Chào mừng trở lại...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tháng trôi qua kể từ khi Deidara quyết định rời khỏi ngôi trường mà không cần đến sự can thiệp của Sasori. Là sinh viên năm Nhất mà bị đuổi học thật hổ thẹn, nhưng ít nhất cậu sẽ nhanh chóng quyết định cho bản thân một hướng đi khác tốt hơn. 

Hằng ngày cậu phụ gia đình việc nhà đồng thời học hỏi từ cha những công việc về những tính toán hồ sơ khô khan. Tuy có chút không thích nhưng sự thông minh của cậu đủ để cậu chịu được, những lúc rảnh rang lại lôi nghệ thuật ra làm rồi tự phá vỡ chúng để chiêm ngưỡng. Không ai nhìn thấy được sự lấp lánh trong nghệ thuật của cậu nên đều toàn nghĩa cậu là kẻ điên cuồng thích đập vỡ đồ đạt. 

Cậu lại không thể làm nghệ thuật trong nhà vì sẽ làm phiền đến công việc của cha.

Dẫu không hoàn toàn hài lòng, vậy là đã đủ yên bình đối với cậu. Không có nơi nào tuyệt vời hơn gia đình. Cậu ngồi ngoài sân, vừa nắn đất sét trên tay, vừa tiện thể những lúc mẹ cậu cần nhờ những việc vặt.

"Deidara !! Lại đây giúp mẹ dọn dẹp chút nào!!"

"Con ra liền !!"

Tạm ngưng nghệ thuật trên tay, nhanh nhảu chạy lại với mẹ, đỡ lấy những chiếc thùng nào rỗng nào chứa đồ đạt vào kho.

Nhanh chóng hoàn thành công việc thì trở lại với nghệ thuật còn dở dang.Làm xong lại đập vỡ chúng, xong rồi làm một cái khác.

Trong mắt mẹ cậu, dù biết con trai mình đang thấy được thứ lấp lánh nhưng cách nhìn của bà vẫn như những người bình thường, không khác gì đang nhìn một kẻ đang tự phá hoại đồ đạc của mình.

Bà ngẫm nghĩ một lát rồi đến bên cậu :" Deidara con yêu?"

"Sao ạ ?", mắt cậu không rời tác phẩm chưa hoàn thành.

"Nếu con cứ tự chiếm gưỡng chúng như vậy? Con có thấy chán không?"

Cậu khựng lại một lúc rồi quay sang bà, đôi mắt lém lĩnh :" Đó là nghệ thuật của con nên con rất hài lòng với chúng , con ngắm chúng mãi không bao giờ thấy chán".

" Con rất muốn chia sẻ chúng với người khác không phải sao??"

"Vâng... Nhưng nó đã vốn không tồn tại trước tất cả mọi người ....Con đã kể mẹ chuyện này rồi mà...", Deidara có chút buồn , lại tiếp tục với mảnh đất sét trên tay.

Mẹ cậu im lặng nghĩ ngợi :"Này con yêu..."

"Sao ạ?"

"Con muốn gặp lại bạn con không?"

Cậu trề môi :"Không ạ... Chính con đã muốn rời , hẳn họ sẽ giận con lắm, nhưng con không muốn làm phiền họ nữa..."

"À....Mẹ không nói những người bạn đại học của con"

"Chứ mẹ bảo ai?"

"Người mà con đã từng chơi chung thuở bé.... Con cứ luôn miệng gọi đó là Onna"

Deidara chau mày, một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt của mẹ ,không nén được giọng gằng tức giận khi mẹ đề cập về người bạn đáng thương quá cố :" Tại sao mẹ nói thế chứ !! Tất nhiên con rất nhớ cậu ấy !! Nhưng cậu ấy đã không còn nữa !! Mẹ quên rồi sao??"

"Thật ra... cậu ta còn sống...."

Deidara mở to mắt hết mức, cứ như một lời đùa cợt bên tai :" Con không thích đùa như thế đâu...."

"Mẹ xin lỗi vì không nói cho con nghe sớm hơn....."

"Không thể nào.....Mẹ giải thích rõ hơn được không?"

" Sau vài tháng nhập viện , cậu bé bạn con đã tỉnh lại bình thường, tuy nhiên xảy ra vài di chứng . Gia đình bên đấy lo sợ nên không dám để con họ gặp con nữa , mẹ sợ con sẽ đòi gặp cậu bé nên đã nói dối rằng cậu ta không trở lại .... Chắc điều đó khiến con nghĩ cậu bé đã mất....Mẹ đâu ngờ...đến tận giờ con vẫn nhớ cậu bé ấy.... "

Cậu bỏ nghệ thuật sang một bên rồi lập tức nắm chắt lấy tay mẹ :" Tất nhiên !! Con rất nhớ !! Sao con có thể quên cậu ấy được !! Cho con gặp cậu ấy được không??"

