Chap 7: Nguyên nhân sâu bên trong.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xuống hôn lên môi của người nhỏ bé. Đưa lưỡi vào bên trong trêu đùa làm cậu ấy tạm quên đi cơn đau lúc này.
Trong một khoảng khắc trí óc trở nên trống rỗng, người ấy dần dần di chuyển cơ thể một cách từ từ. Tuy không muốn ồn ào nhưng nỗi đau của người nhỏ bé như vang vọng khắp cả phòng. Tiếng va chạm của cả hai cơ thể hòa lẫn với tiếng rên rỉ từ đôi môi nhỏ bé mà người lạ mặt hôn xuống. Đột nhiên dáng người nhỏ bé di chuyển lên xuống liên tục khiến cho cơn đau lan dần lên cả bụng.
Mồ hôi ướt đẫm trên toàn bộ cơ thể và cả mặt . Người đó rời khỏi đôi môi của cậu ấy trước khi vươn tay ra đan chặt vào lòng bàn tay nhỏ bé xiết chặt lại rồi di chuyển cơ thể một cách đột ngột. Nhưng lại ẩn chứa trong đó sự dịu dàng.
Mueang Nan không biết gì nữa, cậu ấy chỉ biết rằng cậu ấy đau đến mức vượt qua cả sức tưởng tượng của bất kỳ ai rồi.
"Nuea..."
Nhưng nó hoàn toàn ngược lại, cậu ấy không được nghĩ về Nuea Nakintor ,cố gắng không nghĩ đến . Nhưng lại gọi tên của đối phương một cách vô thức.
"Cảm...ơn..."
"..."
"Tôi...tôi..."
Cậu ấy bất tỉnh, không biết rằng bởi vì rượu hay nỗi đau quá lớn đến mức không chịu đựng được.
Ngủ với một người nào đó trong suy nghĩ của cậu ấy có lẽ là câu trả lời tốt nhất. Để cho cơ thể bị vấy bẩn hết lần này đến lần khác như vậy. Hy vọng một ngày nào đó cậu ấy có thể buông bỏ mọi thứ trên thế giới này xuống và cả với chính bản thân cậu ấy nữa...


Người nhỏ bé tỉnh dậy vào sáng hôm sau khi ánh nắng gay gắt chiếu xuống. Một cơn đau nhói lan ra khắp cơ thể . Nhưng chủ nhân cơ thể đó vẫn cố gắng ngồi dậy và nghĩ về chuyện xảy ra hôm qua. Phòng cậu ấy đang ở giống như một phòng của một căn hộ sang trọng. Những đồ đạc được bày trí trong phòng đều là đồ đắt tiền. Điều đó không quan trọng...

Cơ thể của cậu ấy vẫn đang trong tình trạng khỏa thân. Gần như không biết được bản thân ngủ với ai, bao nhiêu người. Cậu ấy không nhớ được, nhưng cậu ấy không đau lòng đến mức cần phải khóc vì chuyện đó. Cậu ấy cố gắng bước chân xuống giường mặc dù cảm thấy phía sau đau không hề ít. Cậu ấy cúi xuống để nhặt quần áo của bản thân đang rơi đầy trên mặt đất mặc vào một cách khó khăn.

