Chương 125: Kỷ niệm ngày kết hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu không phải không thích sao?

Lời Trình Thịnh nói như chọc thủng một chút che giấu cuối cùng của Mạc Thành Hoàn, Mạc Thành Hoàn đứng dậy gầm lên giận dữ với bạn mình.

"Cút!"

Cửa phòng bệnh mở ra, Trương Vân cùng Mạc Thịnh Khang nhìn Trình Thịnh vừa lau nước mắt vừa chạy như bay rời đi, còn không đi cả thang máy, chạy luôn xuống cầu thang bộ, thậm chí ngã một cái cũng chỉ bò dậy đỏ bừng mắt chạy tiếp.

"Trình Thịnh!" Trương Vân muốn gọi lại, nhưng Trình Thịnh chẳng đáp lời, vẫn chạy đi luôn.

Mạc Thịnh Khang thở dài, nhìn phòng bệnh rồi lại nhìn vợ mình, ánh mắt tối tăm, không nói một lời.

An Nhu gần như là nhóm người đầu tiên biết chuyện Mạc Thành Hoàn bị nâng ra khỏi phòng làm việc của Mạc Thịnh Hoan, Mạc Thịnh Hoan vừa về nhà, An Nhu đã chạy tới, cẩn thận kiểm tra anh một lượt, thấy không bị thương chỗ nào mới thở phào nhẹ nhõm.

"Có phải Mạc Thành Hoàn lại cố tình chọc giận anh không?" An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, vẻ mặt hơi lo lắng.

Mạc Thành Hoàn cứ theo sát không bỏ, ba lần bốn lượt khiêu khích mình và chú Mạc, ai biết lần này anh ta lại làm cái gì mà khiến người tốt tính như Mạc Thịnh Hoan cũng phải động thủ.

Trong mắt An Nhu, Mạc Thịnh Hoan chính là người tốt tính nhất thế giới, nếu trên đời có ai có thể khiến anh động thủ, vậy chắc chắn là người đó quá đáng.

Nhìn ánh mắt quan tâm của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan cúi người ôm lấy cậu.

"Nhu Nhu."

"Đừng quan tâm những gì anh ta nói." An Nhu ôm lấy người đàn ông cao lớn trước mặt mình, "Miệng anh ta chẳng nói được gì hay ho đâu, anh cứ coi như chó sủa là được."

Mạc Thịnh Hoan vẫn ôm thiếu niên không buông tay.

"Anh làm việc lâu như vậy, có phải là đói rồi không?" An Nhu khẽ đẩy Mạc Thịnh Hoan, "Mạc tiên sinh, anh thay đồ rồi ăn cơm thôi, hôm nay nhà bếp riêng mang nhiều đồ ngon tới lắm."

Mạc Thịnh Hoan vẫn không nhúc nhích.

An Nhu đẩy đẩy chú Mạc nhưng không đẩy nổi, ngày thường Mạc Thịnh Hoan đối với cậu gần như là nói gì nghe nấy, hôm nay bỗng nhiên lại không phản ứng, sao thế nhỉ?

An Nhu tự hỏi ba giây, rồi lập tức phản ứng lại.

"Ông xã....." Tai An Nhu hơi hồng lên, "Ông xã nên ăn cơm rồi nha."

Mạc Thịnh Hoan đứng dậy, nghe lời bắt đầu thay áo, đổi dép lê.

An Nhu nhìn nhìn Mạc Thịnh Hoan, tại mình trước nay cứ quen miệng gọi "Mạc tiên sinh" đó mà, giờ phải sửa thôi.

Trận cảm mạo này của An Nhu tới nhanh mà đi cũng nhanh, từ khi cậu nói với Mạc lão gia tử chuyện mình mang thai, đồ ăn mà nhà bếp riêng Mạc gia đưa tới lại càng tinh xảo.

Trước đó An Nhu còn phải chú ý những thứ người mang thai không thể ăn, nhưng giờ tất cả đồ ăn đưa tới đều rất thích hợp với người mang thai, đãi ngộ cao hơn trước nhiều.

