Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

  Jeongyeon cười đắc ý, cô biết Jihyo không có cách nào đối phó với mình. Jihyo cầm túi xách trong tay, nheo mắt nhìn Jeongyeon một hồi, nghiến răng gằn từng chữ.

 "Chị đùa à? Đồng ý quen chị, chị thật sự sẽ không phiền tôi???!!! "

Jihyo nổi giận, cọp không ra oai Jeongyeon lại nghĩ thật là mèo bệnh? Jihyo cô mà lại bị người ta uy hiếp sao?

Bị cô mắng, Jeongyeon ngây ra, xụ mặt ngồi trên xe đạp, ấm ức nhìn cô.

"Em la hét cái gì? Bình tĩnh chút. "

Bình tĩnh được với cô sao? Đừng thử sự kiên nhẫn của tôi nữa. 

Jihyo cau mày, mắt Jeongyeon nhanh chóng đỏ lên, tức giận hét:

"Đừng tưởng chị không biết, em vẫn bận lòng chuyện Sana!"

Jihyo thay đổi sắc mặt, cười nhạt, gật đầu.

"Chị biết thì tốt, đi nhanh đi. "

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Jeongyeon, lòng Jihyo lại nhói đau, không muốn lời từ chối của mình làm tổn thương người khác, là vậy sao? Sana, cậu đối với tôi, có giống tôi với Jeongyeon không?

"Tôi không đi. "

Tính ngoan cố của Jeongyeon lại nổi lên, cô nhìn chằm chằm Jihyo. Jihyo ngước lên nhìn cô.

"Giờ không đi phải không? "

"Không. "

"Cũng được. "

Jihyo gật đầu, nhanh chóng lấy di động trong túi xách ra.

"Alô, các anh đến đây liền đi, ở cửa chính. "

Jeongyeon ngẩn ra, khí thế cũng giảm xuống, cô ấy...?

Không bao lâu sau, hai người đàn ông cao ráo mặc đồ đen chạy đến chỗ Jihyo.

"Giám đốc Park. "

Có lẽ vì chạy vội, hai người hơi thở dốc, cùng nhau nhìn Jihyo bằng thái độ đầy tôn trọng. Thấy vậy, Jeongyeon hoảng hốt, tiêu rồi, tay sai đã đến.

"Người lưu manh này cứ theo tôi, các anh xử lý đi. "

Jihyo vừa ung dung nói vừa liếc nhìn Jeongyeon, nhìn cô ta cẩn thận quan sát hai bảo vệ khiến cô hơi buồn cười, sao đây, không lẽ cô ta muốn đánh nhau với hai người đàn ông này?

Bảo vệ nghe Jihyo nói, vội nhìn về phía Jeongyeon, cô ấy...... người lưu manh?

Chỉ nhìn cách ăn mặc, chắc chắn Jeongyeon là một người phụ nữ có địa vị: quần short ngắn kết hợp với tất chân và áo thun trắng, mái tóc vàng xoăn tự nhiên thả bên vai, khuôn mặt biểu lộ hơi cố chấp và khinh thường. Quan sát Jeongyeon xong, hai người lại cùng nhau theo ánh mắt Jeongyeon đang khoanh tay, quay lại nhìn Jihyo, nhìn nhau.

Từ tất cả những gì đã thấy đều có vẻ Jihyo giống lưu manh hơn...

Nhưng khi nhìn thấy Jihyo nghiêm mặt dáng, hai người cũng khó xử, một trong hai người đến bên cạnh Jeongyeon, lịch sự nói:

"Tiểu thư, cô Park không muốn gặp cô, mời cô về đi. "

"Tôi đứng ngoài cửa JYP, mấy người cũng cấm sao? "

"..."

"Anh dán sát lại đây làm gì? Muốn sàm sỡ sao? Đừng tưởng tôi biết luật, đứng cách xa tôi mười mét nhanh lên, không tôi báo cảnh sát mấy người quấy rối tình dục giờ! "

"...Cô Park. "

Hai người suýt khóc, cùng quay sang nhìn Jihyo. Jiihyo thở dài, phất tay. Cô không định làm vậy, chỉ muốn dọa Jeongyeon một chút, nhưng nhìn cô ta như vậy có lẽ ai đến cũng vậy.