Ai đó hoặc nhiều người khác nhau, những người mà cậu ấy không hề quen biết có lẽ vậy. Cứ để mọi thứ đã qua cho nó qua đi giống như chưa hề có gì xảy ra có lẽ sẽ tốt hơn. Dáng người nhỏ bé đi tới mở cửa phòng và bước ra một cách lặng lẽ. Cậu ấy cố gắng giữ bản thân ổn nhất có thể. Nhưng không nghĩ sẽ đụng độ với dáng người cao lớn của một ai đó đang đứng ngay ở phòng khách.
Đôi mắt to tròn nhìn người đó một lượt từ đầu đến chân. Người đối diện chỉ mặc chiếc quần đùi thoải mái. Làn da trắng khiến cho khuôn mặt trở nên ngọt ngào nhìn thẳng vào đối phương.
"Cậu...cậu." giọng nói ngọt ngào thốt lên, khi thấy gương mặt thực sự của người đã làm tình với cậu ấy vào tối qua.
"Tỉnh rồi sao."
"...!!"
"Sẽ về phải không ? Để tôi đưa tiền cho rồi ngồi taxi về."
"Không cần. Tôi không bán thân. Tôi cho miễn phí."
"..."
"Cậu có lẽ đã thương hại tôi nhiều lắm. Thật ra cậu không cần phải tốt bụng như vậy. Chỉ cần đưa tôi cho bạn của cậu, nó sẽ vui hơn khi đầy đủ cả nhóm."
"Tôi đã làm cho cậu ít đau nhất rồi." giọng nói trầm ấm đáp lại . Nhưng người nhỏ bé lại thở dài một cách mệt mỏi .
"Không có chuyện không đau . Cậu ngủ với tôi, chúng ta lại có gì đó với nhau. Rồi cậu nói rằng tôi sẽ ổn. Điều đó nó là logic bệnh hoạn. Nó có thể sẽ tốt...tốt hơn như thế này rất nhiều nếu tôi ngủ với một người khác không phải cậu. Bởi vì dù có như thế nào cậu cũng vứt bỏ tôi vào một ngày nào đó. Vậy cậu ngủ với tôi làm gì Nuea Nakintor ?"

Chắc chắn rằng Mueang Nan không hy vọng rằng nó là tình yêu. Nhưng cậu ấy chỉ muốn biết rằng cảm giác tồi tệ khi Nuea Nakintor đang có tiếp với cậu ấy nó gọi là gì.
"Tôi từng hứa rằng cậu sẽ an toàn nếu ở đó có tôi." ý nghĩa khác là Nuea đến đó để biết hoặc để thấy Mueang Nan tiếp theo sẽ như thế nào. Anh ấy có thể giả vờ không nghe thấy, không nhìn thấy và ích kỉ như tối qua. Nhưng lại không thể chịu đựng được nếu phải thấy Mueang Nan đi với người khác và ngủ với người không quen biết.
Nếu cậu ấy không ở đó... Nếu cậu ấy không tới đó, nó có lẽ sẽ tốt hơn như thế này.

"Cậu cũng đã từng hứa với tôi kiểu đó. Cậu nói..."câu nói không thể nói ra hết bởi vì người cao lớn đã cắt ngang trước.
"Đừng lo cho tôi... Nếu một ngày nào đó cậu yêu ai đó nhiều hơn , tôi để cho cậu lựa chọn. Đừng lo cho lời hứa của chúng ta. Đừng chọn gắn bó vào nó."
"Cậu biết bản thân mình xấu xa đến mức nào không? Cậu lại bước vào cuộc đời của tôi ngay cả khi không hề xuất hiện. Biết lắng nghe, nói yêu nhiều, làm cho tôi nhớ và chờ đợi như một kẻ ngốc. Cậu biết không? Chiếc đồng hồ trong cuộc sống của tôi nó đang chậm lại rất nhiều. Chậm lại đến mức giống như sẽ ngừng lại vào cái ngày mà cậu biến mất. Tôi không làm được gì ngoại trừ chờ đợi ,hy vọng rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ lại được gặp nhau lần nữa."
"..."
"Nhưng hôm nay cậu lại vứt bỏ mọi thứ cậu đã nói . Cậu lại trở về với những thứ của riêng cậu. Chúng ta là anh em của nhau. Tôi thích nói kiểu đó. Xây một bức tường thật cao cho bản thân mình. Nhưng cuối cùng nó lại sụp đổ thảm hại. Anh em kiểu gì mà lại ngủ với nhau, anh em kiểu gì mà lại hôn nhau. Tình cảm của cậu nó biến đi đâu vậy? Tình cảm của một người con trai yêu tôi dù cho chúng ta không có gì với nhau. "
"..."
"Cậu trở lại để trả thù tôi phải không ? Trả thù như tôi từng làm với cậu và mẹ cậu bốn năm trước. Nếu là như vậy thì cậu thành công rồi đó . Vì tôi đau , đau lắm Nuea Nakintor ạ."

