Định mệnh dưới Trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


         Xách cả tá gỗ quý trên tay, và cả Shisui cũng giúp anh thêm một mớ, dẫu thế nhưng Sasori vẫn muốn đem về thêm nữa. Là gỗ quý của rừng này , trong lúc khai thác khu nghỉ , người ta không sử dụng  với mục đích mua bán kiếm lời bởi người ta bảo sự tham lam này sẽ làm nơi đây không may mắn. Sasori có được là nhờ sự xin phép về mục đích lành mạnh cá nhân, nói cách khác là tạo thêm tác phẩm rối mới.

     "Em cảm ơn anh rất nhiều, anh Shisui", Sasori đi cùng Shisui lấy gỗ về từ con đường phía sau khu nghỉ  , trời đã rất đêm nhưng cảnh vật lại sáng lạ thường, cứ như một cái đèn khổng lồ đang được bật lên.

    "Không có gì, nếu anh biết em làm nghệ thuật từ gỗ như thế, anh đã dẫn em đi vào ban sáng chứ không phải tối thế này".

    Sasori nhìn lên trời :" May mắn rằng trăng đêm nay rất sáng".

    "Đêm nay là trăng tròn nhất đấy", Shisui cũng nhìn lên .

      "Mà Sasori này"

      "Sao ạ?", Sasori nhìn sang tiếng gọi.

      "Em và Deidara có chuyện gì sao? "

      "Dạ? Sao anh bảo thế?"

     Shisui nhìn anh, trông nhưng nắm bắt điều gì trong mắt, Shisui phì cười đắc ý :"  Em chỉ khiến người khác muốn lánh xa do cái gương mặt lạnh toát đó thôi, chứ điều em nghĩ lại hiện rất rõ".

    Sasori thẩn thờ, chớp chớp mắt :"  Em nghĩ điều gì cơ?"

    "Em rất lo lắng cho Deidara".

    Tim Sasori đập một tiếng lớn , anh lặng im không nói gì.

    "Ha ha ha! Anh và Itachi trước đây cũng như vậy!".

     Lại một ngạc nhiên khác, Sasori nhìn Shisui.

     " Đừng cứ nhìn anh bằng cặp mắt như thế chứ, trông nó đáng sợ thật đấy, có ai gọi em là ma-nơ-canh chưa?", Shisui cũng to mắt nhìn anh trở lại.

   "Anh bảo anh và anh Itachi sao cơ?"

   "À thì", Shisui ngước mặt lên trời, nhớ lại vài câu chuyện mình trải qua với Itachi, anh khẽ mỉm, bắt đầu kể:

   "     Trước đây thời trung học, Itachi rất ám ảnh cái nghệ thuật của mình, cậu ta cứ nghĩ nghệ thuật của cậu ta sinh ra chỉ để làm hại người bởi khi ai nhìn vào cũng thấy choáng váng, gây ảo ảnh, thậm chí là điên cuồng. Đôi lúc có kẻ tự tiện lấy tranh của cậu đe dọa kẻ khác. Lần đầu tiên anh gặp Itachi khi cậu ta đang khóc nất trong phòng tranh của trường trung cấp, ôm chầm lấy bức tranh vừa vẽ xong nhưng không muốn đem ra bởi sợ người khác thấy.  Anh đã lại an ủi cậu ta và muốn xem thử tác phẩm nhưng nhất quyết không chịu, thậm chí còn nghi ngờ anh sẽ làm hại cậu ấy nên anh chỉ có thể âm thầm lo lắng như em bây giờ chứ không dám tiếp xúc"

 Cậu chuyện của Shisui khiến Sasori cảm thấy phần nào thú vị :" Quả là...em có từng nhìn thấy tranh của anh ấy, em không dám nhìn vào chúng lần sau nữa....?"

   Shisui phì cười :" Ha ha!! Thật sự anh chưa trải qua cảm giác của em bao giờ nên anh không biết, điều mà anh thấy được qua tranh của Itachi là cảm giác rất dễ chịu chứ chẳng có ảo ảnh hay ám ảnh gì".

