sam sam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Phong đằng phảng phất nghe thấy có tiếng cô hò hết ở sau, dừng bước ở phía trước. sam sam thấy được đợi, thở dốc, hơn nửa người tựa vào xe đẩy hồi sức.

“Sam sam”

Gì chứ? Còn có, trước mặt mọi người lại gọi cô thân thiết vậy. Kinh nghiệm nói cho sam sam, thông thường dưới loại tình huống này Boss đại nhân sẽ cho cô một chuyện tốt, tuy là thuộc hạ của Boss lớn nhưng mọi chuyện cũng không thể để boss nắm mũi dắt đi, cô cũng có quyền lợi chứ?

Đối! sam sam đứng thẳng dậy, chỉnh lý trang phục, đi nhanh về phía boss “Yes, boss”

Tiết sam sam ngươi không chịu thua kém chứ…sam sam uể oải ở trong lòng có chút khách sáo.

Phong đằng kinh ngạc nhíu mày, dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái liếc mặt nhìn sam sam, quay đầu, quay về phía trước mặt nhìn rau diếp cá nói: “rau diếp cá rất tốt cho gan”

Cái gì? Sam sam bị boss lớn nói những lời này không khỏi có điểm suy nghĩ. Nói đến cá, lòng cô vẫn còn sợ hãi, nghĩ đến cảm giác bị hóc xương cá, sam sam có chút biểu tình phản đối.

“không phải anh định ăn rau diếp cá chứ?” Nhìn phong đằng như tùy ý hỏi.

“Rau diếp cá ăn ngon không?” Phong đằng hỏi ngược lại

Vâng, ăn ngon. Sam sam gật đầu, boss, anh nói cái gì nên cái gì ba.

“Rau diếp cá quả thực rất tốt” Phong đằng nói cho cô.

Sam sam tiếp tục cảm động, chủ tịch, kỳ thực anh không cần nói cho cô biết nhiều như vậy đâu.

Phong đằng không lên tiếng, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thể hiện “trẻ con khó dạy bảo” nhìn tiết sam sam, trong bầu không khí nhất thời có chút cổ quái. Sam sam chần chờ ngẩng đầu, boss lớn ánh mắt muốn giết, sam sam giống như là trẻ con mắc lỗi, xấu hổ cúi đầu, lòng buồn bực không biết boss đại nhân làm sao vậy?

Cá…boss…cá…boss…

A! sam sam bừng tỉnh ngẩng hẳn đầu lên, chủ tịch đại nhân nhiều lần tha cho là muốn ăn rau diếp cá. thật là, chủ tịch, anh việc gì phải nói khó hiểu như thế chứ? Âm hiểm quái đản người ta nói hay biểu ý bất minh…sam sam một bên oán thầm một bên lấy rau diếp cá…(Chỗ này ko hiểu nốt)

Quả nhiên, lấy cá xong chủ tịch đại nhân sắc mặt sáng sủa lên rất nhiều: “ tiếp theo là lấy rau xanh”. Nói xong lại tự nhiên bước đi.

Sam sam nhìn chủ tịch, ý muốn cô nấu cơm à? Mà thôi, mà thôi, sam sam lại bắt đầu cố sức thúc xe đẩy đi theo chủ tịch đại nhân phía trước, một đám nam nhân đang đẩy xe liên tiếp quay đầu lại nhìn cô, mang theo một ước ao nhìn về phía dáng vẻ tự nhiên của Phong đằng, sau đó nhìn nhìn lại chính trong tay đang đẩy xe—hàng hóa chồng chất như núi, thực sự là đố kị vì bản thân đang phải làm trâu ngựa, cũng không thể không cảm khái mà nói: người con gái kia thật tốt.

Nghe thấy vậy, sam sam đặc biệt thấy hài lòng, hận không thể lập tức về đến nhà ..(chỗ này cũng chịu luôn)…Duy nhất không được tốt chính là bầu không khí có điểm nặng nề.

Cuối tuần siêu thị trước sau đều rất náo nhiệt, sau một lát, cách đó vài dặm có một đôi nam nữ còn trẻ.

