Tê Ngô (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Homeraven

Bản QT : Wattpad(Meoden9722 )

Editor: Phục Ma Khai Tâm

Beta: Phong Đao Bảo Bối

Lưu ý: Bản Edit Được đăng tải tại Fb và Wattpad KhaiTam2004 ( vui lòng không mang đi nơi nào khác)

————————————————————

1.

"Tỉnh rồi?"

Tiêu Sắt vừa bước vào cửa phòng liền thấy Vô Tâm trong bộ y phục trắng như tuyết đang vô tư chống cằm dựa vào cạnh cửa sổ. Tối hôm qua tuyết rơi suốt đêm, khiến cảnh sắc hiện tại càng thêm mỹ lệ mê người, trắng tinh như tiên cảnh. Nghe thấy tiếng động, Vô Tâm hơi quay đầu lại, dừng lại một lát, bên miệng nở một nụ cười nhàn nhạt. Chiếc áo đơn màu trắng cũng theo làn gió thổi vào trong phòng mà nhẹ nhàng vũ động, vô tình tăng thêm một phần tiên khí.

Đặt khay trên tay lên bàn, Tiêu Sắt lập tức cầm lấy chiếc áo lông chồn trắng tinh trên giường khoác lên vai Vô Tâm. Dường như vẫn lo lắng chưa đủ ấm, Tiêu Sắt lại lần nữa chỉnh lại vạt áo, khiến người đối diện càng cười tươi hơn, gần như cười thành tiếng.

"Ngươi cười cái gì?" Tiêu Sắt bất mãn hỏi.

"Ta cười vì tiêu lão bản của Tuyết Lạc Sơn Trang ngày càng thuần thục trong việc hầu hạ người khác." Vô Tâm nắm lấy vạt áo trước ngực, đặt tay lên ngực mình, rồi đưa đầu đến gần bả vai Tiêu Sắt, trông giống như một chú chim nhỏ nép vào người.

Tiêu Sắt cũng không giận hắn, đưa tay khác lên vai Vô Tâm, kéo hắn vào lòng. Từ từ thở dài, Tiêu Sắt nói "Ai, ngươi thật là không biết đứng đắn."

2.

Nắm tay Vô Tâm, Tiêu Sắt kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: "Đây là canh chá cô (1) đông trùng hạ thảo do phòng bếp hầm sáng nay, mau thừa dịp còn nóng mà uống đi." Vừa nói, Tiêu Sắt vừa múc một chén nhỏ đặt trước mặt Vô Tâm.

(1) Chá Cô : Chim chá cô (giá cô),chim ngói, gà gô.

"Chá cô đông trùng hạ thảo? Sáng sớm mà tiêu lão bản đã tiêu pha lớn như vậy, tiểu tăng vô cùng cảm kích," Vô Tâm nói xong liền làm động tác chắp tay.

"Đừng trêu chọc ta nữa, ngươi là một tên hòa thượng phạm hết giới luật," Tiêu Sắt trách móc, nhưng trong giọng nói không hề có sự trách cứ thật sự. Trong mắt Tiêu Sắt tràn đầy nhu tình mật ý.

"Ta nói thật đấy, Tiêu Sắt. Thời gian này, người không phải cho ta uống nhân sâm lộc nhung thì là huyết yến đông trùng hạ thảo. Ta chỉ là tự nguyện hủy bỏ La Sát Đường bí thuật, và đoạn tuyệt nhân quả ấy, thật sự không có gì đáng ngại." Tựa hồ sợ Tiêu Sắt không tin, Vô Tâm vươn cổ tay ra đặt lên bàn. "Không tin, ngươi bắt mạch của ta thử đi, xem xem nội lực có bị ảnh hưởng lớn không. Công phu thì vẫn có thể luyện lại."

Vô Tâm nói như không có gì ghê gớm, nhưng Tiêu Sắt biết, La Sát Đường bí thuật là do Vô Ưu đại sư tự mình truyền cho Vô Tâm. La Sát Đường đã bị hủy, đại sư cũng đã qua đời. Tuy nói là phế bỏ, nhưng không hoàn toàn giống như Vô Tâm nói chẳng hề để ý. Trong lòng hắn làm sao có thể không có một tia tiếc nuối.

Phất tay Vô Tâm ra, Tiêu Sắt giả vờ tức giận nói: "Bắt mạch không phải là việc ta am hiểu. Mạch của ngươi, tự nhiên phải chờ đến khi sư phụ ta tới, bắt mạch và ghim kim đều không thể thiếu. Hiện tại, ngươi hãy ngoan ngoãn ăn canh đi." Đôi tay khoanh trước ngực, hiếm khi Tiêu Sắt có thể thắng Vô Tâm một lần.