"Ừ....nhưng mẹ phải hỏi ý kiến bên kia đã...."

Như không tin vào tai mình nữa, sau suốt bao nhiêu năm cậu luôn dằn vặt việc cậu đã giết chết người bạn mà cậu yêu mến nhất, một người dễ thương và hiền dịu bao giờ hết. Không thể nào quên được sự ngây ngô và đáng yêu trên gương mặt Onna, một nụ cười không khác gì thiên thần, một sự nhút nhát lúc nào cậu cũng phải đứng ra bảo vệ . 

Nổi ám ảnh đó đã đeo cậu trong suốt chuyến đi nghỉ dưỡng với nhà Sasuke, mơ lại những khoảng khắc được Onna kề bên giúp cậu thoát khỏi khu rừng sương mù trong mơ, rồi lại mơ lại Onna chết dưới nghệ thuật của Deidara.

Cho đến tận lúc này, chính tai cậu lại nghe bảo "Onna vẫn còn sống".

Chưa bao giờ cậu thấy bản thân mình như sống lại như lúc này.

"Alo.. Xin chào, là nhà Demochi đây.... 

Vâng.... Chúng tôi khỏe, xin cảm ơn....

Cho hỏi anh vẫn còn nhớ cháu Deidara nhà tôi không?

...Vâng...

Vâng.....

Tôi có thể dẫn cháu sang thăm bạn không?

....Phải.... Cháu nó vẫn còn rất nhớ...

Vâng....xin cảm ơn anh...."

Dù nghe lén là không hay nhưng sự háo hức khiến cậu không bỏ lỡ câu đối thoại nào của mẹ dẫu không nghe thấy bên kia nói gì.

Mẹ cậu cúp máy rồi báo tin :" Hiện giờ bạn con còn đi học xa chưa thể về. Tuần sau là sinh nhật nên con ráng đợi nhé, họ sẽ gọi bạn con về"

"Tuần sau sinh nhật cậu ấy....."

Hàng tá ý tưởng ùa về như một cơn sóng, cậu sẽ phải chuẩn bị điều bất ngờ nhất cho Onna.

Môi cậu không ngừng mỉm, khóe môi càng lúc càng cong lên, không thể kiềm lại được niềm vui này.

Onna !! Mình đến với cậu đây !!

**************************************************************************************

"Con có chắc sẽ tặng nó cho bạn con không Deidara?", mẹ chuẩn bị sẵn sàng bọc quà cho cậu đem đi.

"Mẹ đừng lo, đất sét thủy tinh không làm hại được ai đâu, con đi đây ạ!"

"Đi vui vẻ con nhé !"

Một tay cầm bọc quà, một tay xem bản đồ địa chỉ đến nhà Onna. Cậu không thể háo hức hơn được nữa. Bầu trời đã hơi ngã chiều, đây là thời gian thích hợp để dự sinh nhật.

Nhà cậu và nhà Onna không xa mấy, đi xe buýt một lúc là đến ngay.  Lại là một không gian rộng lớn khác, nhà của Onna, tuy không rộng như nhà Sasuke, ít ra đủ tráng lệ để cậu một lần nữa phải ngỡ ngàng. 

Tíng  .....toong !!

Chuông cổng rào vang lên, một người phụ nữa từ trong bước ra.

"Cháu là ....?"

" Cháu chào bác !! Cháu là Deidara đây ạ !"

"Vào đi, vào đi cháu !"

Người phụ nữ niềm nở mời gọi cậu, dẫn đường vào bên trong nhà. Tiến đến phòng khách , cậu ngồi vào ghế so-pha.

"Lâu quá không gặp cháu, cháu lớn và đẹp trai hẳn ra, Deidara, cháu uống nước đi !", bà rót một cốc trà trước cậu..

"Cháu cảm ơn bác ! Cháu cảm ơn vì đã cho phép cháu được dự sinh nhật ..."

" Đã chừng ấy năm mà cháu còn nhớ đến con trai bác thì thật là điều ngạc nhiên ấy..."

"Vâng....Cháu hi vọng cậu ấy vẫn còn biết đến cháu..."

"Hồi đó thằng bé rất nhớ cháu, nhưng càng về sau thì bác không chắc"

"Cậu ấy đâu rồi ạ?"

"Nó đi đâu đó vòng quanh đây, sẽ sớm về thôi. Bác không biết từ khi nào con trai bác có thật nhiều bạn bè, cứ mỗi lần đến sinh nhật là có người đến tặng quà nhưng chẳng bao giờ nó hứng thú . Từ khi nó đi học xa đến giờ, rất hiếm khi nó chịu về nhà khi bác bảo có bạn bè nó đến thăm. Lần này cháu rất may mắn đấy Deidara, dịp này có một số đối tác quan trọng mà bác trai mời về  nên buộc thằng con trai bác phải về."

"Vâng !! Cháu cảm ơn bác đã cho cháu cơ hội được gặp cậu ấy!!"

