Chương 4: Những điều bất ngờ P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Điền Chính Quốc có ý nghĩ kích động muốn "nhét Sa Hạ vào bao tải ném ra khỏi trái đất", nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chiều hôm sau anh vẫn bực tức lái xe đến cửa khách sạn.

Lần trước ở sân bay đã vì sai sót mà đắc tội với Sa Hạ, nếu lần này lại đắc tội với cô trong thân phận của JK thì anh sợ rằng cô nàng này nhất thời kích động sẽ lấy dao gọt hoa quả đâm vào ngực mình.

Huống hồ chuyện đau đầu vẫn còn ở phía sau. Ông nội yêu quý Sa Hạ giống như cháu gái của mình. Cho dù anh không sợ đắc tội với Sa Hạ thì vẫn phải suy nghĩ đến cảm giác của ông nội mắc bệnh cao huyết áp...

Đột nhiên Điền Chính Quốc phát hiện, từ sau khi Sa Hạ xuất hiện, những tháng ngày bình yên phẳng lặng của anh bắt đầu biến thành nước sôi lửa bỏng, lúc thì núi tuyết tan chảy, lúc thì núi lửa phun trào, vô số kích thích dữ dội lúc nào cũng thử thách giới hạn chịu đựng của anh, các dây thần kinh trong não gần như đều căng lên, bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt "phựt", trước một hành động bất ngờ nào đó của Sa Hạ.

Điền Chính Quốc lái xe đến cửa khách sạn trong tâm trạng rất không vui vẻ. Sa Hạ đã đứng chờ ở đó từ rất lâu. Hôm nay cô lại mặc chiếc váy liền trắng muốt, đuôi váy có những hoa văn nhỏ hình gợn sóng, chiếc kẹp tóc màu xanh da trời đơn giản kẹp một phần tóc mái lên đỉnh đầu, để lộ cái trán nhẵn bóng. Nhìn từ xa, cái vẻ ngây thơ trong sáng ấy... khiến người ta "choáng ngợp".

Nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ thục nữ ấy của cô, Điền Chính Quốc luôn có cảm giác ảo mộng tiêu tan như "sét đánh ngang đầu".

Ấn tượng đầu tiên của một người với người khác rất quan trọng. Hình ảnh đáng sợ của Sa Hạ đã bám rễ trong lòng anh bắt đầu từ cái hôm anh nhìn thấy cô lớn tiếng chửi rủa mình. Cho dù bây giờ cô có hiền dịu đến đâu đi chăng nữa thì Điền Chính Quốc vẫn không thể chấp nhận được sự chênh lệch về tâm lý này.

Huống hồ tính cách của cô, quả thực là... rất trừu tượng.

Quả nhiên, Sa Hạ trừu tượng vừa nhìn thấy Điền Chính Quốc là cười tít mắt chạy lại. Tốc độ ấy có thể sánh ngang với thỏ. Bật nhảy đến trước mặt Điền Chính Quốc, cô phanh kít một cái, vui vẻ nói: "Thật vui vì anh đã đến, tôi cứ sợ anh cho tôi leo cây!".

"... Sao có thể thế được". Điền Chính Quốc hơi sầm mặt xuống.

Sa Hạ vội vàng nói: "Đùa thôi! Sao anh có thể cho tôi leo cây được. Chúng ta mau đi thôi, đến quán cà phê, tôi đã đặt chỗ rồi".

"... Ừ".

Điền Chính Quốc nhăn mặt, bước lại mở cửa xe cho cô, Sa Hạ vội vàng chui vào trong xe, nhanh chóng thắt dây an toàn. Điền Chính Quốc đi sang bên kia, đang định mở cửa lên xe thì nghe thấy cách đó không xa đột nhiên vang lên mấy tiếng chụp ảnh tách tách, lại còn lẫn với tiếng thì thào bàn tán:

"Nhìn thấy chưa, người đàn ông đứng ở cửa chẳng phải là Điền Chính Quốc sao?".

