sam sam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mạo?! đó là chuyện của N thế kỉ trước, đã sớm khỏi hẳn, huống hồ cô còn bị chủ tịch đại nhân trấn lột 100 đồng tiền thuốc, cô có thể không tốt lên sao? Nhắc tới 100 đồng, sam sam như tức giận giậm chân…đúng, chính là chủ tịch đại nhân, người này là quan, quan tâm đến cô sao?

Một luồng điện chạy trong lòng sam sam, kỳ thực có chút thời gian boss đại nhân quan tâm cô

Im lặng cơm nước xong, sam sam khẩn trương dọn dẹp chuẩn bị chuồn.

“sam sam” phong đằng từ trong tolet rửa tay xong đi tới.

Gì chứ? Sam sam dừng bước.

“em ngày mai nhớ đúng giờ, vì em phải trả hết ba mươi vạn nguyên nợ lần trước, em phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của anh.” Phong đằng đối diện lạnh lùng nói: “tuy rằng chạy chốn là em được tự do, thế nhưng nhà của anh có bảo vệ, luật sư hơn mười người, có quan hệ với cục trưởng cục công an, thám tử tư anh cũng quen biết vài người…em có hiểu không?” (ý tứ của anh là nếu như cô dám chạy chốn, anh sẽ cho người tìm khắp Trung quốc.)

Sam sam trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn chủ tịch đại nhân. Vì sao trước kia cứ nghĩ chủ tịch đại nhân ở xa xôi tít tận bên kia vũ trụ? Anh quả thật là ở nơi bên kia ngoài hệ ngân hà. (ý nói là người ngoài hành tinh ý)

Ngày hôm trước boss đại nhân thổ lộ với cô, ngày hôm qua lại “hãm hại lừa gạt” cô, ngày hôm nay lại nô dịch uy hiếp cô…thay đổi thất thường, kỳ kỳ quái quái, tính tình hay thay đổi, thỉnh thoảng như mùa đông lạnh giá, có lúc lại như mùa xuân ấm áp…Chủ tịch đại nhân, anh là người đến từ tận cùng của hành tinh nào vậy?

Sam sam vẻ mặt xanh xao từ phòng boss đại nhân đi ra, tinh thần uể oải trở lại phòng làm việc, bắt đầu rất nghiêm túc tự hỏi sau đó nghĩ về vấn đề nhân sinh~ ~ nhất thời mất hết cam đảm.

Gì?! Công ty không phải công ty một tuần nữa là công ty nghỉ đông sao? Nghĩ cô có thể thoát khỏi ma trưởng của boss đại nhân…sinh mệnh nhỏ nhoi của sam sam nhanh chóng tỉnh lại, còn có 7 ngày là được nghỉ, tương lai tươi sáng!!

Ngày thứ hai, sam sam tinh thần hưng phấn đi tới Phong đằng, dùng ánh mắt kiên định nhìn lên tầng 22 – - nhẫn nại một chút, nỗ lực lên, Tiết sam sam! Sam sam nắm chặt tay tự cổ vũ.

Vào phòng làm việc sam sam bỏ qua dáng vẻ già nua nặng nề ngày trước, tinh lực dư thừa bắt đầu làm việc.

Đồng nghiệp đi qua…nhìn sam sam nói: “sam sam ngày hôm nay tinh thần tốt a”

Sam sam nói một câu rất ý vị thâm trường nói: “ người gặp việc vui tinh thần sảng khoái!” 6 ngày, còn có 6 ngày là cô có thể thoát khỏi xiềng xích nô lệ! Oa, ha ha ha….

Không ngờ buổi trưa tại phòng chủ tịch, có một việc xảy ra làm sam sam tinh thần uể oải.

Sau bữa trưa phong đằng lấy ra từ ngăn kéo bàn một cái hộp nhỏ đưa cho cô nói: “mở ra”

Ách…đây là cái gì?

Sam sam như lọt vào trong sương mù mở hộp, nhất thời lóa mắt…đây, đây chẳng phải là hột xoàn sao?!!

Một sợi dây cổ có mặt là một hột xoàn tinh khiết sáng lóa, tạo hình đơn giản, nhưng nói không nên lời nó đặc biệt trông rất khả ái. Sam sam nhịn không được lòng tràn đầy ngưỡng mộ, tinh tế cầm lên mà vuốt ve.

“ sợi dây đẹp không?” phong đằng như là tùy ý hỏi.

“Đẹp”

“Thích không?”

“ Thích”

Phong đằng mỉm cười: “đây là quà tặng cho em”

Sấm giật đùng đùng

Sét đánh ngang tai

Toàn thân run lên, sam sam như là trong nháy mắt mất đi khí lực, hai tay mềm nhũn, thiếu chút nữa chiếc hộp xinh xắn rơi xuống đất.

Chủ, chủ tịch đại nhân mua vòng cổ tặng cô.

Bản năng sinh tồn mách bảo sam sam: tuyệt nhiên không được nhận

Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết giá trị hột xoàn rất quý giá, hơn nữa lần trước boss đại nhân tặng kem dưỡng da cho cô mà cô phải dùng N năm tăng ca để đổi lại.

Sam sam cắn răng, hai tay cầm hộp đưa ra, cố lấy dũng khí nói: “chủ, chủ tịch, tôi…”

“Tôi cái gì?” phong đằng nét mặt trầm xuống, khẩu khí không tốt, dơ dơ tờ giấy trên tay (khế ước bán mình), trên mặt rõ ràng, như là hiện lên chữ: “cự tuyệt ta ngươi phải chết”.

Vì vậy sam sam nuốt nước miếng: “tôi…tôi rất thích, cảm ơn chủ tịch!”

Phong đằng đứng dậy, chậm rãi đi về hướng cô, lấy sợi dây trong hộp, đứng ở phía sau cô, hơi thở phả trên cổ cô, da thịt mẫn cảm có một chút phiếm hồng. sợi day lạnh lẽo chạm vào, khiến cả người sam sam run lên, cô cúi đầu, tay nắm chặt, nỗ lực dẹp loạn trong lòng cô bắt đầu khởi động. phong đằng cẩn thận đeo vào cổ cô từ đằng sau, cuối cùng thỏa mãn lộ ra một nụ cười.

“ Sau này mang nó, không được nhìn đông nhìn tây nam nhân khác” phong đằng khóe môi nhếch lên.

Sam sam bị nụ cười của chủ tịch đại nhân làm tinh thần lung lay. Bình tĩnh, cố giữ bình tĩnh, chạy mau chạy mau…

Chỉ là cuối cùng, phong đằng lại chậm rì rì phun ra một câu: “cẩu liên, không sai!!!”(ý câu này là vòng đeo ở cổ chó ấy, không nghĩ ra từ khác nên để từ “cẩu liên”)

Trong nháy mắt sam sam bất động tại chỗ.

Hết chap 6

Chap 7

Sam sam hồn siêu phách tán quay về phòng làm việc, vừa vặn gặp các đồng nghiệp quay lại làm việc, các đồng nghiệp tinh mắt liếc thấy trên cổ sam sam có một chiếc vòng, hơn nưa…nhưng lại là hột xoàn!! Trời ạ!!

Nhất thời đồng nghiệp như là gà lên máu kích động, một người kéo cô: “sam sam”

“vâng..” sam sam mờ mịt nhìn người đồng nghiệp lúc ẩn lúc hiện, ba hồn còn lại cũng bị giật mình bay mất.

“vòng cổ, có phải là hột xoàn không?” Đồng nghiệp kích động hỏi.

“vâng”

“chủ tịch tặng cho em?”

“…vâng”. Sam sam hoảng loạn hôn mê, trả lời theo trạng thái phản xạ có điều kiện.

Quả nhiên, quả nhiên

Đồng nghiệp nhiệt huyết sôi trào: “có phải vật đính ước của chủ tịch cho em?”

Tín- vật- định – tình!!!

Hồn phách sam sam quay về. ách… cái gì tín vật đính ước? chủ tịch đại nhân nói đó là “cẩu liên” cái vật chứng minh cô là nô lệ a.

