một,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đất Mỹ phồn hoa chào đón cậu bằng ngày nắng, gió thổi hiu hiu, nẻo đường ngả vàng ươm như đồng lúa đến mùa trĩu hạt. Sắc màu quen thuộc khiến cậu ngỡ như chưa từng rời khỏi nước nhật, chạy một vòng du lịch đến New York.

Bao bọc trong tầm mắt là khung cảnh vừa hiện đại vừa nên thơ: những tòa nhà cao vút trông chẳng hề xa lạ, trái lại còn mang cảm giác hài hòa, những ngôi nhà mọc san sát trên phố với mái ngói cổ điển đem lại không khí bình yên. Chẳng hề náo nhiệt như cậu thường mơ về một thành phố hoa lệ.

Atsumu cứ thế tận hưởng cảnh sắc trời tây, mọi bước chân đều lưu luyến, muốn nán lại thêm vài phút nhưng đôi mắt lại kéo theo dòng người trước mặt. Vốn dĩ thành phố đất chật người đông này, đã luôn là ước mơ tồn đọng trên trang vở cậu.

Dừng chân trước quảng trường thời đại thường xuất hiện trên các mặt báo lớn, nơi đầy ắp biển hiệu xa xỉ treo cùng thương hiệu đồng hành với lịch sử thời trang. Sự hào nhoáng khiến tầm nhìn của cậu choáng ngợp bởi nhất thời chẳng biết nên đảo mắt về nơi nào. Cậu như chú chuột nhỏ chỉ vừa chui ra khỏi hang động xập xệ, ngó ngang rồi ngó dọc, bận bịu thu gọn nước mỹ vào trí nhớ, cất giữ cẩn thận kỉ niệm quý báu trong đời.

Mải mê cảm thán khiến chú chuột lông vàng quên mất thế giới đã hiện đại đến mức phát minh ra điện thoại thông minh, dễ dàng lưu giữ từng khoảnh khắc trong chuyến du lịch. Atsumu vội vàng moi chiếc điện thoại ra từ trong túi áo khoác ngoài mà chụp hết mọi điều lọt vào tròng mắt. Từng dáng người cao cao lướt qua liên tiếp đến ánh đèn thay nhau tranh giành ánh sáng, bất kì điều gì cũng chẳng nỡ bỏ sót.

Cực kì hài lòng vì nắm trong tay gần một trăm bức ảnh, cậu mãn nguyện tìm một chỗ ngồi trên Red Steps* gần đó, dành chút thời gian để chiêm ngưỡng thành quả. Cảnh vật ở ngay trước mặt, cư dân sống trong ảnh vẫn chưa đi quá xa nhưng cậu lại chẳng thể ngăn đôi môi thôi mở rộng vì cảm thán sự xinh đẹp của quảng trường.

Đôi tay thoăn thoắt chợt khựng lại trước hình dáng một người châu á với mái tóc đen đặc trưng, một nửa mặt bị lộ nhưng vì khẩu trang che kín mà atsumu chẳng thể đoán. Chỉ biết người đàn ông trong chiếc màn hình ánh xanh có đôi mắt sâu thẳm như đại dương, có thể nuốt trọn cậu bất cứ khi nào.

Từ ngày hôm ấy, Atsumu không ngừng xuýt xoa tấm ảnh. mỗi lúc buồn chán, cậu mở ra ngắm một ít, lấy lại tinh thần để tiếp tục chuyến du lịch. khi vui vẻ đến hào hứng, cậu lại ngắm thêm một tí rồi mỉm cười. Nụ cười nhẹ lớt phớt qua cánh môi nhưng tâm tư lại nổi gió.

Danh sách điều ước lại dài thêm một dòng, chẳng phải là mục tiêu hay thành tựu nào to lớn. hàng chữ được atsumu viết nắn nót ngay dưới hai từ New York là "Muốn gặp lại người ấy". Người đàn ông ở quảng trường thời đại đã vô tình cướp đi trái tim của Atsumu, hại cậu cứ mãi mơ mộng về một cuộc tái ngộ định mệnh dẫu người ấy còn chẳng biết đến sự tồn tại của chàng trai mang họ Miya.

Cái giá phải trả cho việc thẫn thờ là bị quản lý la rầy, mắng cậu không tập trung khiến khách phải chờ quá lâu. tuy chỉ là công việc làm thêm tại quán cà phê trong khuôn viên trường nhưng vẫn cần có trách nhiệm, Atsumu tự ý thức bản thân đã quá tương tư về hình bóng kia mà bỏ bê thực tại. Chàng sinh viên năm nhất chỉ biết cúi đầu xin lỗi, hứa rằng sẽ không tái phạm.

Ngày hôm nay đã chẳng thể kết thúc bởi vận may của cậu vẫn chưa hề tan biến. Sự may mắn đem đến món quà quý giá đến nỗi cậu nghĩ việc nghe vài câu trách móc hoàn toàn xứng đáng.

Dáng người luôn bị giam giữ sau chiếc màn hình đã nâng niu bấy lâu, nay đã ở ngay trước cửa quán, toàn vẹn khuôn mặt lọt thẳng vào võng mạc, một chút cũng không thiếu. Tiếc rằng, một nửa ngũ quan lại bị chiếc khẩu trang che khuất thêm lần nữa.