Nam nhân phong thái tuấn mỹ, vóc người cao ráo, vẻ mặt ngạo mạn xa cách, ở một nơi đông người như là chim hạc lạc giữa bầy gà vậy, một đám đông phụ nữ liên tiếp quay đầu lại nhìn chộm cũng không dám mạo muội tiến tới gần. Nữ nhân được xem như là khả ái, xen lẫn trong đoàn người xem ra cũng không nổi bật lắm.

Phong đằng tư thái thong dong đi ở lối đi nhỏ, dùng đôi mắt nhất nhất nhìn sang hai bên trái phải gian hàng hoá tìm những loại rau củ ngon hoặc có giá trị dinh dưỡng cao, liền lấy xuống lui tới xe đẩy bỏ vào, hồn nhiên (chỗ này chịu ko hiểu gì hết)

Sam sam cật lực đẩy xe hàng hóa đi theo sau chủ tịch đại nhân, nhìn người quanh bốn phía, dĩ nhiên đều là thèm nhỏ dãi hình dáng…trong lòng mờ mờ ảo ảo có chút khó chịu

Khinh bỉ!

Chủ tịch đại nhân trêu hoa ghẹo nguyệt!

Sam sam tiểu nhân oán thầm một cách hăng say, bỗng nhiên phong đằng giống như là phát hiện ra quay đầu nhìn chằm chằm nàng, lo lắng mở miệng nói rằng: “sam sam, em là đang mắng tôi sao?”

Ách, sam sam lại càng hoảng sợ, lẽ nào chủ tịch đại nhân có thể đọc được suy nghĩ sao? Hay là trong não có sóng điện nhận biết được?

“A, ha hả.” Sam sam chột dạ cười gượng vài tiếng, công lực nịnh nọt của tiểu cẩu xuất ra “chủ tịch, tôi thế nào lại dám phạm thượng, tôi đối với ngài đầy kính ngưỡng, đầy như nước sông chảy, liên miên không dứt, tôi thế nào lại có khả năng đó chứ.”

Phong đằng cau mày nửa ngờ nửa tin nhìn nàng một cái, ánh mắt rơi vào những giọt mồ hôi hột đang chảy trên cái trán mịn của cô, môi mím lại, lấy trong túi ra một cái khăn tay đưa cho sam sam, “lau mồ hôi đi, không khéo cảm lạnh.” Lập tức như là vô tình ánh mắt hướng về phía hàng hóa, nhẹ nhàng hừm một tiếng.

Sam sam kinh ngạc, trứng lớn con ngươi nhìn boss lớn suy nghĩ, vì sao cô nghĩ boss đại nhân mặt hình như đang từ từ đỏ lên sao? Hay là mắt có vấn đề sao?

Khăn tay…cô cũng không dám cho rằng chủ tịch đại nhân dùng khăn tay để lau mồ hôi, hơn nữa cúi đầu nhìn ngón chân cũng biết, khăn tay của chủ tịch đại nhân khẳng định một điều không phải quá…, làm dơ rất đáng tiếc a.

Vì vậy sam sam há mồm: “ chủ tịch, tôi không…”

“Muốn tôi giúp em lau mồ hôi của em à?”- phong đằng không đợi cô kịp nói cho hết lời, bỗng nhiên ngắt lời hỏi.

Boss lớn phải giúp cô lau mồ hôi?!…sam sam kinh ngạc đến mức như không đứng vững- câu hỏi thật đáng sợ!

Sam sam trấn an bản thân, run rẩy đưa hai tay tiếp nhận khăn tay từ chủ tịch đại nhân…ách, mặt sam sam ửng đỏ

Phong đằng thỏa mẵn nhìn trên trán cô không còn một giọt mồ hôi nào chẩy ra, thân hình cao lớn nhìn sam sam sam nói: “giá trị của khăn tay là phần thưởng cho em, không phải trừ vào tiền lương.”

Sam sam bị sét đánh tại chỗ. Chủ, chủ tịch đại nhân, cô có thể hay không nhận chứ a? sau đó thà rằng bị trừ lương, cũng không trừ đủ giá chiếc khăn tay—sam sam trong đầu rơi lên. Vì vậy sam sam được “nhà tư bản” ban ân làm cho “cảm động đến rơi nước mắt” nhận khăn tay…

“chúng ta qua bên kia mua rau diếp cá”

Cá? Nói đến cá, sam sam lập tức nghĩ đến cảm giác bị hóc xương cá, lòng còn sợ hãi…

Bỗng nhiên sam sam bị một từ làm cho chú ý – chúng ta?

Tuy rằng nó cũng chỉ gồm hai chữ như bình thường, nhưng tinh thân sam sam có chút lung lay. Có bao giờ “nhà tư bản” nói với “giai cấp vô sản” hai từ “chúng ta” chưa? Hơn nữa cô phát hiện chính từ chủ tịch đại nhân nói ra như vậy, lòng có một chút điểm thích thú…

Xong, xong! Cô làm sao vậy? cô sẽ không thích chủ tịch đại nhân chứ? Trong đầu hiện ra khuôn mặt có ý tươi cười của chủ tịch đại nhân thoáng hiện qua. Sam sam nhất thời rùng mình một cái…chính là không nên suy nghĩ tiếp, thập phần là lời nói đáng sợ.

Phong đằng nhìn sam sam không lên tiếng, cho rằng cô không thích ăn rau diếp cá liền mở miệng nói rằng: “em không thể nói là không thích ăn rau diếp cá, nếu không thì ăn gan lợn?” Anh như một đầu bếp nói, cảm mạo phải ăn rau diếp cá nấu với gan lợn, rất thích hợp với nguời cơ thể suy nhược…

Gan lợn?!

Hiện tại nhắc tới gan lợn, sam sam lại có một cảm giác “có tật giật mình”, bắt đầu trở nên có chút phản đối nổi lên. Cô, cô không thể lại ăn gan lợn, sau khi ăn song lục phủ ngũ tạng của cô đều biến thành gan lợn hết.

“chủ, chủ tịch, anh xem tôi hiện tại hết sức khỏe mạnh a, sắc mặt hồng hào, không cần ăn gan lợn, ăn rau diếp cá được rồi.”

Phong đằng kiềm chế nội tâm vui vẻ “thật không muốn ăn?” ngữ khí có điểm tiếc hận.

Vâng, vâng, sam sam liên tục gật đầu, không cần ăn, không cần ăn, nếu cứ tiếp tục ăn gan lợn trước sau gì cô cũng sẽ biến thành một “tiểu trư” mất…

Sam sam một cái giật mình, mặc niệm mình là sinh ra từ bào thai, từ bào thai, từ bào thai…ách, lợn cũng là sinh ra từ bào thai~a mặc kệ, quay về với chính nghĩa đánh chết cô, cô cũng không ăn gan lợn, mà, đánh không chết cũng không ăn.

Từ siêu thị đi ra, chủ tịch đại nhân kiên trì nhiệt tình muốn đưa cô về nhà, sam sam thật sự không có biện pháp nào có thể cự tuyệt boss đại nhân như vậy khẩn cầu thiện lương được đáp ứng rồi, được rồi, kỳ thực cô bị khuất phục bởi cường quyền áp bức ~

Boss lớn hết sức chú tâm lái xe, sam sam cũng không tiện mở miệng trò truyện, nhưng trong đầu như hiện tới cái ký ức ngày hôm qua, khuôn mặt dần dần đỏ ửng, trong xe đột nhiên gia tăng vài phần không khí căng thẳng…May là chủ tich đại nhân khai ân, không bắt buộc cô an gan lơn nữa. sam sam ngồi ở trên xe boss lớn, đặc biệt cảm thấy mỹ mãn…đường thố bài cốt a đường thố bài cốt, sam sam liếm liếm môi, nuốt nước bọt, ngăm qua kính chiếu hậu nhìn vào túi nhỏ túi lớn và vô số túi rau, sam sam có điểm nghĩ~ chủ tịch, anh cho lợn ăn sao?

Nhìn chung cô cùng boss đại nhân cùng nhau mua, tiền cũng boss đại nhân chi, thật là dùng thế nào đây?

Sam sam chần chờ hỏi: “chủ tịch, tôi mua gì, anh trả tiền, mà nói chung là anh dùng hết cả a? nếu không tôi trả lại cho anh?

Phong đằng môi nhích nhỏ không thể nhìn ra vang lên: “không cần, chúng ta dùng, cùng nhau ăn.”