Nan khóc nức nở, khóc đến mức như ngừng thở trong giây phút đó. Bản thân ngồi thụp xuống một cách kiệt sức trên sàn nhà. Đau đớn cả cơ thể và trái tim , đến mức không chắc chắn khi nào có thể chữa lành được.
"Xin được không , Nuea Nakintor."
"..."
"Chúng ta...sống cùng nhau một chút, một thời gian ngắn thôi cũng được ,có thể xem như là thương hại tôi không?" giọng nói bắt đầu khàn đi một cách đáng thương. Nuea quỳ một bên gối xuống sàn để đối mặt với người nhỏ bé. Đôi mắt sưng lên từ khi khóc quá nhiều.
"Không được . Chúng ta đã tham lam quá nhiều rồi."
"Tham lam thêm một chút nữa không được sao."
"Cậu hy vọng gì chứ ?"
"Phải. Tôi hy vọng ... hy vọng lớn hơn rằng chúng ta sẽ được ở cùng với nhau. Chỉ giả vờ không được sao. Giả vờ ở với tôi lâu hơn một chút. Nói dối rằng cậu yêu tôi thêm một lần nữa . Tôi chỉ xin có như vậy thôi được không ?"
"Một ngày nào đó tôi cũng phải đi. Cậu tự lừa dối bản thân để làm gì? "
"Tôi chỉ là một người ích kỷ."
"..."
"Khi muốn có hạnh phúc cuối cùng...với cậu."

Không có gì lạ khi cuộc sống của Nuea Nakintor chuyển từ một khu chung cư sang trọng để đến ở trong một ngôi nhà bằng gỗ cũ kĩ màu be. Anh ấy chấp nhận bản thân là một người tồi tệ mọi lúc. Mỗi lần khi biến mất khỏi cuộc sống của Mueang Nan, thực sự đúng là anh ấy đi du lịch, nhưng nó chỉ là một thời gian rất ngắn. Có lúc là lên phía bắc, có lúc lại là xuống phía nam. Cuộc sống gắn liền với máy bay hơn là xe bus vì nó mất nhiều thời gian.
Trở lại sau khi nghỉ ngơi, anh ấy bắt đầu thiết kế và giám sát công việc xây nhà với nhiều kỹ sư khác. Chắc chắn Nuea Nakintor không phủ nhận điều đó chính là lý do anh ấy trở lại Thái Lan.

Nuea và Nan không có giới hạn cố định là sẽ ở với nhau bao lâu. Thỉnh thoảng có thể sẽ là chỉ ba ngày, một tuần... Cậu ấy tin rằng nó sẽ không lâu hơn mức trái tim chấp nhận được.
Người cao lớn luôn nhận và gửi tin nhắn cho người nhỏ bé giống như những người yêu nhau. Có một số nơi Mueang Nan giới thiệu cho bạn của cậu ấy biết. Nan nói bản thân đang có khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Nuea Nakintor có hành động lo lắng và ghen tuông vì cậu ấy. Cả khi cậu ấy biết đó chỉ là giả vờ.

Pi với Mork gặp anh trai của cậu ấy rồi. Mọi người quen biết Nuea trong danh nghĩa anh trai. Nó có lẽ sẽ tốt hơn nếu Mueang Nan có thể nói tất cả với những người khác rằng cậu ấy và Nuea Nakintor là một đôi. Cũng giống như đêm hôm nay...đêm có một buổi kỉ niệm thành lập trường. Riêng Mueang Nan nhận lời mời từ anh họ của cậu ấy.
Tất cả mọi việc nhìn chung đều xong xuôi cả. Mork cậu bạn thân cũng có vẻ như sẽ tán tỉnh Pi nhiều hơn. Nhưng ngược lại lúc này Pi lại lựa chọn tách Mueang Nan ra để nói chuyện riêng. Người nhỏ bé không có lý do gì để từ chối , ngoại trừ việc đi theo Pi đến một nơi khá xa với ánh đèn và âm nhạc.
"Pi có gì muốn nói sao?." giọng nói ngọt ngào mở lời.
"Là...là...là tôi th..."
"Pi bình tĩnh."

