Chương 12 Đoạn 1: Đoạt mệnh thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yêu là đoạt mệnh thủy, tình là hoàng kim sa."

_

Danh Tỉnh Nam ngồi trong mật thất dưới từ đường Tôn gia, hai bên thái dương mồ hôi chảy thành dòng chắp tay lầm rầm niệm một bài chú. Cửa từ đường khép kín không để lọt bất kỳ khí tràng nào từ bên ngoài vào, kể cả khi thiên binh kéo xuống trần gian lẫn lúc Bình Tỉnh Đào hiện nguyên hình. Dường như cánh cửa này làm từ gỗ đào, nếu không làm sao có thể đem Danh Tỉnh Nam nhốt lại nơi này cũng không để cho thần thức của y thoát ra chạy đến chỗ đem Bình Tỉnh Đào đang phát tiết kiềm lại. Mảnh vải trắng quấn quanh mắt theo từng câu chú của y mà trở nên lấm tấm đỏ, chắng mấy chốc lư hương trong từ đường vụt tắt mất, Danh Tỉnh Nam cau mày siết chắt nắm tay tiếp tục niệm chú. 

"Đào, không được làm bậy. Chờ ta tới." 

Từ lư hương vừa tắt, từng làn khói cuộn lại thành một thân ảnh. Cố tình để cửa gỗ hé một chút, vẽ lên lưới trời bắt lại phần thần thức toan thoát xác bỏ trốn kia, người từ khói hương thong thả ngồi xuống cạnh Danh Tỉnh Nam đang khí tức hỗn loạn trán đẫm mồ hôi, trải cuộn thẻ tre trong tay ra sàn lấy bút hí hoáy vài đường, thì thầm: 

"Phiền quá, cứ phải phá chuyện tốt của ta."

Nói rồi, bút vẽ thành kiếm, ba nét mực đâm xuyên lồng ngực y.

Mật Phùng lâu lúc này sáng tối lẫn lộn, thiên binh thấy quỷ hiện hình xông tới muốn san bằng nơi này bị quỷ khí của Bình Tỉnh Đào đánh bật ra. Nhìn lớp lớp ánh sáng vàng kim chói mắt không ngừng đổ bộ xuống mặt đất, Bình Tỉnh Đào lia mắt qua Xích Tiên Tử ở đằng xa không hiểu ngoài lý do hồ ly đọa ma còn có gì kinh động tới mức để ngần này thiên binh xuống trần. Mật Phùng lâu là ổ yêu quái không sai, thế nhưng khí tức nơi này vẫn luôn được Lục lão bản che giấu rất tốt, đến cái mũi thính như tiểu hồ ly còn đánh hơi không ra cơ mà. Chẳng lẽ nơi này ... không phải Mật Phùng lâu thật sự? 

Tay không ngừng đánh ra kiếm khí, Bình Tỉnh Đào phát tiết lên đám người trời, lao mình dẫn một đoàn thiên binh đang bị đánh loạn ra xa khỏi nơi Chu Tử Du điều khí, dưới mũi chân y vừa lướt đi là Quỷ Môn Quan đang mở ra. Đám quỷ nô từ trong lòng đất trồi lên đều nghe theo lệnh y mà tản ra khắp thành men dọc từng cái bóng một lục soát không chừa một nơi nào. Ngoài mặt biểu tình vẫn một nụ cười mỉm, con ngươi của Bình Tỉnh Đào từ khi nào đã thành hai cái hố đen ngòm sâu hoắm, thông qua vô vàn đoàn quỷ nô, vẫn không tìm được Danh Tỉnh Nam. Muốn diệt nhanh thiên binh cần phải đánh thẳng đến thiên tướng, dù Xích Tiên Tử là người cầu thiên binh xuống nhưng hắn không động thủ gì hẳn không phải thiên tướng, vậy thiên tướng là tên nào lại chẳng thấy ló mặt ra đây? Đám người trời, đặc biệt là võ thần chiến thần đều ưa thích kiểu ta đây hiên ngang một mình dẹp loạn, nếu không thấy ai như vậy, hẳn lần này thiên đình cử một tên đạo sĩ vừa tu thành tiên nào đó muốn lập công xuống. Trốn kĩ như vậy, không phải chết nhát thì cũng có mưu đồ gì khác. 

"Ngươi thả quỷ vào tửu lâu, làm sao ta buôn bán được đây?" -- Dải lụa đỏ luồn lách giữa đám lính đánh thẳng đến quỷ đầu trâu gần đó, chẳng mấy chốc bên cạnh Bình Tỉnh Đào còn có thêm một người nữa.   

"Ngươi biết sẽ bị phát hiện sao còn cố tình khiến con cáo kia động tâm ma?"

"Ta thử nó một chút không được sao?"

"Chưa phải lúc." 

Lục lão bản không nói thêm lời nào, nhân lúc Bình Tỉnh Đào xông vào đám binh lính trước mặt ném dài lụa đỏ về hướng đám người Chu Tử Du. Trên đầu lộ một cặp sừng hươu đã bị đánh gãy mất vài đoạn, đáy mắt lướt qua Mật Phùng lâu ẩn ẩn hiện hiện như một ảo ảnh chứ không phải tường gỗ gạch vàng được khảm ngọc trai, Lục lão bản lại trông về ánh lửa lập lòe phía xa từ người Chu Tử Du đang bao bọc lấy một con yêu hồ dần hiện nguyên hình cùng làn khói trắng bốc lên trước cửa chính Tôn gia, xấp giấy Tuyên Thành trong ngực áo từ từ nóng lên rồi chẳng mấy chốc lại hóa thành tro. 

"Sớm muộn nó cũng đọa ma không phải sao?"

"Lúc đó sẽ có người diệt nó." Bình Tỉnh Đào thản nhiên nói, lướt qua đám thiên binh đằng xa, ánh mắt bỗng khóa chặt vào cửa chính Tôn gia đang bốc lên làn khói trắng, đám quỷ nô thấy chủ nhân có động tĩnh liền từ tứ phía lao vào cố phá kết giới đang bọc quanh nơi ấy. Thiên tướng ở chỗ đó. 

Bình Tỉnh Đào rẽ gió mà phóng tới, vừa lúc đem tám phần nội lực chém xuống đánh nứt được kết giới kia mới len mình vào đã ngửi được mùi máu của Danh Tỉnh Nam.  Kết giới sau lưng vừa đóng lại, hai cánh tay Bình Tỉnh Đào đã nhuộm đen, đầu ngón tay giờ là vuốt dài bén như dao. Dù là người, là yêu hay là thần tiên, hôm nay ta đem thần hồn của ngươi đền nợ máu cho Nam. Người từ khói hương len qua khe cửa từ đường Tôn gia thành hình trước mặt Bình Tỉnh Đào, vung tay ra từng nét mực đậm nhạt quấn chặt lấy người y như bộ giáp đen, nghiêng đầu né một nhát đao vừa vung ra, cau mày hậm hực nhìn tên quỷ lỗ mãng trước mặt càng nhìn càng thấy chướng mắt.

"Ta không hiểu vì sao giáo chủ lại chọn hai ngươi đi làm đại sự chứ? Một kẻ sống dở chết dở và một con quỷ bị đuổi khỏi minh giới, chẳng được cái tích sự gì."

"Ngươi làm gì Nam rồi?"

"Không gì cả, điểm lại huyệt một chút thôi, lần ngươi đem nàng ta từ cõi âm về vớ trúng tên y sĩ rởm nào lại cắm kim châm lệch hai huyệt Cao Hoang. Bình thường sẽ không có vấn đề gì, nhưng mỗi khi bạo khí sẽ rất dễ bị loạn." 

"Vậy nên ngươi rạch ra chỉnh lại?" Bình Tỉnh Đào không ngưng tay chém về phía trước, người từ khói hương liên tục nhảy qua nhảy lại né từng đợt đao khí ập tới, càng chướng mắt càng muốn chọc giận tên quỷ này. 

"Ồ không, ta không tỉ mẩn như vậy. Ta trực tiếp vẽ dao đâm vào cạnh kim châm chỉnh góc độ lại một chút thôi." 

Bình Tỉnh Đào mím môi, đem quỷ khí tỏa ra bao phủ cả Tôn phủ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một mảng trời đen ngòm. Đám thiên binh vây quanh Tôn phủ sau khi rũ được quỷ nô của Bình Tỉnh Đào trông thấy thiên tướng của mình đem thai sinh quỷ nhốt lại trong kết giới mới túa ra đi diệt yêu quái đang bỏ trốn từ Mật Phùng lâu. 

