Chương 126: Đều là lỗi của tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao hôm nay cũng là kỷ niệm một năm ngày cưới, An Nhu bận rộn xong, nhìn thoáng qua bé thỏ bông vô tội bên cạnh, quyết định liều một lần.

Đây cũng chẳng phải lần đầu An Nhu lái xe, dù sao cảm giác lần trước cũng rất không tồi, đặc biệt là nhìn dáng vẻ Mạc Thịnh Hoan thở hổn hển, cả người căng chặt, An Nhu còn thấy hơi có cảm giác thành tựu nữa.

Sau khi hạ quyết tâm, An Nhu ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, tai đỏ lên, ánh mắt cũng ra hiệu chút.

Mạc Thịnh Hoan hiểu ý, lập tức muốn cởi áo khoác. Nhưng An Nhu lại đỏ mặt giữ tay chú mình lại.

Cảm giác Mạc Thịnh Hoan mặc chính trang luôn vô cùng gợi cảm, áo sơ mi cài đến nút trên cùng, toàn thân không một hạt bụi, tây trang thẳng thớm tôn lên từng đường cong hoàn mỹ nhất của anh.

Vóc dáng Mạc Thịnh Hoan rất cao, lúc nhìn người khác luôn phải hạ tầm mắt, mí mắt hơi thấp, hơn nữa vẻ mặt luôn đạm mạc, rất có khí chất của một người đứng nơi cao nhìn xuống.

An Nhu cúi đầu nhìn một thân quần áo chỉnh tề của Mạc Thịnh Hoan, có hơi mong chờ liếm liếm môi.

Lái xe thì phải có kỹ thuật, đặc biệt là giờ An Nhu đang có bé con, càng phải cẩn thận.

Trước tiên An Nhu tự làm nóng cho mình chút, xác định đã có thể lái xe mới chậm rãi ngồi lên.

Mạc Thịnh Hoan giơ tay đỡ An Nhu để cậu ngồi vững.

Hai người đều rất cẩn thận, An Nhu cũng không dám ngồi hết xuống, vẫn để lại chút không gian.

Ngồi vào chỗ, An Nhu cố gắng giữ thăng bằng, rồi đạp nhẹ bàn đạp, thân thể chậm rãi lên xuống.

Mạc Thịnh Hoan đỡ eo An Nhu, không hề dùng lực, chỉ đỡ cho thân cậu ổn định.

Ban đầu còn hơi khó khăn vì dù sao cả hai cũng đã lâu không vận động cùng nhau, ra vào một chút vẫn thấy khó khăn, lát sau Mạc Thịnh Hoan phát hiện ra vấn đề, anh lấy dầu bôi trơn đã chuẩn bị sẵn ra bôi lên xe.

Lần này thì An Nhu lái xe êm ái hơn hẳn, lên xuống nhịp nhàng, tốc độ bình thản, xe cũng rất tốt, cậu ngồi trên xe, ngẫu nhiên xóc nảy chút cũng vẫn có thể ngồi vững lại ngay.

Đã lâu không vận động cường độ như này nên chỉ lát sau, trán An Nhu đã thấm mồ hôi. Nhìn chú Mạc vẫn áo mũ chỉnh tề, cậu liền thả lỏng một tay rồi hướng người về phía trước, kéo chiếc cà vạt màu đen ra rồi chậm rãi quấn lên tay.

"Anh dẫn em đi." An Nhu đã thở hổn hển, cậu nằm ra trên xe, ngẩng đầu nhẹ nhàng cắn mút yết hầu Mạc Thịnh Hoan.

Ghế ngồi có hơi cứng, Mạc Thịnh Hoan đỡ An Nhu, cẩn thận điều khiển.

An Nhu thế mới biết chú Mạc còn cẩn thận hơn cả mình, lái xe rất vững vàng.

Hai người đều đặn lên dốc cao, An Nhu cũng bắt đầu dùng sức, lúc lên đến đoạn đỉnh núi, An Nhu không khỏi kêu lên một tiếng, cậu kéo cà vạt của Mạc Thịnh Hoan, mặt đỏ bừng.

