Chương 128: Lông mi tinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Thịnh nói xong thì đi thẳng, ra cửa còn gặp Trương Vân, Trình Thịnh chẳng buồn tránh, không hề khách khí đụng thẳng vào bả vai bà ta sau đó thẳng tắp ra khỏi phòng bệnh, còn dùng sức sập cửa lại.

"Rầm" một tiếng, Trương Vân vô thức rụt rụt bả vai, không dám nhìn con trai mình.

Mạc Thịnh Khang thấy thế liền dựng cái bàn vừa bị Trình Thịnh hất đổ lên, thấy trên mặt đất có vệt nước liền quay đầu bảo Trương Vân, "Anh lau sàn, em ra ngoài trước đi."

Trương Vân như trút được gánh nặng, cảm kích nhìn chồng mình, nhưng vừa định ra ngoài đã bị Mạc Thành Hoàn gọi lại.

"Mẹ." Ánh mắt Mạc Thành Hoàn như nước lặng nhìn Trương Vân.

"Lời Trình Thịnh nói....có phải sự thật không?"

"Đương nhiên là không phải." Trương Vân lấy hết can đảm trả lời, "Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy được."

"Vậy đoạn ghi âm kia thì sao?" Mạc Thành Hoàn vẫn nhìn chằm chằm mẹ mình.

"Trình Thịnh không phải người âm mưu như vậy, sau khi bị con nói vậy rồi mà còn tìm người dựng đoạn ghi âm vu khống mẹ."

Môi Trương Vân giật giật, không biết nên giảo biện ra sao.

"Mẹ, nói thật đi." Mạc Thành Hoàn vô cùng bình tĩnh, "Đừng lừa con nữa, con muốn nghe lời thật."

Trong lòng Trương Vân như có thiên nhân giao chiến, sau khi cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu mới hơi ngẩng đầu, tủi thân nhìn Mạc Thành Hoàn.

"Mẹ, lúc ấy mẹ chỉ cảm thấy, lão gia tử bắt con kết hôn với người của An gia, sẽ chẳng trợ giúp gì được cho con, con có thể tìm được người tốt hơn.

Mẹ không ngờ con lại thích An Nhu như vậy, càng không ngờ An Nhu lại là người Bạch gia."

Trương Vân vô cùng buồn bực, lúc ấy nghĩ đó là quyết định anh minh, ai ngờ giờ lại thành cơ sự này.

Chỉ vì không cưới An Nhu mà con trai đã mất đi thân phận người thừa kế, lại còn bệnh thành thế này. Lão gia tử đã thay đổi di chúc, có lẽ giờ phần của Mạc Thịnh Khang và Mạc Thành Hoàn đã ít đến đáng thương rồi.

Trương Vân nói xong, Mạc Thành Hoàn lẳng lặng nhìn mẹ mình, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói trào phúng của Trình Thịnh.

"Ai lấy cậu thì đúng là xui xẻo, có một bà mẹ chồng độc ác như bà ta lại càng là xui xẻo tám đời!"

Thật không ngờ mẹ mình lại là một người vô lương tâm không từ thủ đoạn miệng đầy lời nói dối như vậy, chỉ cần không bức đến đường cùng thì chẳng được một câu nói thật.

Vậy đời trước thì sao?

Mình đã bao nhiêu lần đứng về phía mẹ rồi trách cứ An Nhu?

Hai đứa nhỏ bị cảm, An Nhu không vui nói cho mình, là mẹ chồng dẫn chúng ra ngoài chơi nhưng không giữ ấm tốt cho chúng.

Mẹ mình buồn rầu nói bản thân có kinh nghiệm trông trẻ, lúc đưa trả chúng lại cho An Nhu rõ ràng vẫn tốt, là do An Nhu không biết chăm sóc.

Lúc ấy mình đã không chút do dự tin lời bà rồi trách cứ An Nhu.

Nhưng giờ ngẫm lại, mình từ nhỏ đến lớn đều do bảo mẫu chăm sóc, Trương Vân sao có thể có kinh nghiệm được.

