Chương 12 Đoạn 2: Hoàng kim sa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thấu Kỳ Sa Hạ mơ màng tỉnh giấc, xung quanh nàng là bốn bề trắng xóa phóng mắt nhìn không thấy điểm dừng. Không chút hơi ấm cũng không có mùi hương gì, tựa như nàng lạc vào một giấc mộng nhàm chán dài dăng dẳng tách biệt với hỗn loạn ngoài kia. Thấu Kỳ Sa Hạ ngẩn người nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt, sao nàng lại có cảm giác mình vừa quên mất chuyện gì thì phải.

"Con ngoan, ở yên trong này chờ mẹ."

Trong một cái chớp mắt, cảnh vật xung quanh bỗng thay đổi. Dưới chân không còn là hư vô trắng như tuyết nữa mà là một lớp rơm rạ, không gian bỗng ngập ngụa khói và mùi cỏ cháy. Thấu Kỳ Sa Hạ như trở về làm tiểu hồ ly chưa tu thành người kia, nhỏ nhắn nằm gọn vừa khít một góc hang run rẩy vì sợ. Tiếng gậy gộc giáo mác lẫn cùng những lời mắng chửi của nhân loại vang vọng khắp nơi, tiếng hét xé trời của mẹ, từng cột lửa nổi lên khắp nơi, có ai đang thì thầm vào tai nàng rằng:

"Nhân loại là thế đấy, ngươi có thù chúng không?"

Từ đứa trẻ xấu tính ném đá vào người ngươi, tên tiều phu hắt rượu nóng lên ngươi, dân làng đốt trụi một bờ hồ Nan Bình, thắp mẹ ngươi thành ngọn đuốc sống, từng người từng người một đều như thế đấy. Tàn nhẫn như vậy, hồ đồ như vậy, nhưng chúng được trời cao bảo hộ. Những kẻ bảo hộ chúng đang ở quanh ngươi này, chói lòa đến chướng mắt.

Sa Hạ, giết chúng đi.

Yêu hồ giữa thiên binh bỗng ngửa cổ rít lên một tiếng, tay chân dần phủ một lớp lông tơ trắng mỏng, yêu khí tỏa ra ngút ngàn đánh động đến chỗ Danh Tỉnh Nam đứng xem phía xa. Nơi có nhiều tiên khí đang tụ lại nhất ngoài đám thiên binh ra, một là Quỷ Cốc Tiên Sư đang nhíu mày nằm trên mây xem tranh, hai là nơi Xích Tiên Tử đang vội vã chạy tới. Cột lửa vàng cam bốc lên cao tận trời, phừng phừng bao quanh người đứng ở tâm. Tiên khí ngút ngàn khiến thiên binh còn đang chật vật bỗng khí thế trở lại, chưa kịp lao vào bắt lấy hồ yêu trước mắt đã nghe tiếng ai phát ra từ trong cột lửa, thanh âm vang vọng khắp Thượng Vĩ thành mang theo khí tràng mạnh mẽ bức thiên binh quỳ rạp dưới mặt đường.

"Lui xuống."

Chu Tử Du cả người bọc trong tam muội chân hỏa, giữa trán hiện lên một cái ấn màu cam, tay siết lấy trường kiếm đạp khí mà xông tới. Người đi tới đâu, lửa bén đến đấy. Tam muội chân hỏa cuồn cuộn trước ngực không còn cấm chú kiềm lại cứ thế thi nhau tuôn ra đun chảy cả giáp của thiên binh, đến Xích Tiên Tử tu hỏa pháp còn phải tránh ra xa, thế nhưng lửa tuyệt nhiên không bén vào bảy cái đuôi đang phe phẩy của hồ yêu ngay đó. Danh Tỉnh Nam than lên một tiếng, vội vã đưa tay xoa cặp mắt đau nhức, thiên mệnh quả nhiên có biến, liên tục xoay vòng chưa thể định đoạt. Đáng lý ra Yêu Hoàng sẽ tắm máu Thượng Vĩ thành, Chúa Thánh thức tỉnh đem tam muội chân hỏa diệt nó rồi tế cho trời để đền mạng bá tính. Chẳng lẽ việc cải mệnh cho nó bị phản lại rồi sao? Vốn dĩ ép tiên khí vào yêu quái nặng yêu khí như nó là để bức Yêu Hoàng mau lộ diện, vì cớ gì nó vẫn còn chưa hiện nguyên hình?