Đường xuống dốc thì vừa nhanh vừa vội, trái tim treo lơ lửng của An Nhu như được nâng lên một bậc khác, đầu óc cậu trống rỗng, cảm thấy cơ thể căng thẳng như sắp nghẹt thở.

Không biết qua bao lâu, An Nhu mới từ từ hồi phục, cậu vẫn ngồi trên xe, dường như Mạc Thịnh Hoan không muốn để cậu rời đi.

An Nhu ngẩng đầu, thấy đầu tóc Mạc Thịnh Hoan đã hỗn độn, cổ phiếm hồng từng mảng lớn, mấy nút thắt trên áo sơ mi chẳng biết đã bị kéo ra từ lúc nào, tây trang chỉnh tề ban đầu giờ đã nhăn nhúm lại.

Trông chú Mạc y như vừa bị bắt nạt vậy, dầu bôi trơn còn dính cả lên quần áo, An Nhu cười trộm, hôn hôn Mạc Thịnh Hoan.

"Em có, khó chịu không?" Mạc Thịnh Hoan nới lỏng cà vạt, xem ra vừa rồi An Nhu túm rất mạnh.

"Ưm...." An Nhu nghiêm túc cảm thụ một chút, "Em vẫn ổn."

"Nhưng em không thể cưỡi được nữa đâu." An Nhu đứng dậy muốn rời khỏi xe, lại bị Mạc Thịnh Hoan giữ chặt eo không cho động đậy.

"Chúng ta, nghỉ ngơi." Mạc Thịnh Hoan cởi tây trang, nhưng vẫn không cho An Nhu rời khỏi chỗ ngồi.

Gì vậy?

Mãi tới khi kéo chăn lên, quả thực muốn nghỉ ngơi rồi, An Nhu muốn tách ra nhưng lại bị Mạc Thịnh Hoan ôm vào ngực, vẫn không được rời khỏi chỗ ngồi.

"Như vậy không tốt đâu." An Nhu khẽ nhắc nhở.

Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu, cổ cậu đỏ bừng, anh hơi hơi dời ra, lấy điện thoại mình vẫn đặt ở đầu giường đưa cho An Nhu.

An Nhu nghi ngờ mở điện thoại lên thì thấy một diễn đàn dành cho dựng phu có đăng bài hướng dẫn cách chuẩn bị trước để giảm bớt cơn đau khi sinh nở.

An Nhu nhìn một lượt mấy biện pháp, đột nhiên hiểu vì sao chú Mạc vẫn không để cậu rời khỏi chỗ ngồi.

"Mạc tiên sinh." An Nhu có hơi dở khóc dở cười.

"Lúc đó chúng ta chẳng phải không đau thì không thích sao?"

Mạc Thịnh Hoan dừng một chút, trầm mặc một lúc lâu rồi mới chủ động dời ghế xe.

Cái này gọi là quan tâm quá sẽ loạn này.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đã nhắm mắt lại, nhưng vệt hồng trên cổ mãi không lui.

"Không sao mà." An Nhu nhịn cười, khẽ an ủi Mạc Thịnh Hoan, "Thủ thuật của Hoa Quốc đã có thể không đau từ năm sáu năm nay rồi, bài đăng kia có lẽ quên mất chuyện này ấy."

Mạc Thịnh Hoan chậm rãi mở mắt, sau khi trông thấy vẻ mặt cố nín cười của An Nhu, anh mím môi nhanh chóng nhắm mắt lại, lần này thì cả xương quai xanh cũng hồng rồi.

An Nhu thực sự không nhịn nổi bật cười mấy tiếng, giờ cậu đã hiểu vì sao mấy hôm nay Mạc Thịnh Hoan cứ muốn hai người vận động rồi.

Thì ra là thế.

Cười đủ rồi, An Nhu vùi vào ngực Mạc Thịnh Hoan, hạnh phúc nhắm mắt lại, vừa rồi đã hơi mệt mỏi, chẳng đếm được mấy con cừu thì cậu đã ngủ mất.

Sáng hôm sau, An Nhu giả vờ quên chuyện tối qua, chỉ ngầm hiểu rồi cùng Mạc Thịnh Hoan rời khỏi du thuyền. Cậu đi học, Mạc Thịnh Hoan đi làm, hai người ngồi xe đi về hai hướng khác nhau.