3.

"Ha... Ha... Vô Tâm, ha... Tiêu Sắt, ha..."

Nhìn cửa lớn mở rộng, Lôi Vô Kiệt không ngần ngại chạy vào nhanh chóng, đôi tay chống lên bàn, thở hổn hển. Nhìn thấy tên tiểu tử lỗ mãng này vẫn hấp tấp như trước, Tiêu Sắt không khỏi muốn trêu ghẹo hắn. Nhìn sang Vô Tâm, hắn đang cầm chén canh, nhíu mày nhìn Lôi Vô Kiệt.

"Uống chén canh cho bình tĩnh trước," Vô Tâm nói, rồi đưa chén canh của mình cho Lôi Vô Kiệt. Đang định tiếp nhận chén, Lôi Vô Kiệt liền bị Tiêu Sắt vỗ vào mu bàn tay.

"Tiêu Sắt, ngươi làm gì?!" Lôi Vô Kiệt đau đớn kêu lên.

"Muốn uống thì tự mình múc, chén này là ta múc cho Vô Tâm." Tiêu Sắt quay sang Vô Tâm, nói như giáo huấn: "Ngươi cũng đừng nghĩ có thể dùng lời trêu chọc để tránh uống canh bổ này."

Thấy hành động bị phát hiện, Vô Tâm chỉ còn cách cúi đầu ngoan ngoãn, cầm chén canh bổ tình yêu này mà thầm thở dài: "Này nhưng như thế nào cho phải."

Lôi Vô Kiệt đã tiến bộ không ít, nhìn thấy Vô Tâm bất đắc dĩ, hắn không cần múc từng chén nhỏ mà trực tiếp nhấc cả nồi lên, không chút khách khí uống một hơi dài. Uống xong, hắn còn không quên "tấm tắc" khen ngợi: "Tiêu Sắt, đầu bếp của Tuyết Lạc Sơn Trang này thật là tài ba." Liếm môi, hắn cười vui vẻ như chưa hề uống đủ. "Nhìn người kia không tiền đồ bộ dáng."

Tiêu Sắt hừ lạnh nói, "Mặc dù là thứ tốt, có một số người cũng không hiếm lạ gì." Nói móc xong Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt từ từ niệm một câu.

Tự nhiên biết câu này là nhắm vào mình, Vô Tâm cũng hiếm khi học theo Lôi Vô Kiệt tỏ vẻ nghĩa khí, một hơi uống hết chén canh này, rồi xoay tròn cái chén, nhướng mày nhìn Tiêu Sắt, cười tà nịnh.

"Ngươi vừa mới chạy cấp bách như vậy, là vì chuyện gì?" Dùng ống tay áo lau miệng, Vô Tâm liền nhớ tới, nhất định là có chuyện quan trọng, Lôi Vô Kiệt mới có thể vội vàng vừa chạy vừa kêu ở ngoài cửa.

"Đúng rồi, suýt nữa quên mất việc quan trọng," Lôi Vô Kiệt ngồi xuống, đối mặt với Vô Tâm và Tiêu Sắt, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc. "Trên đường tới Tuyết Lạc Sơn Trang hôm nay, ta đã thấy chưởng hương thái giám từ trong cung."

"Cái gì chưởng hương thái giám, người ta là chưởng hương đại giám." Tiêu Sắt chỉnh lại.

"Đúng vậy, chính là chưởng hương đại giám đó. Hắn cùng hai người hầu của mình đang trên đường đi, xem phương hướng thì rất có khả năng sẽ đi qua Tuyết Lạc Sơn Trang. Sợ hắn có ý đồ bất lợi với các ngươi, ta liền vội vã chạy đến báo tin để các ngươi có sự chuẩn bị."

"Chạy như bay?" Tiêu Sắt chế nhạo nói, nhìn tiểu tử lỗ mãng này chạy như bay, chắc là lại nhảy nóc băng tường.

"Kia Cẩn Tiên công công có phát hiện ngươi không?" Vô Tâm hỏi.

"Hẳn là không, hắn ngồi trong kiệu, ta ở trên nóc nhà, không thấy hắn vén rèm." Lôi Vô Kiệt gãi đầu, vẫn không hề có vẻ nghiêm túc.

Lúc này, Vô Tâm và Tiêu Sắt đều cảm thấy lạnh cả lòng, thầm nghĩ "Người ta còn cần phải vén rèm xem ngươi sao."

