Chương 11 Đoạn 2: Vạn tình thiên tự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi lầu cao nhất của Mật Phùng lâu giăng hai hàng đèn lồng đỏ dọc xuống tới vũ đài, Chu Tử Du thừa lúc người người còn đang ngẩn ngơ trước điệu múa của Thấu Kỳ Sa Hạ liền vòng tay kéo mỹ nhân vào lòng ôm người, sẵn tay quấn tà áo lại cho thật kín. Mũi chân nhẹ tựa lông hồng điểm lên từng chiếc đèn lồng đang đung đưa trong gió đêm, đem người một đường phóng thẳng đến gian phòng trống của lão bản trước đó. Thấu Kỳ Sa Hạ mơ màng áp má vào ngực áo còn thấm đẫm Hoàng tửu, tai hồ ly khe khẽ rung lên nghe tiếng thình thịch dồn dập phát ra từ lồng ngực Chu Tử Du, cả người mệt mỏi đến rũ ra, rúc mình vào cái ôm gắt gao, ngoan ngoãn hưởng thụ từng luồng linh khí ấm nóng phát ra từ ngọc bội của người. Tiều hồ ly khe khẽ ngân một tiếng hài lòng rồi mệt mỏi thiếp đi mất.

Chu Tử Du không biết gấp gáp cái gì mà mỹ nhân trong lòng cũng không nhìn, chỉ dồn lực vào chân dùng mấy phần công lực còn sót lại đem nàng đưa về phòng. Trong mười hai vi bộ khinh công tuyệt kĩ, Phù Dao bộ pháp này cũng tiêu tốn không ít khí lực, may mắn thay cả một đêm này Chu Tử Du bay nhảy khắp Thượng Vỹ tìm người không bất cẩn gặp phải gia nhân của Tôn gia chặn đường, nếu không để mình ôm Thấu Kỳ tiểu hồ ly hóa hình người thế này leo năm tầng thang gỗ đến sức để thở còn không có thì thật sự quá mất mặt ... 

Người của hoàng tộc Chu gia đều biết tiểu chúa công dù bộ dáng rất tốt ngày ngày bay nhảy cũng không sao, thế nhưng trong người lại có một thứ bệnh lạ khiến người mỗi lần vận công quá độ dù chỉ vượt giới hạn một chút cũng sẽ rất mau mất sức, cứ dăm bữa nửa tháng lại phải đem một viên tiên đan nuốt vào điều tiết, đến bây giờ vẫn chưa thế nào khỏi hẳn. Chu bá hầu phiền muộn cho rằng con gái mình sinh ra sẵn bệnh, chỉ có Xích Tiên Tử ngày ngày kiểm tra huyệt đạo của Chu Tử Du mới biết đấy là do phong ấn thượng cổ kia. Chỉ cần ấn này còn, Chu Tử Du ngoài khinh công và mượn lửa trong ngọc Xích Diệm ra hoàn toàn không thể vận công làm gì khác. May mắn thay mười mấy năm nay tiểu chúa công không có mệnh hệ gì, thế nhưng Xích Tiên Tử vẫn đứng ngồi không yên, nếu một ngày thật sự bị bạo phát thì phải làm sao cho đúng đây? Phong ấn thượng cổ đến sư bá của hắn còn không hiểu rõ nó, cũng sợ rằng tới lúc phong ấn thật sự khai giải thì Chu Tử Du không biết có chịu nổi nó hay không. 

Một đêm này, Chu Tử Du biết mười hai bộ khinh công đã dùng đến hơn mười bộ, tới lúc đi vào Mật Phùng lâu người đã thấm mệt. Trăm chén Hoàng tửu cay nồng cùng điệu hồ ly vũ của Thấu Kỳ Sa Hạ ma mị không thôi sợ rằng đã ảnh hưởng không nhỏ đến người. Hơn nữa, Thấu Kỳ Sa Hạ lúc này dù đang ngoan ngoãn cuộn trong lòng mình, thế nhưng ban nãy dường như người múa điệu hồ ly vũ kia không hoàn toàn là nàng. Ánh mắt đường mày quấn lấy tâm người, đôi môi đỏ mọng hé mở thì thầm hai tiếng Tử Du, dáng vẻ nàng yêu kiều quyến rũ phất hồng y mang theo mùi đàn hương ùa đến bên mình, từng cái nhấc tay từng hơi thở thơm hương rượu, liệu có còn là Thấu Kỳ Sa Hạ hay không? Hay bây giờ nữ nhân mình ôm trong lòng đã thành con cáo khác rồi?

"A ..."

Ngọc bội trước ngực càng lúc càng nóng, Chu Tử Du chịu rát vừa hít một ngụm khí lạnh liềm nghi hoặc nhìn xuống nheo mắt cố đọc khí của tiểu hồ ly. Vì cái gì mà ngọc bội lại phản ứng mạnh như thế?

Khoan đã. Ấn đường của nàng sao lại xám xịt thế kia. 

Không ổn. 

Lồng ngực đột nhiên thắt lại một cái, Chu Tử Du cắn chặt môi dưới nén tiếng kêu đau. Nguyên thần từ trong tâm cuộn lại thành một vòng tròn lớn bao quanh ngọc bội đã phát quang đỏ rực nóng hổi. Lúc chân phải bước qua bậc cửa, Chu Tử Du liền vội vã đem Thấu Kỳ Sa Hạ để nằm trên giường rồi chống tay lên bàn mượn lực ngồi phịch xuống ghế gỗ bên cạnh. Lồng ngực cháy bỏng, cổ họng nghẹn lại, tứ chi có chút tê liệt, hệt như vừa bước qua giới hạn gì đó của bản thân. Túi gấm chuyên đựng đan dược bên hông không biết đã rơi mất từ khi nào, trong tay áo cũng không còn gói thuốc bột để dùng cho những lúc bạo phát thế này. Chu Tử Du hai tay vòng lên trước ngực hô lên một tiếng rồi ngã quỳ xuống sàn. Bóng đen theo sát hai người từ nãy đến giờ bỗng dưng vọt tới, người chưa thấy đã nghe tiếng vang cả phòng.

"Ngươi cũng phát bệnh hả???"

Bình Tỉnh Đào từ cửa sổ nhảy vào, liếc mắt nhìn bộ dáng chật vật của Chu Tử Du rồi ai oán than một tiếng. Không phải trùng hợp vậy chứ? Chẳng lẽ đây là cái tiểu họa mà Nam nói sao? Bình Tỉnh Đào bây giờ chỉ có hai tay hai mắt thôi làm sao trông được cả hồ tiên sắp phản phệ lẫn cái người nguyên thần bất chợt bị bạo phát ra chứ?  

"Tử Du? Tử Du làm sao vậy? Khó chịu ở đâu đau ở chỗ nào nói cho ta biết đi ta--" Thấu Kỳ Sa Hạ từ lúc cảm nhận được cả người Chu Tử Du cứng lên run rẩy gồng mình ôm nàng đặt lên giường đã sốt ruột lắm, nhưng khi được Chu Tử Du ôm lên cả người liền yếu đi hẳn không còn chút sức lực. Tiểu hồ ly lòng đầy lo lắng gắng gượng chống tay ngồi dậy đã thấy hai má lẫn hai bên tai ươn ướt, Thấu Kỳ Sa Hạ nghi hoặc toan đưa tay lên sờ thì thấy từng dòng chất lỏng nương theo gương mặt nàng tích tụ rồi nhiễu xuống nệm trắng đỏ thẫm thành một vũng nhỏ. Cả người tê dại đi, tiếng kêu Tử Du nghẹn lại, cuống họng nàng bị máu tươi trào ra khiến Thấu Kỳ Sa Hạ bật một tiếng ho khan đem máu lẫn thứ gì có ánh xanh đục ngầu phun ra.  

Như thế này sao gọi là tiểu họa chứ? Một người bạo phát một người sắp hình thành tâm ma, làm sao cứu hết cả hai đây. Bình Tỉnh Đào cau mày, khó nghĩ quá đi mất. 

Lẫn trong tiếng lầm bầm của y, sàn gỗ ngoài cửa vang lên một tiếng kẹt rất nhẹ.

"Bất quá, trước hết ta phải trừ họa bên ngoài đã."  

Bình Tỉnh Đào chau mày, miệng lầm bầm than chuyện rối rắm rồi xoay người đá cửa tung cửa phòng, xuất ra đao khí kề sát bên cổ người con gái đang đứng ngay bậc cửa. Người này một mực bám theo Chu Tử Du có khi là vì tâm tư riêng, nhưng con chim trĩ đỏ trên vai nàng chắc chắn không đơn giản như vậy. Liếc mắt nhìn vòm trời bỗng chớp nhoáng sáng rực rỡ ánh vàng lúc canh ba, Bình Tỉnh Đào mặt lạnh đi mấy phần, trời khai quang đồng nghĩa với việc có thiên binh thiên tướng ngự xuống trần gian. Nếu không phải vì mình hoặc vì Nam, chẳng lẽ là vì hồ tiên Thấu Kỳ Sa Hạ sinh tâm ma?

"Thai sinh quỷ quả nhiên không sợ nhà trời, thiên binh thiên tướng đến ngươi vẫn còn tâm tình muốn động thủ với ta."

"Là ngươi thỉnh mấy tên đó xuống sao? Tôn gia cố vương tộc sau khi bị Trụ Vương đày đi vẫn còn làm được điều này ư? Sợ rằng không phải ngươi. Như vậy ta có thể thoải mái mà đánh một trận rồi." Bình Tỉnh Đào bị người kia không e ngại nói ra chân thân của mình liền chớp mắt một cái. Mặt mày y đã trở nên tươi tỉnh như mọi khi, ưỡn vai duỗi người, không kiêng kị đem ma khí tự phong bế lại từ lâu phóng ra khiến một vùng trời dần dần tối sầm lại. Cả Mật Phùng lâu lộng lẫy ánh nền đều bị thổi tắt, khí trời bỗng nhiên trở lạnh, máu thịt tanh tưởi không biết từ đâu bỗng bốc mùi lền hòa với mùi đất ẩm ướt. Bình Tỉnh Đào nhắm nghiền mắt ngửa cổ hít sâu một hơi rồi thở hắt ra cùng một tiếng cười. Quả nhiên ta đã xa nơi ấy quá lâu, lâu đến nổi suýt thì quên mất máu của kẻ khác bắn lên khóe môi lúc ta xẻ đôi người hắn có vị thế nào. Nào, lại đây đi, gợi cho ta nhớ lại cảm giác dùng đao khí chặt ngang xương sống của loài người là thế nào. Dù gì Nam đã đi rồi, ta thoải mái chơi đùa một chút cũng không có việc gì. 

Con chim trĩ đỏ vừa trông thấy ánh mắt của Bình Tỉnh Đào xoáy vào nó đã vỗ cánh như điên toan muốn bay đi, bất quá ở trong hình dạng này nó không có cách nào thoát được tầng ma khí nặng trịch đang bao phủ cả một Mật Phùng lâu. Bình Tỉnh Đào nghiêng đầu, nhìn màu lông đỏ có ánh vàng trên bờm của con chim trĩ kia liền cười.

"Xích Tiên Tử, là ngươi gọi thiên binh thiên tướng xuống?"

"Đồ đệ của ta vì yêu ma mà gặp chuyện, sẵn thấy Thượng Vĩ thành này có cả hang ổ yêu quái ngang nhiên ngự giữa đất trời thế này ta liền đem thiên binh xuống trừ yêu thì có gì sai." Xích Tiên Tử hóa lại hình người, đem tiên kiếm bọc trong tam muội chân hỏa men theo nó mà phá ra khỏi ma khí đang ghìm mình xuống của Bình Tỉnh Đào, một mạch bước đến bên Chu Tử Du đang ôm ngực ngã quỳ trên sàn nhà áp tay truyền khí cố điều tiết lại kinh mạch. Hắn xoay người nhìn về phía con yêu hồ đang sinh tâm ma kia, lại cảm nhận được phong ấn thượng cổ dần rã đi, không lẽ nó là Yêu Hoàng sao? Sư bá có nói lúc trước nhà trời không biết vì điều gì lại nghe theo Thông Thiên Giáo Chủ đột nhiên cải mệnh cho một con hồ yêu, có khi đây là mưu đồ gì của Triệt giáo đi.  

"Có lẽ lão tổ của các ngươi đã nói cho ngươi biết chuyện huyệt đạo của chúa thánh phải gặp kì ngộ với Yêu Hoàng mới khai giải được nhưng không nói cho cụ thể mọi chuyện ra sao nhỉ?"

"Thiên cơ sư bá nắm ta không có quyền hỏi thêm." Xích Tiên Tử trầm mặc. Nói đúng hơn là từ sau khi con hồ yêu kia được cải mệnh, thiên cơ đột nhiên biến đổi khôn lường ngay lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn bế quan, thân phận của ta muốn biết để trợ chúa thánh lên ngôi cũng khó lòng phò người.  

Bình Tỉnh Đào vẫn giữ một nụ cười mỉm, không nói gì nữa chỉ bế thốc Thấu Kỳ Sa Hạ lên đặt nàng ngồi cạnh Chu Tử Du, đem bình Hoàng tửu đổ ra hai chén, cứa tay cả hai nhỏ máu vào trong, bóp mở lấy miệng hai người đang mê man ép rượu thề nuốt xuống. Khế ước xem như một nửa đã thành, rượu thề có máu hồ tiên cũng khiến nguyên thần muốn bạo phát của Chu Tử Du dịu lại. Máu thịt hồ tiên có thể chữa bách bệnh, may mắn thay Thấu Kỳ Sa Hạ cũng vừa mọc thêm một cái đuôi, còn có nhà trời cải mệnh, khiến nó từ lục vỹ ma hồ có thể đi theo con đường tu thành hồ tiên. Chu Tử Du bây giờ đã tạm ổn, Xích Tiên Tử bên cạnh không ngừng đọc chú khai giải ba loại lửa trời bọc lấy người Chu Tử Du làm thành một cái gông kìm nó lại. Thấu Kỳ Sa Hạ kế bên thì ngược lại, uống rượu thề vào rồi thất khiếu dù đã ngưng chảy máu thế nhưng ấn đường càng lúc càng đen đi, tiên khí vừa khổ sở tu luyện sáu trăm năm bị tâm ma cắn nuốt không thương tiếc để bây giờ khắp người tiểu hồ ly tản ra yêu khí nhàn nhạt.

Thật lạ ... Tại sao hồ tiên uống rượu thề rồi vẫn không ngừng sinh tâm ma ...

Nhìn từng vệt sáng chớp nhoáng hiện lên, Bình Tình Đào có thắc mắc gì cũng phải ngưng lại. Nếu đúng như Xích Tiên Tử này nói, Mật Phùng lâu có lẽ không qua nổi đêm nay. Danh Tỉnh Nam vẫn còn ở nơi an toàn, có khi giáo chủ vừa triệu người về cũng nên. Khóe môi nén một nụ cười, dường như cũng đã lâu rồi đám người trời kia chưa gặp quỷ. Bình Tỉnh Đào hào hứng kéo cửa sổ ra toan lao xuống từ lầu cao thì bất chợt bị bao quanh bởi ánh sáng đỏ cam nóng bức, ngoái đầu nhìn lại phía sau chỉ thấy một Chu Tử Du nửa tỉnh nửa mê gượng dậy cùng áo bào cháy thủng một lỗ giữa ngực. 

"Ồ? Tỉnh rồi?"

"Sa Hạ thế nào? Lúc ta ôm lấy nàng ngọc bội phản ứng rất dữ dội-- Ta đoán nàng có chuyện rồi, hự, lúc nàng nhảy điệu vũ kia cũng thế, c-cảm giác rất không đúng, có thể nhờ Tỉnh Nam xem giúp nàng không? Ta đọc không được khí của nàng, ấn đường nàng đen lại, lỡ có chuyện gì-- A đau ..." Chu Tử Du mặt mày trắng bệch vừa tỉnh lại đã dồn sức nói không ngừng, tới khi lồng ngực lại tê buốt mới hít vào một ngụm khí lạnh mà ngừng lại. Người quay sang Thấu Kỳ Sa Hạ, mặt mày lạnh đi dùng tay áo lau vết máu loang lổ khắp mặt cho nàng. Thất khiếu chảy máu, Chu Tử Du ta phải làm sao? 

"Thế cho nên ngươi ngăn ta lại?" 

"Cứu nàng trước đã." Chu Tử Du không buồn nhìn lên, đem đầu Thấu Kỳ Sa Hạ đặt lên vai mình, đáp nhẹ tênh.  

Bình Tỉnh Đào nheo mắt nhìn hồ ly tinh vô lực tựa bên người kẻ manh mệnh chúa thánh kia, lắc đầu rồi bám thành cửa sổ lao xuống để lại sau lưng một gian phòng dần bắt lửa cháy phừng lên. Liếc mắt thấy hai đạo ánh sáng bay vụt ra khỏi đấy, Bình Tỉnh Đào âm thầm thở dài, vừa đáp xuống giữa thiên binh thiên tướng đã vung tay đem đao khí chém ngang dọc. Ta mới không thèm quản nữa, mệt chết đi. 

Huống chi người có thể cứu tiểu hồ ly kia lúc này chỉ có thể là Chu Tử Du. Nếu họ Chu vô tình đem hết lửa trong tam giới thui luôn nó thì đành chịu thôi, lợi nhất vẫn là ta có thịt ăn.

Bình Tỉnh Đào mơ màng nghĩ tới mùi thịt nướng liền hăng máu, đao khí chém ra càng hung tợn hơn. Mệnh cách là cái gì? Thiên mệnh là cái gì? Kẻ không có mệnh tất nhiên không hiểu được. Bình Tỉnh Đào giữa gươm giáo chói lòa của thiên binh thiên tướng nhớ lại điều một người luôn treo nơi cửa miệng. 

"Thế tục xưa nay có biết bao phiền não, vạn tình thiên tự đều phải bôn ba nói cùng nhau." 

Bất quá, một đêm nay dường như chẳng ai nghe thấy được gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net