Tê Ngô (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Homeraven

Bản QT : Wattpad( Meoden9722 )

Editor: Phục Ma Khai Tâm

Beta: Phong Đao Bảo Bối

Lưu ý: Bản Edit Được đăng tải tại Fb và Wattpad KhaiTam2004 ( vui lòng không mang đi nơi nào khác)

————————————————————

5.

Vào mùa đông trời tối nhanh, dù mới chạng vạng nhưng khách điếm trên dưới đã sớm thắp đèn lồng. Ánh nến màu cam nhảy múa trong không gian, nhẹ nhàng xua tan cái lạnh. Chuẩn bị xong mọi thứ trong khách điếm, Tiêu Sắt liền đi đến phòng của Vô Tâm.

Ánh nến trên bàn chiếu sáng một góc phòng, người ngồi ở bàn bên đang cầm bút ghi chép gì đó, biểu tình nghiêm túc không chút cẩu thả. Ánh nến ấm áp chiếu lên khuôn mặt, khiến nó trông càng ôn nhu. Tiêu Sắt nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, bước chân tiến vào.

Nghe thấy tiếng động, Vô Tâm hơi ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Sắt lại mang khay thức ăn tới, bất đắc dĩ đặt bút xuống, đứng dậy, cùng đi đến bàn ăn.

"Đến giờ dùng bữa tối rồi." Tiêu Sắt đặt khay thức ăn xuống, cùng Vô Tâm ngồi xuống.

"Lôi Vô Kiệt đâu?" Vô Tâm hỏi.

"Hắn đang ở đại đường cùng bọn tiểu nhị dùng cơm, có lẽ còn sẽ đi dạo quanh trấn, không cần để ý đến hắn." Vừa nói, Tiêu Sắt vừa gắp đồ ăn vào chén cho Vô Tâm.

"Cẩn Tiên công công đã đi rồi chứ?" Vô Tâm nhíu mày, trong mắt không giấu được lo lắng.

"Ừm," Tiêu Sắt đáp ngắn gọn, rồi nói tiếp: "Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói."

Thấy Tiêu Sắt vẻ mặt nghiêm trọng, im lặng không nói gì, Vô Tâm cúi đầu, u oán nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn như ngọn núi nhỏ trong chén, rồi "phì" cười lên tiếng.

"Ngươi cười cái gì?" Tiêu Sắt kinh ngạc hỏi.

"Ta cười vì Tiêu lão bản cả ngày coi ta như 'heo' để vỗ béo, chẳng lẽ sợ có một ngày thiếu rượu thiếu thịt, muốn lấy ta làm đồ ăn?"

Mặc cho Vô Tâm trêu chọc, Tiêu Sắt cũng không tức giận, từ từ cúi người đến gần tai hắn, thì thầm: "Ăn ngươi, ta nhưng đợi không được đến ngày đó!"

Hơi thở ấm áp phả vào tai, vòng eo cũng bị tay kia ôm chặt, khiến tim Vô Tâm đập nhanh, tay cầm chén đũa hơi run lên, vành tai nhẹ nhàng ửng đỏ. Thấy bị phản công, Vô Tâm xấu hổ xoay người tránh xa tên háo sắc kia.

Tiêu Sắt tâm trạng rất tốt, một lần nữa ngồi thẳng, "Dùng bữa đi, bây giờ không ăn thì sẽ nguội mất." Nói xong liền bỏ một miếng cơm vào miệng, dáng vẻ thản nhiên tự đắc. Thấy Vô Tâm không để ý tới, y lại nói tiếp: "Chiều nay nhận được thư bồ câu từ sư phụ, ngày mai ông ấy sẽ đến, chuyện của Cẩn Tiên, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn tiếp."

Một lát sau, Vô Tâm dường như đã bình tĩnh lại, bắt đầu ăn từng miếng một "ngọn núi nhỏ" trong chén.

Đợi Tiêu Sắt gọi người thu dọn xong bàn ăn, Vô Tâm liền trở lại án thư, điều chỉnh lại ngọn đèn, rồi cầm bút lên viết tiếp. Tiêu Sắt đi dạo quanh phòng, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, lấy chiếc áo lông chồn màu trắng từ ghế Hương phi (6), cố ý chắn ánh nến của Vô Tâm. Vô Tâm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn y, "Ăn xong liền chép kinh Phật, Phật Tổ đều bị ngươi làm cho cảm động."

Tiêu Sắt chế nhạo nói.

"Ngươi lại muốn làm gì?" Buông bút xuống, Vô Tâm dù bận vẫn ung dung nhìn y.