Tối đó, An Nhu nằm dài ra tận hưởng chú Mạc mát xa cho mình, từ khi Mạc Thịnh Hoan học được những thủ pháp này, gần như ngày nào anh cũng làm cho cậu, kể cả khỏi cảm mạo rồi cũng không dừng vì nghe bác sĩ nói, làm vậy có thể nâng cao hệ miễn dịch.

Nhớ tới kinh hỉ mình chuẩn bị vào ngày mai, An Nhu cố chống lại cơn buồn ngủ, hơi ậm ừ gọi người.

"Ông xã."

Mạc Thịnh Hoan dừng động tác, nhìn An Nhu.

"Ngày mai anh tan tầm sớm chút nha." An Nhu tươi cười, chúng ta hẹn hò trên du thuyền, được không?

Ngày mai chính là ngày kỷ niệm một năm hai người kết hôn, cuộc sống của họ đã thay đổi hoàn toàn so với lúc vừa kết hôn rồi.

"Ừm." Mạc Thịnh Hoan tiến lại gần, hôn lên má An Nhu.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, không khỏi nhớ lại lúc mình và anh vừa kết hôn.

Bệnh tình của Mạc Thịnh Hoan khi đó vẫn rất nghiêm trọng, gần như không bao giờ phản ứng với An Nhu, nhưng dù vậy, anh vẫn luôn cố gắng phối hợp với cậu.

Ngay cả khi uống những loại thuốc gây tác dụng phụ nghiêm trọng, anh vẫn cố gắng uống hết.

An Nhu nhắm mắt, cảm thụ lực độ mát xa rất vừa vặn trên người mình, trong đầu đều là hình ảnh Mạc Thịnh Hoan đứng bên cửa sổ thư phòng, ngón tay thon dài trắng nõn đặt hờ lên khung cửa sổ, ánh mắt nhàn nhạt ngắm nhìn vườn hoa sau biệt thự.

Rèm trắng được gió thổi nhẹ nhàng bay bay, bóng người như trích tiên đứng bên cửa sổ, đẹp như một bức hoạ.

Có lẽ đời này An Nhu sẽ chẳng thể quên được hình ảnh ấy.

Hồi tưởng một lát, An Nhu lại chuyên chú nhìn Mạc Thịnh Hoan đang bóp vai cho mình, đôi mắt hơi rũ xuống, môi mím nhẹ, tựa như một cô vợ ngoan ngoãn vậy.

An Nhu nhìn mà không nén nổi tươi cười.

Nhận thấy ánh mắt An Nhu, Mạc Thịnh Hoan ngẩng lên, cười cười nhìn An Nhu rồi cúi người hôn lên môi cậu.

Bàn tay khớp xương rõ ràng vẫn đang cử động, nhưng đã xuống dưới rất nhiều, dán sát vào nơi yếu ớt của An Nhu.

An Nhu sờ sờ Mạc Thịnh Hoan, phát hiện anh đã nóng lên rồi.

Cậu còn thực sự tưởng là Mạc Thịnh Hoan chỉ đang tập trung mát xa thôi cơ.

Tiểu tiên nam bị mình dạy hư rồi.

Nhưng cũng có khả năng là ăn ngon nhớ mùi.

Thoạt nhìn thì lãnh đạm, thế mà thân thể lại nóng bừng, đến mức An Nhu cũng không nhịn nổi kích động theo.

Giúp nhau xong, Mạc Thịnh Hoan lật người để An Nhu nằm trên người mình.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan còn chưa đã thèm, vươn ngón tay trỏ quơ quơ trước mắt anh.

Không được đâu nha.

Tuy đã hơn 20 tuần, gần năm tháng rồi, nhưng An Nhu vẫn không dám.

An Nhu còn lén tra trên mạng, họ cũng nói lực đạo không nên quá mạnh, còn có chỗ không nên đụng vào.