Cả người Danh Tỉnh Nam bỗng chốc cứng đờ, nghiêng ngả chực rơi xuống lại có ai kéo y tựa vào lòng. Bình Tỉnh Đào mặt mày lạnh lẽo vòng tay giữ lấy người trong lòng mình liếc mắt nhìn xuống hai đốm sáng một trắng một cam va chạm với nhau bên dưới hừ một tiếng, đưa tay buộc lại vạt áo của Danh Tỉnh Nam chặt hơn một chút.

"Tôn Thái Anh."

Quỷ Cốc Tiên Sư lười biếng liếc qua một cái, khịt mũi quay đi.

"Ngươi sẽ không can thiệp vào sao?"

"Hử? Muốn ta động thủ để việc đi đúng thiên cơ dự từ trước để làm gì? Xót xa ai à?"

"Không phải đây là việc của đám thần tiên các ngươi ư?"

"Đúng là việc của thần tiên, nhưng ta thích xem kịch hay hơn."

Bình Tỉnh Đào không đôi co với tiên thánh quái lạ họ Tôn nữa, duỗi tay bắt lấy nhiệt từ cột lửa xa xa kia tụ thành cầu khí nóng áp cạnh tấm lưng gầy đang run lên của Danh Tỉnh Nam. Nhìn động tác của yêu hồ đang dần đọa ma kia hở chút lại khựng một nhịp, chẳng lẽ Chu Tử Du thật sự lấy tam muội chân hỏa thanh tẩy được tâm ma của nó sao? Cách xa thế này, hai kẻ kia lại bị trùng trùng lửa đỏ bọc lấy, Bình Tỉnh Đào cau mày không buồn nhìn nữa. Ra sao thì ra, chói mắt chết ta rồi!

Cột lửa bao quanh Chu Tử Du đem tất cả thiên binh tránh khỏi tiểu hồ ly, đối diện với Thấu Kỳ Sa Hạ lúc này chỉ còn duy nhất một người.

Sa Hạ, sớm muộn gì y cũng sẽ động thủ với ngươi thôi. Tiếng thì thầm bên tai nàng bỗng nhiên âm vang hơn, tựa như nó đang gào lên từ đáy vực, oang oang dồn dập từ tứ phía. Giết y đi.

"Sa Hạ, có nghe được ta nói gì không?" Chu Tử Du nhìn Thấu Kỳ Sa Hạ từ tiểu hồ ly trắng muốt nằm trong lòng hóa thành yêu hồ phe phẩy bảy cái đuôi vấy máu, vừa gấp vừa rối không muốn chĩa kiếm về phía nàng càng không muốn nàng hại thêm ai. Cứ ngỡ bản thân từ từ đem lửa trời tẩy dần tâm ma của nàng là được, đột nhiên yêu khí vẫn còn có thể chế áp được dồn lại từ lúc nào rồi bộc ra khiến Chu Tử Du không kịp trở tay khiến phong ấn vốn đã hư tổn bị thiêu cháy hoàn toàn. Bản thân ngất đi, Thấu Kỳ Sa Hạ gần như đọa ma. Chu Tử Du lắc đầu cố xua đi cảm giác choáng váng, xoay người né móng vuốt của yêu hồ vồ tới. Gương mặt nàng kề sát, mắt đối mắt với Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du ngẩng đầu nhìn vào con ngươi màu trà ánh lên dưới nắng đã hóa đỏ sẫm mang đầy sát ý, khàn giọng kêu tên nàng để cuối cùng vào được tai yêu hồ kia chỉ thành mấy tiếng thều thào.

"Sa Hạ, nghe ta."

"Nghe ta được không?"

"Ta sẽ không hại ngươi."

Trước mắt Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng hiện ra một bờ hồ Nan Bình của một ngày xa xưa, nơi mặt hồ không chút lay động có lớp lớp cỏ lau nương theo chiều gió đung đưa. Tiểu hồ ly chạy quanh nơi này bỗng gặp một bóng người cao gầy phe phẩy quạt đón từng đợt gió thu. Lãng khách mặc áo bào tử sắc bằng lụa, lưng thắt đai ngọc, mang theo hương trầm, mắt nhắm nghiền, khóe môi cong cong. Lãng khách sủng nịnh bẻ thịt nai khô đút cho tiểu hồ ly, mặt đầy ý cười để túi vải nhỏ đựng đầy thịt xuống cho nó. Lãng khách đến bất chợt, đi cũng không báo trước, tiểu hồ ly ngơ ngẩn bên bờ cỏ lau thật lâu cũng không thấy nữa. Loay hoay đắp rơm lấp đi túi gấm rơi ra từ đai lưng lãng khách, vùi nó sâu thật sâu vẫn có thể ngửi được mùi trầm hương dịu dàng tựa lúc lãng khách xoa đầu trấn an nó.

Lãng khách cười nói, ta sẽ không hại ngươi.

Yêu hồ bỗng chốc khựng lại, từng đường gân xanh nổi lên trán, khóe môi cũng bị răng nanh nghiến vào đến ứa máu.

Trong mộng cảnh, Thấu Kỳ Sa Hạ mơ màng đưa tay muốn chạm vào khóe môi kia, cả người như muốn chìm vào bụi cỏ lau êm ái mà ngủ một giấc dài. Gương mặt lãng khách bỗng chốc mờ dần, mãi đến khi chân tóc đường mày lẫn khóe môi kia bỗng khớp với người đang cầm kiếm chật vật trước mắt nàng, Thấu Kỳ Sa Hạ mới nhẹ giọng kêu.

"Tử Du ..."

"Là ta, Sa Hạ, dừng tay lại để ta đem lửa này cùng ngươi trấn áp tâm ma có được không?"

Ta đem nàng quay trở về nhé.

Chu Tử Du mắt sáng lên, vội vàng vòng tay giữ lấy vai nàng đem ngọc Xích Diệm lại gần dùng tam muội chân hỏa đốt đi tâm ma. Chỉ không ngờ Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng nhiên hét lên một tiếng rồi tung trảo đánh văng mình ra. Nhìn yêu hồ mắt long lên sòng sọc, lớp lông cáo trắng muốt dần phủ lên toàn thân, cuộn người rít lên vì đau, Chu Tử Du liền ngẩn người ngồi phịch ở đó, rõ ràng ban nãy vẫn có tác dụng sao bây giờ lại thành ra thế này rồi?

Sa Hạ, ngươi thấy không? Lửa của y chỉ làm ngươi bị thương mà thôi. Y không giúp được gì, cũng không có ý muốn giúp ngươi đâu. Ở đây chỉ có người muốn giết ngươi thôi. Vì bản thân mình, tự bảo hộ chính mình, diệt chúng trước đi. Kẻ dùng lửa kia, giết y đi.

Trong chớp mắt bụi cỏ lau lẫn lãng khách kia chìm trong biển lửa, Thấu Kỳ Sa Hạ điên cuồng đuổi theo bắt lấy, cuối cùng chỉ lạc vào một vùng đỏ thẫm. Nơi nơi đều là máu, đâu đâu cũng là kẻ muốn hại nàng. Tiếng gào thét bên tai nàng ngày một rõ ràng hơn, nó nói đúng, nếu không muốn diệt nàng vì sao ai cũng cầm kiếm trong tay? Hệt như hôm ấy dân làng mang theo giáo mác gậy gộc đến tìm mẹ vậy.

Dối trá. Tàn nhẫn. Ác độc.

Giết chúng đi.

Phải giết chúng.

Yêu hồ dần dần hiện nguyên hình, Chu Tử Du vẫn ngây người bàng hoàng cách đó không xa, kiếm trong tay vì một chưởng khi nãy mà rơi xuống đất. Đến nước này rồi, Sa Hạ, ta phải làm sao?

"Bây giờ nó gần như đọa ma rồi, trường kiếm ta đưa cho con hấp thụ được tam muội chân hỏa, dùng kiếm chặt đuôi rồi diệt nó đi." Xích Tiên Tử gào lên sau bức màn lửa.

"Thật sự không còn cách nào sao ..."

"Muốn triệt tâm ma phải dùng tam muội chân hỏa đánh thẳng vào thần hồn, con còn chưa điều được lửa từ ngọc Xích Diệm tốt, xông vào lành ít dữ nhiều. Nghe lời vi sư, đừng do dự nữa."

Đừng do dự à?

Cầm trường kiếm trong tay, Chu Tử Du cau mày thử điều lửa đi nơi khác, ngoài cột lửa cao vút và lớp tam muội chân hỏa âm ỉ bám lên người như lớp áo giáp mỏng, toàn bộ số lửa được điều ra đều chảy về phía thanh kiếm. Yêu hồ phía xa đã hóa thành con cáo lớn, bảy cái đuôi vấy máu xòe ra phất phơ giữa biển lửa, nhe nanh rít một tiếng, chân sau lấy đà muốn lao về phía kẻ dùng lửa để giết mình thì bỗng dưng cả người khụy xuống.

"SA HẠ!"

Chu Tử Du mang theo kiếm, cả người bọc trong tam muội chân hỏa lao tới.

Ta nhất định đem nàng quay trở về.

Lãng khách nói sẽ không hại ta, không thể giết y, không được giết y. Lãng khách là Tử Du kia mà, có phải không? Từng đường nét đều giống như in, Tử Du cũng sẽ không hại ta, có phải không?

Giọng nói bỗng không gào thét nữa, nó cười khúc khích từng tiếng thỏa mãn lẩn quẩn bên tai nàng, ghé vào, rù rì thật chậm rãi.

Xem tay y đang cầm gì kia?

"Tại sao?"

Tại sao đến người cũng muốn diệt ta?

Thấu Kỳ Sa Hạ hiện nguyên hình, yêu khí dày đặc bao phủ khắp Thượng Vĩ thành lao về phía Chu Tử Du đang cầm lấy trường kiếm. Không nương tay, không ngập ngừng cũng không bị điều gì ngăn cản. Chu Tử Du đối diện với yêu hồ đang điên cuồng tấn công chỉ có thể gồng mình lên đỡ đòn, tay cầm kiếm chốc chốc lại run lên. Mím môi đem tam muội chân hỏa bạo phát ra một lần nữa, ngăn được yêu hồ liên tục xông tới đồng thời cũng khiến bản thân yếu đi hẳn, Chu Tử Du nhân lúc này dốc toàn bộ sức lực cuối cùng lao tới yêu hồ kia, mượn kiếm rẽ gió phi thật nhanh.

Vuốt yêu hồ chậm một nhịp, kiếm của Chu Tử Du nhanh hơn một nhịp.

Cột lửa bỗng chốc tiêu tán, bên trong có hai người tựa lên nhau, từng vết thương sâu khiến máu chảy thành một vũng dưới chân Thấu Kỳ Sa Hạ. Nàng hóa lại thành hình người, nàng không đọa ma. Nàng ... không đọa ma sao?

"Kìa ... Tử Du? TỬ DU!"

Chu Tử Du lúc này cả người vô lực gác đầu lên vai nàng, đợt bạo phát kia khiến cả thân thể rã rời. Chút sức lực cuối dùng để gồng người ôm chặt lấy yêu hồ dần đoạ ma, muốn đem tam muội chân hoả nguyên thủy trong ngọc Xích Diệm trước ngực mình kề sát vào thần hồn đốt trụi tâm ma của nàng, mang về một Thấu Kỳ Sa Hạ mắt cong cong miệng nói cười gọi hai tiếng Tử Du.