Ba bé thỏ bông trên du thuyền cũng được mang về nhà.

An Nhu còn phải đi học nên không thể ôm cả thỏ bông đi được, vì thế cậu nhét hai bé thỏ nhỏ vào ba lô rồi đưa bé lớn cho Mạc Thịnh Hoan.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Mạc tổng đang nhìn chằm chằm con thỏ bông to đùng, chả hiểu nghĩ gì mà cổ cứ ửng đỏ.

An Nhu đến trường, cho Tề Trừng hai quả cam nãy mang ra khỏi du thuyền, Tề Trừng tò mò nhìn chiếc ba lô mập mập của An Nhu, còn tưởng cậu mang đồ ăn ngon gì đó đi.

Nhưng khi thấy An Nhu lôi hai nhóc thỏ bông ra, vẻ mặt cậu ta thất vọng tràn đầy.

"Nhu này, bao lớn rồi còn mang đồ chơi thú bông đi thế hả?"

"Cậu không hiểu." An Nhu chính đáng phản bác, "Đây chính là đạo cụ."

"Đạo cụ?" Tề Trừng không hiểu thật.

"Mạc tiên sinh nhà tôi đã dùng chúng thể tập bế hai nhóc, tập tắm cho hai nhóc đó." An Nhu đưa một nhóc thỏ bông cho Tề Trừng, "Cậu thân là cha nuôi, cậu cũng phải học!"

Tề Trừng vừa nghe, ánh mắt nhìn bé thỏ đã thay đổi liền, cậu ta luống cuống tay chân ôm nó, lắc lư vài cái rồi hạnh phúc ngẩng đầu.

"Đáng yêu quá đi."

An Nhu nhìn Tề Trừng, không khỏi bật cười.

Buổi sáng tan học, An Nhu thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về ký túc xá, vừa bước vào cửa ký túc xá liền ngửi thấy mùi rượu.

Tề Trừng khịt mũi, hiển nhiên cũng ngửi được.

"Kiêu ngạo vậy? Sáng ra đã uống rượu?" Tề Trừng tặc lưỡi vài cái, "Không sợ hại gan sao?"

An Nhu lắc đầu, chuẩn bị đi cùng Tề Trừng qua đoạn này.

"Này, Tề Trừng, An Nhu!" Quản lý ký túc xá nhìn thấy hai người bọn họ từ cửa sổ, vội vàng gọi một tiếng.

"Sao vậy chú?" Tề Trừng quay lại.

"Có người uống say khướt nói muốn tìm An Nhu, chẳng biết là ai." Quản lý ký túc mở cửa cho hai người vào phòng mình.

"Tôi không cho vào thì cậu ta nằm lăn ra đất ăn vạ, ăn vạ chưa xong đã ngủ thiếp đi mất, tôi chẳng biết làm sao, đành phải kéo cậu ta vào giường nằm." Vẻ mặt quản lý ký túc rất bất đắc dĩ.

Ai thế này!

"An Nhu, cậu đứng đây đi, để tôi xem là ai đã." Tề Trừng ngăn An Nhu lại, cẩn thận đến gần nam sinh đang ngủ trước, nhưng xem một lúc lâu cũng không biết là ai.

Tề Trừng lại sờ sờ lên người người đó, sờ đến một chiếc ví tiền, cầm lên thì chỉ thấy một ít tiền xu rơi ra.

Lần đầu tiên Tề Trừng thấy có người còn nghèo hơn cả mình.

Lấy chứng minh thư trong ví ra đưa cho An Nhu, vừa nhìn, An Nhu mới nhận ra thì ra là phát tiểu của Mạc Thành Hoàn – Trình Thịnh.

Tên này khá thân với Bạch Tiêu, ngày thường luôn tươi cười vô tâm vô phế, An Nhu cũng không ghét cậu ta.

Nhưng cậu ta tới tìm mình làm gì?

Còn uống say như thế.

An Nhu bước đến mép giường, thấy mặt mũi Trình Thịnh bẩn như mèo, mắt sưng húp, cả người đầy mùi rượu trông vô cùng chật vật.

