Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật sao?" Tuy rằng không xác định lắm nhưng cha đối với cô vẫn luôn rất tốt, sao có thể lừa cô?

Trong lòng Phùng Vạn Linh thả lỏng một chút, người đàn ông giống như một con rắn luồn qua khe hở: "Thật, cha sẽ không nói dối Tiểu Linh."

"Hôm nay đã quá muộn, ngày mai cha sẽ cho Tiểu Linh xem, ở nhà người khác cũng vậy thôi." Nhìn vẻ mặt của Phùng Vạn Linh, Phùng Lượng dùng hai tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô gái, "Mau, Tiểu Linh ngoan, mở chân ra để cha nhìn nơi Tiểu Linh đi tiểu..."

Không thể địch lại sức lực của người đàn ông, cô gái bán tín bán nghi mở hai chân để lộ tiểu huyệt hồng hào phấn nộn.

Tiểu huyệt được bao phủ bởi một lớp lôиɠ ʍυ mỏng, vì vừa rồi bị đùa bỡn nên dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt chảy ra từ giữa hai môi huyệt, tiểu huyệt mọng nước vì tầm mắt của người đàn ông mà khẽ mấp máy, trông vô cùng bất an.

"Tiểu Linh đừng sợ, sẽ rất thoải mái vui vẻ, cha sẽ không bao giờ hại Tiểu Linh có đúng không?"

Phùng Lượng thấp giọng an ủi, ghé đầu vào giữa hai chân cô gái, khẩn trương hôn lên da thịt non mềm ở chân cô gái, từng chút một di chuyển về phía giữa chân.

"Ưʍ...ngứa...cha..."

Hơi thở nóng bỏng phả vào đôi chân nhạy cảm của cô, Phùng Vạn Linh bất giác co người lại, nhưng cô vừa khẽ rên thì hơi thở kia đã phả vào tiểu huyệt cô.

Ngay sau đó, người đàn ông hít một hơi thật sâu.

"Thơm quá, chỗ đó của Tiểu Linh thơm quá," mũi người đàn ông gần như đẩy vào thịt bên trong, vừa mở thịt vừa ngửi, "Cha sẽ làm Tiểu Linh sướиɠ, để tiểu huyệt của Tiểu Linh phun nước."

"Ưm! Ôi! Cha...chỗ đó bẩn...không thể ăn...a...đừng liếʍ...a...ngứa quá...cha..."

Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ như đang khóc khiến Phùng Lượng càng nghe càng hưng phấn, chiếc lưỡi của hắn không ngừng liếʍ láp lỗ huyệt, cọ xát với môi huyệt mềm mại rồi ấn âm đế.

Sau hai ba lần lặp lại, âm đế dần cứng lại, bắt đầu nhô lên.

Đầu lưỡi đặt trên tiểu huyệt mẫn cảm non nớt không ngừng chọc, liếʍ, mυ"ŧ, thân thể cô gái bắt đầu không tự chủ được run lên, tiếng rêи ɾỉ càng lúc càng lớn: "A! cha...lạ quá...ưʍ... ngứa quá...cha...Tiểu Linh muốn đi tiểu..."

Người đàn ông không nói gì chỉ, vừa mυ"ŧ vừa hút, bàn tay to lớn của hắn trượt dọc theo vòng eo đang run rẩy của Phùng Vạn Linh rồi đến bộ ngực của cô.

Đầṳ ѵú nhỏ đã bị người đàn ông giữ chặt, thịt trắng mềm tràn ra giữa các ngón tay, đầṳ ѵú nhỏ đáng thương bị kéo lên vặn qua vặn lại.

"A...cha...nướ© ŧıểυ...a....a a! ! !"

Phùng Vạn Linh chưa bao giờ trải qua sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy nên sau một lúc, cô hét lên một cách dâʍ ɖu͙© và phun nước vào mặt Phùng Lượng một cách xấu hổ.

Phùng Lượng không khó chịu, hắn thậm chí còn phấn khích. Hắn lau mặt, đưa môi ngậm lấy tiểu huyệt mυ"ŧ mấy ngụm, nuốt mấy ngụm nước ngọt thanh rồi lại liếʍ liếʍ.

Liếʍ vài lần, mặt lưỡi quét qua tiểu huyệt đang trào dâʍ ŧᏂủy̠, bắp đùi cô gái co lại, miệng thấp giọng rêи ɾỉ.

"Ưʍ...cha...sao...sao lại tới nữa...ngứa quá...cha...Tiểu Linh chịu không nổi..."

Phùng Vạn Linh bị liếʍ đến cao trào hết lần này đến lần khác, bộ ngực của cô bị người đàn ông cọ xát đến sưng lên mới được buông tha.

Nhưng từ ngày đó trở đi, mỗi tối Phùng Lượng đều lẻn vò, ôm cô rồi liếʍ hút, thậm chí còn đem đồ vật to lớn kia vào giữa hai chân cô rồi cọ xát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net