Đã bị mình trách cứ mà An Nhu còn phải thức suốt đêm trông hai đứa nhỏ bị ốm, chúng bị cảm nên vô cùng quấy khóc, cậu ấy có phải đã tủi thân lắm không.

Chuyện như vậy không chỉ xảy ra có một lần, còn có người từng trêu chọc mình, hiếm thấy con dâu nào có thể chịu được kẻ xấu tính như Trương Vân.

Khi đó mình còn cảm thấy nói vậy hơi quá, tuy mẹ mình thích trêu chọc thị phi, nhưng vẫn là một người mẹ tốt, mẹ chồng tốt, bà nội tốt.

Nhưng thì ra.....không có gì tốt cả.

Mạc Thành Hoàn nhìn Trương Vân, ánh mắt bỗng dâng lên nỗi tuyệt vọng.

Đời trước mình vì bà mà dạy dỗ An Nhu bao nhiêu thì bây giờ đau khổ bấy nhiêu.

Những lời nói dối của bà, những lời châm ngòi ly gián, lơ đãng chửi bới An Nhu, một khắc này dường như cuồn cuộn đâm thẳng vào tim Mạc Thành Hoàn.

Cứ như thế.....

Vậy mà trước đó mình còn muốn phục hôn với An Nhu.

"Con trai, đừng làm mẹ sợ." Trương Vân cúi đầu nói lắp, "Mẹ cũng chỉ nghĩ đến tương lai của con thôi, đúng vậy, là vì lợi ích của chính con."

"Vậy sao?" Mạc Thành Hoàn đỏ mắt nhìn Trương Vân.

"Tại sao mẹ không chịu thừa nhận bản thân là một người mẹ bất tài, ngu xuẩn tự đại, miệng đầy dối trá, tâm địa ác độc, mà vẫn muốn lấy lý do tốt cho con mình để phá huỷ hết thảy của nó?"

Trương Vân ngơ ngác nhìn Mạc Thành Hoàn, nước mắt lập tức dâng lên.

"Thành Hoàn!" Mạc Thịnh Khang nhíu mày, nghiêm khắc nhìn con trai, "Con không thể nói mẹ mình như vậy, ít nhất mẹ con cũng có công sinh thành ra con!"

Mạc Thành Hoàn chậm rãi nhìn sang Mạc Thịnh Khang.

"Ba, ba cũng biết chuyện này, đúng không?"

Sau khi Trình Thịnh nói chân tướng, Mạc Thịnh Khang không hề kinh ngạc, vậy cũng đủ chứng minh hắn đã biết cả rồi.

Mạc Thịnh Khang cũng không giấu giếm, nhìn thẳng vào Mạc Thành Hoàn.

"Phải, ba biết."

Mạc Thành Hoàn nhìn ba mẹ mình, nhếch miệng cười bi ai.

"Ba không ngăn mẹ là bởi vì ba cũng cảm thấy mẹ làm đúng, có đúng không?"

Mạc Thịnh Khang im lặng, không nói gì.

"Có ba mẹ như các người, con thực sự vui vẻ." Mạc Thành Hoàn tươi cười nhợt nhạt.

"Thành Hoàn....." Trương Vân vô cùng tủi thân, khẽ cắn môi nói, "Mẹ biết sai rồi."

"Không, mẹ không sai." Mạc Thành Hoàn lắc đầu.

"Con mới là người sai, là do con quá ngu xuẩn, luôn tin tưởng hai người mà chẳng hề biết sự thật."

"Thành Hoàn, chúng ta cũng chỉ là không còn cách nào khác." Mạc Thịnh Khang nhìn con trai, "Mẹ con vô ý phạm sai lầm, nhưng vẫn là mẹ con."

"Hai người ra ngoài đi." Mạc Thành Hoàn mệt mỏi, "Con không muốn nhìn thấy hai người nữa."

"Con trai, mẹ xin lỗi!" Trương Vân không kìm được nước mắt, "Mẹ thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con!

