CHƯƠNG 3: KHẢO HẠCH BẮT ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là sao vậy?" Có người tò mò hỏi.

"Chẳng lẽ Tô trưởng lão muốn chiêu thân?" Thật không biết xấu hổ, vậy cũng nghĩ ra được.

Tô Thấm tuy là trưởng lão nhưng cũng chỉ mới hai mươi. So với những lão già trong môn phái thì dễ gần hơn, bởi vậy mà nhiều người nói chuyện đều không chút kiêng dè.

Đối với suy đoán của mọi người, Tô Thấm chỉ cười duyên dáng, duỗi năm ngón tay mảnh khảnh nói: "Năm cây cỏ tiên tinh".

"Cái gì? Năm cây cỏ tiên tinh?"

"Ta có nghe lầm không? Là một cây cỏ tiên tinh hay là năm?" Những lời này nói ra, hội trường hỗn loạn, ai cũng không bình tĩnh được.

Cỏ tiên tinh quý đến nỗi ngay cả nhà họ Chu cũng chỉ trợ cấp cho mỗi người một cây mỗi năm.

Đối với người bình thường, cỏ tiên tinh là bảo vật vô giá, chưa từng thấy qua.

Hiện tại, Thanh Long tông thực sự lấy năm cây làm phần thưởng, đây không phải là một sự cám dỗ lớn đối với các đệ tử ngoại môn.

Đối với hầu hết mọi người, bọn họ chỉ có thể nghĩ đến, bởi vì họ biết cỏ tiên tinh không có quan hệ gì với họ.

Mặt khác, những đệ tử nhắm vào vị trí đầu bảng đều háo hức muốn thử và càng thêm phấn khích.

Nhìn thấy khí thế của các đệ tử nâng cao như vậy, Tô Thấm hài lòng gật đầu, sau đó phất tay.

Phía sau lưng có tiếng "RẦM", cánh cửa cao mấy mét đang từ từ mở ra.

"Còn chần chờ gì nữa? Các ngươi không muốn vượt qua khảo nghiệm sao?" Tô Thấm cười ngọt ngào nhìn các đệ tử.

"Rào~~~"

Nhất thời tiếng hoan hô vang lên, hàng vạn đệ tử ngoại môn lao về phía cánh cổng như đàn ngựa hoang.

Chu phong thuận theo dòng người đi về phía trước, cuối cùng tiếng vào một cái hang sâu.

Hang động này rất rộng lớn nhưng lại rất tối, tầm nhìn cực thấp, ai cũng biết nguy hiểm đang rình rập, có thể ập đến bất cứ lúc nào.

"Nào, vì võ kỹ tứ giai, vì năm cây cỏ tiên tinh, xông lên..~~~"

Tuy nhiên, luôn có không ít người tham tiền và không sợ chết, biết có nguy hiểm nhưng vẫn xông lên phía trước.

"Huýt ..~~"

Nhưng khi họ vừa đi được một trăm mét, phía trước truyền đến tiếng xé gió, vô số kim quang màu bạc phóng ra từ tường đá, bắn xối xả như mưa vào đám người.

"A~~~~~"

"Oa~~~~~"

Nhất thời các loại tiếng gào thét vang lên, đám đệ tử phía trước mất cảnh giác lần lượt ngã xuống.

Nhưng cho dù vậy, mọi người vẫn như trước không chút lùi bước, liều mạng xông vào sâu trong Sơn động.

Bởi vì họ biết rằng mặc dù kim bạc này có uy lực nhưng sẽ không gây chết người.

Với việc liên tục vào sâu bên trong, số lượng ngân quang ngày càng dày đặc, người mất cảnh giác thường bị đánh trúng.

Trong hoàn cảnh này, đám đông nhanh chóng tản ra, những người vượt qua trước không phải là may mắn, mà là những kẻ có năng lực như Dương Thiên Vũ và Doãn Viễn.

Phải nói rằng Dương Thiên Vũ, Doãn Viễn và những người khác quả thực rất phi thường.

Mọi người đang phải cẩn thận vượt qua mưa ngân Quang, nhưng bọn lại như đang đi trên mặt đất, và thi đua tốc độ.

Chu Phong đã đi theo phía sau bọn họ, đội người có Linh Vũ cấp ba, có hai lý do để làm như vậy.

Thứ nhất, hắn không muốn trở thành chim đầu đàn.

Thứ hai, hoàn cảnh của hắn đặc biệt, hắn không muốn để lộ sức mạnh của mình quá sớm.

Vì vậy, hắn đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội mà không ai có thể nhận ra, và hắn có thể vượt qua tất cả bọn họ.

"Doãn Viễn, ngươi không cảm thấy xấu hổ khi lớn tuổi nhưng lại không thể vượt qua người trẻ như ta sao?"

"Hừm, tên nhóc, trong võ học, không phân biệt tuổi tác, chỉ nói đến thực lực. Muốn nói ta thì phải thắng ta trước rồi mới nói."

Sau một thời gian trôi qua, phía trước đội chỉ còn lại hai bóng dáng của Doãn Viễn và Dương Thiên Vũ.

Hai người này ở Linh Vũ cấp bốn, một người là thiên tài, còn một người có kinh nghiệm lâu năm.

Bởi vì họ biết rằng đối thủ cạnh tranh lớn nhất là đối phương, chỉ cần thắng đối phương thì phần thưởng đứng nhất sẽ là của họ.

"Hu~~~" Đột nhiên, phía trước có làn gió thổi tới.

Nhìn qua, cả hai đều sửng sốt, không khỏi bước chân chậm lại, bởi vì phía trước có sương mù dày đặc.

Hang động này vốn đã tối, lại thêm sương mù nên tầm nhìn càng ngắn, là tăng thêm khó khăn trong việc né tránh cơ quan, ngay cả hai người họ cũng phải cẩn thận ứng phó.

"Cơ hội tốt."

Nhưng khi mọi người đang rối loạn, Chu Phong trong lòng thầm mừng rỡ, tiến lên một bước, chỉ nghe một tiếng vù vù vang lên, cả người bay về phái trước như một mũi tên bắn đi.

"Suýt~~~"

Lúc này Doãn Viễn đang tập trung né tránh ngân quang màu bạc, có một bóng đen xoẹt qua, hắn còn chưa kịp phản ứng thì nam nhân đã biến mất.

"Là ảo giác?"

Cảnh tượng như vậy làm Doãn Viễn kinh ngạc, lúc đầu còn tưởng là Dương Thiên Vũ, nhưng khi phát hiện Dương Thiên Vũ còn đang ở một khoảng xa, hắn liền sững sờ.

Sau khi loại bỏ xong những người khác, Chu Phong không còn lo lắng gì nữa, liền nâng cao tốc độ lên cực hạn.

Sau khi chạy một hồi lâu, hắn vẫn không thấy kiệt sức, linh lực không ngừng chảy vào trong kinh mạch của hắn.

Không chỉ vậy, tốc độ, sức mạnh, thính giác và thị giác của hắn cũng vượt trội hơn nhiều so với người cùng cấp, ít nhất là mạnh hơn nhiều so với Doãn Viễn và Dương Thiên Vũ.

Chu Phong không quá ngạc nhiên trước sự thay đổi này, bởi đây chính là điều khiến hắn trở nên đặc biệt.

Năm năm trước, hắn đã từng trải qua loại năng lực đặc biệt này, bây giờ năng lực này trở lại mang tới cho hắn một sự tự tin mạnh mẽ vô song, bởi vì trước mặt hắn, không ai có thể nhận mình là thiên tài nữa.

Chạy hết một đoạn đường, cuối cùng Chu Phong cũng xuyên qua cạm bẫy, bước ra khỏi hang sâu và tối, đi đến một đại sảnh.

Cuối đại sảnh có mọt cái bệ đá cao, trên bệ có bày mấy món đồ là võ kỹ tứ giai và năm cây cỏ tiên tinh,

Nhìn thấy những thứ này, Chu Phong có chút hưng phấn, nhưng cũng không có xông lên phía trước mà làm nhìn về phía cửa đá hai bên đại sảnh.

"Đằng sau đó là yêu thú trong truyền thuyết sao?" Khoé miệng Chu Phong nhếch lên một vòng cung mong đợi.

Hắn biết rằng cuộc khảo hạch này chỉ mới bắt đầu, những gì hắn sắp phải đổi mặt là một sinh vật khát máu, cực kỳ tàn ác và đáng sợ, được gọi là yêu thú.

"Tô trưởng lão, nhanh tới đây xem"

"Ta đã canh giữ nơi này nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy đệ tử có thể thông qua với tốc độ như vậy."

Trong một căn phòng bằng đá ẩn trong cung điện dưới đất, một trưởng lão lớn tuổi đang nhìn chằm chằm vào một phiến đá ngổn ngang với ánh mắt kinh ngạc.

Đó không phải là viên đá bình thường, mà là mọt cơ quan trong cung điện dưới đất, sau khi cơ quan được kích hoạt, những viên đá sẽ đảo lộn.

Và bây giờ, toàn bộ phiến đá đang loạn, có nghĩa là, một người nào đó đã vượt qua các cơ quan.

Những năm trước, người vượt qua nhanh nhất cũng phải mất một canh giờ, nhưng lần này chỉ mất nữa canh giờ đã vượt qua.

Sự thay đổi này khiến mọi người chú ý, mười mấy vị trưởng lão trong thạch thất đều tụ tập lại, tất cả đều kinh ngạc.

"Xem ra lần này có một nhân vật thú vị trong số các đệ tử ngoại môn."

Tô Thấm cũng đi tới, cô nhìn khối đá hỗn độn kia hài lòng gật đầu:

"Nếu đã như vậy, ta không thể để hắn ta dễ dàng vượt qua, để ta thêm một chú vui vẻ cho hắn."

Vừa nói, cô vừa đưa mắt nhìn về phía trên phiến đá, nơi có ba viên đá tròn được gắn ở đó.

Đột nhiên, cô mỉm cười một cách kỳ lạ và vỗ vào cả ba hòn đá một cái

"Bốp"

"Đừng đụng vào." Nhìn thấy điều này, các trưởng lão có mặt đều kinh ngạc.

Tuy nhiên đã quá muộn, lúc này cả ba viên đá đều bị Tô Thấm đè xuống.

"Sao vậy? Không phải những cục đá này có thể thả ra yêu thú sao?" Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của các trưởng lão, Tô Thấm cũng nhận ra có gì đó không ổn.

"Ba viên đá này quả thực có thể thả ra yêu thú, nhưng không thể đồng thời kích hoạt."

"Nếu nó được kích hoạt cùng một lúc, tất cả những yêu thú bị giam giữ sẽ được thả ra."

"Đó là ba mươi yêu thú cấp hai, chín yêu thú cấp ba và một yêu thú cấp bốn." Khi nói lời này, sắc mặt Lý trưởng lão tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.

Ở đây nhiều năm, hắn hiểu rất rõ yêu thú.

Đó là con quái vật hung dữ và đáng sợ, mạnh hơn rất nhiều so với một võ sĩ cùng cấp.

Hiện tại, nhiều yêu thú được thả ra cùng lúc, một trận tàn sát là điều khó tránh khỏi.

Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh mấy vạn đệ tử trong hang động dưới đất sáp bị yêu thú tàn sát, hắn thực không dám nghĩ tới nữa.

"Sao ông không nhắc ta sớm?"

Vào lúc này, hình ảnh của Tô Thấm thay đổi, cơ thể hoá thành một cơn gió, biến mất sau cánh cửa đá.

"Lý trưởng lão, ta phải làm sao?" Ánh mắt mọi người đều tập trung vào vị trưởng lão.

"Còn có thể làm gì nữa, mau đi cứu người." Lão Lý tức giận hét lên một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net