Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mina đang làm gì thế này? Thế giới mà chúng tôi đang sống thật ra là như thế nào? Sao giờ đây tất cả những hồ nghi với biết bao uẩn khúc lại cùng một lúc dồn về? Tôi cầm cuốn băng lên, nhìn nó, nhìn một cách chăm chú, nhìn một cách cay đắng. Tôi ném mạnh cuốn băng vào gương. 

Gương vỡ, những mảnh thủy tinh rơi loảng xoảng. Tôi nhìn mình trong những mảnh vỡ ấy. Kinh khủng. Tất cả thật kinh khủng.
Hai tay tôi ôm mặt. Nước mắt cứ thế chảy ra đầm đìa. Tôi hoàn toàn sợ hãi. Ngồi sụp xuống sàn nhà tắm. Bất lực. Chỉ còn cảm giác bất lực với mọi thứ. Ngay lúc này, tôi không thể làm gì, không thể suy nghĩ và thậm chí tôi còn cho rằng mình không thể sống tiếp được nữa, với ngần đó những dối trá, với cơ man những bí mật.
Lúc ấy, người duy nhất mà tôi nghĩ có thể tìm đến chính là Tử Du. Tôi khó nhọc đứng dậy, trong tôi âm ỉ cháy ý nghĩ muốn chết. Tôi mệt mỏi nhiều tuần nay với biết bao nhiêu chuyện. Chỉ trong vài tuần mà tôi thay đổi quá nhiều. Sự mong manh yếu đuối của một cô gái bình thường không giúp tôi có đủ bản lĩnh để đương đầu với quá nhiều chuyện đột ngột. Một cái chết với hàng tá những bí mật. Dường như cuộc sống không tài nào trở lại quỹ đạo bình thường được nữa. Nó cứ rối tung lên. Tôi đã có một mối quan hệ không đúng đắn sau cái chết của bạn mình. Người yêu tôi đang bất tỉnh trong bệnh viện với rất nhiều bí mật và dối trá. Chúng tôi lừa nhau một cách luẩn quẩn. Gián tiếp chà đạp lên cuộc đời nhau và để lại vô vàn vết thương hở miệng xót xa. Có cái gì đó đã đi quá giới hạn của một câu chuyện điên khùng.
Hay là tôi...tự sát nhỉ? Có phải vì cuộc sống của Sana đã quá mỏi mệt, nên cô ấy mới tìm đến cái chết hay không? Sống trong một mớ rối tung vô tội vạ thế này, làm sao người ta có thể tồn tại cơ chứ? Con người là một sản phẩm lỗi của tạo hóa. Trời ơi, nó đầy rẫy khiếm khuyết. Một trong số những khiếm khuyết trầm trọng đó là con người biết mệt mỏi, biết chán nản, biết khổ đau, muốn cúi đầu và dễ dàng bỏ cuộc. Tôi nhìn thấy mình trong mảnh gương vỡ nát, cảm thấy có gì đó rất thân quen. Hình như...Sana đang ở trong gương. Cô ấy đang nhìn tôi trong tấm kính. Cô ấy đang nhìn tôi trìu mến từ trong những mảnh gương vỡ ấy. Gương mặt cô ấy là những miếng chắp ghép xước xẹo. Cô ấy đang nhìn tôi đấy...đúng rồi...chính là cô ấy...







#Nhee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net