"Ta đã hủy bỏ bí thuật này, sớm biết vậy, ta nên truyền phi thiên đạp lãng thần thông cho ngươi."

Thấy Vô Tâm tự trách như vậy, Tiêu Sắt duỗi tay xoa vai hắn, an ủi: "Đừng tự trách, căn bản không liên quan đến ngươi. Chờ sư phụ ta tới, chỉ cần hắn lão nhân gia đồng ý, ta sẽ dạy tiểu tử này bước trên mây."

Nghe thấy mình lại có cơ hội học một môn công phu lợi hại, đôi mắt Lôi Vô Kiệt lấp lánh như sao, phảng phất như Bách Hiểu Sinh đã đồng ý.

———

"Sư phụ, kia Lôi gia bảo hồng y thiếu niên đang hướng Tuyết Lạc Sơn Trang chạy tới," Linh Quân cung kính nói vào trong kiệu.

"Không đáng ngại, cứ để hắn đi, chúng ta cũng đã đuổi theo suốt một đêm, Bá Dung," Cẩn Tiên lười biếng nói. "Tìm một gian khách điếm, trước nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, Tuyết Lạc Sơn Trang, trốn không thoát đâu."

"Dạ, sư phụ." Bá Dung nhận lệnh, thân nhẹ như yến, nhanh chóng rời đi.

4.

Cẩn Tiên một phen nghỉ ngơi chỉnh đốn, xác thật không vội vàng, khi hắn xuất hiện ở đại đường Tuyết Lạc Sơn Trang, đã là hai ngày sau buổi trưa.

"Đại giám quang lâm hàn xá, không có từ xa tiếp đón, còn không mau dâng trà."

Tiêu Sắt không thèm để ý mà phân phó tiểu nhị, hướng Cẩn Tiên làm cái thỉnh lễ, rồi tự mình ngồi xuống. Lôi Vô Kiệt cũng theo sát bên cạnh Tiêu Sắt đứng, nghiễm nhiên một bộ dáng phòng vệ.

"Vị này... Là...?"

"Ta?" Cẩn Tiên còn chưa kịp nói hết câu, Lôi Vô Kiệt đã ngắt lời: "Ta là phó trang chủ của Tuyết Lạc Sơn Trang, Lôi Vô Kiệt."

Tiêu Sắt trong lòng trợn trắng mắt, nhưng cũng không lên tiếng chỉ trích.

"Ồ? Lôi Vô Kiệt?" Cẩn Tiên từ từ suy ngẫm về tên này. "Nghe nói Lôi Gia Bảo cũng có một Lôi Vô Kiệt, nổi tiếng hữu dũng vô mưu (2), hành sự như trâu mộng (3) sư phụ hắn, Lôi Oanh, thật sự không thể chịu nổi, liền đuổi hắn ra khỏi Lôi Gia Bảo, gọi là rèn luyện. Tiểu huynh đệ cũng tên Lôi Vô Kiệt, chắc định hơn hắn nhiều lần, bằng không, cũng khó mà lọt vào mắt Tiêu lão bản, gánh trách nhiệm phó trang chủ như vậy."

(2)Hữu Dũng Vô Mưu : Có dũng cảm nhưng không có trí mưu trí, thông minh.

(3) Trâu Mộng : là một cách nói ví von để chỉ người hành động một cách vụng về, thiếu suy nghĩ, nhưng lại có sức mạnh. "Trâu mộng" là một con trâu đang chạy điên cuồng (trâu điên) không kiểm soát, tượng trưng cho sự mạnh mẽ nhưng không biết cách sử dụng sức mạnh một cách hợp lý.

Một bên, Linh Quân và Bá Dung nghe Cẩn Tiên đưa ra lý do thoái thác như vậy, thầm nghĩ: "Sư phụ này thật giỏi chiêu làm đối phương tức mà không nói được gì." Hai người liền đắc ý nhìn nhau.

Lôi Vô Kiệt tự nhiên cũng nghe ra ý ngầm trong lời nói, tức giận không biết đáp trả thế nào, chỉ có thể đứng bên cạnh Tiêu Sắt mà bực bội. May mà tiểu nhị kịp thời đem trà lên, ngắt quãng cuộc đối thoại không mấy vui vẻ này.

"Thỉnh dùng," Tiêu Sắt thi lễ.

"Đại giám lần này là đi ngang qua đây, hay là..." Tiêu Sắt một bộ dáng điềm tĩnh, cầm chung trà lên trước mũi ngửi, sau đó thản nhiên thổi bay hơi nóng, không vội nói hết lời.