“a, ha hả” sam sam cười gượng một chút, vội vã xua tay: “không phải, không phải, em và chủ tịch không có quan hệ gì”. Ách, cũng không phải là không có quan hệ gì, có một — quan hệ cấp dưới với ông chủ, còn có quan hệ nô lê với chủ nhân…vì vậy sam sam lập tức lắc đầu “A, kì thực là có quan hệ”

Trời! cô đang nói cái gì?

Sam sam đứng yên, lần thứ hai sửa lời nói: “chúng tôi quan hệ gì cũng không có”. Nói xong u ám chạy mất.

Đã bị “bí sử chủ tịch” làm cho choáng váng đầu óc, các đồng nghiệp nhìn bóng lưng hoang mang, rối loạn, khẩn trương của sam sam. Vẻ mặt tỉnh ngộ đứng tại chỗ: “dấu đầu lòi đuôi a!” Chẳng trách cô ngày hôm nay tinh thần sảng khoái như vậy, “người gặp việc vui tinh thần sảng khoái”—nguyên lai là sam sam và chủ tịch đại nhân việc vui sắp tới.

Không lâu sau toàn bộ tòa nhà phong đằng đều đã biết, chủ tịch cùng nhân viên tài vụ sam sam chuẩn bị kết hôn…

Buổi tối sam sam tắm rửa xong, đang cùng Lục song nghi trò chuyện trên mạng

Đánh boss xong mới ngủ ngon: “ta bị bán thân”

Nghi gia nghi thất nghi đùa giỡn: “tân lâu hay di hồng viện? ngươi bị bá vương bắt ép?”

Sam sam sặc nước tại chỗ, rơi lệ…ing.

Đánh boss xong mới ngủ ngon: “Mau tiêu diệt tư tưởng H đang nảy sinh của ngươi đi, ta luôn trong trắng thuần khiết! bất quá song nghi ạ…ngươi không có chút đồng tình nào với ta sao?” Q _Q

Nghi gia nghi thất nghi đùa giỡn: “tương đối đồng tình thôi”

Sam sam vô ý thức mà đem cốc nước ra xa, để tránh cho hiện tượng như trên tiếp diễn.

Đánh boss xong mới ngủ ngon: “còn nói là hảo bằng hữu của ta, người là kẻ bất nhân”

Song nhi quả nhiên khóe miệng co quắp một chút. Cái gì…lời này có điểm nguy hiểm. vì vậy cô chú trọng đến trọng tâm câu chuyện, sau đó hỏi: “xảy ra chuyện gì sao?”

Nhu cầu tìm người tâm sự đang cấp bách khiến sam sam cũng bất chấp song nghi có là “kẻ bất nhân”, liền thuật lại đầu đuôi mọi chuyện sảy ra mấy ngày qua.

Hôm đó ăn…cô làm sao không cẩn thận làm vỡ bình hoa trị giá ba mươi vạn nguyên của chủ tịch đại nhân…sau đó làm sao làm sao chủ tịch đại nhân mưu mô giảo hoạt lừa dối cô một vòng khiến cô phải bán thân…rồi ngày hôm qua hắn làm sao làm sao lại uy hiếp bóc lột cô…ngày hôm nay càng làm sao lại vô duyên vô cơ cho cô một sợi dây hột xoàn bảo là “cẩu liên”…

Sam sam dừng lại một hơi đánh xong, gửi đi…

Chỉ chốc lát song nghi hiểu ra vấn đề hai mắt nhìn chằm chằm, nước bọt chảy ròng ròng thèm thuồng…

Nghi gia nghi thất nghi đùa giỡn: “thật là một ông chủ không giống ai!! Dây hột xoàn lại nói là cẩu liên! Sam sam a, hỏi một chút chủ nhân của ngươi có nhiều nô lệ hay không?!!”

Đánh xong boss mới ngủ ngon:…

Nghi gia nghi thất nghi đùa giỡn: *^0^*

Sam sam bị đánh bại rồi, cũng không biết người nào đó vừa rồi có hay không chăm chú xem cô “nói”, boss đại nhân dùng tiền để làm lý do che dấu sự giảo hoạt thất đức của mình, kỳ kỳ, quái quái, thay đổi thất thường chờ nắm được khuyết điểm, sam sam khách sáo một chút trọng sắc khinh tiền, kiến lợi vong nghĩa người nào đó…

Bóng đêm buông xuống, sam sam cầm hột xoàn đưa qua trước mặt lòng đầy muộn phiền, hư hư thực thực mân mê cái cổ. Nghĩ thời gian đi làm có chuyện thật thần thánh vĩ đại – - vì vậy sam sam quyết định kên giường, tâm tình khoái trá đi vào giấc ngủ.

4 ngày, 4 ngày nữa là cô có thể lại thấy được ánh sáng mặt trời! 4 ngày nữa là cô có thể hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp! thế nhưng…nửa ngay thôi cũng có thể khiến sam sam rơi vào vực sâu muôn trượng…

Tại tầng 22 phòng chủ tịch…

“Muốn tôi hết giờ làm cùng anh đi dự tiệc rượu?” sam sam lòng đầy bi phẫn a, không cần nghĩ cũng biết chủ tịch đại nhân kéo nàng đi theo là muốn cô giúp hắn uống rượu chứ gì?

“đúng, tiệc này quy định phải có người đi cùng”

“nhưng A may hay Linda có thể đi cùng mà?”

Phong đằng một tay khép lại hồ sơ, ngẩng đầu, hàng lông mày nhíu lại, vẻ mặt suy tư: “tại sao hai ngày nay ở công ty lại có tin đồn chúng ta chuẩn bị kết hôn, sắp có chuyện hỉ?”

Nói về vấn đề gì vậy?

Chỉ là sam sam vừa nghe không khỏi mồ hôi chảy ròng ròng, vội vã giải thích: “chủ tịch, anh nghìn vạn lần không nên hiểu lầm! tin đồn này hoàn toàn không phải do tôi nói ra, tôi thề!”. Cô dơ ba ngón tay lên trời mà thề.

“nhưng…để cho bọn họ hiểu lầm một chút cũng không sao.” Phong đằng thong thả nhả ngọc phun châu.

Ách, có thể như vậy sao?

“Được rồi, từ ngày mai em không cần tới”

Thực sao?! Không cần cô hầu hạ nữa?! sam sam mừng rỡ! đáng tiếc vui mừng còn chưa kịp lộ ra, chợt nghe phong đằng bổ sung thêm: “từ trưa mai chúng ta ra ngoài ăn, từ ngày mai, buổi tối anh đến nhà em ăn cơm.”

Thật, sao!? Chủ tịch đại nhân mỗi tối đều đến nhà cô ăn cơm sao?!

Một người tư thế bất động.

Sam sam bị chấn động một chút, lập tức khẩn trương hỏi: “Vì sao?”

“Đầu bếp nhà anh từ ngày mai nghỉ đông.” Phong đằng bình tĩnh giải thích.

Oh! My lady Gaga! Sam sam rơi nước mắt…đó chính là nói cô không chỉ buổi trưa làm nô dịch mà còn cả buổi tối phải phục dich hầu hạ boss đại nhân.

Giá có thể không làm được! tuy là nông nô, nhưng không thể mọi việc cứ theo ý chủ tịch đại nhân mà làm chứ. Tiết sam sam, phải có chí khí.

Vì vậy sam sam ngượng ngùng mở miệng: “chủ, chủ tịch nhà của tôi không có nhiều phương tiện .” dù sao cô cũng chính là một khuê nữ bé nhỏ — sam sam chờ đợi nhìn phong đằng lĩnh ngộ, sau đó hắn hiểu ra và không đến nữa.

Quả nhiên, phong đằng mặt như hiểu ra: “nhà em không có phương tiên? Tốt lắm, em có thể đến nhà anh”

Sam sam nhanh chóng rớt xuống. Hiển nhiên boss đại nhân với cô tâm ý không tương thông…

Boss đại nhân như vậy thật kinh khủng, nếu mà đến phong gia vậy chẳng phải là quá kinh khủng! từng giờ từng phút đều trở thành cái xác không hồn.