"Nhu này, người quen của cậu à?" Tề Trừng tò mò đánh giá Trình Thịnh.

"Quen, cậu ta còn từng gọi tôi là thím mà." An Nhu cúi người, thử gọi Trình Thịnh tỉnh lại.

Trình Thịnh vẫn không nhúc nhích, nằm im như cá chết.

"An Nhu, cậu cứ tránh ra." Tề Trừng xắn tay áo, tát bạch bạch lên mặt Trình Thịnh mấy cái.

"Tôi ghét nhất mấy cái thành phần mới uống có năm xu rượu đã quên mất mình là ai." Tề Trừng đánh rất tự nhiên, "Lại còn tới tận ký túc xá tìm cậu, nghĩ cậu rảnh rỗi chắc?" (Nguyên văn là nước đ*i mèo, nhưng nghe thô quá nên thôi mượn câu năm xu rượu của các cụ).

Ăn mấy bàn tay, Trình Thịnh lờ đờ mở mắt, rồi oa một tiếng khóc luôn.

Tề Trừng giật mình lui về sau, che trước người An Nhu.

Oa hai tiếng xong, Trình Thịnh nhìn tứ phía, vừa thấy An Nhu đã như thấy cứu tinh, lệ rơi đầy mặt cũng muốn bước qua, đáng tiếc cậu ta đã say tới mức mềm chân, vừa xuống giường đã quỳ rạp xuống khiến An Nhu và Tề Trừng đều sửng sốt.

"Có....phải Tết đâu." Tề Trừng ngơ ngác nhìn An Nhu, "Tôi cũng phải cho lì xì sao?"

"Thím, oa oa oa!" Trình Thịnh khóc lóc tiến lại, say đến mắt mũi lờ đờ nên ôm nhầm chân Tề Trừng.

"Cứ từ từ nói!" An Nhu đứng cạnh gạt chân Tề Trừng ra, "Cậu làm sao vậy?"

"Tôi, tôi là tên tội đồ hu hu hu....." Trình Thịnh vẫn gắt gao ôm đôi chân trước mắt, nước mắt nước mũi đầy mặt, "Ngày đó người vốn đi xem mắt với cậu là Mạc Thành Hoàn, nhưng tôi đã gọi điện bảo cậu ta đi!"

An Nhu nhướn mày, "Làm rất tốt mà."

"Mạc Thành Hoàn ốm rồi, cậu ta không ăn không uống, cậu ta giận tôi, nói thà tôi chết ở nước ngoài còn hơn...." Trình Thịnh khổ sở khóc lóc, "Đều là lỗi của tôi!"

Nghe Trình Thịnh nói xong, đôi mắt An Nhu khẽ động, nhớ tới lời nói của Trương Vân trong quán café hôm đó.

"Việc này không phải do cậu." An Nhu ngồi xổm xuống nhìn Trình Thịnh đang lau hết nước mắt nước mũi lên chân Tề Trừng, Tề Trừng nhe răng nhếch miệng, hận không thể lập tức cởi quần.

"Sao, sao cơ?" Mắt Trình Thịnh sưng đỏ, sụt sịt hỏi.

"Cậu không biết mấy tên lưu manh khiêu khích cậu lúc đó là ở đâu ra sao?" An Nhu hơi mỉm cười.

"Tôi không biết." Trình Thịnh tủi thân lắc đầu, "Rõ ràng tôi đang chơi với bạn mà, có trêu chọc gì họ đâu, tự dưng họ lại tới gây sự với tôi."

"Cậu không biết là đúng rồi." An Nhu cười cười, "Mấy tên lưu manh đó là do Trương Vân tìm tới."

Trình Thịnh ngơ ngác nhìn An Nhu, một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại.

"Trương Vân? Là dì Trương? Mẹ của Mạc Thành Hoàn sao?"

"Đúng, chính là cô ta." An Nhu nói ra chân tướng, "Cô ta không muốn Mạc Thành Hoàn liên hôn với tôi, cho nên mới nghĩ cách để Mạc Thành Hoàn rời khỏi buổi xem mắt đó, cô ta đánh chủ ý lên người cậu, đương nhiên cũng chính là kẻ sai những tên lưu manh đó đến."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy