03 - 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


03.

"Santa là một người rất tốt." Đặng Lãng Di nói, "Nếu không phải vì bố mẹ, mọi người cũng sẽ không xa lánh cậu ấy đến thế. Chỉ có cậu bằng lòng chơi cùng cậu ấy."

"Bố mẹ?"

"Hả? Cậu ấy không nói với cậu sao?" Đặng Lãng Di kinh ngạc trợn tròn mắt.

Rikimaru lắc đầu: "Tớ...tớ chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến."

"Bố của Santa đi tù vì tội giết người, mẹ cậu ấy bị bệnh tâm thần di truyền, vẫn luôn sống trong bệnh viện để điều trị. Tớ nhớ Santa mắc chứng ngủ rũ rất nghiêm trọng, hình như còn có xu hướng bạo lực gì đó, tớ cũng chỉ nghe lời đồn từ mọi người mới biết được."

Rikimaru hé miệng, nhưng một câu cũng không nói thành lời.

"Tớ không hề biết chuyện này." Anh nói.

Làm sao có thể, Uno Santa, cậu rõ ràng là một chàng trai tươi sáng đến thế.

04.

Uno Santa có một cảm giác mãnh liệt rằng: Quan hệ của cậu và Rikimaru đang dần tốt lên.

Cậu vẫn trốn tiết để chăm sóc đàn chó hoang bên đường, nhưng gần đây mọi thứ có vẻ đã khác đi. Con người, một khi đã có vướng bận trong lòng, sẽ không còn tâm tư chú ý việc khác, nếu còn điều bận tâm hơn nữa, thì dù có lo lắng chuyện gì cũng sẽ đặt ở phía sau. Cậu bắt đầu đến trường từ sớm, cùng với một chai sữa nóng hay một chiếc bánh sandwich vừa ra lò. Cậu đặt những thứ thức ăn nóng hổi này vào cặp sách, rồi phủ một chiếc áo lên để giữ ấm. Cậu vốn đã rất có kinh nghiệm, trước đây cũng từng làm như thế để chăm cho chú chó con bị ốm, vì vậy mỗi ngày khi cậu đặt bữa sáng vào tay Rikimaru, đồ ăn vẫn tỏa hơi ấm áp. Riki sẽ dịu dàng mỉm cười và nói "Cảm ơn nhé, Santa.", rồi cho cậu một túi bánh quy hoặc một cái bánh mì nho nhỏ.

Việc trao đổi bữa sáng trở thành một "chiến tích" quan trọng quá trình "phát triển" tình bạn của cả hai, nhưng đây không phải lý do khiến Santa có cảm giác mạnh mẽ rằng "bọn họ đã dần thân quen hơn". Điều thật sự khiến cậu bất ngờ là vào một ngày nọ, cậu lấy ra một cây xúc xích đã bị cắn dở từ trong cặp sách, ném nó lên bàn, thì bên cạnh bỗng phát ra tiếng phì cười, anh hỏi cậu đây có phải là cây xúc xích mà chú chó lần trước cậu kể ăn dở không.

Việc này thật sự đã làm cho Uno Santa hoảng sợ, nhưng là loại sợ vì "sốc" ấy. Cậu luôn biết những lúc cậu kể chuyện anh đều ngẩng người, nói như thế cũng không hoàn toàn đúng, sự thật thì dù nói với ai anh đều sẽ bị phân tâm, biểu hiện rõ nhất là đôi mắt ngây ngơ, chẳng có tiêu điểm, vì thế cậu vẫn thường giải vây thay anh. Uno Santa chưa bao giờ quan tâm đến việc này, bởi vì ngay cả khi anh không nghe cậu nói, anh cũng không hề ghét bỏ cậu mỗi lần cậu thao thao bất tuyệt những câu chuyện nhàm chán của mình. Nhưng bây giờ đã khác, Rikimaru đã bắt đầu lắng nghe cậu, đã rất lâu cậu không cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được mọi người lắng nghe, thế nên trong phút kích động, cậu nắm chặt lấy tay anh, lắc qua lắc lại, Riki hoang mang hỏi sao thế, cậu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Cậu đương nhiên sẽ không nói thật với anh, cứ xem như cậu quá yêu cún, nên khi nhìn cây xúc xích này bèn dùng hành động thay nỗi tương tư đi.