Anh chỉ đi một mình, bước chân chậm chạp tựa như cơ thể đã tiêu tốn quá nhiều calo sau một ngày dài. Có vẻ thường xuyên ghé qua nên anh chẳng cần tốn thời gian ngắm nghía thực đơn, trực tiếp gọi món một cách thuần thục. Toàn bộ cử chỉ đều từ tốn, thật sự mang dáng dấp của một người trưởng thành, cậu đoán anh hẳn phải hơn cậu vài tuổi.

Giọng nói trầm ấm vang lên ngay trước mặt khiến bàn tay của cậu nhân viên làm thêm run rẩy, suýt không thể hoàn thành hoá đơn. Cậu chẳng thể tiếp đón anh bằng thái độ hoà đồng như bao vị khách khác, chỉ sợ khi vừa mở miệng muốn cất âm tiết đầu tiên, cơ hàm sẽ đông cứng và lưỡi đột nhiên bị rút ngắn. Cậu đẩy bầu không khí tại quầy vào tận cùng của yên ắng, hồi hộp nhìn hóa đơn đang được xuất ra, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn không dám đối diện anh. Atsumu bèn cúi đầu, nâng hờ một tay, đỡ lấy cánh tay còn lại, thận trọng đưa anh tờ hoá đơn chỉ có một món đơn giản.

Sau khi nhận được lời cảm ơn và xác nhận anh đã rời đi, cậu dần ổn định nhịp thở. Atsumu vốn không phải người nhút nhát hay sợ đám đông, chỉ vì người mà cậu luôn tơ tưởng đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt khiến cảm giác có chút không chân thật. Vì lẽ đó, cậu ngỡ như bản thân vẫn đang mơ, trí óc và phản xạ không theo kịp hiện thực.

Khi liếc sang chiếc bàn được đặt ở xa tít, cảm giác thân quen dần ùa về bởi một bên mặt anh hiện ra hệt như tấm hình mà cậu chụp được ở New York.

Người ấy đã đến như cậu hằng mong cầu, đây còn chẳng phải là giấc mơ hay sự ảo tưởng, người ấy thật sự đang ở đây.

Say mê ngắm nhìn người trong mộng khiến cậu lại bị khiển trách vì không làm việc hết mình. Thêm một lần nữa trong ngày, Atsumu lại phải cúi đầu nhận lỗi.

Anh thoáng nghe thấy cậu nhân viên vừa phục vụ mình bị quở trách vì tâm hồn mãi treo trên mây. Phản ứng hệt như một người trưởng thành đã từng trải qua nhiều điều khó nhằn, anh chỉ cười nhẹ.

Mọi thứ chỉ dừng lại tại đó, Atsumu hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội được tiếp chuyện vì anh ra về trước giờ cậu giao ca. Tiếc nuối vì người ở ngay trước mặt nhưng lại chẳng thể biết được tên, có khi sẽ không còn gặp lại.

Tối hôm đó, cậu mang dáng vẻ lủi thủi với bóng lưng như chất chứa nhiều tâm trạng khiến quản lí tưởng rằng bản thân đã quá lời, vô tình gây ảnh hưởng xấu đến tâm lí cậu. Ngày hôm sau liền nhắn tin bảo cậu có thể nghỉ ngơi khiến cậu không khỏi hoang mang. Tránh trường hợp cậu hiểu lầm mình bị đuổi việc, quản lí còn tận tình nhắn thêm,

"Chỉ là nghỉ phép một ngày cho ổn định tâm trạng, ngày mai cảm thấy khá hơn rồi đến làm"

Không cần phải đứng tại một chỗ vài giờ và luôn niềm nở với bất cứ ai bước đến quầy, cũng chẳng cần phải chạy việc vặt. Quả là thích thật, nhưng Atsumu lại không thể đoán trước trường hợp này. Khoảng thời gian dành cho công việc làm thêm đột nhiên được xóa bỏ khiến cậu chẳng biết nên làm gì để lấp đầy lỗ hổng rảnh rỗi trong thời gian biểu.

Trên đoạn đường ra về ngắn ngủi, cậu lướt qua một lớp học, sinh viên bên trong hẳn rất chăm chú khiến bầu không khí tĩnh mịch. Cánh cửa không hề đóng kín, cậu thuận theo thói quen của bao người, ngó qua một chút. Lớp học đông đúc vì sinh viên trải dài hết các băng ghế, từng khuôn mặt và mái tóc chen chúc nhau khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Di dời tầm nhìn sang vị giảng viên có sức hút khiến mọi người chăm chỉ, cậu không khỏi bất ngờ bởi đó là hình ảnh chưa từng được bắt gặp trước đây.

Lớp khẩu trang luôn cản trở đã biến mất, toàn bộ đường nét từ quai hàm đến sóng mũi trực tiếp xông vào thị giác khiến cậu mê muội. Vị giảng viên đầy cuốn hút ấy là người cậu luôn mơ tưởng.

Red Steps*: một thiết kế trông giống những bậc thang được đặt ở quảng trường Time Square (quảng trường thời đại). Thiết kế được phủ màu đỏ, thường dùng làm nơi nghỉ chân cho du khách. Dịch ra tiếng việt thì "bước đệm đỏ" có vẻ hơi cấn =))) nên mình để nguyên tiếng anh


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net