   Đôi mắt chàng tóc đỏ như rạng ngời ngưỡng mộ :" Tuyệt vậy sao... Vậy bậy giờ hai là bạn của nhau? "

   "Không..."

   "...?"

   "Itachi là người yêu của anh", Shisui cười nghịch ngợm.

   Sasori há hóc miệng, như không tin vào tai mình, Itachi chưa từng kể anh điều gì liên quan đến tình yêu mà chỉ nói về nghệ thuật và học tập :" Từ khi nào thế??"

  "Từ khi nào hả....", Shisui nhìn lên mặt trăng :" Từ cái ngày có đêm trăng tròn giống như vậy tại thác nước nơi này,lúc đó Itachi mới năm Nhất, còn diễn biến như thế nào thì Itachi sẽ giết anh nếu anh kể mất".

   Sasori vẫn còn khá tò mò nhưng đành chịu, anh không ngờ quá khứ của Itachi đau buồn không kém, một thiên tài vẽ tranh bật nhất mà lại chịu nhiều thiệt thòi bởi không ai có thể nhìn được tranh của Itachi ngoài Shisui. Anh nhớ sang đến một thiên tài khác, Deidara, khả năng nắn đất sét điêu luyện nhưng nghệ thuật thật sự chỉ chính thức khi cậu đập vỡ nó, và mọi người cho rằng cậu là kẻ phá hoại nghệ thuật.

   Nếu anh nhớ không nhầm chỉ có anh thấy được nghệ thuật của Deidara, chiều qua cậu nhóc đã nói như thế.

  "Thật bất công, anh Shisui. Nghệ thuật đẹp mà chỉ có một người thấy được, vậy nếu người đó không còn, nghệ thuật của họ không còn ý nghĩ gì..."

  "Em nói đúng đấy, thường những kẻ đó sẽ phải bỏ nghệ thuật, chuyển thành một nghệ thuật khác, hoặc thâm chí chết cùng nó bởi nghệ thuật mà không được chia sẻ chẳng khác gì nó không hề tồn tại".

  Sasori cảm thấy có điều gì bất an trong lòng qua lời của Shisui, nhưng rồi cũng lơ đi. 

  Cùng lúc đó hai anh đã trở lại nhà nghỉ dưỡng, cả hai lên tầng trên, nơi Deidara tỉnh dậy, để đống gỗ vào phòng bên cạnh rồi sang thăm Deidara thế nào.

  Sasori không dám vào, chỉ đứng nấp sau cửa .

  "Itachi, tụi anh về rồi", Shisui chỉ thấy Itachi ngồi đó, trông có vẻ đang suy tư .

   Nghe thấy, Itachi lập tức  quay sang.

   "Deidara đâu rồi, sao chỉ có mình em vậy Itachi?"

   Itachi nhìn Shisui, đôi mắt có chút thờ ơ :" Shisui....Lại đây với em một lúc".

   Shisui đi đến gần, Itachi liền ôm lấy .

   "Nay em sao thế ?"

   Itachi dựa đầu vào lòng người đối diện:"Có lẽ anh chưa bao giờ biết... Cứ vào lúc đêm trăng thế này lại có gì đó cứ nhắc em lại rằng : nghệ thuật này chỉ dành riêng mình anh, nếu anh không còn là sẽ không còn gì nữa. Mỗi khi như vậy khiến em lại nhớ đến anh.... "

   Nghe thế, Shisui ôm Itachi trở lại :" Vậy sao...? Anh xin lỗi để em một mình... Thứ gì nhắc em điều đó thế?"

   " Lúc nãy khi Deidara tỉnh dậy, em đã khiến em ấy nhớ rằng nghệ thuật của em ấy không ai có thể thấy được ngoài một người. Vì vậy Deidara chạy đi bởi không chấp nhận điều đó..."

   Bịch ! bịch ! bịch!!!

