần áo trên người, nó đang ngăn cản cô đạt tới tuyệt đỉnh khoái cảm trong mộng..."

Dahyun cảm thấy có một số đồ vật thật sự không thích hợp với bản thân, nội tâm nàng lặp lại không ngừng những câu vô nghĩa...

"Ấm áp , quần áo, thả lỏng. Quần áo, ấm áp, không thích hợp. Quần áo, thả lỏng. Không mặc quần áo, ấm áp, cởi quần áo. Không mặc quần áo, không mặc quần áo, ấm áp, thả lỏng. Không mặc quần áo...."

Hai tay không có lực phút chốc giãy dụa, Hirai Momo tiếp tục khống chế linh hồn của Kim Dahyun, nhẹ nhàng dỗ dành.

"Đúng vậy, Dahyun, cô cỡ nào muốn thể nghiệm cảm giác lõa thể nằm trên chiếc ghế mềm mại này, để nó bao bọc lấy thân thể của cô? Cô có thể cho phép nó phát sinh, tin tưởng tôi, cô có thể thực dễ dàng bỏ đi những thứ quần áo dư thừa kia, bỏ đi những thứ trang phục gây trở ngại hành động. Thân thể của cô có thể tự do hành động, mà cô cũng cho phép chính mình làm như vậy, Kim Dahyun."

Momo nhìn Dahyun chậm rãi di động hai tay của nàng, sau đó hai tay lại di chuyển đến nút áo sơmi thứ nhất. Không có chút e ngại xấu hổ, thong thả, ngây ngô buông nút áo thứ nhất. Momo dường như ngừng hô hấp, nhìn Dahyun cởi tiếp những nút kế tiếp. Dahyun như bị dẫn đường, thân thể càng thả lỏng, càng muốn hưởng thụ sự ấm áp, mềm mại của chiếc ghế này. Cũng vì ý nghĩ này, nàng thực dễ dàng cởi bỏ nút áo của mình.

Lúc này Kim Dahyun lại nghe được giọng nói đã chuyển sang khàn khàn của Hirai Momo.

"Để tôi giúp cô, cho phép sư phụ của cô giúp cô cởi bỏ trói buộc chứ?"

Dahyun gật đầu, toàn thân của nàng nhẹ nhàng phát run. Momo vất vả đem cúc áo của Dahyun cởi ra hết rồi đem vứt ra chỗ mới quăng quần áo của mình.

Hirai Momo cúi đầu thưởng thức chiếc bra màu trắng thuần khiết trên người Kim Dahyun. Cơ hồ hít thở không thông, khàn khàn nói.

"Để tôi giúp cô, phải cởi bỏ quần áo toàn thân, cởi hết."

Dahyun nặng nề gật gật đầu, Momo lại mặt dày mỉm cười nhìn Dahyun phát ngốc. Nàng thật muốn cởi bỏ nút thắt bra ngay từ khi Kim Dahyun mới bước vào phòng...

Momo phát hiện sau khi hỗ trợ Dahyun cởi bỏ nút thắt sau lưng của bra, nàng rõ ràng thấy được hai khỏa no đủ trước ngực nàng ta. Họ Hirai cảm giác được nụ hoa trước ngực mình cũng đang dần dần cứng lên.

Momo tiếp tục đem bra ném lên sàn nhà, nàng chăm chú nhìn bộ ngực của Dahyun, hai tay của nàng cũng tự động âu yếm an ủi thân thể của chính mình. Còn Dahyun lại đang cố gắng cởi chiếc váy dưới thân ra. Hirai Momo dừng lại động tác trên tay, bởi vì khóa kéo này là ở phía sau nên một mình Kim Dahyun có vẻ khá khó khăn để cởi ra.

"Để tôi giúp cô, Dahyun."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net