06 - Santa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc thì bố tôi cũng không thể duy trì sự đàng hoàng mà ông luôn giữ trên môi thêm giây phút nào nữa. Ông ấy ném vào mặt tôi bằng tất cả những gì có thể cầm được. Ông đã nhấc ghế đánh vào lưng tôi khi tôi vòng mình bảo vệ cho em gái.

Một bữa ăn tàn khốc đến nỗi mẹ tôi phải vùng dậy bảo vệ chúng tôi, bà dang rộng vòng tay trước mặt tôi, viền áo kimono màu tím nhạt được phủ bằng các loại kim sa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy thái độ của mẹ như vậy.

"Nó là con trai của ông cũng là con trai của tôi."

Sau khi vỗ về em gái tôi, mẹ tôi vào phòng và nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt bị làm cho trầy xước bởi những mảnh vỡ của chén bát.

"Con yêu cậu ấy nhiều không?"

Rời xa anh đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của tôi, tôi càng trốn chạy khỏi anh lại càng không đủ tư cách để từ chối tình yêu từ anh.

Thấy tôi không nói, mẹ tôi vuốt ve mu bàn tay tôi.

"Cứ kết hôn rồi ở bên ngoài nuôi Riki là được rồi."

Trong mắt họ, Riki cũng giống như những chậu cây phong nhã được mua về, hay những chú cún cưng được nhận nuôi, họ chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Riki mà chỉ thản nhiên nói về việc bao nuôi anh ấy ở bên ngoài.

Tôi lại không thể trách họ, nếu họ nhìn thấy Riki lúng túng không biết phải làm sao, tìm kiếm tôi khắp nơi khi anh vừa tỉnh dậy, chắc chắn họ sẽ không có tâm tư để nói những điều như vậy một lần nữa.

Tôi chỉ có thể lắc đầu mỉm cười gượng gạo, thế giới này quá bất công và sẽ luôn buộc những người đã quen với sự nhẫn nhịn phải thỏa hiệp hết lần này đến lần khác. Thấy việc thuyết phục tôi không có hiệu quả, bà đưa tôi một vé đến Zurich.

"Đi gặp chị gái đi, chị chắc chắn sẽ rất vui nếu gặp con."

Tôi cầm lấy tấm vé, nghĩ rằng, dù không thể gặp nhau, nhưng cũng có thể gần anh ấy một chút.

Gia đình chồng của chị gái tôi điều hành một khách sạn trượt tuyết ở Zermatt, nơi chị tôi đã sống từ sau khi kết hôn. Chị gái tôi tháng trước vừa sinh một bé trai, bức ảnh gửi cho tôi không thấy rõ nét mặt giống bố hay giống mẹ hơn. Amy gọi điện cho tôi vừa khóc vừa nói rằng gia đình chỉ quan tâm đến cháu trai tôi và không ai dạy con bé trượt tuyết nữa, muốn tôi đến chơi cùng con bé, còn hứa sẽ chia cho tôi một nửa số kẹo nhận được trong dịp Halloween này.

Trong số những người thân trong gia đình, tôi thích Amy nhất, một là vì chị tôi đã yêu thương tôi từ khi tôi còn nhỏ, hai là do khi Emy sinh ra, chị tôi muốn đặt một cái tên tiếng Nhật cho đứa trẻ, nhưng lại sợ đứa trẻ bị phân biệt đối xử chỉ vì cái tên nên Riki đã suy nghĩ một hồi rồi kéo lòng bàn tay tôi viết một chữ "Cười".

"Hay gọi là Amy đi, anh muốn cô bé cười nhiều hơn."

Trước khi đi tôi gọi điện thoại cho Bá Viễn, tôi có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ vọng lại ở đầu dây bên kia, nhưng khi tôi hỏi Bá Viễn có thể chuyển điện thoại cho Riki không thì Bá Viễn nói với tôi rằng Riki đã đi ngủ rồi.

Zermatt nằm dưới chân ngọn núi Matterhorn, mọi thứ ở đây đều liên quan mật thiết đến địa danh này. Để bảo vệ hệ sinh thái, thị trấn không cho phép lái xe nên sau khi tài xế đưa tôi đến Brig, tôi đã phải đợi xe ngựa của chị tôi đến đón.

Amy đã cao hơn trước một chút. Con bé không muốn đi nữa mà đòi tôi bế lên. Anh rể tôi có thể đã biết tôi đến nên đã vui vẻ mời tôi ở lại đây một thời gian, khi nào anh ấy rảnh còn muốn đưa tôi đi leo núi.

Hậu chứng sau sinh khiến chị tôi có phần hơi đa cảm. Nghe mẹ tôi kể tôi bị bố đánh nên vừa nhìn thấy tôi chị ấy đã rơi nước mắt, đến tận khi ăn cơm chị vẫn còn nắm tay tôi.

Sau bữa tối, Amy xin phép rồi lục tung vali của tôi, con bé vừa bước ra khỏi phòng tắm liền chạy ngay đến vào phòng tôi, còn chẳng nhớ đến việc sấy khô tóc. Tôi tăng điều hoà lên 2 độ, để mặc cô nhóc càn quấy.

"Con muốn cái này."

Cô bé cầm lấy một tấm thiệp, tôi ra hiệu cho con bé đưa đến cho tôi xem. Là một tấm hình không có màu sắc, bên trên có in một con Dodo Điểu béo tròn. Mặt sau của tấm thiệp có chút thay đổi, một dòng chữ nhỏ viết bằng bút chì.

"Santa phải mãi mãi hạnh phúc."

Tôi cầm tấm thẻ trên tay, không kìm được nước mắt. Anh ấy đã lấy hết can đảm để giấu chiếc thẻ vào túi áo khoác của tôi, nhưng tôi lại để anh ấy ở lại đó một mình, thậm chí không có một lời ước hẹn.

Amy bị tôi làm cho hoảng nên ôm chầm lấy tôi. Tôi nhìn và nói với con bé:

"Tấm thiệp này là món quà mà người yêu tặng cho cậu nên không thể đưa cho con được, nhưng cậu hứa sẽ tặng cho con một tấm thiệp khác." Amy gật đầu rồi giúp tôi đặt tấm thẻ trở lại trong túi áo khoác.

Khu trượt tuyết nghỉ dưỡng ở Zermatt mở cửa sớm hơn những nơi khác nửa tháng do vậy khách sạn của chị gái tôi rất bận rộn, đến khi tôi giải quyết xong công việc kinh doanh ở khách sạn thì đã là tháng mười hai rồi. Anh rể tôi đã nhờ một hướng dẫn viên có kinh nghiệm đưa tôi đi một đoạn ngắn của Tuyến đường Haute, tuyến đường đi bộ dài từ Mont Blanc đến Matterhorn qua toàn bộ các thung lũng bao gồm cả một thung lũng đã hình thành từ thế kỷ 13, và thường được những kẻ buôn lừa sử dụng.

Khi đang chờ tại trạm dừng chân bên đường, đám đông bất ngờ tụm lại, hóa ra một đứa trẻ bị say độ cao đột ngột và bất tỉnh nhưng ở đây chỉ có những vật dụng y tế đơn giản, dường như không giúp ích được gì. Khuôn mặt đậm chất Á Đông của cậu bé khiến tôi thích thú. Tôi nắm tay cậu bé và cầu xin anh rể giúp đỡ. Anh rể nghĩ rằng đó là người quen của tôi nhưng tôi không phủ nhận. Cuối cùng, anh ấy đã liên lạc với bạn mình để mượn máy bay trực thăng giúp đưa cậu bé cùng bố mẹ đến bệnh viện. Tôi không còn tâm trạng để tiếp tục leo núi, chỉ muốn trở về Scotland thật sớm.

Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy Riki và tôi không thể để anh ấy biến mất sau lớp băng tuyết.

Trên đường về lại nhà của chị giá, tôi đã đặt vé máy bay, tôi không đợi được một giây phút nào nữa. Tôi muốn về bên anh, ở bên anh mãi mãi. Trước khi rời đi, tôi có để lại một tập tài liệu cho chị gái, tôi dùng tất cả tài sản đứng tên mình để xây dựng quỹ tín thác cho Amy, để con bé có thể sử dụng thoải mái khi trưởng thành. Tôi hy vọng con bé có thể tha thứ cho việc tôi đã thất hứa khi nói rằng muốn tặng con bé tấm thiệp của loài chim Dodo Điểu.

Tôi không còn quan tâm đến hôn nhân gia đình hay những tin đồn vô cớ, tôi chỉ muốn ôm anh ấy thật lâu.

Riki người sẽ ngủ quên mọi lúc mọi nơi, là người tôi yêu nhất thế giới này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net