"Đúng rồi đúng rồi, sau khi tốt nghiệp mình không nhìn thấy anh ta nữa, trước đây hồi còn ở trường anh ta rất nổi tiếng, thường xuyên nhìn thấy anh ta trong những buổi lễ trao giải của trường".

"Đúng vậy, hồi ấy mình rất tôn sùng anh ta, còn muốn theo đuổi anh ta cơ. Đáng tiếc anh ta là người lạnh lùng, đã từ chối rất nhiều cô gái. Mình sợ cũng bị như thế nên không dám hành động, chỉ có thể bóp chết mối tình thầm lặng với anh ta ngay từ khi còn trong trứng nước". Giọng nói của cô gái nghe có vẻ vô cùng ai oán.

"Thật không ngờ, vừa tốt nghiệp là anh ta đã thay đổi, lăng nhăng bên ngoài, lén lút giấu người tình trong khách sạn".

"Còn gì nữa, cô gái kia rất xinh đẹp, trông có vẻ rất trong sáng, hình như cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, vẫn còn là sinh viên... Haizz, thời đại này sao đàn ông lại đê tiện đến thế nhỉ?".

"Không sai, ngay cả cô bé sinh viên trong sáng như thế mà còn ra tay được, anh ta cũng thật độc ác".

"Thật bất lương, đúng là đồ thú đội lốt người".

"Đột nhiên mình phát hiện năm ấy yêu thầm anh ta đúng là có mắt như mù".

"May mà cậu kịp thời từ bỏ, nếu không thì không biết anh ta sẽ cắm cho cậu bao nhiêu cái sừng".

"...".

Điền Chính Quốc đứng im bất động, im lặng một lúc rất lâu, đến cuối cùng ngay cả cơ thịt cũng tê liệt.

Nghe thấy tiếng bàn tán xa dần, cơn tức giận từ gan bàn chân xông lên toàn thân, trái tim sắp biến thành khinh khí cầu phình to đến cực điểm.

Họ đang nói cái gì vậy? Sa Hạ là tình nhân mà anh chứa trong khách sạn? Nói anh ra tay với một cô bé sinh viên trong sáng, là tên thú đội lốt người bỉ ổi hạ lưu?

Thôi xin, hai người đó mù hay sao? Trông Sa Hạ giống con cừu non trong sáng vô tội lắm sao? Cô ta hoàn toàn là con hổ cái miệng nam mô bụng bồ dao găm đấy ạ!

Điền Chính Quốc không kìm được sa sầm mặt xuống nhìn Sa Hạ đang cười toe toét trong xe.

Quả nhiên người con gái này là sao chổi của anh, tiếng tăm lừng lẫy mà anh đã cố gắng duy trì bao nhiêu năm trong trường đã bị hủy hoại như thế này. Mấy cô gái kia là những cô nàng lắm điều nổi tiếng trường đại học S. Anh có thể tưởng tượng thông tin này sẽ nhanh chóng truyền đến các diễn đàn trong trường... Được lắm, anh lại sắp nổi tiếng rồi.

Thượng đế phù hộ, ngày hôm nay Sa Hạ đừng có làm chuyện gì thách thức giới hạn chịu đựng của anh, nếu không sự tu dưỡng tốt đẹp của anh sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều. Anh thật sự không muốn thuê sát thủ để giải quyết cô gái này!

Lúc lên xe, sắc mặt của Điền Chính Quốc rất khó coi. Sa Hạ nhìn anh, không kìm được quan tâm hỏi: "Anh sao vậy, khó chịu à?".

Điền Chính Quốc im lặng một lúc, khẽ nói: "Không sao", sau đó miễn cưỡng khởi động xe trước ánh mắt lo lắng của Sa Hạ.