Vậy cũng đủ biết được là đối phương sẽ nói gì.
"Tôi thích Nan."
"..."
"Thích lâu rồi. Thích kể từ năm nhất nhưng chưa từng can...can đảm nói. Tôi không cam đảm để nói với Nan ngay. Nhưng hôm nay tôi nghĩ rằng tôi nên nói với Nan. Trước khi..."
"Trước khi cái gì Pi ?"
"Trước khi Nan trở thành người của một ai đó khác."
Không kịp nữa rồi Pi... Lúc này Nan chỉ nghĩ điều đó. Cậu ấy có lẽ không có giá trị với bất kì ai nữa, không có dù chỉ một chút . Cậu ấy chấp nhận là người tàn nhẫn từ chối tình yêu của đối phương một cách vô tình với bất cứ ai khi thích cậu ấy. Họ sẽ cảm thấy đau đớn . Nhưng cậu ấy phải làm vậy bởi vì cậu ấy biết rằng sẽ không thể có kết quả gì khi mọi người thích cậu ấy.
Một người không thể là của ai khác vì mắc kẹt với chỉ một mình Nuea Nakintor. Dù bản thân biết rằng cả hai không thực sự là một đôi.
"Không, Pi không có sợ tôi là của người khác. " Mueang Nan biết trong đôi mắt của người trước mặt cũng không còn có cậu ấy nữa rồi. Là ai đó đã ảnh hưởng đến cuộc sống của Pi không lâu trước đó.
"Pi chỉ sợ người khác sẽ phá hoại cảm giác của Pi có với tôi. "
"..."
"Pi chỉ sợ...rằng bản thân sẽ yêu người khác mà không phải tôi ."
"..."
"Tôi có người mà tôi thích rồi. Nhưng ngay cả khi không có tôi cũng biết rằng cảm xúc của Pi nó không còn ở chỗ tôi nữa rồi."

Cậu ấy yêu Nuea. Đó là câu trả lời duy nhất trong lúc này và tin rằng nó có thể là mãi mãi sau này.
Tình yêu nhỏ bé của cậu ấy nếu nó thay đổi thì có lẽ nó đã thay đổi về thời gian. Còn cảm xúc vẫn như vậy, từng có với ai đó chưa từng biến mất. Điều đó có nghĩa là Mueang Nan đã yêu Nuea Nakintor, người anh trai của mình kể từ xưa đến nay, bao gồm cả tương lai sau này .
"Nan làm sao biết được ? Nan chỉ tự nghĩ như vậy."
"Tôi không tự nghĩ. Nếu Pi thích tôi thực sự Pi sẽ làm mọi thứ để có thể gần tôi nhiền hơn . Pi sẽ muốn nói chuyện với tôi, Pi sẽ muốn theo đuổi, muốn làm mọi thứ cho tôi, đi đến đâu cũng thấy có bóng dáng tôi trong đó và tôi cũng thấy rằng Pi đã từng cố gắng như vậy."
Đôi mắt to tròn nhìn vào người đối diện với một nụ cười . Cậu ấy luôn biết nhưng không thể đón nhận tình yêu quý giá đó được.
"Trước khi có Mork...bước vào trong cuộc sống của Pi."
Phần cậu ấy...cảm xúc với mọi người có thể thay đổi đi giống như vậy.
Kể từ khi Nuea Nakintor quay trở lại trong cuộc sống của cậu ấy.

Nan không quay về cùng anh họ , nhưng lại cùng với người cao lớn lái xe đi từ khi bắt đầu được 10 phút. Họ ở cùng nhau trong căn nhà màu be cũ kĩ. Thật đáng tiếc chiếc xe máy Vespa cũ không có ở đây. Chỉ có chiếc Audi đậu ở trước cửa nhà.
Người nhỏ bé bước ra từ phòng tắm trong bộ đồ ngủ màu trắng. Trên đầu là chiếc khăn lau cũng màu trắng được để một cách hờ hững và chủ nhân của nó chưa từng nghĩ sẽ sử dụng đến nó.
Đôi chân đi đến hướng người cao lớn,người đang say mê cùng với những thiết kế gì đó mà cậu ấy không thể nhìn thấy. Nhưng ngay cả khi đó Mueang Nan cũng lựa chọn ngồi xuống trên sàn bên cạnh đối phương một cách im lặng.
Nuea quay sang nhìn gương mặt ngọt ngào một lúc . Giây phút đó nó khiến cho người nhỏ bé cười đến híp cả mắt lại.
"Lau cho tôi chút đi ." người nhỏ bé nhìn đối phương chỉ đến chiếc khăn màu trắng trên đầu của bản thân.
"Tại sao tôi phải làm?."