Mạc Thành Hoàn nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt.

"Cho Thành Hoàn chút thời gian." Mạc Thịnh Khang kéo Trương Vân ra khỏi phòng bệnh, mặc cho vợ mình vẫn gào khóc.

Hồi lâu sau, Trương Vân mới ngẩng đầu, "Thịnh Khang, liệu con trai có vì chuyện này mà không nhận chúng ta nữa không?"

"Không đâu, chúng ta chỉ bị người ngoài châm ngòi, Thành Hoàn sẽ sớm hiểu." Giọng Mạc Thịnh Khang nhu hoà.

"Bị.....người ngoài châm ngòi?" Trương Vân ngây người, "Nhưng, nhưng việc kia, là do em giật dây....."

"Em nghĩ mà xem." Giọng Mạc Thịnh Khang vẫn vững vàng, "Dựa vào trí thông minh của thằng nhóc Trình Thịnh kia, dù bị Thành Hoàn chỉ trích thì nó cũng không thể đi điều tra lại việc đó được, bởi vì tính cách nó vốn đã hay gây chuyện nên không thể tự phát hiện ra mình đã bị tính kế được."

Trương Vân ngơ ngác, cảm giác chồng mình nói rất có lý.

"Chắc chắn có người đã chỉ ra nên nó mới điều tra lại lần nữa." Mạc Thịnh Khang nhìn Trương Vân, "Người biết chuyện này chỉ có anh và em, nhưng đương nhiên anh sẽ không nói...."

"Khoan đã!" Trương Vân giật mình, "Không chỉ mỗi anh và em biết chuyện này đâu! Trước đó em từng nói với cả An Nhu rồi!"

Mạc Thịnh Khang bừng tỉnh, "Vậy thì đúng rồi, chắc chắn là vì chuyện của Thành Hoàn nên Trình Thịnh đã đi tìm An Nhu, An Nhu nói chuyện này để Trình Thịnh cạch mặt Thành Hoàn, cũng khiến Thành Hoàn bất mãn với chúng ta."

Trương Vân lập tức hiểu ra, giận đến nghiến răng.

"Sao nó có thể độc ác như vậy!"

"Anh đoán, có thể là vì anh." Mạc Thịnh Khang thở dài.

"Chuyện của Đoá Đoá đã khiến họ cảnh giác, có lẽ họ nghĩ anh và Tôn Kiều Lan là đồng bọn nên mới muốn diệt trừ quả bom hẹn giờ là anh."

Trương Vân nhìn chồng mình, không hiểu lắm, "Vậy đáng ra phải xuống tay với anh mới đúng chứ?"

"Đúng là nên xuống tay với anh, nhưng trong tay chúng ta còn có lá bùa bảo mệnh là Thành Hoàn." Ánh mắt Mạc Thịnh Khang vô cùng nghiêm túc.

"Lão gia tử rất thích đứa cháu nội này, nể mặt Thành Hoàn, dù chúng ta có làm gì thì cũng sẽ không truy cứu quá sâu.

Nhưng một khi Thành Hoàn làm căng, chúng ta coi như không còn bùa bảo mệnh nữa, họ muốn xử chúng ta chẳng phải dễ như trở bàn tay."

Trương Vân bừng tỉnh đại ngộ, hoàn toàn không nghĩ ra những thứ lắt léo này.

"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Trương Vân hơi sốt ruột, "Thành Hoàn đang giận chúng ta, không thể nguôi đi trong chốc lát được, nếu nó đến gặp lão gia tử cáo trạng chúng ta vậy chẳng phải như ý họ rồi sao!"

"Có đôi khi, cách khiến đối phương dừng công kích chính là tạo ra mâu thuẫn nội bộ giữa họ với nhau." Mạc Thịnh Khang nhắc nhở, "Em nghĩ mà xem, giờ An Nhu bọn họ để ý chuyện gì nhất."

Trương Vân ngơ ngác nhìn Mạc Thịnh Khang, "Ý anh là, đứa bé trong bụng An Nhu....."

