Chapter 5: Mãi mãi không bao giờ thay đổi! [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Dahyun là một người có qua có lại, bản thân nàng cảm thấy rất thoải mái vì vậy cũng muốn lão sư thoải mái, nàng cũng bắt chước lấy tay của mình vỗ về chơi đùa với âm đạo của Momo, thi thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

Thân thể hai người cứ như vậy đong đưa lên xuống, một bàn tay ở hạ thể của đối phương nhu lộng, một bàn tay ở hai khỏa no đủ của người đối diện xoa nắn.

Dahyun ở trên thân thể lão sư khơi mào dục vọng, làm đảo điên tâm hồn họ Hirai. Cùng lão sư hưởng thụ sự thân mật đó, được lão sư dẫn dắt, Dahyun dần dần chìm sâu vào lửa dục, say mê trong hương vị tình ái.

Trong văn phòng, hai người đang kịch liệt vận động, trên người cả hai đều xuất hiện tầng tầng mồ hôi, càng có vẻ trơn trượt dễ dàng hành động hơn. Khóe môi Momo nhếch lên nụ cười thỏa mãn. Quả nhiên là không uổng công...

"Ưm, sâu quá, Kim Dahyun, trừ bỏ cảm giác ấm áp, hiện tại ngón tay em đang bị loại cảm giác chặt chẽ vây quanh đúng không? Trước mặt em, trừ bỏ thanh âm của tôi, em không nghe được bất kì thanh âm nào khác."

Dahyun bình tĩnh hô hấp, lắng tai nghe những lời kế tiếp của Momo.

"Rất tốt, Dahyun, em thật sự là một học sinh nổi trội xuất sắc của tôi, em có thể học được rất nhiều thứ. Kim Dahyun, tôi hy vọng em cho phép chính mình cúi đầu trước tôi để học tập hết thảy tri thức."

Thanh âm của lão sư giống như vọng lại từ phía xa xa. Đúng vậy, nàng cần lão sư chỉ bảo, bởi vì những điều đó khiến nàng khoái hoạt.

Dahyun vẫn đang ở trong trại thái thôi miên, Momo biết mình phải mau mau giải quyết mọi việc trước lúc quá muộn, nàng đứng dậy mặc vội quần áo, rồi hỗ trợ Kim Dahyun mặc nội y và váy.

Kim Dahyun chỉ lẳng lặng đứng thẳng, thôi miên đã chi phối tất cả hành động của nàng. Nàng im lặng đứng chờ sự mệnh lệnh tiếp theo của lão sư.

Sau một hồi kiên nhẫn vệ sinh thân thể cho Dahyun và để nàng đứng dựa lại vào ghế, Momo nhìn xác định một lần cuối cùng trên người Kim Dahyun đã giống y như lúc ban đầu đến đây, nàng mới nhẹ nhàng nói cho Dahyun có thể ngồi xuống tựa như vừa mới đến.

Kim Dahyun hoàn toàn phục tùng lão sư, lúc này Momo mới cẩn thận nói Dahyun tỉnh lại. Kim Dahyun phát hiện chính mình hình như là đang ngủ, không rõ chuyện gì đã phát sinh. Dahyun cảm thấy môi mình thực khô rát, nàng nuốt vào một ít nước miếng, nháy mắt vội vàng muốn rời khỏi nơi này.

"Thực xin lỗi."

Dahyun lắp bắp nói tiếp.

"Cô vừa mới nói cái gì vậy? Tôi không tập trung lắm, ngại quá."

Hirai Momo tươi cười nhìn nàng trìu mến.

"Tôi chỉ nói nếu cô cần thả lỏng tinh thần, cô sẽ phát hiện chính mình cũng có thể thả lỏng. Thật sự cô có thể thả lỏng, không tin cô cứ thử đi."

Dahyun hoang mang gật gật đầu, nàng không hiểu điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Hirai Momo nhìn đồng hồ nhỏ bên cạnh bàn.

"Được rồi, Dahyun, hôm nay chúng ta nói chuyện rất vui vẻ, thoải mái. Hy vọng cô có thể làm theo những điều ngày hôm nay đã học được, mà tôi cũng chờ mong lần hẹn tiếp theo."

Vừa nói Hirai Momo vừa đứng lên. Kim Dahyun cũng đứng lên theo, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hoang mang, vẫn cảm thấy kỳ quái. Nàng nắm chặt bàn tay, áp chế suy nghĩ trong đầu.

"Cám ơn cô. Hirai Momo, rất cám ơn."

"Không cần, đó là bổn phận của tôi"

Kim Dahyun cảm thấy càng kỳ quái hơn khi chính mình thế nhưng lại nói ra câu:

"Lần sau tôi sẽ đến nữa."

Hirai Momo mở cửa ra, đứng chờ bên ngoài. Kim Dahyun nhìn Momo, nàng muốn mở miệng như muốn nói việc gì đó, thoạt nhìn tràn ngập nghi hoặc...

Nhưng hồi lâu, Dahyun lại quyết định không nói nữa, thầm nghĩ mau mau ly khai khỏi nơi này.

"Dahyun, không cần quên những điều tôi đã nói với cô, muốn thả lỏng thì chỉ cần ở trong lòng mặc niệm 'Yêu là không cần trả giá' thì cô sẽ có thể thả lỏng được."

Thân thể Dahyun đột nhiên run run. Nàng tựa hồ mới trải qua một cơn chấn động, sau đó chậm rãi cương cứng thân mình, đồng tử của nàng nháy mắt phóng đại, sau đó ánh mắt gắt gao nhắm lại, hô hấp lập tức chậm lại, theo một tiết tấu nhất định.

Kim Dahyun lại chìm sâu trong trạng thái thôi miên, lại trở thành một con búp bê xinh đẹp nghe lời, một sủng vật đáng yêu.

"Thả lỏng, tựa như vừa nãy tôi dạy cô. Nghe lời lão sư mà thả lỏng, thả lỏng"

Momo vừa lòng mỉm cười, một lần nữa dẫn theo Dahyun tiến vào văn phòng của mình.

Kim Dahyun tiến vào cũng không nói một câu, nàng như một con búp bê máy móc đứng ở trước mặt Hirai Momo. Ánh mắt của nàng dại ra, nàng thong thả cởi bỏ quần áo trên người, rồi gấp lại gọn gàng để lên trên bàn.

Dahyun ngồi xuống ghế, gấp khúc đầu gối lại, chậm rãi tách ra chỗ thần bí của mình.

"Tôi đã chuẩn bị xong, lão sư." ~~ Ánh mắt nàng chậm rãi nhắm lại.

Hirai Momo chậm rãi đi lại gần chiếc ghế dựa, Kim Dahyun như một cô gái bị trúng bùa mê hoặc, lẳng lặng chờ đợi lão sư. Trong mắt Hirai Momo tràn ngập sủng nịnh nhìn người lõa thể trước mặt mình, nhu hòa nói:

"Ngoan, tôi là sư phụ của cô, mãi mãi không bao giờ thay đổi."

[END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net