CHƯƠNG 19: TA LÀ CÔNG LÝ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Cút khỏi đây ngay, ta sẽ để lại cho các ngươi một mạng."

Người đàn ông chĩa thanh kiếm đen sáng lấp lánh về phía Chu Cao, lời nói của hắn lộ ra sát ý.

Trước sự đe dọa của tính mạng, Chu Cao và những người khác đều bị lung lay. Một số người đã bắt đầu lùi bước.

Mặc dù Chu Dịch là chủ nhân của bọn họ và Chu gia với bọn họ ân trọng như núi, nhưng khi liên quan đến mạng sống của chính mình, lựa chọn này thực ra khá dễ hiểu.

"Các ngươi ..." Chu Dịch cảm thấy trong lòng chua xót khó tả khi nhìn thấy những người đã hầu hạ bên cạnh mình từ nhỏ, ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, lại bỏ rơi mình vào chính thời điểm như vậy.

Cô muốn mắng nhưng đành bất lực vì cô biết mình đã xong đời.

Trong Thanh Long tông, cô không có quyền lực hay sức mạnh, đối mặt với loại người không thể chọc này, cho dù có bị làm nhục thì cũng chỉ có thể chịu đựng. Dù sao, cô không muốn chết.

"Sưu~"

Nhưng ngay khi Chu Dịch đang tuyệt vọng, một bóng người nhảy ra khỏi khu rừng như một bóng ma đáp xuống trước mặt Chu Dịch.

"Vỗ .. vỗ.. vỗ"

Sau khi tiếp đất, người thanh niên tạo ra một tia chớp, và vô số cái bóng mang theo sát khí, ba thẳng về phía ba người của Liên Minh Kiếm Đạo.

"Soạt ~"

Sự thay đổi đột ngột khiến ba thành viên của Liên minh Kiếm đạo giật mình, bọn hắn nhấn chân xuống đất và trượt về phía sau.

Sau khi quan sát, cả ba phát hiện ra kẻ tấn công là một thằng nhóc.

Nhưng lúc này, chính Chu Dịch mới là người kinh ngạc nhất, bởi vì cô không tưởng tượng được rằng khi những người mà cô tin tưởng lựa chọn bỏ rơi mình, Chu Phong lại bất chấp an nguy đứng trước mặt cô.

"Ngươi là ai? Sao dám phá hỏng việc tốt của Lão Tử." Tên mặt rỗ của Liên minh Kiếm Đạo chỉ vào Chu Phong và giận dữ hét lên.

"Ngươi không xứng biết tên bổn thiếu gia, nhưng có thể gọi ta là công lý." Chu Phong cười nhạt nói.

"Công lý? Ta sẽ giết ngươi." Tên mặt rỗ vung thanh kiếm đen trong tay, vài lưỡi kiếm gió bay về phía Chu Phong.

Thấy vậy, Chu Phong dùng lòng bàn tay đẩy một cái, nhẹ nhàng đẩy Chu Dịch ra.

Sau đó bóng người nhanh chóng né tránh, sau khi tránh được công kích, hắn bay thẳng đến tên mặt rỗ, đánh ra một huyễn chảo.

"Thằng nhóc, ngươi đang tìm đường chết."

Thấy Chu Phong dám chống trả, hai thành viên khác của Liên minh Kiếm Đạo cũng rút kiếm đâm về phía Chu Phong bằng một đường kiếm rất bí ẩn.

"Huýt ~."

Tuy nhiên, lần này Chu Phong không những không né tránh mà ngược lại còn thay đổi chiêu thức. Ba đạo huyễn ảnh đồng thời đánh ra, va chạm với ba thanh kiếm sắt.

"Leng Keng"

Có ba tiếng động bị bóp nghẹt, bốn người đều lui về phía sau mấy bước, lòng bàn tay của Chu Phong truyền đến từng đợt tê dại. Chu Phong cũng khẽ cau mày, trở nên ngưng trọng.

Bởi vì hắn biết ba người này đều là cao thủ của Linh Vũ giới cấp năm, những người kia vẫn chưa thi triển hết thực lực.

Đồng dạng, ba thành viên của Liên minh Kiếm Đạo cũng cau mày, họ đã phát hiện ra rằng Chu Phong chỉ là Linh Vũ giới cấp bốn.

Nhưng khi một thằng nhóc Linh Vũ cấp bốn có thể bắt ba người họ lùi lại, đó là dấu hiệu cho thấy sức mạnh của nó, tuyệt đối không được coi thường.

"Này nhóc, chúng ta không biết nhau, ngươi không cần đụng tới Liên Minh Kiếm Đạo bọn ta vì những kẻ không liên quan này."

"Đúng vậy, ta nghĩ ngươi có chút năng lực, chỉ cần chúng ta làm quen, chúng ta có thể giới thiệu ngươi gia nhập Liên minh Kiếm Đạo, tương lại của ngươi sẽ rộng mở hơn." Thấy Chu Phong không dễ đối phó như tưởng tượng, ba người này thật sự muốn thu phục Chu Phong.

Nghe vậy, Chu Phong còn chưa có phản ứng, nhưng Chu Dịch lập tức trở nên căng thẳng.

Nàng và Chu Phong có một mối quan hệ đặc thù , Chu Phong cũng không có lý do gì để giúp đỡ, bây giờ Liên minh Kiếm Đạo đã đưa ra một điều kiện như vậy, nàng thực sự lo lắng Chu Phong sẽ để mình lại.

Mặc dù nàng cũng biết mong đợi Chu Phong bảo vệ mình là điên rồ cỡ nào, nhưng hiện tại Chu Phong chính là hi vọng duy nhất của nàng.

"Liên Minh Kiếm Đạo? Theo ta thấy, nó giống như Liên Minh Cầm Thú, ngươi muốn thu phục thiếu gia ta, Phi ~" Chu Phong phun một ngụm nước bọt.

"Ngươi rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt." Thấy mình bị sỉ nhục, ba người rất tức giận, đồng loạt cầm kiếm công kích về phía Chu Phong.

Lần này, ba người động tác rõ ràng, kiếm chưa tới thì kiếm phong đã tới, ngay cả Chu Phong cũng nheo mắt lại cẩn thận đề phòng.

"Còn nhìn gì , đi ra khỏi đây, đừng ảnh hưởng đến thiếu gia ta tiêu trừ thế lực tà ác."

Chu Phong trước tiên hét lên với đám người Chu Dịch, sau đó đứng thẳng người, Cánh tay vung ra, vô số chưởng ấn đánh về phía ba tên kia.

"Đó là những ảo chưởng, xử lý cẩn thận."

Một trong số đó nhận ra võ kỹ của Chu Phong, đồng thời chấn động, kiếm thế thay đổi, những ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện.

"Chu Phong."

Nhìn thấy Chu Phong chiến đấu với ba cao thủ Linh Vũ cấp năm, trong lòng Chu Dịch vô cùng phức tạp, nàng biết điều này có nghĩa là Chu Phong vì nàng mà hy sinh, loại hy sinh này có khả năng sẽ mất mạng.

"Cút ngay." Ngay khi Chu Dịch còn do dự, Chu Phong lại hét lên.

"Tiểu thư, đi thôi." Cùng lúc đó, một đám người Chu gia cũng chạy lại, lôi kéo Chu Dịch vào rừng.

"Tránh ra." Chu Dịch mạnh mẽ đẩy những người này, đầy ẩn ý nhìn Chu Phong.

Nhìn Chu Phong đang chật vật dưới những lưỡi kiếm, Chu Dịch nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ đang đưa ra một quyết định khó khăn.

"Cút đi." Chu Phong lại hét lên.

Lúc này, thân thể Chu Dịch không khỏi run lên, hai giọt nước mắt pha lê từ khóe mắt chảy xuống, thốt ra một tiếng "Cảm ơn" rồi chạy vào trong rừng.

"Này nhóc, nếu ngươi dám bất kính với Lão Tử, hôm nay ngươi nhất định sẽ phải chết."

Thấy mỡ đến miệng lại chạy mất, lửa giận trong lòng ba người bừng bừng, xoay chuyển mũi kiếm, muốn giết Chu Phong.

"Còn để xem thực lực của các ngươi."

Chu Phong tuy ngoài mặt cứng rắn, nhưng cũng cảm thấy áp lực, đối mặt với ba tên cao hơn mình một cấp, hắn quả thực có chút chật vật.

Mà ba người này cũng không phải người thường, chưa kể thanh kiếm sắt màu đen trong tay rất lợi hại. Kết hợp với võ kỹ tu luyện đã đem vũ khí sắc bén trong tay phát huy tới tột cùng, cùng ba người chiến đấu Chu Phong cũng khó có thể chống lại.

Điều quan trọng nhất là Chu Phong vẫn không muốn để lộ ra Tam Lôi Phong của mình, cho nên hắn đã quyết định sẽ không tiếp tục đối đầu với ba người.

"Suýt~"

Nghĩ đến đây, Chu Phong liền động thủ, vọt lên không trung, nhảy ra khỏi vòng vây của ba người nhanh như chớp.

"Ba tên phế vật, có ngon thì tới bắt ta." Sau khi nhảy ra, Chu Phong nhìn ba người cười khiêu khích rồi nhảy vào rừng như một con khỉ.

"Hắn muốn trốn, mau đuổi theo."

Nhìn thấy Chu Phong đang chạy trốn, ba người bọn họ sao có thể buông tha, liền nhanh chóng đuổi theo.

Tuy nhiên, bọn hắn đã đánh giá thấp Chu Phong, mặc dù phát huy linh lực đến cực hạn và sử dụng sức mạnh cơ thể của mình nhưng vẫn không thể bắt kịp Chu Phong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net