Sam sam vẻ mặt hấp hối đi ra khỏi phòng chủ tịch

Tiệc rượu được tổ chức ở một nhà hàng năm sao, sam sam nhắm măt theo đuôi theo sát đằng sau phong đằng, tới hội trường, phía sau phong đằng sam sam theo quán tính nhìn khắp nơi.

Những chùm đèn pha lê hoa lệ, những bình rượu đủ sắc màu, thức ăn…sam sam không khỏi “nước bọt chảy ròng ròng thèm thuồng”, nhìn chằm chằm từng món ăn, ngón tay bất chợt níu tay áo phong đằng hỏi: “chủ tịch đây là tiệc rượu à?”

“Tiệc cốc-tai, em…” Phong đằng nói chưa hết câu liền bị một tiếng bắt chuyện cắt ngang.

“Phong tiên sinh”

Quay đầu ra sau nhìn, ra là người tổ chức bữa tiệc, phong đằng không thể làm gì khác hơn là dừng nói tiếp, nói vơi nữ chủ nhân hai ba câu.

Không đầy nửa phút sau bồi bàn bưng rượu đến. sam sam nhìn những chiếc cốc bên trong có thứ nước với rực rỡ sắc màu, chợt nhớ lại tại cuộc họp thường niên của công ty phong đằng có nói đây là cốc-tai, nồng độ cồn thấp hơn rượu. Vậy…nếu như vậy thì cô uống một ít chắc không sao. Nhìn qua phong đằng đang nói chuyện với một nữ nhân, sam sam cũng không tiện chen ngang, liền cầm lấy chén rượu ở trên bàn phía trước.

Mọi người cầm trong tay chén rượu, hoặc đứng một mình, hoặc đi lại, tao nhã hàn thuyên, nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ lại nhấm nháp một chút rượu hoặc thức ăn.

Tốt! như vậy sẽ không có người chú ý tới cô! Sam sam rất hài lòng ăn uống, bỗng nhiên bên tai vang lên một âm thanh vui vẻ ngạc nhiên: “tiết tiểu thư”

Sam sam suýt mắc nghẹn, đưa tay vuốt vuốt ngực, cầm lấy chén rượu, cũng bất chấp bên trong chính là rượu côc-tai, uống vội một ngụm, lúc này mới bớt tức giận…

Cái âm thanh kia, không phải là?!!!

Sam sam ngẩng đầu, lịch sự chào hỏi: “Ngôn tiên sinh”

Quả nhiên là hắn, người này hại cô ba lần suýt chết nghẹn. Sam sam không ngờ gặp anh tại đây thật ngoài ý muốn.

Ngôn thanh thấy cô, biểu hiện vui mừng: “không ngờ gặp tiết tiểu thư ở đây a! Mấy ngày nữa công ty nghỉ đông, rất hân hạnh được mời tiết tiểu thư đến nhà dùng bữa cơm rau dưa?”

“Ách…không cần, không cần” sam sam khoát khoát tay, không có công không hưởng lộc a nói: “ngôn tiên sinh tại sao lại ở đây? Phong tiểu thư có đến cùng không?”

Nghe thấy cô hỏi Phong nguyệt, ngôn thanh vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt: “Không ạ, lần này quay về tổng cổng ty dự cuộc họp tổng kết cuối năm, thuận tiện đáp ứng tham gia bữa tiệc này, vì vậy nên nguyệt nguyệt không cùng đi.”

Ách, thì ra là như vậy.

Đúng lúc có người đến tìm ngôn thanh, ngôn thanh cáo lỗi không nói chuyện tiếp được đi khỏi. Mà lúc này phong đằng không biết từ đâu đi tới: “quả nhiên ở chỗ này”

Sam sam lần thứ hai mắc nghẹn…quả nhiên là người một nhà, đều có cùng bản lĩnh hù chết người khác mà.

Phong đằng cùng nữ chủ nhân nói chuyện xong quay đầu lại không thấy sam sam, lại có người quen đến chào hỏi, anh không yên lòng nói vài câu, liền tìm cớ rời đi tìm sam sam.

