CHƯƠNG 17: NGƯỜI QUEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi Linh Dược là khu vực cấm địa, toàn bộ ngọn núi đều bị phong tỏa nhiều lớp.

Trừ khi ngươi có năng lực phi hành, nếu không thì để vào được Núi Linh Dược này, bọn họ chỉ có thể đi vào bằng cửa vào.

Có tám cửa vào Núi Linh Dược, tất cả đều do các trưởng lão canh giữ và sẽ chỉ được mở khi diễn ra đại hội săn Linh Dược.

Tại thời điểm này, tất cả tám lối vào đều mở và các đệ tử nội môn có thẻ thông báo mời có thể vào trong. Gần 100.000 đệ tử từ khắp nơi đều đổ về.

"Núi Linh Dược này thực kỳ lạ."

Chu Phong đi dạo trong Núi Linh Dược, ánh mắt bị thu hút bởi những tán cây to lớn và bụi rậm che kín bầu trời.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một loại cây đẹp như vậy, hơn nữa hương hoa còn nồng hơn những nơi khác, giống như thiên đường làm say lòng người.

"Thổ linh thảo?" Đột nhiên, Chu Phong nhìn thấy một loại thực vật kỳ lạ.

Cao năm tấc, có bốn lá, toàn thân bao phủ màu xanh lá cây nhàn nhạt, giống như linh dược hạ phẩm thổ linh thảo.

"Phốc." Chưa kịp lại gần thì thân hình của thổ linh thảo đã thu nhỏ lại chuẩn bị chạy trốn.

"Soát."

Chu Phong thấy vậy, liền chụp tới nhưng vẫn là chậm một bước, vừa tới nơi, thổ linh thảo đã chui vào trong lòng đất.

"Thứ này thật sự có linh tính." Chu Phong cười khan, nhưng cũng không nóng nảy mà quét mắt nhìn bốn phía.

Hắn đã biết rằng thổ linh thảo có thể trốn thoát, nhưng nó phải ra khỏi mặt đất một khoảng cách, và hướng chạy thường sẽ theo một đường thẳng.

Vì vậy, Chu Phong cảm thấy chỉ cần xác định được quỹ đạo chạy trốn của thổ linh thảo, lấy tốc độ của mình muốn bắt được cũng không khó.

"Víu.."

Đúng lúc này, cách đó không xa có một tia sáng lóe lên, một cây thổ linh thảo từ trong lòng đất vọt ra, hình như chính là cái vừa mới trốn thoát.

Tuy nhiên, thổ linh thảo vừa mới xuất hiện liền bổ nhào xuống đất tiếp tục trốn.

Chu Phong vui mừng, thân hình vọt lên mấy bước rồi bay lên không trung như một con thỏ tinh ranh, hai tay hình móng vuốt đại bàng chộp về khoảng không trước mặt.

"Hừ." Đúng như Chu Phong dự đoán, vừa định đáp xuống, Thổ Linh thảo lại vọt lên khỏi mặt đất.

Chỉ là lần này tốc độ của Chu Phong nhanh hơn nó, còn chưa kịp chạy thoát thì đã bị bàn tay to của Chu Phong nắm chặt lấy cành cây của nó, kéo ra khỏi mặt đất.

'Bah bah.."

Khi Thổ Linh thảo rời khỏi mặt đất, nó bắt đầu phát ra âm thanh chói tai, mạnh mẽ muốn phá không liên tục ập đến.

Tuy nhiên, loại rung động này chỉ tồn tại trong chốc lát, sau đó càng ngày càng yếu, cuối cùng Thổ Linh thảo lóe lên bắt đầu co rút lại thành chiều dài của ngón tay.

"Thứ này thật kỳ lạ."

Nếu linh dược rời khỏi đất, nó sẽ mất đi linh tính, mà linh dược không có linh tính sẽ trở nên rất nhỏ.

Nhưng dù sao chuyện này cũng chỉ nghe nói, khi nhìn một cây Thổ Linh thảo dài năm tấc thực sự biến thành chưa tới nửa tấc ở trước mặt, bất cứ ai cũng sẽ ngạc nhiên.

"Buzz."

Sau khi thu phục Thổ Linh Thảo, Chu Phong đặt trên lòng bàn tay và thi triển ma pháp, một lực hút toát ra từ đan điền. Trong nháy mắt, toàn bộ thổ linh thảo đều bị luyện hóa.

"Chậc chậc, thứ này thật sự không đủ để ngươi nhét kẽ răng."

Chu Phong cười khổ, Thổ Linh Thảo chỉ là linh dược cấp thấp, linh khí ẩn chứa trong đó ít hơn so với Tiên Tinh Thảo gấp mấy lần. Nếu dựa vào nó để nuôi thần lôi, thì thực sự cần một số lượng đáng sợ.

Trong lúc phiền muộn, Chu Phong vẫn tiếp tục lên đường đi thẳng vào sâu trong núi.

Núi thần dược này được chia thành vòng trong, vòng giữa và vòng ngoài.

Linh dược cấp thấp được trồng ở vòng ngoài, Linh dược trung cấp được trồng ở khu giữa và Linh dược cấp cao được trồng ở sâu trong cùng.

Chu Phong đã tìm hiểu và muốn lấy Thạch Linh Thảo, nhưng hắn cũng biết Thạch Linh Thảo sở hữu linh trí. Không cần biết gặp nam hay nữ, chúng không những không bỏ chạy khi thấy người mà ngược lại còn có lực công kích vô cùng mạnh mẽ, có thể sánh ngang với yêu thú cấp sáu, không phải ai cũng có đủ thực lực bắt được nó.

Vì vậy, khu vực sâu trong núi coi như là cấm địa rất ít người dám tiến vào, Chu Phong cũng không có ý định săn bắt những thứ kinh khủng đó. Cho nên mục tiêu của hắn là Thiên Linh Thảo, được cho là có thể chạy nhanh và có khả năng tàng hình, rất khó bắt được, nhưng may mắn là nó không có tính sát thương.

Tuy rằng linh lực chứa trong đó kém xa so với Thạch Linh Thảo, nhưng cũng nhiều hơn sơ với Thổ Linh Thảo, cho nên nó chính là mục tiêu lần này của Chu Phong.

Trên cả đoạn đường, tất cả Thổ Linh Thảo mà Chu Phong nhìn thấy đều không thoát khỏi bàn tay của hắn, bị luyện hóa tại chỗ.

Nhưng là giữa trưa, hắn rốt cục tới vùng giữa của núi Linh Dược, chẳng mấy chốc đã tìm được Thiên Linh Thảo.

Chỉ là nó không những chạy nhanh, hướng chạy khó lường, mà còn có thể tàng hình. Tuy rằng tàng hình chỉ tồn tại trong chốc lát, nhưng Chu Phong vẫn là gặp phải khó khăn.

Tới lúc mặt trời lặn, Chu Phong đã gặp ít nhất mười mấy Thiên Linh Thảo, nhưng hắn chưa bắt được con nào.

"Không tìm nữa, chưa tìm được Thiên Linh Thảo thì ta đã bị mệt chết rồi."

Sau khi chạy khắp nơi cả ngày, Chu Phong mặc dù vẫn tỉnh táo nhưng bụng đã đập loạn xạ, nên đành phải dừng lại để thỏa mãn cơn đói.

Trong lúc ăn lương khô, hắn không quên được mình bị Thiên Linh Thảo chọc ghẹo, thề sẽ bắt được Thiên Linh Thảo về luyện hóa.

"Ta đã nói đừng tới đây rồi, cả ngày nay cũng không bắt được cây Thiên Linh Thảo nào."

"Tiểu thư đừng lo lắng, ta đã dần nắm được quy luật thoát hiểm của Thiên Linh Thảo, cho tôi một ngày nữa , tôi hứa chúng ta chắc chắn có thể bắt được nó."

"Một ngày? Ở vùng ngoài, một ngày chúng ta có thế bắt được bao nhiêu Thổ Linh Thảo. Ngươi đang lãng phí thời gian của chúng ta."

Đúng lúc này, từ trong rừng vang lên mấy tiếng đứt quãng, Chu Phong có thể cảm giác được có ít nhất mười người đang tới gần.

"Ha, xem ra không phải một mình Chu Phong ta bị ăn đắng"

Chu Phong cười nhẹ một tiếng, cũng không ngẩng đầu mà ăn đồ ăn khô trong tay.

"Nhìn kìa tiểu thư, hình như là Chu Phong." Một giọng nói hơi ngạc nhiên nhưng đầy mỉa mai vang lên.

Sau khi đứng dậy, Chu Phong mới biết mình lại gặp phải một người quen.

Ngẩng đầu, mười bóng người đang đứng cách đó không xa nhìn hắn chằm chằm, tất cả đều là gương mặt quen thuộc.

Cô gái đứng đầu tên là Chu Dịch, nhỏ hơn Chu Phong một tuổi, được coi là em họ của Chu Phong.

Mặc dù Chu Dịch này không ngọt ngào như Chu Nhạc, nhưng dung mạo vẫn có chút xinh đẹp, đặc biệt là làn da trắng nõn như tuyết.

Tuy nhiên, cũng giống như Chu Trừng, Chu Trăn và những người khác, từ nhỏ nàng ta đã không thích Chu Phong, thuộc về một thế lực thù địch.

Mà phía sau Chu Dịch còn có chín người đang đứng, mặc dù những người này đều là họ Chu, nhưng nói đúng ra thì họ không phải người Chu gia.

Họ đều là gia nhân của Chu gia, vì cha mẹ của họ có địa vị gì đó trong Chu gia nên họ cùng được gửi đến Thanh Long tông. Nhưng điều nực cười nhất là, ngay cả đám người hầu này cũng coi thường Chu Phong.

"Yo, Chu Phong thật sự là ngươi."

Giọng nói châm chọc lại vang lên, người vừa nói là một thanh niên cao gầy bên cạnh Chu Dịch.

Người này Chu Phong cũng biết, gọi là Chu Cao, hắn từ nhỏ đã thích dính vào bên người Chu Dịch, hắn là người theo đuổi Chu Dịch.

.

Điều đáng nói là Chu Cao này tuy xuất thân từ một kẻ hầu người hạ, nhưng năng lực lại khá tốt, gia nhập Thanh Long tông cùng lúc với Chu Nhạc, bây giờ cũng đã đạt tới Linh Vũ cấp bốn.

Trong nhóm của Chu Dịch, Chu Cao này là người duy nhất được coi là mạnh, và hiển nhiên cũng là chủ lực trong nhóm của họ.

Tuy nhiên, tên này rất không đáng tin cậy. Đánh giá từ việc hắn ta đưa Chu Dịch và những người khác vào vùng giữa, có thể biết hắn là một người rất có tham vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net