Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Lượng kết hôn với Vạn Thần mang theo một cô con gái, vốn dĩ hắn muốn cùng bà sống thật hạnh phúc, chỉ tiếc trời trêu đùa người, kết hôn không tới một năm, con gái của Vạn Thần với tám chín tuổi, bà đã qua đời vì bệnh tật.

Một cô bé tám chín tuổi vô cùng dễ thương và hiểu chuyện, mặc cho mọi người xung quanh khuyên hắn nên gửi cô bé vào trại trẻ mồ côi hoặc về quê ở với ông bà ngoại, Phùng Lượng vẫn mềm lòng và nhất quyết nuôi cô bé bên người.

Để không bị mọi người đàm tiếu, Phùng Lượng đã đổi tên cô gái từ Vạn Linh thành Phùng Vạn Linh, sau đó vẫn gọi cô gái là Vạn Linh.

Ngày qua ngày, cô bé vốn mới tám chín tuổi trong nháy mắt đã lớn lên.

Khi Phùng Vạn Linh mười bảy tuổi đã phát dục xong, trong một lần tình cờ nhìn thấy cô con gái riêng khỏa thân khi đang tắm, tình cảm của Phùng Lượng dành cho cô con gái riêng bắt đầu thay đổi.

Trong đầu hắn, hình bóng Phùng Vạn Linh ngày càng tươi ngon mọng nước không ngừng hiện lên.

Cô bé xinh hơn mẹ, dáng người gầy yếu, tính tình mềm yếu, hơi dễ bắt nạt, nhưng khi lớn lên, trên ngực lại phát triển không tệ...

Mấy  là hình ảnh cô gái nhỏ ngây thơ và xinh đẹp đó được hắn vuốt ve nhào nặn, sau đó nằm dưới thân hắn, bị hắn mạnh mẽ thao lạn.

Ngay cả mộng xuân nhiều năm đã không có lại xuất hiện cô con gái riêng này.

Sau một lần rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tiểu huyệt của cô con gái riêng trong mơ, Phùng Lượng ngồi dậy khỏi giường và bước vào phòng cô con gái riêng trong vô thức.

Hắn nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành trên giường, định bỏ đi thì nghe thấy tiếng cô gái rêи ɾỉ, hắn quay đầu lại thì thấy bộ ngực hếch lên của cô gái lấp lánh dưới ánh trăng.

Đẹp quá.

Con gái hắn nuôi nấng từng li từng tí sao có thể để cho đám đàn ông nham hiểm bên ngoài được lợi được?

Một khi một ý nghĩ bắt đầu thì không bao giờ có thể dừng lại. Như thể bị quỷ ám, Phùng Lượng đưa tay về phía ngực của cô gái.

Ngay khi bộ ngực mềm mại, mịn màng và đầy đặn được bóp trong tay, da đầu Phùng Lượng ngứa ran vì sung sướиɠ, hắn xoa nhẹ đầu nhũ hoa trên ngực.

Lấy ngón tay ấn vào đầṳ ѵú to bằng hạt đậu rồi búng nhẹ hai cái, cô gái đang ngủ ngon lành trên giường không chịu được kêu lên một tiếng.

"Ưʍ...không...đừng làm thế..."

Tiếng rêи ɾỉ mềm mại không thể ngăn chặn hành động mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn động dục của người đàn ông, Phùng Lượng sau khi nghe thấy liền động tính, côn ŧᏂịŧ lớn đã cương cứng, hắn khéo léo dùng tay trêu chọc núʍ ѵú của cô gái.

Vật nhỏ nhạy cảm bị véo hết lần này đến lần khác ngày càng sưng đỏ.

"Ưʍ...cha?" Cô gái bị đùa bỡn đến mặt đỏ bừng, hai mắt ngấn nước nhìn người đàn ông ngồi trên giường mình, tựa hồ không hiểu cha vì sao lại chơi đùa bộ ngực của cô, "Đây, đây là làm cái gì vậy cha?"

Ngay khi Phùng Lượng nghĩ rằng mọi chuyện đã xong đời thì lại nghe thấy con gái riêng của mình hỏi nhưu vậy, hắn chợt nhận ra rằng có lẽ Phùng Vạn Linh không hiểu gì cả.

Trong lúc khẩn cấp, đầu óc hắn quay rất nhanh, lập tức nghĩ ra một lý do: "Chuyện này nên để mẹ dạy, nhưng Tiểu Linh chỉ có cha, nên cha nhất định phải dạy Tiểu Linh."

"Dạy, dạy con cái gì?" Phùng Vạn Linh từ trên giường ngồi dậy, lui ra phía sau xoa xoa thân thể, cô mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không có người khác tới nói cho cô biết có đúng hay không.

Phùng Lượng nhìn cô gái bối rối thì liền hạ quyết tâm: "Dạy Tiểu Linh chuyện vui vẻ, nhà người khác cũng có cha dạy con gái họ."

Mọi người khác cũng như thế này sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net