Nghe giọng nói cố gắng kìm nén của anh, dường như trong lòng có một nỗi đau khổ rất lớn mà không thể bày tỏ được, Sa Hạ không kìm được lo lắng nói: "Nếu thấy khó chịu thì uống chút thuốc đi, tôi có một người chị em tốt học ngành y, cô ấy đã từng nói với tôi đừng có coi thường những triệu chứng nhỏ. Nếu bị cảm cúm mà không chữa thì có thể biến thành viêm phổi. Nếu đau dạ dày mà cứ mặc kệ thì có thể bị viêm loét dạ dày. Nếu đau bụng mà mặc kệ thì có thể bị thủng ruột", ngừng một lát cô nói tiếp, "Bây giờ anh... thấy đau ở đâu?".

"...". Điền Chính Quốc không còn gì để nói với cô, nhân tiện không còn gì để nói với người chị em đó của cô. Anh đau đầu, đau đầu, được chưa?

"Anh khó chịu ở đâu, hay là đến viện khám xem thế nào. Cứ cau mày chịu đựng như thế không khỏi được đâu".

"...". Đầu như muốn nổ tung!

"Hay là tôi gọi điện thoại cho Tiêu Chiến nói là hôm nào đó chúng ta diễn màn kịch này sau, anh đến bệnh viện khám trước đã, để bác sĩ truyền nước cho anh...".

"Đủ rồi, đừng nói nữa!". Điền Chính Quốc khó chịu ngắt lời cô, giọng nói không mấy vui vẻ, quay đầu sang đang định nổi nóng với cô nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và bị tổn thương của cô.

"Tôi... tôi nói sai gì sao?".

Nhìn vẻ mặt sợ hãi đến ngây ngô của cô, đột nhiên Điền Chính Quốc thấy mềm lòng. Đúng là không biết phải làm thế nào với cô gái này. Lúc nãy nổi nóng với cô ta quả thật là rất mơ hồ, thậm chí còn làm mất đi phong độ vốn có của mình.

"...". Điền Chính Quốc sa sầm mặt xuống quay đầu nhìn về phía trước, cố tình thờ ơ với vẻ mặt buồn rầu của Sa Hạ, khẽ giải thích, "Lúc lái xe tôi không thích nói chuyện với người khác. Có chuyện gì khi nào xuống xe rồi nói".

"Ồ!". Sắc mặt của Sa Hạ nhanh chóng trở lại bình thường, cô mỉm cười gật đầu, "Tôi hiểu rồi, anh chuyên tâm lái xe đi, tôi không làm phiền anh nữa, an toàn là quan trọng nhất. Lái xe mà phân tâm thì sẽ hại mình hại người".

Nói xong cô ngậm miệng không nói gì nữa, tiện tay lấy cuốn tạp chí đọc say sưa.

...Dễ bị lừa vậy sao? Điền Chính Quốc nhìn dáng vẻ say sưa đọc tạp chí của cô qua gương chiếu hậu, chốc chốc lại thấy cô che miệng cười khúc khích khi đọc những câu chuyện thú vị trên tạp chí, càng nhìn càng thấy cô rất ngốc... rất ấu trĩ... rất vô vị... rất trừu tượng...

Thấy cô cứ ngồi đó tự mua vui cho mình, Điền Chính Quốc nắm chặt vô lăng, ngay cả mạch máu cũng hằn lên.

Tâm trạng của anh đúng là phức tạp đến khó có thể hình dung được, lúc nào cũng nghĩ mình sắp bị cô giày vò đến phát điên. Từ khi gặp cô nàng khác người này đến nay, lúc thì bực tức, lúc thì phiền muộn, lúc thì ăn năn, lúc thì hối hận, phần lớn thời gian dở khóc dở cười, phần ít thời gian muốn khóc mà không có nước mắt.

Nếu không giải quyết cô nàng phiền phức này thì có lẽ mấy hôm nữa anh sẽ phải vào bệnh viện tâm thần mất.

...

Nửa tiếng sau, cuối cùng hai người cũng đến quán cà phê đã đặt trước.