Quên mất rồi...quên rằng chỉ là giả vờ yêu cậu ấy thôi.
"Bởi vì nếu cậu không lau, tôi có thể sẽ bị cảm lạnh và cũng hắt hơi cả đêm, bản thân cậu cũng sẽ không ngủ được."
"Cậu biết như thế nào được rằng bản thân sắp bị ốm." bàn tay dày đặt chiều bút chì xuống, quay sang nắm lấy chiếc khăn lau trên mái tóc mềm mại đang ướt một chút của cậu ấy.
"Tôi không biết. Nhưng tôi muốn bị ốm. Rồi cậu sẽ chăm sóc , tôi chỉ muốn có người chăm sóc." Mueang Nan chấp nhận cậu ấy có lẽ là một đứa trẻ chắc chắn thiếu hơi ấm. Ba ngày ở cùng với Nuea Nakintor cậu ấy thấy hạnh phúc nhất. Cho nên bản thân ích kỷ mong rằng ông trời sẽ thông cảm cho cả hai thêm một chút thời gian nữa. Thậm chí biết rằng đối phương chỉ giả vờ.
"Lạnh lắm không? " giọng nói trầm ấm hỏi.
"Có."
"Ôm như thế này ấm hay không?" bàn tay cầm chiếc khăn trên đầu cậu ấy vứt nó xuống bên cạnh không thương tiếc trước khi ôm bằng cả hai cánh tay rắn chắc. Ôm chặt lấy người nhỏ bé vào trong lòng.
"Dạ, ấm lắm "
"Có hạnh phúc không?"
"Hạnh phúc nhất thế giới."
Nhưng Mueang Nan lại cảm thấy điều đó chưa đủ, cậu ấy vẫn muốn nhiều hơn nữa, muốn tiếp tục không có kết thúc. Quên đi mọi thứ , sự thật mà Nuea Nakintor đã giấu, quên đi những điều tồi tệ của một vài ngày trước. Thậm chí quên đi tất cả cảm xúc đang lừa dối cậu ấy trong lúc này là không được yêu nữa.
Cả hai đều chiến đấu cho một câu nói duy nhất.

'Hạnh phúc cuối cùng '

"Cảm ơn nhé. Ngay cả khi nó chỉ là nói dối. Nhưng tôi cũng cảm thấy hạnh phúc nhiều lắm." nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào. Người nhỏ bé vội vàng vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc để che đi sự yếu đuối của bản thân.
"Chúng ta đã làm như vậy ba ngày rồi đó."
"Tiếp tục nói dối thêm một chút nữa được không? Một chút nữa để cho tôi chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự thật. Đến lúc đó...cậu rời đi cũng được"...đi tìm bầu trời của cậu.
"Nan."
"Tôi xin một ít thời gian nữa thôi. Một tuần thôi."
Người nhỏ bé ngẩng mặt lên nhìn gương mặt đẹp trai của người trước mặt. Cố gắng hôn đối phương với tất cả nước mắt đang rơi . Ngay cả khi đang ở trong vòng tay ấm áp của đối phương nhưng trái tim lại lạnh lẽo và cô đơn.
"Tôi yêu cậu "
Bàn tay dày đẩy dáng người mảnh khảnh ra để đôi mặt với nhau . Đôi môi của họ gần như không chạm vào nhau lần nữa.
"Nan."
"Tôi yêu cậu rất nhiều. Và...và tôi nghĩ là nếu chúng ta ở cùng với nhau như thế này mãi mãi thì chúng ta có thể có hạnh phúc. Tôi luôn nghĩ như vậy, nghĩ mỗi tối khi cậu nhắm mắt lại, tôi có lẽ sẽ không còn ở đây nữa nếu không có cậu."
"Nan...đủ rồi."
"..."
"Đủ rồi. Dừng lại đi đừng tự lừa dối bản thân nữa."
Cậu ấy biết được trong giây phút này.
Nói dối ít nhất đỡ đau hơn là nói sự thật....

Hết chap 7


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net