"Đêm nay ánh trăng sáng như vậy, thật hiếm có. Ngươi có thể nào không ngại mà bồi ta cùng giải sầu?" Không đợi Vô Tâm trả lời, y tự mình vòng qua bàn, khoác áo lông chồn lên người Vô Tâm.

"Bá đạo," Vô Tâm tức giận nói. Nhưng vẫn thuận theo mà đứng lên, để Tiêu Sắt nắm tay, cùng nhau đi ra ngoài.

(6)Ghế Hương phi(香妃椅) là một loại ghế trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, đặc biệt phổ biến trong các gia đình quý tộc hoặc cung đình thời xưa. "Hương phi" có nghĩa là "phu nhân thơm ngát" và "ghế Hương phi" thường ám chỉ một loại ghế được thiết kế tinh xảo, với hương liệu hoặc gỗ có mùi thơm tự nhiên. Loại ghế này không chỉ để ngồi mà còn là biểu tượng của sự quý phái và sang trọng.

6.

Tuyết Lạc Sơn Trang rất lớn, có nhiều nơi Vô Tâm chưa từng đặt chân đến. Theo bước Tiêu Sắt dọc hành lang quanh co, dần dần tầm nhìn trở nên rộng mở hơn, Vô Tâm không khỏi bị cảnh sắc xung quanh hấp dẫn. Khác với vẻ tinh xảo của vườn cảnh, nơi đây mang vẻ đẹp tự nhiên, sắc sảo.

"Không ngờ, thế gian lại có nơi siêu nhiên xuất trần như thế này, giống như tiên cảnh." Vô Tâm tán thưởng trong lòng.

Chỉ thấy trước mắt là vách núi nguy nga, phủ đầy tuyết trắng. Đỉnh núi gió thổi cuộn lên từng tầng tuyết trắng, dưới ánh trăng chiếu rọi, phản chiếu ánh sáng nhạt, lấp lánh như tiên sa (7) Bầu trời đầy sao sáng rực như dải ngân hà. Đi theo Tiêu Sắt bước đi, lòng bàn chân đạp lên tuyết đọng, Vô Tâm cúi đầu, nhìn tuyết trắng xóa, phản chiếu ánh sáng ngân quang.

Bất ngờ, khi Vô Tâm chưa kịp chuẩn bị, Tiêu Sắt đột nhiên ôm chặt lấy vòng eo hắn, một chân điểm xuống đất, thi triển bước trên mây, bay về phía trước đình.

Đáp xuống đất xong, Vô Tâm liền chụp lấy tay còn đang ôm eo mình, tức giận nói: "Buông ra, ta tự mình có thể đi."

"Đi tới chẳng phải sẽ để lại dấu chân, làm mất vẻ đẹp lịch sự tao nhã này." Tiêu Sắt sờ sờ mu bàn tay bị chụp, kéo Vô Tâm ngồi xuống ghế đá.

Nghe hắn nói vậy, Vô Tâm nhìn quanh bốn phía, hiểu ra rồi nói: "Ngươi nói cũng đúng."

"Như thế cảnh đẹp, nếu có rượu ngon làm bạn, chắc chắn sẽ làm tăng thêm phần thi vị (8), coi như chuyện vui nhân gian. Đáng tiếc, thật đáng tiếc." Vô Tâm tiếc nuối nói.

"Ai nói không có?" Tiêu Sắt nhướng mày, đắc ý lấy bầu rượu giấu ở bên hông ra.

"Từ đâu ra?" Vô Tâm kinh ngạc vui mừng nói.

"Lợi dụng lúc ngươi không chú ý, ta lấy từ đại đường." Tiêu Sắt thưởng thức bầu rượu trong tay, ánh mắt không rời Vô Tâm nửa tấc.

"Ăn trộm," Vô Tâm mắng.

"Lời này sai rồi, ta lấy đồ của chính mình trong sơn trang, sao có thể gọi là trộm." Tiêu Sắt sửa lại, mở nắp bầu rượu, rót đầy một ngụm.

Vô Tâm thấy Tiêu Sắt dũng cảm như vậy, không khỏi trong lòng rung động, liền duỗi tay định lấy bầu rượu. Tiếc rằng, còn chưa chạm tới, đã bị Tiêu Sắt một tay kéo vào lòng, môi bị phong kín, hương rượu mát lạnh chậm rãi thấm vào, cổ họng khẽ động, toàn bộ nuốt vào. Lúc này Tiêu Sắt mới buông người trong lòng ra, thản nhiên mở miệng: "Rượu, phải uống như vậy mới đủ phong nhã."