Mạc Thịnh Khang nhướn mày.

"Không thể!" Trương Vân đẩy Mạc Thịnh Khang ra, liên tục lắc đầu, "Em chưa điên, em không thể ra tay với đứa bé còn chưa ra đời được!"

"Anh đâu bảo em ra tay với đứa bé." Mạc Thịnh Khang lắc đầu, lại gần nói bên tai Trương Vân, "Chẳng qua, họ muốn em mất đi con trai mình."

Trương Vân sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn Mạc Thịnh Khang như nhìn một kẻ xa lạ.

×××

Hôm ấy, An Nhu cùng Mạc Thịnh Hoan cùng đi khám sức khoẻ.

Khám tổng quát, khám phụ trợ, còn làm siêu âm nữa.

An Nhu nằm thẳng để bác sĩ kiểm tra cho thai nhi.

Lần này kiểm tra hơi lâu chút, bác sĩ không chỉ muốn kiểm tra nội tạng của thai nhi mà còn muốn kiểm tra xem khí quan của bọn trẻ có vấn đề gì không.

"Cử động chút đi." Bác sĩ nhìn màn hình, cầm dụng cụ rồi nói với An Nhu, "Bên trái là thai nhi A, nhưng chưa nhìn rõ chân."

An Nhu hơi cử động, nhưng bác sĩ vẫn lắc đầu, "Vẫn không nhìn rõ."

Mạc Thịnh Hoan đứng cạnh, lấy một miếng chocolate trong túi ra đưa cho An Nhu.

An Nhu cắn một miếng chocolate, ánh mắt trông mong nhìn Mạc Thịnh Hoan, Mạc Thịnh Hoan lập tức hiểu ý, anh lấy đồ ăn vặt đã chuẩn bị trước ra, có bánh quy, bánh kem sữa trứng đậu nành, thịt bò vụn, xúc xích cá tuyết....

Nhìn An Nhu cắn một miếng bánh kem nhỏ, Mạc Thịnh Hoan lấy hai bình giữ nhiệt ra cho An Nhu chọn, một bình là nước ép hoa quả, bình kia là canh gà ác củ mài.

Ánh mắt An Nhu đảo qua đảo lại giữa hai cái bình, đùa cái gì thế, trẻ con mới chọn thôi!

"Em muốn hết." An Nhu giơ tay lấy hai bình giữ nhiệt, vặn mở nắp rồi ừng ực uống cạn.

Mùi thức ăn tràn ngập phòng khám, bác sĩ di chuyển đầu dò và ngạc nhiên thốt lên, "Cử động rồi!"

An Nhu vừa ăn vừa cảm khái nhìn bụng mình.

Chắc còn chưa nhiều tháng nên hai nhóc này hơi lười không muốn vận động, ban đầu An Nhu còn tưởng do mình thiếu oxy nên còn thở oxy một thời gian, sau đó mới phát hiện chỉ khi mình ăn ngon thì hai đứa nhóc mới nhúc nhích.

Nghe nói tần suất cử động của thai nhi liên quan nhiều đến tính cách của trẻ, An Nhu có cảm giác mình đã đoán được tính tình chúng rồi.

Hai đứa nhóc tham ăn, không có đồ ăn ngon là lười đây mà.

An Nhu thở dài, cắn một miếng xúc xích cá tuyết.

Mạc Thịnh Hoan đứng sau bác sĩ, nhìn chăm chú hai đứa bé trên màn hình.

Hai nhóc bị quan sát đang mút chân ngon lành, thai nhi năm tháng đã có lông mày cùng lông mi rồi, An Nhu tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện hai nhóc rất giống cha nó, quả là lông mi tinh. (Ý là lông mi dài đẹp như chú Hoan đó).

Gió: Thành Hoàn không có đầu óc y như mẹ mình, nếu anh ta chỉ bằng nửa ba mình thôi thì chắc cả hai kiếp đều không tới mức đó đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy