Kết Thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ tiệm ảnh nói rằng màn trập máy ảnh của tôi có gì đó không ổn, ảnh rửa ra bị dư sáng nhưng nửa ảnh còn lại thì bị đen. Hình ảnh tôi và Santa cười rạng rỡ trong những bức ảnh khác, chọn đi chọn lại rất lâu nhưng cũng không có ảnh nào.

Ngay khi tháng 11 đến, thời tiết ở đây trở nên rất lạnh, toàn bộ hệ thống sưởi trong phòng khiêu vũ đều được bật lên. Những lúc nghỉ ngơi giữa giờ tập, bọn trẻ luôn cho tôi một ít đồ ăn nhẹ tự làm. Kể từ hôm lỡ ngủ gật trong lớp, tin đồn tôi là người đẹp ngủ trong nhà ngày càng lan rộng, bọn trẻ chăm sóc tôi kỹ lưỡng hơn vì sợ ngón tay của tôi có thể lỡ chạm vào bất kỳ vật sắc nhọn nào.

Gần đây Bá Viễn chuyên tâm vào công việc viết kịch bản hơn, anh ấy giảm bớt thời gian làm việc lại nên rảnh rỗi hơn trước. Trong một lần dọn dẹp định kỳ, anh ấy cuối cùng đã tìm thấy những chiếc bút chì màu mà tôi cần lúc trước. Tôi phải nói dối rằng tôi không thể tìm thấy tấm thiệp Dodo Điểu nữa, nó đã bị vò tới nhàu nát rồi.

Tôi giấu tấm thiệp trong áo khoác của Santa, chiếc áo khoác len đen có mùi nước hoa thường ngày của Santa. Tôi đã thức dậy trong sự bao bọc chiếc áo khoác đó nhiều lần và phàn nàn về việc nó có mùi ẩm ướt, nhưng bây giờ tôi không còn đặc quyền như vậy nữa. Những tưởng tôi có thể chấp nhận sự rời đi của Santa một cách thanh thản, nhưng khi Giáng sinh đến gần, ông già Noel tràn ngập khắp các con phố lại khiến tôi ngày càng nhớ em ấy nhiều hơn. Vẫn là tôi đã đánh giá quá thấp tình yêu của mình dành cho em ấy.

Vào ngày sinh nhật, tôi đã mua một chiếc bánh kem xấu xí. Sau khi Bá Viễn đi ăn cùng tôi, anh ấy trở về phòng giúp tôi sắp xếp vali tiễn tôi về Nhật Bản. Là một nhà biên kịch, Anh đã quen với việc sắp xếp cuộc sống cho người khác. Anh ấy chở tôi đến sân bay, trước khi đi tôi đã ôm lấy anh.

"Người em yêu giống như anh thì thật tốt."

Bá Viễn đẩy tôi vào cửa kiểm tra an ninh, còn gọi tôi là nhóc lừa người.


Khi ngồi trên máy bay, tôi bắt đầu nghĩ rằng nếu đến dự đám cưới của em ấy, tôi sẽ mặc một bộ đồ màu đen hay màu trắng. Dựa vào mối quan hệ giữa chúng tôi, nên cân nhắc số tiền quà bao nhiêu là phù hợp. Cô dâu của em ấy tôi nên khen như thế nào và khi chụp ảnh tôi nên đứng ở ngoài cùng, hay đứng giữa những người mới đến, hoặc là đứng bên cạnh Santa. Vạn nhất trong trường hợp máy ảnh bị dư sáng không phải trong ảnh chỉ còn lại tôi và Santa thôi sao?

Tôi đã mang Santa nhường cho cô ấy, tôi còn quyền được ích kỷ. Như trên tấm thiệp, tôi mong em ấy mãi mãi hạnh phúc, nhưng tôi lại hơi ghen tị khi nghĩ rằng người có thể đồng hành cùng em ấy đến trọn đời không phải là tôi.  Tôi cũng có thể gặp những người khác, người ấy có thể ở bên tôi giống như Santa khi tôi chìm vào giấc ngủ và tôi cũng không biết liệu tôi có yêu cậu ấy như tôi yêu Santa không? 