Quán cà phê này nằm cạnh bãi cỏ xanh mướt gần công viên, trước cửa còn có vòi phun nước nho nhỏ, những hạt nước trong veo nhảy nhót theo tiếng nhạc, tạo thành những hình thù đẹp mắt. Quán cà phê có hai tầng, đại sảnh ở tầng dưới rực sáng ánh đèn, cạnh quầy bar còn bày rất nhiều cây cảnh, thậm chí có thể nhìn thấy những giọt sương long lanh óng ánh đọng trên lá. Đi theo cầu thang khắc hoa văn lên tầng hai, không gian càng đẹp mắt hơn tầng một, ánh đèn màu tím làm tăng thêm cảm giác thần bí. Những chiếc ghế mây xinh xắn trông thật dễ chịu và đầy phong cách.

Vừa vào phòng, hơi lạnh của điều hòa lẫn với mùi thơm nồng của cà phê xông lên mũi, bên tai còn vang lên tiếng đàn piano du dương, không hổ là không gian lý tưởng cho những đôi tình nhân hẹn hò.

Chỉ có điều, cùng Sa Hạ sánh vai bước vào quán cà phê tình nhân nổi tiếng này, bị ánh mắt mập mờ của những nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm khiến Điền Chính Quốc cảm thấy rất kỳ quặc. Ngay cả tay của cô gái này anh còn chưa chạm vào thì đã bị người ta hiểu lầm là tên thú đội lốt người bỉ ổi hạ lưu, đúng là vụ án oan uổng nhất trong năm!

Mang trong mình tâm trạng kỳ quặc này bước đến chỗ đã đặt trước thì nhìn thấy một chàng trai đang ngồi đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh ta ngồi im bất động, yên lặng ngắm nhìn những đám mây ở phía chân trời, giống như một nhà thơ chất chứa nỗi u buồn.

Điền Chính Quốc không kìm được run run khóe miệng. Cái tay Tiêu Chiến này học đóng phim đến tẩu hỏa nhập ma rồi sao? Uống cà phê mà cũng cần phải làm ra vẻ "cao siêu" thế này sao?

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng động, vội vàng bước ra khỏi trạng thái diễn xuất đầy mê đắm trở về với hiện thực, ngoảnh lại nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Sa Hạ, vẻ mặt giống như gặp ma giữa ban ngày, miệng há hốc như quả trứng ngỗng.

Đây là thể loại gì vậy?

Tiêu Chiến vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Điền Chính Quốc đã vờ làm ra vẻ dịu dàng kéo ghế cho Sa Hạ để cô ngồi xuống.

Sa Hạ rất linh hoạt, vội vàng giả bộ ngọt ngào, ngoảnh đầu mỉm cười với anh, "Cảm ơn anh".

Điền Chính Quốc bị nụ cười ngọt ngào ấy làm cho sững sờ. Nhưng... màn kịch tình nhân giả này vẫn phải tiếp tục diễn. Thế nên anh mỉm cười với Tiêu Chiến, giơ tay ra: "Chào anh, tôi là JK, bạn trai của Sa Hạ".

Tiêu Chiến có chút hoài nghi nhìn Sa Hạ.

Sa Hạ vội vàng nói: "Làm gì thế, tưởng em tìm người đóng giả bạn trai để lừa anh không bằng ý? Anh yên tâm, JK đúng là bạn trai của em, chúng em đã ở bên nhau hai năm rồi, tình cảm rất tốt".

Nói rồi còn quay sang nháy mắt với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc gật đầu một cách sâu sắc, "Ừ, chúng tôi đúng là người yêu".

Nhưng trong lòng không kìm được bực tức, đúng là đã coi thường Sa Hạ, cô nói dối rất mau mồm mau miệng, sắc mặt không hề thay đổi. Cứ tưởng chỉ anh biết diễn kịch, thì ra cô cũng là cao thủ. Nếu không phải vì hiểu lầm trước đó, không biết chừng hai người còn có thể cọ sát tài nghệ diễn xuất?