Với một người luôn thích dùng toàn lực làm như chú Mạc, chắc chắn sẽ hơi khó chịu, An Nhu cũng sợ bản thân sẽ kích động.

Tóm lại, chỉ một chữ "Nhẫn" thôi.

Nằm trên người Mạc Thịnh Hoan một lát, An Nhu đứng dậy muốn tới phòng tắm, thấy thiếu niên định cứ vậy đi, Mạc Thịnh Hoan vội lấy chăn khoác lên người cậu.

Xem ra từ lần cậu bị cảm, chú Mạc cũng bị doạ sợ rồi.

An Nhu ngoan ngoãn khoác chăn vào phòng tắm, cậu vừa đánh răng rửa mặt vừa như muốn ngủ gật, cố tỉnh táo vừa đánh răng vừa nhìn di động, nhưng mới nhìn một lát, An Nhu đã thấy Mạc Thịnh Hoan đang đứng ở cửa trông chừng mình.

"Em xong ngay đây." An Nhu buông di động, trong miệng còn lúng búng kem đánh răng.

An Nhu cảm giác như đã trở về lúc học toán cao cấp, mình ngồi trong thư phòng làm bài tập, Mạc Thịnh Hoan tựa như chủ nhiệm lớp đứng ngay đằng sau vậy.

Chiều hôm sau, An Nhu mua bò bít tết và nước ép nho, còn ôm một bó hoa chuẩn bị tới du thuyền trước, nhưng không ngờ Mạc Thịnh Hoan còn tích cực hơn cả cậu, An Nhu vừa đến đã thấy chú Mạc đang chiên bò bít tết trong bếp rồi.

Thậm chí thực đơn mà hai người nghĩ tới cũng giống nhau kìa.

An Nhu hơi bất đắc dĩ, cậu thơm thơm Mạc Thịnh Hoan rồi cất bít tết đông lạnh mình mua vào tủ, cắm hoa tươi vào lọ rồi ngồi một bên xem chú Mạc biểu diễn trù nghệ.

Chắc gần đây anh mới học làm món này, thủ pháp còn chưa thành thạo lắm, nhưng khí chất thì hệt như một đầu bếp thực thụ.

Trên bàn còn có nến, An Nhu nhìn quanh, phát hiện trên ghế còn có thỏ bông lớn cùng hai em thỏ nhỏ đang ngồi đối diện mình.

Bầu không khí bỗng sôi động hẳn lên.

Đồ ăn được bưng lên đúng giờ, vì đang mang thai nên An Nhu phải ăn bít tết chín kỹ, Mạc Thịnh Hoan cũng ăn cùng An Nhu như vậy.

Hai phần bít tết đều ở chỗ Mạc Thịnh Hoan, An Nhu nhìn anh cẩn thận cắt xong rồi mới đặt một phần tới trước mặt mình.

"Ông xã." An Nhu nhìn đĩa bít tết được cắt cẩn thận dọc theo thớ thịt bò, lập tức giơ ngón cái với Mạc Thịnh Hoan, khen ngợi anh không tiếc lời.

"Ông xã chu đáo nhất ó!"

Đáy mắt Mạc Thịnh Hoan hiện lên vài phần ý cười, anh mở nước nho An Nhu mang tới ra, hai người cùng nâng ly uống nước nho.

"Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm chúng ta kết hôn, sau này, nhà chúng ta sẽ nghênh đón hai thành viên mới." An Nhu sờ bụng mình, mắt sáng ngời nhìn Mạc Thịnh Hoan.

"Chúng ta sẽ có kỷ niệm hai năm, mười năm, hai mươi năm." An Nhu cười tươi, "Từ khi ở bên anh, ngày kỷ niệm ngày cưới chính là ngày em mong đợi nhất trong các ngày lễ."

Mạc Thịnh Hoan dịu dàng nhìn An Nhu.

An Nhu vốn còn định nói nữa, nhưng khổ cái bò bít tết thơm quá khiến cậu đói bụng không chịu nổi, thôi thì đành để ăn trước nói sau vậy.

