hai,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã không biết bao lần, cậu tự hoạ dung mạo anh bằng trí tưởng tượng bay bổng, sẽ là sóng mũi cao thanh mảnh hay mang đường nét mạnh mẽ, là quai hàm sắc bén đầy quyến rũ hay chỉ là những nét thanh tao.

Giờ đây, mọi ngọn nguồn của sự tò mò đã được hóa giải, Atsumu lén lút nấp sau cánh cửa, không muốn bị tất cả mọi người chú ý cậu say sưa đắm chìm vào nhan sắc của giảng viên.

Khuôn mặt của anh vượt xa so với những gì cậu mong đợi, không quá nam tính hay đặc biệt nhẹ nhàng, kết hợp hoàn hảo giữa dáng vẻ bí ẩn cùng nét dịu dàng vì phảng phất ánh mắt tận tâm vì trò, vì nghề.

Có lẽ ngoại hình ưa nhìn ấy đã khiến số sinh viên tham gia buổi học đầy đủ hơn hẳn so với những tiết khác. Nếu tinh ý sẽ phát hiện ra điểm khác biệt giữa ánh mắt của sinh viên tập trung tiếp thu tri thức và sinh viên chỉ chăm chăm vào nhan sắc của người truyền tải tri thức. atsumu cũng chẳng lấy làm lạ bởi chính cậu cũng bị anh mê hoặc.

Đôi mắt cáo phát hiện vài người bạn cũng ngồi bên trong lớp học, chẳng thể đợi lâu, Atsumu vội chạy đến góc hành lang, mở điện thoại và nhanh chóng gõ vài dòng tin nhắn.

"Này, mày đang học à?"

Người nhận như thấu hiểu sự gấp gáp của bạn mình, chỉ vài phút đã trả lời,

"Ừ, sao đấy?"

Atsumu lại hí hoáy, "Khi nào xong?"

"Còn lâu lắm, vừa vào lớp thôi"

"Ai dạy vậy ?"

"Hôm nay mày quan tâm đến việc học hành của tao à?"

Nếu không phải vì giảng viên là người cậu thích và vì cậu chẳng thể biết được tên thì không đời nào Atsumu lại bận tâm đến việc học tập của người khác.

"Giả vờ quan tâm một tí, mày không tiện tay trả lời được à?", cậu nén nhịn cơn bức bối xuống trực tràng, đưa con tim tò mò lên trên mọi thứ.

Tốc độ trả lời bỗng trì hoãn khiến cậu sốt ruột, bàn chân không yên phận cứ liên tập đung đưa, va đập vào sàn nhà. Người bạn của cậu sau một khoảng yên lặng đã có được câu trả lời.

"Là giáo sư Sakusa"

Chỉ với một cái tên, con tim Atsumu như thoát khỏi sự trói buộc của các mạch máu, muốn thoát ra mà tìm về chủ nhân sở hữu cái tên ngọt ngào ấy.

Chẳng biết làm sao bởi cậu không đủ điều kiện đăng ký tiết học mà anh giảng dạy, cơ hội được gặp anh và trò chuyện vài câu đơn giản chỉ có khi anh thường xuyên ghé qua quán cà phê với tần suất là ba đến bốn lần trong một tuần. Atsumu hẳn sẽ suy sụp nếu biết có đôi lần anh ghé qua khi cậu không ở quán bởi chỉ duy nhất nơi ấy cho cậu khoảng không được chìm vào bể sâu mang tên Sakusa.

Đời sống sinh viên được điểm tô thêm một sắc màu xa lạ, so với lịch trình hàng ngày, chỉ đến lớp, làm thêm và về kí túc, cậu lại có thêm một ô trống vào thời gian biểu, ngắm nhìn giáo sư thưởng thức cốc cà phê đến làn khói cuối cùng.