Tiêu Chiến vẫn tỏ ra hoài nghi. Điều này cũng khó trách, ngày hôm qua người đàn ông ngồi đối diện này còn bảo anh ta đóng giả làm anh trai của A Khanh để lừa Sa Hạ, thoắt một cái đột nhiên biến thành bạn trai của Sa Hạ, ai cũng khó mà tin được.

Thấy hai người ngồi cạnh nhau rất giống vợ chồng, Tiêu Chiến không kìm được hỏi: "Hai người quen nhau như thế nào? Một người ở Trung Quốc, một người ở Mỹ, lại ở bên nhau hai năm? Lẽ nào hai người yêu nhau bằng tinh thần cách hai nửa địa cầu?".

Sa Hạ tiếp tục bịa: "Yêu qua mạng".

Điền Chính Quốc quyết định cúi đầu nhìn menu để duy trì vẻ điềm tĩnh của mình.

Chẳng qua anh chỉ là đạo cụ mà thôi, đạo cụ không cần nói quá nhiều. Chỉ cần nghe cô bịa, xem cô nàng có giấc mơ phong phú này có thể bịa ra câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa như thế nào. Chắc không thể nói anh là ma cà rồng mấy nghìn năm tuổi như lúc ở trên máy bay chứ?

Nghe Sa Hạ nói câu ấy, sắc mặt của Tiêu Chiến cũng vô cùng mơ hồ. Trong lòng anh ta, Sa Hạ là một cô bé hồ đồ. Anh luôn nghĩ rằng bao nhiêu năm nay cô chỉ phát triển IQ chứ không phát triển EQ, nói với cô về chủ đề đàn ông thậm chí khiến anh ta có cảm giác có tội vì làm hư một cô gái nhỏ.

Không ngờ thoắt một cái cô bé này lại chạy theo mốt, chơi trò yêu qua mạng?

Theo anh ta được biết, những cô gái trò chuyện qua webcam đều rất bốp chát, một số người thậm chí chỉ mặc bikini bật webcam rồi... khụ khụ...

Tiêu Chiến không kìm được liếc nhìn Sa Hạ, có dùng sét đánh chết anh ta, anh ta cũng không thể tưởng tượng được Sa Hạ đã tạo ra mối tình qua mạng như thế nào.

Sa Hạ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Chiến, không kìm được cười nói: "Làm gì mà cười khó coi như vậy? Em không phải là loại đã quá lứa lỡ thì tùy tiện tìm người chat webcam trên mạng đâu, em và JK quen nhau trong game online, anh đừng dùng cái tư tưởng mờ ám ấy để đánh giá bọn em". Điền Chính Quốc xiết chặt tay, chằm chằm nhìn menu. Game online, cái cớ này rất hay, còn hơn cả câu chuyện võ hiệp và câu chuyện về ma cà rồng.

Lúc ấy Tiêu Chiến mới thở phào, "Ồ, game online, cái này... còn đáng tin".

"Đúng, là thật đấy", Sa Hạ cười và nói, "Anh còn nhớ Tỉnh Đào và Đa Huyền chứ?".

"Nhớ chứ, từ hồi cấp hai ba người lúc nào cũng dính lấy nhau".

Sa Hạ nói tiếp: "Có một kỳ nghỉ hè, ba đứa bọn em thấy nhàm chán nên cùng nhau chơi trò game online có tên là 'Mộng Lí Giang Hồ'. Tỉnh Đào chọn làm dược sư. Đa Huyền thì biến thái, chọn làm thích khách. Còn em, thao tác không giỏi nhưng cứ nhất định chọn nhân vật khó hơn là pháp sư. Lúc chọn ngành nghề đã bị bộ trang phục lộng lẫy của pháp sư làm cho mê hoặc".

"Ừ...". Tiêu Chiến có thể tưởng tượng được thảm cảnh khi Sa Hạ làm pháp sư, có thể tưởng tượng được bi kịch khi cô bị quái vật truy sát hết lần này đến lần khác.