    Tiếng chạy đi vội vã ngoài hành lang làm cả hai giật mình.

    "Ai đang ở ngoài thế?", Itachi nghi vấn.

    "Là Sasori đấy, cậu ta cứ không dám vào gặp Deidara".

    "Vậy thì không sao đâu", Itachi dùng tay để gương mặt Shisui nhìn về phía mình :"Đừng đi đâu nữa, ở đây với em...."

    ..............

    ........

    ....

  "  ....  thường những kẻ đó sẽ phải bỏ nghệ thuật, chuyển thành một nghệ thuật khác, hoặc thâm chí chết cùng nó bởi nghệ thuật mà không được chia sẻ chẳng khác gì nó không hề tồn tại...."

   Sasori chạy hết tốc đến thác nước, chân anh không còn đau nữa dù tốc độ chạy vẫn chậm hơn khi chân anh chưa bị gì. Trong đầu không ngừng tua lại câu nói của Shisui.

   Anh Itachi đã nói gì với nhóc vậy chứ?

   Bên thác nước không có ai, tuy nhiên cảnh tượng trước mắt anh khá lạ, ban đêm mà cũng có cầu vòng sao?

   Trăng càng sáng, cầu vòng trên thác nước càng thấy rõ, như một loại nghệ thuật dung hòa giữa mặt trăng và thác nước, và đứa con được sinh ra là loại cầu vòng kì lạ.

  Sasori khá ngạc nhiên trước chúng nhưng không để quên đi việc tìm Deidara. Anh nhìn xuống hồ, tự hỏi liệu cậu có nhảy xuống đây kết liễu đời mình?

  Một người lạc quan như nhóc hẳn sẽ không làm thế. 

  Anh quay lại nơi con đường mòn, nhìn quanh vẫn không thấy ai.

   Chung quanh đây chỉ có ba con đường: đường mòn, đường đến thác và đường phía sau khu nghỉ, hầu hết còn lại là rừng rậm. Anh nghĩ hẳn nhóc ta đã trở về phòng nghỉ tầng trệt hay đâu đó quanh khu này nên không mấy suy nghĩ nhiều, trở về đợi một lúc hẳn cậu nhóc sẽ quay lại thôi.

   Tiếng rung cây đột ngột sau bụi rậm làm anh giật mình .  Nó loạt xoạt đến tận một hồi, một con chó sói bất ngờ nhảy ra.

    Là chó sói đi tuần của nơi này, có lần anh đã đuổi nó đi khi nó đang ve vảng bên Deidara, nhờ người giải thích thì mới biết nó rất thiện và thông minh. Nếu lúc đó nó không chạy, chắc anh cũng đã dùng dao găm một phát rồi.

   Giờ đây nó xuất hiện , cứ nhìn chăm chăm vào anh.

  Anh nhìn lại nó :" Mới đi chơi về sao? Bắt được con gì chứ?", anh trêu đùa, dẫu sao nó cũng là ân nhân cứu cả hai người.

  Con sói vẫn cứ đứng nhìn anh chằm chằm, không làm gì khác, anh không mấy để ý nữa nên quay về phòng.

  Đi được vài bước, nó đi theo anh.

  Anh quay lại nhìn, nó vẫn nhìn anh , vẫn không mấy để ý, anh lại bước đi.

  Lại một lần nữa nó bước theo anh.

 "Buổi tối không có gì vui nên định rủ ta chơi chung à?", anh có chút thú vị nên quay lại tiến đến gần nó,  nó lùi lại .

  "Sao thế ? Không phải muốn được vuốt ve sao?", anh tiến gần thêm bao nhiêu bước, nó lại lùi lại bấy nhiêu bước.

  Anh thở dài :" Hết vui rồi". Trở về phòng nghỉ mà chẳng màng quan tâm con sói có muốn đi theo anh nữa hay không.

  Anh đặt chân vào hành lang thì nó không đi theo nữa mà ngồi xuống, tru nhẹ.