"Jeongyeon, chị thật cố chấp. "

Nhìn bóng hai người xa dần, Jihyo lạnh nhạt nói.

"Nhất định tôi sẽ kiên trì."

Jihyo đang khó chịu vì bị Jeongyeon quấy rầy, đột nhiên bật cười. Jeongyeon mím môi nhìn cô.

"Em cười cái gì? "

"A, Jeongyeon nè, tôi thấy chị giống mấy cô gái vừa ra đời, cái gì cũng coi là đá quý hết. "

"Em đừng đánh trống lảng nữa. "

Đôi chân mày của Jeongyeon nhíu chặt, lần nào cũng vậy, cứ nhắc đến chuyện hai người, Jihyo nhất định sẽ chuyển đề tài, cô ấy thật sự chơi xấu vậy sao?

"Em thật sự không thể quay lại nhìn chị một chút sao? "

Jeongyeon hơi kích động, giọng nói mang theo tiếng khóc, đủ rồi. Cô đã nán lại Hàn quốc hơn nửa năm, gia đình đã bắt đầu thúc giục, đã khó chịu rồi, Jihyo còn hết lần này tới lần khác không đáp lại cô. Thậm chí thấy cô còn sợ hơn thấy quỷ, dù cô không nói nhưng lòng rất khó chịu. Cô không phải Sana, không phải Nayeon, càng không phải là Jihyo, chờ đợi với Jeongyeon như uống thuốc độc giải khát, cô thà rời xa còn hơn phải đợi chờ.

"Jeongyeon..."

Jihyo thở dài, lấy khăn giấy trong túi xách ra đưa cô, giọng dịu lại:

"Chúng ta thật sự không có kết quả, chị đừng phí thời gian của mình ở cạnh tôi nữa, nên tìm người cô nên yêu đi. "

"Thật một không có chút hy vọng nào sao? "

Jeongyeon không nhận khăn giấy, mím môi nhìn chằm chằm Jihyo. Cô muốn có đáp án, đáp án này sẽ quyết định cô có nên tiếp tục chờ không.

Jihyo ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Jeongyeon hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài, gật đầu.

"Ừm. "

Dù người đứng trước mắt rất tốt, nhưng cuối cùng cũng không phải người làm lòng cô rung động. Không thể xóa nhòa, vị trí của người ấy trong lòng cô mãi mãi cũng viễn không phai.

Jeongyeon không nói gì thêm, khóc rời đi, cô cũng là người, còn là một người kiêu ngạo, có lòng tự ái của mình, cô không muốn mình yếu đuối trước mặt Jihyo nữa, nếu cô ấy đã không cho cô một chút hy vọng, vậy sao phải khổ sở chờ đợi.

Jihyo đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng yếu mềm của Jeongyeon, nhẹ nhàng thở dài.
 

Mãi mãi không có được người mình yêu, lại lần lượt làm tổn thương người yêu mình, cuộc đời cô thật sự quá thất bại...

Cửa lại bị gõ mạnh lần nữa, Sana đang ngồi trên sô pha xem ti vi, hơi ngẩn ra, đứng dậy đi mở cửa, thầm nghĩ, sao nhanh vậy? Không phải Jeongyeon nói muốn theo dõi Jihyo về nhà sao?

Ngay khi cửa mở, Jeongyeon đã nhào vào, trực tiếp đẩy Sana ra, khóc chạy đến chỗ Nayeon, ôm chầm lấy nàng.

"Sao vậy? "

Nayeon nhẹ hỏi, để sấp văn kiện trên tay qua một bên, đưa tay ôm cô.

"Mình phải về Mỹ, mai sẽ đi!"

Sana vừa đóng cửa đã nghe lời này, kinh ngạc. Hả? Chẳng đạp xe cũng không đuổi kịp Jihyo?