Thấy nét mặt của cô hơi ửng đỏ, cô có chút say rượu. Phong đằng kéo sam sam đi ra, nét mặt bình thản nói: “chúng ta đi thôi”. Bày đặt kéo cô đi, không lẽ hắn đi tìm kiếm cô? Lôi kéo cô có chút an tâm.

Cô không phải đang nằm mơ chứ? Chủ, chủ tịch đại nhân tự tự nhiên lại cầm cầm tay cô!?

Sam sam khiếp sợ tùy ý phong đằng kéo ra hội trường, cũng quên phản kháng. Ra khỏi cửa, bầu trời đêm dần xuống tới, sam sam bị lạnh thấu xương trước cơn gió Bắc thổi qua, một chút run rẩy, tùy ý phòng đằng ngồi vào trong xe.

Bên trong xe hệ thống sưởi ấm được mở ra, sam sam nhẹ nhàng mà tựa lưng vào ghế ngồi, tinh thần thả lỏng, bất tri bất giác…tựa như đang ngủ. Mơ mơ màng màng thấy có người đang đắp cho cô cái chăn mềm mại, cảm giác ấm áp bao trùm quanh cô, có cái gì chạm chạm vào trán của nàng sam sam bất giác đẩy ra.

Đó, đó là cái gì? Sam sam thắc mắc trong lòng tỉnh lại. Thì ra cái đắp trên nàng không phải là chăn, mà cái đó là áo khoác của phong đằng.

“Sam sam, tới nhà em rồi”

Một lúc

Nhưng sam sam không có xuống xe, mắt buồn ngủ mông lung nhìn thẳng phong đằng. Vì sao cô nghĩ hình dáng phong đằng hiện tại rất ôn nhu rất ôn nhu? Còn có, ánh mắt…tràn ngập ý nghĩ-yêu thương?

Ách…cô quả nhiên bị say.

Phong đằng tự nhiên nhìn mặt sam sam, khuôn mặt của nàng cực kỳ giống trái táo, hai mắt say rượu đắm đuối vô tội ngắm anh. Kiềm chế không được lòng tràn ngập nhu tình, phong đằng ngồi yên, bàn tay nhẹ nhàng ấm áp chạm vào khuôn mặt của cô, dịu dàng nói: “lần sau em không được uống nhiều rượu như vậy nữa.”

Cảm giác mềm mại ấm áp chạm đến, một luồng điện chạy nhẹ trong người nàng, sam sam lập tức muốn nhiều hơn. Cô lại nhìn đường cong nhu hòa của đôi môi, tựa hồ càng thêm mềm mại, sự phù hợp không gì sánh được. trong cơ thể luồng điện càng phát ra mạnh hơn, tựa hồ thúc dục cô thân cận anh.

Sam sam quay đầu , thì thào nói: “chủ tịch”

“Gì?” Phong đằng nghi hoặc nhìn khuôn mặt đang gần lại mình.

Sam sam có chút ý loạn tình mê, hoàn toàn quên mất con người có vẻ bình thường này vô cùng giảo hoạt, vô cùng vô cùng âm hiểm, là người nô dịch cô.

Nhìn thẳng mặt phong đằng, sam sam dũng cảm bất thường nói: “chủ tịch…cho tôi mượn môi anh một chút”

Phong đằng đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức trở nên sung sướng không gì sánh được nhếch môi: “hôn”

Sam sam tranh với mèo con

Mỗi ngày, ở nhà, sam sam sau khi ăn xong một bữa ăn ngon, nhìn người nào đó nằm ngay đơ trên sôfa thật muốn đá ngay ra khỏi cửa như rác rưởi.

Buồn bực miết… vận động sau khi ăn thực rất tốt (người bị đá rồi)

Sam sam tức tưởi mang theo hai túi, vất vả mở thùng rác—cho rác vào—đậy nắp lại, vỗ vỗ tay, tốt, đã xong. Đang định xoay người…

- Meo, meo…….(mau nhìn lại đây đi)

Sam sam đứng lại ……”meo…meo…..” (Bên này cơ! bên này cơ!)

Sam sam nhảy vội đến cạnh tủ, hai tay run run, chậm rãi đưa lên che, hai mắt tỏa sang—-

3 phút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net