Và đôi khi phòng kí túc rộn ràng tiếng cười nói, cậu lại e dè dò hỏi người bạn của mình về vị giáo sư kia, bịa lí do rằng học kì sau sẽ đăng kí môn của thầy nên muốn tìm hiểu sơ lược. Bạn cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, thật thà trả lời, cậu hỏi bao nhiêu thì cậu ấy sẽ giải đáp bấy nhiêu. Cậu như được kề bên anh thông qua lời kể của người khác. Trong điện thoại sẽ lưu lại vài dòng ghi chú, sợ trí nhớ quá kém để có thể ghi nhớ mọi điều về anh, cậu tỉ mỉ dùng thiết bị thông minh để lưu giữ dáng người anh và mọi thứ thuộc về anh.

Ban đầu, chẳng qua chỉ là một kẻ phàm thưởng thức cái đẹp, vô tình bị sự bí ẩn của anh lôi cuốn khiến cậu không rõ cảm xúc nhốn nháo trong tim là gì. Có thể vẫn chưa thành hình, nhưng đó là mầm mống cho tình yêu.

Dù cậu có phải quần quật cả ngày ở trường cùng những dòng lý thuyết rập khuôn hay phải luôn tay luôn chân trong giờ cao điểm nếu cậu xui xẻo có ca làm. Chỉ cần được nhìn ngắm anh, mọi thứ cứ như được xoá tan, hệt phép màu. Phải chăng đó là sức mạnh của nghệ thuật mà cậu từng được nghe qua, có khả năng cảm hoá và cho con người cảm giác an yên?

Thỉnh thoảng, cậu vẫn nhìn thấy hình bóng anh trên sân trường, thậm chí gần hơn là hành lang nhưng lại chẳng cách nào mở lời xin chào, chỉ có thể phản ứng nhạt nhẽo, gật nhẹ đầu bày tỏ sự kính trọng đối với giáo sư như bao sinh viên.

Atsumu thật ghen tị với những ai được anh giảng dạy bởi họ có thể tiến thẳng đến và nói câu chào giáo sư Sakusa, điều mà cậu chưa đủ dũng cảm thực hiện. Cậu vẫn tự hỏi, liệu cảm xúc này là ngưỡng mộ bởi anh vừa có sắc lại được cả tài?

Ấn tượng về lần đầu tiên gặp anh, đó chẳng phải vẻ đẹp tri thức, là nét đẹp Châu Á lạc giữa trời Tây, chính sự đặc biệt ấy khiến cậu theo đuổi. Lần gặp thứ hai lại chẳng phải ở giảng đường, chỉ là hình ảnh bình dị như bao người khi bước vào một quán cà phê, xung quanh anh giờ đây đã được lấp đầy bởi bầu không khí châu á quen thuộc nhưng cậu vẫn cảm thấy anh thật nổi bật. Ấn tượng đầu tiên đã quá sâu đậm khiến cậu chẳng thể thoát ra hay vì cậu vốn tương tư từ khi anh chỉ là sự tồn tại trong bức ảnh M?

Sự bồi hồi sau hai lần gặp và cảm giác hồi hộp khi bắt gặp anh trên giảng đường cho cậu cảm giác an tâm, phủi bỏ hoàn toàn ý niệm chỉ đơn thuần là mến mộ. Dẫu vậy, Atsumu vẫn chưa thể tự đối diện với bản thân trong chiếc gương soi nội tâm, rằng cậu thích vị giáo sư ấy.

Cả một năm học đầu tiên của Atsumu trên giảng đường đã bận rộn đến thế, quay cuồng trong sự vô định của trái tim cùng những bài học chưa kịp hiểu đã vội xuất hiện trên đề thi. Thời gian không chờ cậu thích ứng hoàn toàn, một loạt các tín chỉ cùng môn học khó nhằn ập đến cùng mác sinh viên năm hai. Có đôi chút khác so với sự thảnh thơi của cậu sinh viên năm nhất, thời gian hầu như chẳng còn chạy đi bằng đôi chân khi thời khóa biểu dày đặc các tiết học. Trong một khắc nào đó, Atsumu vô tình bỏ quên thói quen nhìn ngắm vị giáo sư mà cậu say mê ở chỗ làm thêm.

Hôm nay là tiết học cuối cùng trong tuần lễ đầu tiên sinh hoạt theo giờ giấc của một sinh viên thực thụ. Sự uể oải mà các tiết học trước khiến cậu gục ngã ngay trước mặt bàn. Giờ giải lao vẫn còn kéo dài được vài phút, tranh thủ bổ sung năng lượng bằng cách chìm vào giấc ngủ lấp lửng để rồi bị bạn bè xung quanh ép buộc phải tỉnh giấc khi giảng viên đã bước qua cửa lớp. Đầu óc vẫn mơ màng nên cậu chỉ thuận theo hành động của đám đông, cứ vậy mà đứng lên chào rồi lại ngồi xuống như mất một phần linh hồn.

Âm giọng của giảng viên vang vọng trong bốn bức tường như tiếng chuông báo thức đánh thẳng vào đại não, chỉ với vài giây ngắn ngủi, cậu tưởng như chỉ có mình và người đang đứng ở phía bục giảng tồn tại song song trong lớp học. Đồng tử giãn nở, gần như chiếm trọn diện tích của tròng mắt, tiếp thu từng lời vàng ngọc mà giảng viên gửi gắm. Mặc kệ người khác cảm thấy nhàm chán bởi đó chỉ là lời giới thiệu bình thường mà người thầy nào cũng có thể thốt lên, với cậu lại quá đỗi quý giá. Vì đây là lần đầu tiên, cậu được nghe anh nói lên tên mình, nối thêm vào đó là lời giới thiệu dài dòng đầy tính trịnh trọng mà cậu chẳng bao giờ được nghe khi vẫn mặc đồng phục ở chỗ làm thêm.

Tiếng vỗ tay bôm bốp như chẳng hề lọt qua màng nhĩ kiên cố của Atsumu bởi giờ đây chỉ vang vọng lời nói của anh, lặp đi lặp lại như chiếc radio già nua đã đến tuổi yên nghỉ. Ghim chặt hai từ "Sakusa Kiyoomi" vào sâu trong tiềm thức, hứa sẽ ghi nhớ từng con chữ đến trọn đời.

Không biết vì não bộ mệt mỏi khi phải tiếp thu quá nhiều kiến thức hay vì cậu vốn không hề có ý định muốn thu nạp. Suốt cả giờ học, đôi mắt chỉ tập trung vào một điều duy nhất, là anh. Bàn tay anh di chuột cũng thật lôi cuốn, cửa sổ tâm hồn ngự trị ngay dưới mái tóc đen tuyền cũng là nguyên nhân khiến cậu không chuyên tâm học hành. Yết hầu đậu trên cổ liên tục di chuyển trong lúc giảng bài, lại càng chuyển động mạnh mẽ hơn khi anh nghỉ ngơi và uống một ngụm nước. Quả táo ấy hấp dẫn tựa trái táo trong câu chuyện của chúa, bóp chặt lấy Atsumu như chiếc đuôi ngoe nguẩy của loài rắn đầy cám dỗ, khiến cậu ngạt thở nhưng vẫn muốn đắm chìm. Da của anh cũng thật trắng, hệt như lời tả bạch tuyết trong cổ tích, mang dáng dấp lạnh lẽo tựa mùa đông khiến phấn trắng chẳng thể xoá mờ. Từng hạt bụi rời khỏi nền bảng, bám dính vào tay anh như biến mất bởi chẳng thể so với sắc trắng chân thật trên làn da.

Tiết học cuối cùng của ngày hôm ấy, Atsumu còn chẳng rõ bộ môn mà mình vừa học là gì. Chỉ chuyên tâm ca ngợi từng phần cơ thể lộ ra sau lớp sơ mi và quần tây chỉnh tề của người thầy dốc lòng truyền tải tinh hoa trí tuệ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net