Cẩn Tiên hiểu ý, nói: "Là đi ngang qua, nhưng cũng không phải đi ngang qua."

"Ồ? Đại giám nói chuyện thật càng thêm có ý tứ." Tiêu Sắt hơi nheo mắt lại, như thể bị hơi nóng làm cho lười biếng.

"Bá Dung," Cẩn Tiên phất tay, "Dạ, sư phụ."

Chỉ thấy người hầu cung kính đem hộp gấm lớn phía sau đặt trước mặt Cẩn Tiên. Tiêu Sắt giương mắt nhìn, nói: "Đây là..."

"Tiêu lão bản, thỉnh xem." Không vội trả lời câu hỏi của Tiêu Sắt, Cẩn Tiên trực tiếp mở nắp hộp.

"Đây là —— huyết linh thảo." Tiêu Sắt ánh mắt không khỏi sáng lên.

"Tiêu lão bản quả nhiên có nhãn lực tốt," Cẩn Tiên tán dương.

"Huyết linh thảo? Đó là thứ gì?" Vừa thấy thứ mới mẻ, Lôi Vô Kiệt liền lại phấn khởi, quên hết mọi phiền muộn lúc trước.

"Huyết linh thảo này, ta cũng chưa từng gặp qua. Nghe giang hồ đồn đại, cây thảo này giống như linh chi tiên thảo, toàn thân màu đỏ, đỉnh có màu lưu ly. Nói vậy, chắc chắn là vật không tồi."

"Tiêu Sắt, ngươi thật hiểu biết rộng rãi, am hiểu mọi điều," Lôi Vô Kiệt thật lòng bội phục nói.

"Không biết đại giám có ý gì?" Tiêu Sắt nghiêm túc hỏi.

"Lấy ra tự nhiên là muốn tặng cho Tiêu lão bản," lúc này, người thưởng trà đã đổi thành Cẩn Tiên.

"Người làm công việc này, nói chuyện đều ngượng ngùng làm bộ làm tịch như vậy sao?" Lôi Vô Kiệt trong lòng chửi thầm.

"Trong cung mới nhận được tiên thảo này, hoàng ân bao la, nhớ đến sư phụ ta tuổi già nên ban cho hắn. Nhưng thân thể sư phụ ta khỏe mạnh, vui mừng nên cho ta."

"Cho nên, ngươi vui mừng, liền muốn đưa cho Tiêu Sắt?" Lôi Vô Kiệt chen vào hỏi.

"Chính như Lôi công tử nói, đích xác là vậy." Cẩn Tiên cười nói.

"Hoà thượng quá cao không sờ được tới đầu" (4) chính là tình huống mà Lôi Vô Kiệt đang gặp phải. Đừng nói Lôi Vô Kiệt, ngay cả Tiêu Sắt cũng không đoán được ý đồ của Cẩn Tiên. Không công mà nhận lộc, huống chi đây lại là tiên thảo hiếm có. Từ chối quà tặng, Tiêu Sắt tự nhiên không muốn, nhưng nhận lấy thì phải trả cái giá như thế nào, liệu hắn có trả nổi không? Tiêu Sắt do dự. Hiếm khi thấy Tiêu Sắt rối rắm như vậy, cũng thực sự làm Lôi Vô Kiệt âm thầm giật mình.

Không chần chừ lâu, Tiêu Sắt liền nói: "Vậy đa tạ đại giám có ý tốt, tại hạ xin cung kính không bằng tuân mệnh."

"Thời gian cũng không còn sớm, trà ở Tuyết Lạc Sơn Trang quả nhiên mát lạnh, hương thuần, khiến người chưa đã thèm." Uống cạn ly trà, Cẩn Tiên chậm rãi đứng lên: "Tiêu lão bản, nhưng còn có hai gian thượng phòng?"

"Không khéo rồi, khách điếm đang tu sửa, nhã thất (5) còn chưa thể vào ở."

(5) Nhã thất : có nghĩa là phòng trang nhã, lịch sự, thường được dùng để chỉ những căn phòng có không gian đẹp, thanh lịch, thường để đón tiếp khách quý hoặc sử dụng trong các khách điếm, nhà hàng cao cấp.

Nghe Tiêu Sắt nói vậy, rõ ràng là muốn đuổi khách, Cẩn Tiên cũng không giận: "Vậy không làm phiền nữa, Linh Quân, Bá Dung, chúng ta về thôi."

"Dạ, sư phụ."

Khi rèm kiệu vừa buông xuống, bên tai liền nghe tiếng Linh Quân căm giận nói: "Tiêu lão bản của Tuyết Lạc Sơn Trang cũng thật là lợi hại, không lý do nhận lễ, cũng không để người vào mắt."

Bá Dung cũng thấy tức giận, phụ họa: "Đúng vậy, một bộ dáng cao cao tại thượng, khó được sư phụ đã mở lời, hắn còn hạ lệnh đuổi khách."

"Các ngươi thì biết gì!" Nghe Cẩn Tiên giận mắng, Linh Quân và Bá Dung cùng im lặng, không dám nói thêm. "Các ngươi vẫn còn quá trẻ, Tiêu lão bản của Tuyết Lạc Sơn Trang chính là người rất tinh tường." Giọng điệu như thể rất tán thưởng. "Huyết linh thảo này ở trong tay ta cũng là một thứ khó giữ, hắn đồng ý nhận lấy thì không còn gì tốt hơn."

"Đúng rồi, sư phụ, nghe nói Vô Tâm hòa thượng, sau trận chiến ở Hàn Thủy Tự, luôn ở bên cạnh Tiêu lão bản của Tuyết Lạc Sơn Trang, hôm nay sao lại không thấy hắn." Linh Quân hỏi.

"Thời điểm đến rồi sẽ gặp," Cẩn Tiên đáp. Vuốt ve thanh kiếm Phong Tuyết trong tay, Cẩn Tiên thầm nghĩ: "Tiểu Vô Tâm, sớm thôi chúng ta sẽ gặp mặt."

———

Tuy rằng có nhiều oán trách đối với Tiêu Sắt, nhưng Linh Quân và Bá Dung lại hoàn toàn đồng ý với đánh giá của sư phụ hôm nay. Sư phụ nói chuyện, thực sự ngày càng có ý tứ sâu xa, ngày càng khó hiểu.

Chuyển sang câu chuyện khác, Lôi Vô Kiệt thấy Tiêu Sắt trước sau vuốt ve huyết linh thảo mà Cẩn Tiên đưa tới, ước chừng đã qua một lúc lâu, hắn thực sự không nín được: "Tiêu Sắt, huyết linh thảo này thật sự có hiếm lạ như vậy sao? Còn không phải là một cây linh chi màu đỏ thôi sao." Nói xong, hắn cũng định duỗi tay sờ một cái.

"Ngươi biết gì mà nói?" Chụp lấy tay hắn sắp chạm vào, Tiêu Sắt nói: "Một cây linh chi lớn bình thường trên thị trường đã hiếm thấy, huống chi là cây này. Nghe sư phụ nói, huyết linh thảo làm thuốc có thể cứu người sắp chết, nhục bạch cốt. Thậm chí còn có lời đồn rằng ăn vào có thể trường sinh bất lão, hừ." Tiêu Sắt không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Nếu như trên giang hồ các đại môn phái biết được ta có một cây như vậy, chỉ sợ Tuyết Lạc Sơn Trang sẽ không được bình yên ."

"Oa, thực sự lợi hại như vậy sao?" Lôi Vô Kiệt nghe xong, hai mắt sáng lên, tức khắc có cảm giác như nhận được sứ mệnh bảo vệ tiên thảo.

"Đó là điều tự nhiên." Tiêu Sắt nói, rồi nhẹ nhàng đặt huyết linh thảo trở lại hộp gấm. "Đúng rồi, Lôi Vô Kiệt, chuyện về tiên thảo này, tạm thời không cần nói cho Vô Tâm biết."

Thấy Tiêu Sắt biểu tình nghiêm trọng, Lôi Vô Kiệt tin rằng sự việc cũng không đơn giản như Cẩn Tiên nói. Hắn thu hồi vẻ mặt vui đùa, nghiêm túc nói: "Được, ta đã biết."

—————————————————————

(4) "Hòa thượng quá cao sờ không tới đầu" là một thành ngữ, ý chỉ tình huống mà một người không hiểu được hoặc không nắm bắt được ý đồ, tình huống hay ý nghĩa của sự việc đang diễn ra. Đây là cách nói ví von để diễn tả sự bối rối, không thể đoán trước được điều gì đang xảy ra hoặc sẽ xảy ra.

Nguyên văn câu gốc là: Trượng Nhị hoà thượng mạc bất trứ đầu não( nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng. (tra gg để hiểu thêm về nguồn gốc câu này)

Edit thuần việt: Hoà Thượng quá cao sờ không tới đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net