  Grrru...ú...u.....

  Anh chỉ đứng lại liết nhìn một chút rồi tiếp tục di chuyển, nó lại tru nhẹ thêm lần nữa như muốn níu kéo anh.

 Thở dài một lần nữa, anh lại từ từ tiến đến con sói, và nó lại quay đi , anh vẫn cứ theo nó, nó di chuyển và thi thoảng nhìn ra phía sau xem anh còn theo không.

  "Này... định dẫn ta đi đâu à?"

  Con sói đi đến lối mòn rồi bước vào bên trong nơi tối tăm ấy.

 "Ta không vào được đó đâu, trong đấy rất tối và nguy hiểm", anh lập tức quay lại.

  Ggrrru..ú..u....

  Con sói lại khẽ tru nhẹ. Anh nhớ lại có người kể rằng nó sẽ tru lên nếu trong rừng có chuyện cần giúp như hồi anh và Deidara bị lạc trong rừng, anh nghĩ nó đang cần mình giúp đỡ .

  "Đợi ta đi gọi người quản lí".

  Sasori nhanh chóng đến phòng quản lí, đèn vẫn sáng nhưng không có ai bên trong, bất đắc dĩ anh lấy đi cái đèn pin trong phòng. Nghĩ đến việc sẽ đi gọi Itachi và Shisui, nhưng có vẻ hiện tại họ không muốn bị quấy rầy.

   Thôi kệ, dẫu sao con sói này cũng sẽ dẫn đường mình về.

  Cầm lấy đèn pin trở lại lối mòn, anh bật lên rọi vào , cứ như là vô tận.

   Lối mòn không tối đến mức đó, ánh sáng mặt trăng len lỏi qua tán lá nên vẫn còn ánh sáng nhẹ, mỏng manh đâm xuyên qua.

   Anh đi theo con sói, rọi đèn vào nó và chỉ việc đi theo.

   Tầm mười phút sau nó dừng lại, tiếp tục đưa mắt nhìn anh.

   "Tới rồi sao?", anh đưa đèn rọi xung quanh , không thấy gì, chỉ toàn rừng rậm và lá cây.

   "Ngươi có chắc là chỗ này không?",  anh rọi đèn mãi, rồi rọi phía sau, ánh sáng nơi khu nghĩ dưỡng hẹp tựa như dấu chấm.

   Vẫn không thấy gì :" Ta về đây..."

   Anh vốn không thích chờ đợi nên lập tức quay về. Đi được vài bước, anh thầm nghe thấy tiếng lạ quanh đây.

   Hức....ức......hức.......

  Tiếng khóc!?

   Lại rọi đèn nhìn quanh, tiếng khóc văng vẳng đâu đây, vẫn chẳng thấy gì ngoài cây, thi thoảng có rắn rít bò ngang.

  Vần trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

  Anh tiến lên thêm vài bước, con sói vẫn ngồi đó.

  Sa~..so~..ri.........

 Anh rùng mình, mặt hơi tái khi nghe tiếng gọi tên anh.

M...ma......ma sao? 

Chau mày lại , thở một hời rồi cố lắng nghe hướng của tiếng động. Ban đêm âm thanh trong rừng dội lại rất tốt nên nơi đâu cũng nghe thấy tiếng khóc dù chỉ có một nơi phát ra.

Ma cỏ gì chứ.

Rọi đèn về phía mà anh cho là sự xuất phát của tiếng động bên hông lối mòn, anh từ từ bước vào trong nơi cây cối um tùm, có cả dốc xuống, không khéo lại trượt chân. Gạc những bụi cây sang một bên, tiếng khóc to dần, cho đến khi thấy ánh sáng len lỏi dần hé mở.

   Một không gian hẹp hiện ra trước mắt , nơi ánh Trăng rọi xuống được toàn diện, làm óng lên mái tóc vàng của người đang ngồi úp mặt, co rúm cùng với bộ đồ kimono trắng xanh.

  Thiên thần lạc đường ?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net