Khuất sau một cây cột đình vừa đổ xuống, Xích Tiên Tử vừa ra chiêu cản dải lụa đỏ bị lộc yêu kia ném ra vừa nhìn đồ đệ của mình nén lại tam muội chân hỏa trong người vẫn đang tràn ra từ ngọc Xích Diệm vẫn một mực đem con hồ yêu kia che trong lòng, tất nhiên sốt ruột không thôi. Hắn bất đắc dĩ xuất quan chạy đến đây vì tự dưng ngọc Xích Diệm bạo phát khiến hắn không thể làm ngơ, lúc đến nơi chưa kịp gặp đệ tử quý hóa lại thấy một ổ yêu quái mở thanh lâu làm ăn. Tu vi của hắn trên thiên đình không thua ai, nhưng thấy cả lộc yêu năm đó qua mặt Quỷ Cốc Tiên Sư đánh cắp bí bảo của người dẫn dắt một đám nữ yêu hút tinh khí của hơn nghìn người một mình hắn sợ không diệt tận gốc đem đồ đệ yêu dấu cứu ra được, chưa kể lỡ tay đem cái thành này đốt trụi thì biết ăn nói sao với thiên tôn. Không ngờ tới đồ đệ của mình lại bị một con hồ yêu quấn chặt lấy rồi, hơn nữa có khi người đốt trụi cái thành này là Chu Tử Du chứ không phải hắn. 

Chu Tử Du cả người nóng rực, da dẻ đã đỏ hồng lên như một lò than đang cháy, gượng dậy nhìn Thấu Kỳ tiểu hồ ly vẫn đau đớn cuộn chặt người lại cùng khí tràng đen tỏa ra từ người nàng đang bị tam muội chân hỏa trong ngọc Xích Diệm thiêu cháy, nhíu mày để mặc viên ngọc trước ngực tùy ý phát hỏa còn mình trở thành lò lửa của nó. Bạo phát có thể cứu, đọa ma khó lòng quay lại chính đạo.  

"Không muốn chết thì mau điều khí lại." Bình Tỉnh Đào từ đâu nhảy xuống, nửa người trên chỉ có một lớp băng vải trắng quấn quanh ngực, lòng bàn tay áp sau lưng Chu Tử Du cố dẫn khí ra.  

"C-còn Sa Hạ?" 

"Lo cho mình trước đi." Tam muội chân hỏa vốn kị quỷ ma, Bình Tỉnh Đào vừa điều một đoàn hỏa khí ra đã bỏng hết lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi lấy tay còn lại đè một Chu Tử Du hở chút lại nhỏm dậy một hai đòi cứu người. 

"Tử Du, con quỷ kia nói đúng, nếu con cứ cố tẩy sạch tâm ma của nó thì con sẽ bạo phát mà chết trước mất." Xích Tiên Tử nhìn dải lụa đỏ đột nhiên rơi xuống đất không còn động tĩnh gì nữa, liếc mắt nhìn Bình Tỉnh Đào đang nhăn nhó kéo từng luồng hỏa khí ra khỏi đồ đệ mình, lấp ló đằng sau là toán thiên binh chuẩn bị ập tới bên này liền nhấc chân phi vào đống hỗn loạn trước mắt tìm thiên tướng hôm nay dẫn binh xuống. Chẳng phải đã diệt xong yêu rồi sao, vì sao thiên binh vẫn còn ở đây? 

Bình Tỉnh Đào trông theo dáng Xích Tiên Tử khuất sau đống đổ nát lại nhìn xuống dải lụa đỏ vô tri nằm trên mặt đất, cúi nhẹ đầu cũng không đáp lời Chu Tử Du vẫn đang thều thào muốn chống cự. Sớm thôi, Chúa Thánh thiếp đi, Yêu Hoàng tạ thế, đem một tòa thành làm tế lễ, nhuộm đỏ nam Triều Ca. Như lời Nam nói, đến mức thế này cũng chỉ mới là tiểu họa mà thôi.

Người từ khói hương phe phẩy cây bút lông trong tay, nhìn bí bảo của mình rơi dưới đất không khỏi nhíu mày. Trên mặt giấy y họa từ khi nào đã có một lầu các kiêu sa lộng lẫy đến không tưởng, nào là gạch lát vàng, là cột đá hoa nhẵn nhụi bóng loáng, là trân châu khảm nạm đầy ắp, ngự giữa bức Bách Cảnh Đồ của y, vừa hay vẽ chồng lên một cái trà lâu nhỏ. Phất tay muốn xóa đi lại bị nhòe mất cảnh xung quanh, quả nhiên yêu ma quỷ quái đều phiền phức như nhau. 

"Thiên tướng, sao lại chưa cho lui quân? Yêu đã diệt rồi không phải sao?"

Ồ, quên mất. Tiên thánh cũng phiền. 

"Còn một con." 

"Nhà trời cải mệnh cho nó rồi, nó là hồ tiên không phải hồ yêu."

"Nó đọa ma, đúng không? Trong mắt ta, nó là hồ yêu, và ta hạ trần là để diệt yêu. Nếu Xích Tiên Tử đại tiên đây có muốn tìm ta đàm đạo thì cứ việc ghé qua trời đông một chuyến." Người từ khói hương cau mày đem bí bảo lẫn bút lông cất vào tay áo, một đường cưỡi gió lướt qua Xích Tiên Tử bay thẳng về phía ánh lửa của tam muội chân hỏa trên người Chu Tử Du vừa tắt. 

Mắt hồ ly dài hẹp, đuôi mắt cong nhẹ lên, lóe sắc xanh ma mị trong hẻm tối. Tiếng rít chói tai vang vọng bốn phía, bảy cái đuôi trắng muốt chẳng mấy chốc đã đem từng tốp thiên binh bọc lại. Vuốt hồ, nanh hồ bén nhọn khiến không ai có thể lại gần nó. Người từ khói hương hóa thành làn sương, xuyên qua yêu hồ mất kiểm soát để lại một dấu mực trước ngực nó rồi ngự kiếm về trời. 

"Thiên binh nghe lệnh, diệt yêu hồ phải chặt bỏ hết đuôi của nó rồi mới đánh vào thần hồn. Ta đã điểm lên huyệt của nó một cái phù, cố mà chặt hết đuôi nó đi."

Người từ khói hương chống tay nằm trên phi kiếm, chán chường nhìn xuống đống hỗn độn phía dưới ngáp một cái. Nếu không phải vì Bách Cảnh Đồ bị đánh mất ta chẳng phải đích thân xuất quan làm gì, ấy vậy mà bí bảo lại bị yêu quái làm ô uế, phiền chết đi được. Chờ đến qua một canh giờ nữa nếu vẫn thế này ta phải đi hỏi tội người sống dở chết dở kia, cái thau đồng nát của y thật sự phải đem đi đổi rồi. 

"Ngươi cau mày nhiều quá, Quỷ Cốc Tiên Sư đại nhân."

"Không đi dỗ dành Đào của ngươi sao? Ta đâm ngươi ba kiếm, y chém ta hơn trăm đao. Rõ ràng là ta muốn cứu ngươi cơ mà."

"Không phải ngươi lệnh cho hậu nhân của ngươi đem ta nhốt lại?"

"Đúng là hậu nhân của ta, nhưng ta từ lâu đã không còn hiện về với Tôn gia nữa rồi."

"Xiển giáo can thiệp." Danh Tỉnh Nam nhíu mày, hai tay níu lấy vạt áo khoác ngoài còn lấm tấm máu được Bình Tỉnh Đào choàng lên cho, cảm nhận yêu khí nồng nặc từ người hồ ly tinh bên dưới. "Còn ta, lại không làm được gì."

Quỷ Cốc Tiên Sư nhịp ngón tay trên trang sách đọc dở, nhướn mày nhìn tấm vải trắng đã nhuộm một màu máu khô quanh mắt Danh Tỉnh Nam, nếu ngươi làm được gì hơn thì đã không đến mức nửa sống nửa chết thế này. 

"Thong thả xem kịch." 

Nương theo hướng Quỷ Cốc Tiên Sư vừa chõ cuộn sách vào, ánh sáng đỏ cam bỗng chốc lan ra khắp Thượng Vĩ thành, lửa từng đoàn từng đoàn phừng lên thiêu rụi cả Mật Phùng lâu nguy nga gần đó. Mặc kệ người kế bên đang vui vẻ xuýt xoa Bách Cảnh Đồ nay đã trở về như cũ, Danh Tỉnh Nam loáng thoáng nghe được một hồi phượng gáy, lẫn trong tiếng kêu khản đặc của Chu Tử Du vừa tỉnh dậy. 

"Sa Hạ!"

Mệnh cách không biết có lại chuyển dời một chập nữa hay không? 

_

A/N: Chương này dài nên mình cũng không muốn mọi người đọc xong bị quá tải thế nên chặt khúc nó ra làm hai cái đã. Mình sẽ giải thích cái world building trong đây vào chap sau sau nữa, vì nó hơi vĩ mô nên mình mãi mới tìm được dịp nhét một cái giải thích hợp lý để cho Đào lão sư giảng mọi người nghe =))))

Mấy ngày nữa có phần còn lại của chương này, hứa không sủi! 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net