"Tỉnh Đào tìm được một ông chồng trong game nhưng hắn đúng là tên cặn bã, hắn lấy trộm hết tiền và đồ của Tỉnh Đào, lại còn tự ý ép cô ấy phải ly hôn. Em và Tiểu Huyền tức quá, hạ lệnh toàn quân truy sát hắn".

Tiêu Chiến có thể tưởng tượng được cảnh tượng hoành tráng khi ba cô gái vác đao truy sát gã đàn ông cặn bã, gật đầu với vẻ mặt phức tạp, "Ba người bọn em... quả thực là không thể đắc tội".

Sa Hạ nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Có một lần em đang trồng rau ở ngoài đồng thì gặp tên khốn đó. Em điên tiết xông lên, muốn giết hắn, báo thù cho Tỉnh Đào...".

"Kết quả em bị hắn giết?". Tiêu Chiến hùng hồn nói.

Sa Hạ căm phẫn gật đầu, "Vốn dĩ em đã lên kế hoạch là đẩy ngã hắn rồi đánh chết hắn, kết quả em vẫn chưa ra tay... hắn đã đẩy em ngã trước".

"Khụ khụ...".

Tiêu Chiến không kìm được ho vài tiếng để giấu đi nỗi kích động muốn bật cười đến điên cuồng.

Khóe miệng của Điền Chính Quốc cũng run run, menu đã giở đến cuối rồi lại lật lại từ đầu. Thời đại này làm đạo cụ không dễ dàng chút nào. Mỗi câu nói của Sa Hạ đều giống như cầm dao cứa vào thần kinh của anh. Có phải đầu óc của cô gái này bị dị tật bẩm sinh không? Vì sao anh thấy toàn thân cô toát lên khí chất khiến người ta dở khóc dở cười.

Sa Hạ tiếp tục căm phẫn nói: "Cái tên cặn bã ấy, hắn lại chạy đến giết em. Trò chơi này cài đặt chết rồi có thể sống lại tại chỗ, nhưng sau khi sống lại chỉ có 10% lượng máu, em vừa sống lại hắn lại giết em, rồi lại sống lại, hắn lại giết em, hắn đã ngồi bên cạnh em, chờ rồi giết, chờ rồi giết, chờ rồi giết suốt nửa tiếng".

"Khụ khụ...". Tiêu Chiến sờ mũi, đồng cảm hỏi: "Sau đó thì sao?".

Hai mắt Sa Hạ sáng lên, "Lúc ấy đột nhiên có một thích khách xuất hiện, anh ấy chỉ cần một chiêu đã đẩy ngã tên khốn kia, sau đó đứng cạnh em, đợi tên khốn kia sống lại, anh ấy lại giết hắn, lại sống lại, lại giết, báo thù cho em".

"Người đó, chính là JK". Sa Hạ nhìn JK đang cúi đầu xem menu bên cạnh, vờ làm ra vẻ ngọt ngào và nói, "Em rất thích tính cách căm ghét cái xấu như kẻ thù của anh ấy".

Điền Chính Quốc biết thân biết phận làm đạo cụ, tiếp tục giữ im lặng.

Anh chính là thích khách đã bảo vệ bên cạnh Sa Hạ, báo thù cho cô, nhân tiện ăn miếng trả miếng với người đàn ông kia? Ý tưởng này... anh rất không hài lòng. Nếu thật sự là anh, anh tuyệt đối sẽ không cứu Sa Hạ, anh sẽ cùng người đàn ông kia liên thủ giết chết cô mới đúng.

"Bọn em thường cùng nhau làm nhiệm vụ trong game, em dần dần phát hiện hình như mình đã thích anh ấy. Có điều lúc ấy anh ấy ở nước ngoài, em cũng không nghĩ nhiều. Không ngờ về sau anh ấy đi công tác ở thành phố B, còn hẹn gặp em". Sa Hạ không cười nữa, nghiêm túc nói, "Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em đã biết, anh ấy chính là người mà em đang tìm".

Tôi đúng là người mà cô đang tìm, người mà cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Điền Chính Quốc thầm nhịn cười, học dáng vẻ của Sa Hạ, nghiêm túc đặt menu lên bàn.

"Thế về sau thế nào?". Tiêu Chiến hứng thú hỏi đến cùng.

"Chúng tôi ở bên nhau". Điền Chính Quốc nói.

Sa Hạ mỉm cười nhìn Điền Chính Quốc, gật đầu tán thành, "Lần này cũng vì anh ấy mà em mới đến New York".

Lúc ấy Tiêu Chiến mới giật mình tỉnh ngộ, nói với Điền Chính Quốc: "Anh được đấy, đã dỗ dành Sa Hạ của chúng tôi đến New York, anh thật là có bản lĩnh".

Điền Chính Quốc bình tĩnh nói: "Vốn dĩ tôi muốn vì cô ấy mà về nước làm việc nhưng Sa Hạ nói cô ấy muốn sang đây du học".

Sa Hạ vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, em cũng muốn ra ngoài học hỏi. Dù sao thì hai người ở bên nhau, ở đâu cũng được".

Tiêu Chiến ngưỡng mộ nói: "Tình cảm của hai người thật đẹp", ngừng một lát, đột nhiên anh ta hỏi, "Đúng rồi, lúc nào kết hôn?".

Mặt Sa Hạ biến sắc, rõ ràng là chưa từng nghĩ đến cách ứng phó với vấn đề này.

Điền Chính Quốc vẫn bình thản như không có chuyện gì, khóe môi khẽ nhếch lên toát ra vẻ dịu dàng khiến người ta ngạc nhiên. Anh nhìn Sa Hạ, khẽ nói: "Bây giờ vẫn sớm, đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn".

Sa Hạ sững người, nhất thời khó có thể thích ứng được vì "đạo cụ im lặng" này đột nhiên nói ra những lời tình cảm như vậy. Có điều cô nhanh chóng trở lại với ý thức tự giác của một diễn viên, gật đầu phụ họa: "Ừ, chúng em định chờ em tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn, ha ha, còn phải vài năm nữa, không vội, không vội".

Sao lại có cảm giác "chồng tung vợ hứng" thế nhỉ? Khụ khụ, chắc chắn là cô đã nghĩ nhiều rồi. Quả nhiên không thể xem nhẹ anh chàng JK này, kỹ thuật diễn xuất cứ phải gọi là đẳng cấp, không nhìn thấy một chút bất thường nào trên khuôn mặt của anh ta. Nụ cười mang theo vẻ chiều chuộng thậm chí khiến Sa Hạ có ảo giác anh ta thật sự rất yêu mình.

Huống hồ Tiêu Chiến là người ngoài.

Chả trách Tiêu Chiến không nghi ngờ nữa, tài diễn xuất của Điền Chính Quốc quá xuất sắc.

Tuy đã thành công che mắt được Tiêu Chiến nhưng rất kỳ lạ, Sa Hạ luôn có cảm giác trong lòng có chút không thoải mái. Anh ta có thể diễn cái vai xa lạ này một cách hoàn mỹ như thế, nếu anh ta có dã tâm lợi dụng cô, không biết chừng cô bị anh ta lừa lúc nào cũng không biết, lại còn ngây ngô giúp anh ta đếm tiền.

Thực ra, sở dĩ Sa Hạ có thể kể câu chuyện trong game một cách lưu loát như thế là vì quả thực chuyện này đã xảy ra với cô, có điều cô đã sửa lại một vài tình tiết quan trọng như nhân cứu mạng xuất hiện lúc ấy hoàn toàn không phải là nam thích khách phóng khoáng mà là nữ sát thủ biến thái Đa Huyền.

Sa Hạ vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng khốc liệt khi Đa Huyền dùng hai lưỡi dao sáng bóng đâm vào người tên cặn bã kia hết nhát này đến nhát khác. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sakook