"Không có gì đâu, nếu thằng bé có không nhớ cháu thì cháu cũng đừng buồn nhé Deidara"

"Không sao ạ, được gặp lại cậu ấy, cháu đã rất vui rồi. Hẳn giờ cậu đã trưởng thành rất nhiều!"

"Đúng đấy, thằng bé có suy nghĩ rất chững chạc, mà cháu học đến đâu rồi?"

"Cháu là sinh viên năm Nhất ạ!", không khiến bản thân ngân ngượng bởi đã bị thôi học.

"Ôi.. Nhỏ tuổi hơn con trai bác sao? Thằng bé sắp ra trường rồi"

Đây là lần đầu tiên cậu biết mình nhỏ tuổi hơn Onna bởi bề ngoài nhút nhát và nhỏ nhắn hồi xưa .

"Cháu ở đây đợi thằng bé nhé, nó rất ghét việc có người khác khi tiếp khách nên nó sẽ tự đối đãi với cháu"

"Vâng, cháu cảm ơn bác !"

Dứt lời, bà đứng dậy rời đi để cậu một mình trong phòng khách sang trọng pha chút cổ điển cùng với ánh sáng vàng của đèn chùm giữa phòng. Không thể tin được bạn bè thân thiết quanh cậu đều xuất thân giàu có thế này.

Không khỏi sự tò mò, cậu đứng dậy đi vòng phòng khách tham quan, xem những vật dụng trưng bày trong tủ kính , là những nghệ thuật trang trí tuyệt mĩ, cậu không ngừng dời mắt qua lại những đồ vật. Xem xong lại chuyển sang những tấm hình đính trên tường, là hình của Onna hồi bé, đúng là dễ thương như bao năm qua cậu vẫn nghĩ đến, nụ cười rất xinh, hình tốt nghiệp tiểu học của cậu ấy đầy vẻ ngây ngô. Cậu không kìm lại niềm vui sướng khi sau 10 năm, cậu thật sự được nhìn lại hình ảnh đó ở thật tế thay vì chỉ trong trí nhớ. Đưa mắt sang bức ảnh trung học, không thấy cậu ấy cười nữa, gương mặt Onna lại chút đầm hẳn đi, một tấm hình chụp tập thể trong lớp ai ai cũng tươi vui trừ Onna.

Sao trông quen thế nhỉ?

Deidara hơi chau mày, nhíu mắt , đặt tay lên cằm , cố nhìn rõ tấm hình hơn, cậu có một cảm nhận gì đó kha khá quen thuộc khi nhìn vào hình trung học của Onna. Tim cậu bắt đầu phản ứng nhưng cậu  không màng để ý. Tiếp tục chuyển sang hình khác , là một hình tốt nghiệp chụp riêng lẻ.

Sao cậu ấy càng lớn trông càng giống hắn ta vậy..? Người giống người chăng?

Cậu tiếp tục chuyển mắt sang khung hình kế, một tấm bằng khen thật lớn. Khung bằng khen được mạ vàng, dòng chữ in rõ nét không kém phần nghệ, dấu mộc đỏ nổi, thể hiện cả một niềm tự hào. 

"Tuyệt quá !! .... Mừng đoạt giải nhất sáng tạo nghệ thuật....

Tuyệt quá On..n...... "

Chưa kịp thốt lên tên người bạn , cậu đứng thừng nhìn bằng khen trước mắt, tay chân như rụng rời. Không một cái tên nào là "Onna" trên tấm bằng, mà là tên một kẻ khác. Một kẻ mà cậu nghĩ sẽ không bao giờ nhắc tới nữa.

"Akasuna.....Sasori.....Không...thể nào.....?"

.......

"Sao đi đâu cũng thấy tên của anh ta ? ...."

Đầu óc cậu như đang bị ứ động lại một chút, liết sang những tấm ảnh lúc đầu. Nếu chúng được sắp xếp theo thứ tự từ bé đến lớn thì bức ảnh tiểu học đầu tiên, thì Onna chính là ....

Cạch!!

Một tiếng động vang lên từ đằng sau , nghe như tiếng khóa chốt cửa. Deidara chưa quay lại ngay, cậu cảm nhận một luồn khí lạnh lan tỏa từ phía sau. Tiếng bước chân chậm rãi hướng về phía cậu.

Cơ thể như không thể chuyển động , cậu không muốn quay lại, không muốn chính mắt nhìn thấy người mà cậu không nghĩ đến . Dù cậu không quay lại thì tên anh cũng đang hiện rõ trên tấm bằng khen trước mắt .  

Người đằng sau cách cậu chỉ còn vài bước đi, cậu không biết phải phản ứng thế nào. Nếu có chạy cũng không kịp nữa , cậu đã kẹt vào "động bàn tơ" rồi, như một cái bẫy đã chờ cậu từ trước.

"Chào mừng trở lại, Deidara....", giọng the thé ngay bên tai.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net