Vô Tâm nheo mắt, toàn thân tê dại không thể nhúc nhích. Đợi trước mắt dần rõ ràng, hắn không vội tránh ra khỏi vòng tay ôm ấp, trêu chọc nói: "Tiêu lão bản hôm nay sao lại học theo kiểu vô lại lưu manh, thật làm ta mở rộng tầm mắt."

"Ồ? Phải không?" Tiêu Sắt lười biếng chống cằm, tùy ý nghịch tóc dài trước mặt Vô Tâm. Đặt bầu rượu lên bàn đá, ngón tay y du tẩu quanh người Vô Tâm.

"Lúc trước gặp ngươi, bạch y thắng tuyết(9), ngự phong mà đi, ta liền cảm thấy, nơi này, thật thích hợp với ngươi," Tiêu Sắt thâm tình nói.

"Ồ? Phải không? Ta nhớ rõ Tiêu lão bản lúc trước rất lạnh lùng. Không chịu đi cùng ta, một hòa thượng không tiền," Vô Tâm trêu chọc lại. Thấy Vô Tâm như vậy, Tiêu Sắt trả thù bằng cách véo mũi hắn, "Thật đúng là một hòa thượng hay mang thù."

"Đình giữa hồ?" Dưới ánh trăng, ba chữ này hiện rõ trước mắt Vô Tâm.

"Không sai. Chúng ta đúng là đang ở giữa hồ băng tuyết," Tiêu Sắt bổ sung.

Nguyên lai, tầng tầng tuyết trắng phủ lên không phải là mặt đất, gió lạnh thổi tuyết mịn che giấu mặt băng lạnh lẽo bên dưới. Bên hồ, rừng trúc cao vút, lay động theo gió. Mùa đông đã không còn tiếng lá trúc xào xạc, cảnh vật càng thêm yên tĩnh.

"Thật muốn nhìn xem hồ nước này, là màu biếc xanh như ngọc hay trong suốt thấy đáy." Vô Tâm ao ước nói. Tiêu Sắt không đáp lời, chỉ ôm chặt thân hình trong lòng ngực rồi nói:

"Đợi đến đầu xuân năm sau, băng tuyết tan chảy, chẳng phải sẽ thấy được vẻ đẹp thật sự của hồ này sao?!"

"Ha... Ha... Ha..."

Đột nhiên nghe thấy tiếng cười từ xa truyền đến, bóng trúc không còn lay động nhẹ nhàng theo gió nữa, mà trở nên hỗn loạn và bắn ra không theo trật tự. Hai người không khỏi cảnh giác, nhưng khi tiếng động đến gần, họ lại đồng thời buông lỏng cảnh giác.

Tiêu Sắt nghiến răng nghiến lợi chửi thầm: "... Lôi Vô Kiệt..."

Vô Tâm thấy sự yên bình sắp bị phá vỡ, liền đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Trở về thôi." Hắn không tự mình thi triển khinh công, mà là ôm lấy cổ Tiêu Sắt, nhoẻn miệng cười.

Tiêu Sắt hiểu ý, hơi ngồi xổm xuống, một tay nhẹ khấu vào đầu gối Vô Tâm, tay kia ôm chặt eo Vô Tâm, rồi bế ngang người hắn. "Được, nghe ngươi." Tiêu Sắt điểm chân quay lại, trên hồ băng không để lại nửa dấu vết, chỉ có trong đình giữa hồ còn lại một bình rượu gạo chưa uống hết, chứng kiến khoảnh khắc phong hoa tuyết nguyệt trước đó.

—————————

(7) Tiên sa : mang ý nghĩa mô tả một vẻ đẹp kỳ diệu, lấp lánh, giống như những hạt cát phát sáng từ thiên đường. Cụm từ này thường được dùng để miêu tả cảnh vật tuyệt đẹp, huyền ảo, giống như trong thế giới thần tiên.

(8)Thi vị : có nghĩa là hương vị của thơ, tượng trưng cho sự đẹp đẽ, lãng mạn, tinh tế và ý nghĩa. Khi nói một cảnh đẹp có "thi vị," tức là cảnh đó mang lại cảm giác thơ mộng, đẹp đẽ và sâu sắc, giống như cảm giác khi đọc một bài thơ hay.

7.

Trăm Dặm Đình nằm giữa Thiên Khải thành và biên ngoại, cả hai địa phương đều cách nhau trăm dặm, vì thế mà có tên gọi như vậy. Thương nhân từ hai nơi thường lui tới đây để nghỉ chân, trao đổi tin tức, nên ngày thường rất náo nhiệt.

Trời còn chưa sáng hẳn, Tiêu Sắt đã cưỡi ngựa Ngàn Trần đến đây, để chờ đợi vị sư phụ thần bí của mình - Bách Hiểu Sinh, người như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Xoay người xuống ngựa, Tiêu Sắt liền đi vào trong đình ngồi xuống, ngón trỏ nhẹ gõ lên bàn đá, nhíu mày như đang suy tư gì đó. Chợt nghe thấy Ngàn Trần xao động, đạp chân rung động tại chỗ, Tiêu Sắt vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy sư phụ mình đang vuốt ve Ngàn Trần, làm nó thoải mái phát ra tiếng phì phì trong mũi.

"Sư phụ." Tiêu Sắt đứng dậy, hướng về phía Bách Hiểu Sinh hành lễ.

"Miễn lễ." Bách Hiểu Sinh vẫy tay, cũng ngồi xuống ghế đá.

"Ngày gần đây có gì biến cố không?" Bách Hiểu Sinh hỏi.

"Đại sự thì không có, nhưng có một việc lạ, xin thỉnh sư phụ chỉ điểm." Tiêu Sắt trả lời.

"Hửm? Việc lạ?" Bách Hiểu Sinh rất hứng thú lặp lại.

"Hôm qua, Cẩn Tiên công công đi ngang qua, còn tặng ta huyết linh thảo này." Tiêu Sắt nói rồi lấy huyết linh thảo từ tay áo ra.

Bách Hiểu Sinh tiếp nhận, nhìn thoáng qua, rồi hỏi: "Đi ngang qua?"

"Là đi ngang qua, nhưng cũng không hẳn là đi ngang qua. Cẩn Tiên công công đã nói như vậy." Tiêu Sắt thuật lại cuộc đối thoại.

"Ha, thật là có ý tứ, thực sự có ý tứ." Bách Hiểu Sinh cảm thán.

"Mặc kệ hắn có ý đồ gì, việc nhận lấy huyết linh thảo này là một bước đi không tồi." Đem tiên thảo thu vào trong túi, Bách Hiểu Sinh vỗ vai Tiêu Sắt, khen ngợi.

"Trời cũng sáng rồi, đi thôi, đến Tuyết Lạc Sơn Trang của ngươi nhìn một cái." Nói xong liền vận khí hành công, bay về hướng Tuyết Lạc Sơn Trang. Tiêu Sắt cũng cưỡi lên Ngàn Trần, chạy như bay mà đi.

8.

Tiêu Sắt cùng Bách Hiểu Sinh bước vào sơn trang, liền nhìn thấy Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt đang so chiêu trong sân. Chỉ thấy Vô Tâm không ra chiêu, đôi tay phía sau lưng, bước đi thong dong tránh né thế công của Lôi Vô Kiệt. Bước chân nhẹ nhàng như yến, đạp mạnh mà hữu lực, có thể thấy được kiến thức cơ bản rất vững chắc.

"Vô Tâm," Tiêu Sắt gọi.

Nghe thấy tiếng động phía sau, hai người liền thu thế, quay lại nhìn thấy Tiêu Sắt cùng một vị tiền bối khí vũ bất phàm đi tới. Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt cũng tiến tới chào đón. "Nói vậy, vị này chính là giang hồ Bách Hiểu Sinh, Vô Tâm xin bái kiến tiền bối." Vô Tâm thi lễ nói.

"Ngươi chính là Bách Hiểu Sinh?" Lôi Vô Kiệt kinh ngạc há to miệng, "Ta còn tưởng rằng hắn là một lão nhân cổ quái." Ý thức được mình nói lỡ lời, Lôi Vô Kiệt liền vỗ đầu mình, ngượng ngùng nói: "Vãn bối Lôi Vô Kiệt, bái kiến tiền bối." Nói xong, hắn liền ôm quyền, nghiêm túc thi lễ.

"Miễn lễ, ta già rồi, chịu không nổi nhiều lễ nghĩa như vậy." Nói rồi, Bách Hiểu Sinh tiến tới trước mặt Vô Tâm, đánh giá và nói: "Tiểu thí chủ, công phu không tồi."

"Đa tạ tiền bối khen." Vô Tâm đáp.

"Sư phụ, không bằng tới đại đường nghỉ ngơi một chút, đồ nhi đã sai người chuẩn bị trà bánh, để tẩy trần cho ngài." Tiêu Sắt tiến tới, nói với Bách Hiểu Sinh.

"Theo ý ngươi." Nói xong, Bách Hiểu Sinh liền lập tức hướng về phía trong sơn trang đi đến.

Tiêu Sắt quay đầu trừng mắt nhìn Lôi Vô Kiệt, nói: "Ngươi đúng là tên tiểu tử ngốc."

Ý thức được mình đã nói lỡ lời trước đó, Lôi Vô Kiệt không cãi cọ, chỉ thè lưỡi, cười cười, coi như giấu đi sự xấu hổ.

Đoàn người theo bước Bách Hiểu Sinh, cùng tiến vào trong sơn trang.

Tiệc không phô trương, chỉ có một ly trà, một phần điểm tâm, lượng ít nhưng tinh xảo, hiển nhiên là đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

"Sư phụ, thỉnh dùng trà," Tiêu Sắt nói rồi khom người đưa chén trà.

Bách Hiểu Sinh tiếp nhận, nhấp một ngụm, nói: "Trà ngon, nước cũng ngon."

"Trà ngon thì ta hiểu, nhưng nước cũng ngon là có ý gì?" Lôi Vô Kiệt khó hiểu, liền hướng Vô Tâm hỏi.

"Nghe chưởng quầy nói, hôm nay cố ý lấy nước từ hầm chứa đầu mùa xuân năm trước, có lẽ là ý đó." Vô Tâm giải thích.

Lôi Vô Kiệt cứng họng, không ngờ có người còn uống nước ra khác biệt, nuốt nước miếng rồi cũng khó được mà nhấp một ngụm trà.

Thấy Tiêu Sắt sau khi kính trà vẫn chưa ngồi xuống, vẫn khom người ôm quyền, Bách Hiểu Sinh hiểu ý nói: "Có chuyện gì, nói đi."

Thấy sư phụ mở miệng, Tiêu Sắt liền nói: "Thỉnh sư phụ vì Vô Tâm bắt mạch."

Vô Tâm vừa định uống ngụm trà đầu mùa xuân, liền nghe Tiêu Sắt nhắc tới mình, tay cầm ly không khỏi khựng lại.

"Ồ? Ta thấy hắn lúc trước so chiêu, thân thủ mạnh mẽ, không có dấu hiệu gì bất ổn." Bách Hiểu Sinh đối diện Vô Tâm, Vô Tâm rũ mắt nói: "Chính như tiền bối nói, thân thể Vô Tâm không có gì không khoẻ, chỉ là trước đây tự phế bí thuật Hàn Thủy Tự, Tiêu lão bản lo lắng nên mới nhắc thôi."

"Hàn Thủy Tự, ngươi là đệ tử của Vong Ưu." Bách Hiểu Sinh lẩm bẩm. "Ngươi đưa tay ra."

Lôi Vô Kiệt thấy tình hình liền nhanh chóng nhường chỗ ngồi, Vô Tâm cũng đặt tay lên bàn. Bách Hiểu Sinh nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Vô Tâm để bắt mạch, cảm nhận mạch đập trầm ổn, nhịp đập mạnh mẽ, chân khí lưu chuyển thuận lợi và đều đặn, không có gì bất thường.

"Thật tốt, thực sự rất tốt. Đúng là trong cái rủi có cái may."

Bách Hiểu Sinh mỉm cười. Tiêu Sắt thấy Vô Tâm không có vấn đề gì, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Mặc dù Bách Hiểu Sinh nói nghe có vẻ cao siêu, nhưng rõ ràng là thân thể Vô Tâm không có gì đáng lo ngại, nên Tiêu Sắt cũng không hỏi thêm. Chỉ có Lôi Vô Kiệt nghẹn họng nhìn trân trối, cố gắng hiểu lời nói của Bách Hiểu Sinh, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

—————————

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sắt vốn định đến thỉnh an sư phụ. Gõ cửa không thấy ai đáp lại, liền đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy trong phòng không có một bóng người, chỉ còn lại trên bàn có bốn chữ được viết bằng nước —— "họa phúc tương y."(10)

(10) Hoạ Phúc Tương Y : có nghĩa là tai họa và phúc lợi luôn đi đôi với nhau, có thể chuyển hóa lẫn nhau, và thường dùng để diễn tả triết lý rằng trong cái rủi có cái may và ngược lại. Tai họa có thể biến thành điều tốt, và điều tốt cũng có thể dẫn đến tai họa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net