Nhanh chóng gắp một miếng lên, tuy bít tết chín kỹ nhưng vẫn vô cùng mềm, An Nhu sung sướng nheo mắt.

Ăn xong, trời vẫn chưa tối hẳn, An Nhu ngồi trên sofa, vuốt bụng nhìn Mạc Thịnh Hoan dọn dẹp phòng bếp, thoả mãn hít sâu một hơi.

An Nhu ngồi nhìn Mạc Thịnh Hoan một hồi rồi ngủ quên mất, lúc cậu mở mắt thì trời đã tối sầm, trong phòng ngủ vang lên tiếng nhạc khe khẽ, An Nhu nhìn quanh, thấy Mạc Thịnh Hoan không ở đây, ngay cả mấy em thỏ đối diện cũng không thấy đâu nữa.

An Nhu bước đến chỗ có tiếng nhạc, thấy cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, âm nhạc vang lên từ trong đó, An Nhu trộm ngó vào, thấy chú Mạc đã thay quần áo, dáng người đĩnh bạt đang tập những bước nhảy, ba nhóc thỏ đang ngồi xem.

Đời trước An Nhu cũng từng học những bước nhảy này, cậu nhìn chằm chằm chú Mạc một lúc rồi mở cửa, mỉm cười đến trước mặt Mạc Thịnh Hoan rồi khom lưng mời nhảy.

"Vị nam sĩ đẹp trai này, có thể mời anh nhảy một điệu không?"

Mạc Thịnh Hoan hơi khựng lại, anh chớp mắt rồi đặt tay mình vào tay thiếu niên.

An Nhu đảo khách thành chủ, cậu kéo Mạc Thịnh Hoan, còn đặt tay sau eo anh.

Vốn dĩ là phải đặt tay trên bả vai đối phương, nhưng khổ cái chú Mạc cao quá, An Nhu chỉ đành đặt trên eo.

Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, An Nhu dẫn bước nhảy cho Mạc Thịnh Hoan, chỉ tiến lùi hình chữ V đơn giản nhưng hai người càng lúc càng gần nhau, ánh mắt tương giao, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu hôn lên môi thiếu niên.

Bầu không khí chung quanh dường như đang từ từ nóng lên, nụ hôn triền miên không thôi, tới khi An Nhu phản ứng lại, cậu đã ở trên giường lớn rồi, Mạc Thịnh Hoan chống tay, áp nhẹ lên người cậu, hô hấp có chút không ổn định.

"Không được mà anh." An Nhu nói khẽ.

Dường như Mạc Thịnh Hoan đã có chuẩn bị, anh lấy điện thoại, mở ra cho An Nhu xem.

Đó là giao diện chat với bác sĩ, nội dung là mang thai bốn tháng rưỡi có thể sinh hoạt vợ chồng hay không.

Bác sĩ nói có thể, nhưng dặn kỹ là phải nhẹ nhàng chút, không được vào quá sâu.

Chú Mạc còn cẩn thận hỏi kỹ nhẹ nhàng như thế nào, cùng độ nông sâu ra sao.

An Nhu nhìn giao diện chat của hai người, mặt đỏ như sắp bốc cháy.

Thế này thì làm sao sau này mình đối mặt với vị bác sĩ kia được!

Mạc Thịnh Hoan hôn lên môi An Nhu, ánh mắt rất chân thành.

"Không được....." An Nhu che miệng mình, giọng nói đã hơi không vững.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan chớp mắt, rồi anh đứng dậy chỉnh hai bé thỏ nhỏ xoay lưng lại với hai người, sau đó mang bé thỏ lớn lại đặt bên sườn An Nhu.

An Nhu che miệng không hiểu, nhưng bỗng thấy đôi mắt sâu như đầm nước của Mạc Thịnh Hoan nhìn mình chăm chú, sau đó anh cúi đầu khẽ hôn lên miệng bé thỏ lớn.

An Nhu không nhịn nổi bật cười thành tiếng, sau đó miệng lập tức bị anh lấp kín.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy
Ẩn QC