"Rồi, đừng khóc nữa. "

Nayeon dịu dàng an ủi, tay nhẹ nhàng vuốt lưng Jeongyeon, lòng cũng hiểu ít nhiều. Có thể khiến Jeongyeon tuyệt vọng đến kích động như thế, chắc chắn chỉ có những lời tuyệt tình của Jihyo, khiến toàn bộ ấm ức tích tụ trong thời gian dài cùng lúc bùng nổ.

"Sao em ấy cứ nhẫn tâm vậy?"

Jeongyeon vừa khóc vừa nói, tại sao chứ? Cô đợi Jihyo lâu vậy, sao em ấy lại không chút cảm động, đối xử vậy với cô.

"Rốt cuộc Sana có gì tốt, để em ấy phải nhớ mãi vậy?"

Lời cuối cùng chuyển đến Sana, Sana vừa nghe, tâm trạng chùng xuống, cô mím môi, không nói lời nào, bước đến sô pha, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Nayeon im lặng ôm Jeongyeon, chuyện tình cảm không ai có thể giải thích được, huống chi nàng cũng yêu Sana, em ấy tốt chỗ nào? Nàng cũng không biết, chỉ biết đáng yêu thì yêu, cần gì phải nghĩ nhiều?

Jeongyeon là loại người phóng khoáng, khóc mệt rồi không thèm để ý đến hai người kia, tự đến phòng dành cho khách, ngủ. Nhưng hiệu suất làm việc của Đại tiểu thư thật sự rất cao, đã đặt được vé máy bay tám giờ rưỡi sáng hôm sau, thật sự chuẩn bị ngày mai sẽ đi.

Jeongyeon vào phòng rồi, không còn tiếng khóc nháo, phòng khách lập tức trở nên im lặng, không ai nói với ai.

Nayeon ngẩng đầu lên, nhìn Sana đang im lặng ngồi trên sô pha, thở dài.

"Em ấy sẽ hạnh phúc mà. "

Sana ngước lên nhìn Nayeon bằng đôi mắt cảm động, cô cứ nghĩ sau khi Jeongyeon nói thế, Nayeon sẽ tức giận, không ngờ, mình nghĩ gì, chị ấy cũng hiểu.

"Jihyo cần có thời gian. "

Nayeon nhàn nhạt nói, để Jihyo quên nhanh như vậy là chuyện viễn vông, nếu là tình yêu thật sự, nếu rung động, thì sẽ không thể dễ dàng quên.

"Ừm..."

Sana gật đầu, bây giờ trừ chờ đợi cũng không còn cách nào khác, cô hy vọng Jihyo hạnh phúc, thật lòng hy vọng cậu ấy có thể vui vẻ.

"Nayeon..."

Sana ngẩng đầu nhìn nàng, gọi nhẹ.

Nayeon nhìn cô, vẻ mặt mang ý hỏi.

"Chị... chị không để ý chứ? "

Sana nhớ lại lời đêm qua cô nói với Nayeon trước khi ngủ, lòng thấp thỏm. Nayeon ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sana, một lát sau mới gật đầu.

"Chị để ý, rất để ý. "

"... Ừm. "

Sana cúi thấp đầu, Nayeon đi đến bên cạnh cô, hai tay ôm má cô, cúi đầu nhìn cô.

"Chị để ý đến em bây giờ, Sana, chị tin em. "

"..."

Đôi mắt Sana hơi ấm lên, cô gật đầu một cái. Cô gái này, luôn có thể dùng những câu rất đơn giản khiến cô cảm động không thôi, rốt cuộc cô có gì tốt, lại có thể nhận được tình yêu của Nayeon.

"Đúng rồi. "

Băn khoăn trong lòng không còn, Sana như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Nayeon.

"Hả? "

Nayeon nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sana bị mình ôm trọn trong tay, lòng trở nên ấm áp, cảm giác có người yêu như bây giờ thật tốt.

"Hôm qua... lúc chơi bài, rốt cuộc chị và Mina có hôn nhau thật không? "


19/1/2023 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net