Ách…thế nào cùng nhau ăn?

Sam sam câu hỏi còn chưa kịp nói ra phát hiện xe đã tới dưới nhà mình

“cảm ơn chủ tịch ngày hôm nay đã đưa tôi về nhà.” Sam sam hài lòng cảm ơn, mặc kệ thế nào boss đại nhân cũng có lòng tốt đưa cô về đến nhà.

“Không có gì.”

Vâng, chủ tịch đại nhân, ngài thực sự quá khách khí! Ha, hả, thế nhưng…thế nhưng, chủ tịch, anh vì sao cũng cởi dây an toàn a?

Một loại dự cảm không tốt, sam sam chần chờ hỏi: “chủ tịch, không phải là anh muốn lên nhà tôi đấy chứ?”

“Thế nào? Không được sao?”

“Đương nhiên…” hai chữ mới ra khỏi miệng, boss lớn ánh mắt muốn giết lập tức chém qua, sam sam tự nhiên mà đem từ “không” chưa kịp nói ra nuốt trở lại trong bụng, trong cổ họng khó khăn thốt lên một tiếng “được”

“…đương nhiên được”. Phong đằng thỏa mãn mỉm cười, “thịnh tình không thể từ chối, tôi đây không thể làm gì khác hơn là lên rồi”.

Sam sam chết nhanh tại chỗ. Lẽ nào “con mắt phản bội tâm trạng” sao? Cô đâu biểu hiện ra thịnh tình đó chứ? Boss, ngài lấy đâu ra biểu hiện không thể từ chối chứ?!

Phong đằng nhìn sam sam, đáy mắt hiện lên một cái chớp mắt ôn nhu, sam sam không kịp nhận thức, liền nghe boss lớn ra lệnh: “sam sam, em sau này không được coi anh là ông chủ, chủ tịch.” Ý anh là muốn cô xem anh như một người đàn ông bình thường thôi.

Sam sam ngây người, không xem anh là boss lớn, vậy phải xem anh là gì a?

“sam sam”.

Tiếng gọi kinh ngạc xen lẫn vui mừng vang lên, chặn ngay vấn đề sam sam chưa kịp nói. Một người phụ nữ tầm bốn mươi xuất hiện nhìn vào nơi sam sam và Phong đằng đứng, đó là người phụ nữ hàng xóm cạnh phòng sam sam.

Nói đến gì Lâm này nhìn thì mười phần nhiệt tâm dễ gần. Sam sam lẻ loi một mình đi tời thành phố S làm việc, chỉ ở trong một phòng nhỏ, gì Lâm thấy sam sam là một cô gái xa nhà, công tác khổ cực, nên thường xuyên mang đồ ăn cho sam sam, ở chung lâu ngày phát hiện sam sam thật sự là một cô gái ngây thơ lãng mạn, liền càng thích cô hơn.

Lúc này, sam sam thấy dáng gì lâm hiện lên một nụ cười sáng lạn như hoa, kêu lên một tiếng “gì Lâm”.

Gì Lâm một bên vui vẻ tươi cười hớn hở một bên dùng ánh mắt len lén quan sát Phong đằng. Chà…mặt mũi như quan ngọc, diện mạo bất phàm, vừa nhìn đã nhận ra ngay dáng vẻ của một ông chủ.

Gì lâm bám vào sam sam ghé tai thấp giọng nói rằng: “ sao không giới thiệu một chút đi?”

Trời! sam sam cảm giác sâu sắc “thất sách”, âm thanh trịnh trọng giới thiệu nói: “vị này là người từ trước tới nay luôn chiếu cố đến tôi gọi là gì Lâm”. Sau đó sam sam cung kính chỉ hướng boss lớn Phong, “vị này là…”

Nói chưa hết câu miệng sam sam dừng ngay, cô vốn định nói: “vị này là Phong chủ tịch của công ty tôi”, bỗng nhiên nhớ tới câu nói của Boss đại nhân lúc nãy—sam sam, em sau này không được xem anh là ông chủ, chủ tịch.

Sam sam liền thay đổi, cực kỳ vô hại mà nói rằng: “vị này chính là…người vừa quen biết.”

Phong đằng chết đứng tại chỗ, mang theo một tia tức giận liếc mắt trừng phạt sam sam, nhưng ngại (cái gì ấy chả hiểu nữa he he thông cảm nha). Bất quá Phong đằng dù sao ở trên thương trường lăn lội đã nhiều, đã sớm học được cách khống chế sự tức giận của bản thân. Anh quay sang thân mật nắm tay bác Lâm, khiêm tốn nói rằng: “ Chào gì Lâm, tôi là Phong đằng, lần đầu gặp mặt, ngày khác nhất định tới nhà hỏi thăm, mười phần cảm tạ gì từ trước tới nay đã có nhiều chiếu cố đến sam sam.”

Gì lâm vui tươi hớn hở nở nụ cười, ngoài miệng nói “không có gì, không có gì…”, nhưng trong đầu lại nghĩ: nếu như chỉ là người vừa quen thì sam sam đâu dẫn hắn về nhà, song lại còn làm cơm nữa chứ.

Hiểu…gì lâm tự cho là cô gái nhỏ này đang xấu hổ, không tiện ngay trước mặt nói ra quan hệ với nam nhân này, bất quá Phong đằng giải thích nhưng thật ra lại đúng ý nghĩ trong đầu gì lâm, chà, tiểu tử này khẳng định có ý gì với sam sam. Gì lâm rất là hài lòng, rất thức thời nói phải về nhà làm cơm, rồi sau đó nhanh như chớp bước đi.

Sam sam nhìn gì bóng lưng gì lâm cảm thán: quá năm mươi rồi, còn có thể bước đi như bay, gì lâm quả thật là càng già càng dẻo dai, “thâm tàng bất lậu” a…

Phong đằng nhìn sam sam hình dáng xuất thần, như là chốn không người, ý xấu nổi lên, tay ôm thắt lưng nàng nói nhỏ bên tai: “nghĩ cái gì mà xuất thần vậy? còn không mau đi mở rộng cửa?”

Hởi thở tươi mát của một nam nhân gần kề như vậy, phong đằng nhè nhẹ nói hơi thở phả gần cổ sam sam, toàn thân sam sam một trận tê dại. Sam sam khuôn mặt thoáng đỏ lên một chút, chủ, chủ tịch, anh, anh đừng đột ngột lại, lại gần như vậy có được hay không?

Sam sam toàn thân bị giữ chặt, đã mất đi khả năng nói, cô chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, tựa hồ thân nhiệt cơ thể phát ra khí nóng…thật mất mặt quá đi!

Cô luống cuống lập tức cúi đầu, tâm trí hoảng loạn trở mình cho tay vào túi áo cũng không dám ngẩng đầu nhìn boss đại nhân, rất sợ anh nhìn thấy hình dáng e then của cô.

Phong đằng không kiềm chế được cười khẽ lên một tiếng, như muốn cùng sam sam cùng một sắc thái vui vẻ, thật muốn cắn một cái trên khuôn mặt nàng. Hắc, hắc, hắc, đạt được mục đích, phong đằng âm hiểm cười cười, đương nhiên cúi đầu nhìn sam sam không có khả năng chống đối

Chà…thật sự là rất thú vị.

“em đang tìm cái gì thế?” phong đằng ở phía sau cô cười cười hỏi.

Sam sam lắp bắp nói: “tôi, tôi tìm chìa khóa, chìa khóa mở cái cửa”

Phong đằng chung quy nhịn không được cười ha ha đứng lên, hoàn toàn không có toàn bộ ban ngày tới cả vú lấp miệng em. Sam sam kinh ngạc xoay người nhìn boss đại nhân, mặt mày choáng váng, chủ, chủ tịch, anh làm sao vậy? chờ cô ý thức được chính lúc vừa nói với anh cái gì, liền oán hận không thể lập tức dúi đầu vào sau.

Thượng đế, cô sai rồi, cô hiện tại rất thành khản ăn năn, người có tha thứ co cô không?

Sam sam trống ngực kêu thảm rốt cục cũng tìm được cái chìa khóa mở rộng cửa ra. Sam sam mời boss đại nhân vào nhà, sam sam rót nước mời boss đại nhân, sam sam (cái gì ấy chả hiểu nữa), sam sam mạnh dạn đưa chén nước nóng (lại típ tục ko hiểu nổi, hiểu được chết liền hiiii)

Ánh mắt tùy ý rơi vào trần nhà, góc tường, sàn nhà, đồ đạc, phong đằng lén lút quan sát nhà của sam sam, phòng khách cực nhỏ, gian phòng cực nhỏ, trù phòng cũng cực nhỏ. Nhà tuy nhỏ, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi.

Mở tivi, uống trà, phong đằng như một nam chủ nhân trong nhà sam sam từ trong phòng nhàn nhã đi chơi, tự tại đứng lên…

Sau nửa tiếng đồng hồ

Dọn xong cơm, trạng thái tốt nhất, sam sam cung kính mời chủ tịch đại nhân đến bàn cơm ăn.

“Ngồi”

“Vâng”. Sam sam lên tiếng trả lời rồi ngồi xuống

Đáng hổ thẹn, cô hiện tại đối với lời nói boss đại nhân như một mệnh lệnh, tự nhiên như phản xạ có điều kiện phát ra.

Rau diếp cá, đường thố bài cốt, thịt kho tàu với cà, cải xanh sào dầu…lưỡng huân lưỡng tố, trạng thái tốt, phong đằng thấy được mùi vị ngon.

Sam sam cầm lấy đôi đũa, cúi đầu, bắt đầu chậm rãi ăn. Gắp, gắp, gắp…

Bỗng nhiên một đôi đũa trước chén của nàng, không được một giây đồng hồ lại rụt trở lại, trên nền màu trắng của cơm tẻ là một khối thịt cá. Sam sam ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chủ tịch đại nhân tinh tế mà gắp thịt cá ra, sau đó đem thịt cá bỏ vào trong chén của nàng.

Cô nghĩ vì sao chủ tịch đại nhân hiện tại cúi đầu ăn cá hình dáng lại rất ôn nhu…

Sam sam cho thức ăn vào miệng cũng đã quên ngậm lại, phong đằng trong mắt hiện lên nét mỉm cười, lập tức vẻ mặt của anh trở nên từ tốn đứng lên—bày ra hé ra vẻ đẹp (cái gì ấy khó quá bỏ qua)

“ăn” phong đằng mệnh lệnh nói

“vâng”, sam sam cho thức ăn vào miệng, động tác chậm chạp trong miệng nhai cơm, cô hiện tại trạng thái đang thoát hồn!!!

Trong khi đó phong đằng vẫn tiếp tục bình tĩnh ăn cá, bình tĩnh gắp thịt cá, bình tĩnh ăn, sung sướng thưởng thức dáng vẻ biểu tình của sam sam…

Hết chap 3

Cháp 4

Gắp, đĩa rau, gắp, đĩa rau

Sam sam gắp, phong đằng đĩa rau, sam sam gắp, phong đằng đĩa rau

Cùng ăn ở một cái bàn nhỏ, mặt đối mặt ăn cơm, bọn họ…giống như một đôi vợ chồng mới cưới

Sam sam ngồi yên, tìm cách xua đi khung cảnh này. Cách phân tán hữu hiệu nhất là gì đây? Nghiên cứu áo đặc biệt mạn (chỗ này cái gì mà áo ấy ko dịch nổi nữa linh tinh quá đi mất)

Vì vậy sam sam phải đi nghiên cứu áo đặc biệt mạn (ko hiểu nốt)……..

Sam sam nghiên cứu đến quên cả thời gian, phong đằng dừng đũa, như là tùy ý nói chuyện nhà cửa: “em thích dùng vật yêu thích gì?”

“áo đặc biệt mạn”. sam sam thốt ra

Thời gian như ngừng lại, một đàn quạ đen bay qua đầu sam sam

Ách, cũng không thể cho rằng cô nói được. sam sam ảo não cực kỳ, tiếp tục cắm cúi vào chén cơm, hết sức chuyên chú gắp.

Phong đằng không nói gì nhìn chằm chằm cái gáy của nàng. Hiển nhiên người nào đó bản thân vừa rồi không ở trên trái đất, thần trí cách trái đất N năm ánh sáng…

Sam sam cảm thấy bữa cơm này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net