Kiếm trong tay chỉ nghe theo lửa trời muốn diệt yêu, liên tục tự ý muốn đâm nàng. Không thể làm hại nàng, người đã nói thế mà. Vậy nếu người không dùng tam muội chân hỏa nữa thì sao?

Một khắc buông kiếm xuống, tiêu tán chân hỏa bọc quanh người, Chu Tử Du không còn do dự điều gì. Móng vuốt hồ yêu sắc bén, bung ra găm vào lưng như dao cứa xuống. Thấu Kỳ Sa Hạ điên cuồng vẫy vùng, răng cắn lên vai y, vuốt cào lưng Chu Tử Du nát bấy. Tới lúc nàng từ tâm ma trở về, Chu Tử Du đã buông thõng hai tay để mặc máu chảy thành dòng men theo ống tay áo nhiễu xuống đất, mắt nhắm nghiền người tựa hẳn vào lòng nàng, khoé môi khô khốc toé máu vì cắn răng chịu đau khe khẽ mấp máy.

"Sa Hạ về rồi?"

Thấu Kỳ Sa Hạ hai lòng bàn tay đầy máu tươi, bàng hoàng nhìn tấm lưng máu thịt lẫn lộn bị vuốt găm vào lộ cả xương trắng của người. Ghé đầu bên vai Chu Tử Du, môi run lên, nàng ngây người vòng tay ôm lấy người, cố nuốt xuống từng tiếng nấc nghẹn cũng không thể ngăn lệ nóng từng dòng đổ xuống. Chu Tử Du trước khi xông vào ôm lấy nàng đã khai giải tam muội chân hỏa trên người, chỉ với da thịt người thường làm sao chịu được? Chu Tử Du bình thường rất bình tĩnh sao lại làm thế? Chu Tử Du vì nàng có đáng hay không? Chu Tử Du, Chu Tử Du, Chu Tử Du, ta về rồi, ta đã về rồi Tử Du cũng đừng đi có được hay không?

Ôm lấy Chu Tử Du lịm đi trong tay, hai bên má nóng ra ướt đẫm, mắt sưng đỏ, câu nói của Lục lão bản đêm nàng bị bán vào Mật Phùng lâu bỗng lặp đi lặp lại trong đầu nàng.

Người đặt trong lòng đủ lâu sẽ thành yếu nhân.

Ngươi thích ở cạnh y, cảm thấy y thật vừa mắt. Ngươi đem lòng mến mộ y, ngày ngày nghĩ đến y, vô tình hữu ý đem y đặt trong lòng. Y ở nơi đó một ngày, một năm, một trăm năm, y để lại nơi đó từng điều nhỏ nhặt vụn vặt có khi bản thân ngươi cũng không để ý tới. Y ở nơi đó đủ lâu từng điều này sẽ khắc thật sâu, lan ra thật rộng. Y đi rồi, từng cái nhỏ nhặt vụn vặt này cũng không còn nữa. Vết vẫn ở đó, chỉ không còn vật. Y đi rồi, cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Vật vẫn ở đó, chỉ không còn người. Y đi rồi, lòng ngươi không nguyên vẹn nữa. Cảnh vẫn ở đó, mãi mãi không còn người. Ngươi đặt y trong lòng đủ lâu, y dù có ở lại hay không cũng sẽ khảm vào tâm ngươi một đời.

_

A/N: Cầu mong trong Nin Lưn không ai đọa ma nữa chứ viết khúc tâm ma đi rù tiểu hồ ly mà tui muốn phân liệt quý dị ạ ... Mọi người gửi cái feedback mình đọc cho đỡ quéo, chứ 2 giờ sáng viết khúc tâm ma thì thầm các thứ tui teo thành một cục rồi á ...

Tin vui là sắp gặp lại Lâm Triền Nhiễu, tin buồn là gì thì mấy chap sau mình bật mí ha =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net