Tôi nghĩ về điều đó và cảm thấy bản thân mình thật nực cười. Làm sao tôi có thể như những người khác, điều duy nhất tôi có thể làm là cầu xin Chúa, để tình yêu của tôi dành cho Santa có thể vỗ về tôi đến hết cuộc đời này, để tôi không quá đau khổ.

Sau khi xuống máy bay, tôi không dám đi gặp em ấy, chỉ có thể ngồi ở cửa hàng tiện lợi 24h đối diện tòa nhà của em ấy. Tôi thấy Santa xách cặp đi ra, vẫn đẹp trai như trước. Chỉ mới liếc nhìn em ấy đã khiến trái tim tôi đau đến mức co rúm người trên ghế, không thở được.

Tôi quay đầu lên máy bay một lần nữa và bay gần 20 giờ, tôi không thể chờ đợi nữa, tôi phải rời đi, đi đâu cũng được. Trong nháy mắt tôi biết rằng tôi đã rời xa em ấy. Tôi đã từng hỏi Santa, nếu có kiếp sau, nếu có thể thay đổi em muốn thay đổi gì, thì điều em muốn là gì? Santa nói rằng em ấy muốn trở thành Dodo Điểu với giọng kêu quái dị, bước đi chậm rãi, sống một cuộc sống không có thiên địch và tụ tập với đồng bọn mỗi ngày. Tôi cười và nói rằng không có Dodo Điểu, em ấy đè tôi trên giường, dùng cằm bướng bỉnh xoa xoa cái mũi của tôi. "Cũng không có kiếp sau."

Tôi muốn Dodo Điểu của tôi hạnh phúc trong cuộc sống này, vì vậy tôi không thể tuỳ hứng.

Trước lễ Giáng sinh Patrick từ Perth về, chưa kịp vào nhà cậu ấy đã la lối đưa tôi và Bá Viễn đi mua cây thông Noel nhưng Bá Viễn lại cảm thấy sau khi kết thúc lễ Noel phải vứt nó đi sẽ rất lãng phí. Tôi và Patrick miệt mài nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cậu ấy gật mới đầu đồng ý chỉ mua một cây nhỏ. Tôi không chọn cây, tôi chỉ đi theo phía sau  Patrick. Patrick nhìn Bá Viễn ở đằng xa, sau đó tháo găng tay và lấy từ túi áo khoác ra một chiếc phong bì đưa cho tôi.

"Công ty nhảy hiện đại của Perth đang tuyển người. Họ sẽ có chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới vào năm tới. Tôi đã nhờ bạn của bố viết thư giới thiệu."

"Cảm ơn Patrick, tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng."

Tôi cầm lấy chiếc phong bì và cất đi, nhưng thâm tâm tôi đã quyết tâm sẽ không rời đi. Tôi không muốn nhìn những chú vịt con đang nhón gót mà vững chãi bước đi. Tôi vẫn muốn, nếu một ngày nào đó Santa đến tìm tôi, vẫn sẽ biết rằng tôi đang ở đó.

Chiều hôm ấy, tôi treo đèn lên cây thông Noel, Bá Viễn đang chuẩn bị bữa ăn trong bếp, còn Patrick thì trốn trong phòng và gói quà cho chúng tôi. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua tấm kính cửa biến cả căn phòng thành một màu cam ấm áp, tôi chợt muốn ra bờ biển phía sau nhà thờ, hôm đó tôi ngủ quên nên đã không kịp đón hoàng hôn.

Tôi nắm lấy áo khoác chạy xuống cầu thang, vừa đi vừa mặc nó vào thì chợt phát hiện có người đang đứng ở góc cầu thang. Tốc độ của tôi ngày càng chậm hơn cho đến khi tôi dừng lại trước mặt người ấy.

"Em đã trở lại."

"Mừng em về nhà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net