Sau đó, Uno Santa không chỉ kể câu chuyện cậu đến thăm gia đình chú chó vào mỗi buổi sáng, mà còn bắt đầu kể cho Rikimaru những điều khác nữa. Chẳng hạn như ước mơ của cậu là được một lần đi biển và mở một cửa tiệm thú y, có hôm cậu ăn được món cơm nắm rất ngon, đang đọc một cuốn tiểu thuyết thú vị, hay chú chim làm tổ trên cây đa ngoài sân kia đã sinh được ba cái trứng, lại ví như ngày mai trời mưa to, cậu lo rằng chúng sẽ dầm mưa chịu ướt, và mỗi khi đêm về sẽ bị chiếc xe hơi chạy nhanh cán phải. Những suy nghĩ vụn vặt ngày thường như thế, cậu đều muốn chia sẻ với Riki. Mà anh luôn chăm chú lắng nghe, sau đó gật gật đầu, cậu biết đó có nghĩa là anh đã nghe thấy, và cậu cũng gật gù theo.

Có hai câu hỏi để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Santa.

Câu đầu tiên được hỏi trong một ngày nhiều mây, không gió. Không khí trước cơn mưa pha trộn với mùi đất nồng nặc, Uno Santa tỉnh dậy từ giấc mộng hỗn loạn, trên người đắp một tấm chăn mỏng mang mùi hương riêng biệt của Rikimaru. Cậu nhìn chằm chằm con vật trên chăn hồi lâu, cảm thấy thân nhiệt và ý thức đang dần hồi phục mới đứng thẳng dậy, cẩn thận trả lại cho anh.

Cậu từ tốn nói cảm ơn và phát hiện anh đang nhìn mình.

"Đêm nào cậu cũng thức rất khuya à?" Rikimaru vừa hỏi, vừa gấp gọn gàng chiếc chăn lại.

"Không có." Santa trả lời, "Tớ mỗi ngày đều ngủ rất nhiều."

Anh mỉm cười, đưa cho cậu một cốc nước ấm.

Uno Santa chầm chậm nhấm nháp chiếc cốc trên tay, nhìn chằm chằm vào mặt bàn đầy vết rỗ. Chứng ngủ rũ, kẻ giết người, bệnh tâm thần, xu hướng bạo lực, Santa có vô vàn bí mật ẩn sâu trong lòng khó thể nói ra, cậu không sợ những bí mật này bị Rikimaru biết được...thật ra vẫn có chút sợ hãi đấy. Nhưng cậu càng không muốn lừa dối anh. Có lẽ sau này cậu sẽ tìm một thời cơ thích hợp để kể nó với anh, cũng có khi anh sẽ nghe được từ người khác. Nhưng nếu Riki đã không biết, thì có thể không cần biết sớm như vậy.

Một ly nước xuống bụng, Rikimaru mỉm cười nhìn cậu, không nói lời nào. Thế này rất tốt, cậu nghĩ, cứ thế này là đủ rồi. Hãy để họ tiếp tục làm kẻ lắng nghe và người phát ngôn của nhau như thế, đã tốt lắm rồi.

Câu thứ hai được hỏi vào một ngày mưa tầm tã. Đám mây ngoài cửa đen nghịt, nặng nề, Uno Santa một người đầy bùn ngồi trên ghế, lưng dựa vào tường, dưới ánh nhìn của Rikimaru dè dặt kéo ống quần lên. Lớp da từ đầu gối trở xuống đã trầy xước cả, dính đẫm bùn đất và máu me. Rikimaru cau mày, lấy trong cặp ra một chai rượu nhỏ và một lọ thuốc nhựa màu xanh. Khoảnh khắc trước khi chiếc tăm bông trên tay chạm vào vết thương của Uno Santa, anh đột nhiên hỏi: "Tớ hỏi này, nếu vì cứu chó con mà đến mạng cũng không còn, thì cậu vẫn sẽ cứu nó sao?"

Santa bỗng nghẹn lại, ngượng ngùng cười hai tiếng. Rikimaru dường như biết rõ cậu không đáp lời được, liền tiếp tục nói: "Cái này, xoa lên sẽ không vấy vào quần áo đâu."

Cậu ngơ ngác nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Riki, cơn đau bỗng biến mất tăm, cứ thế há miệng ngáp dài. Sau này anh nghĩ, nếu thật sự phải đánh đổi mạng sống để cứu lấy chú chó, có lẽ cậu vẫn sẽ lao xuống gầm xe như ngày đó, chỉ cần chú cún ấy dùng đầu lưỡi mềm mại liếm lấy đầu ngón tay cậu và nhớ rằng chính cậu đã cứu mạng nó là đủ rồi. Cũng như vậy, chỉ cần Rikimaru biết, bình thuốc cậu mua cho anh sẽ không làm bẩn chiếc áo sơmi trắng tinh kia, thế là đủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net