Chương 127: Không trèo cao nổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Thịnh ngây người nhìn An Nhu, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

"Cậu ta choáng rồi sao?" Tề Trừng muốn rút chân, nhưng lại bị Trình Thịnh ôm chặt lấy, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt liên tục rơi xuống.

"Bà ta, sao có thể ngoan độc như vậy chứ." Trình Thịnh khổ sở lau nước mắt.

"Bà ta chửi thẳng mặt tôi thì chớ, vậy mà còn dám làm vậy sau lưng tôi. Thế mà tôi còn đồng ý giúp bà ta an ủi Mạc Thành Hoàn, sao bà ta có thể âm hiểm như vậy, hại tôi bị bắt vào cục cảnh sát chỉ để con bà ta không cần đi xem mắt sao, suýt nữa tôi đã không nhà để về, suýt nữa bị ba tôi đánh chết, bà ta không thấy cắn rứt lương tâm sao!"

"Ôi chao." Tề Trừng thực sự không nhìn nổi nữa, "Cậu là cái đồ ngốc bị người bán còn giúp người ta đếm tiền, giờ lại còn uống rượu khóc lóc tới mức này nữa!"

Trình Thịnh sụt sịt mũi, ngẩng lên nhìn Tề Trừng, "Cậu là ai?"

"Cậu ôm chân tôi khóc cọ từ nãy đến giờ còn hỏi tôi là ai à!" Tề Trừng coi thường, còn vênh mặt chỉ chỉ mình, "Tôi là anh em của thím cậu, kiểu gì cũng phải gọi tôi một tiếng chú đi chứ nhỉ?"

Trình Thịnh nửa say nửa tỉnh, chậm rãi buông chân Tề Trừng ra. Cậu ra ngồi dưới đất, ánh mắt vô cùng đau khổ.

"Trình Thịnh, toàn bộ những chuyện đó đều không phải lỗi của cậu." An Nhu nhìn cậu ta, "Đừng đau lòng."

"Đúng đó đồ nhát gan." Tề Trừng cũng ngồi xổm xuống nhìn Trình Thịnh, "Nếu tôi mà là cậu, tôi sẽ nói hết chân tướng cho mọi người biết, cái tên Mạc Thành Hoàn gì gì kia, cậu không chỉ không có lỗi với hắn, mà mẹ nó hắn chính là tên đầu sỏ hại cậu suýt nữa không có nhà mà về, hung hăng lên xem nào, cứ ngồi đây ai oán thì ra cái gì!"

Trình Thịnh nhìn Tề Trừng một lúc lâu, càng nghĩ càng thấy phẫn nộ.

"Thím, cảm ơn thím đã nói cho tôi chuyện này!" Trình Thịnh lấy tay áo lau mặt.

"Nếu không có thím chắc tôi thực sự chẳng biết cái gì, còn liên tục ăn năn vì có lỗi với cậu ta nữa! Làm tôi khổ sở uống rượu cả một đêm! Từ nay trở đi, thím chính là ân nhân của Trình Thịnh tôi, có việc gì cứ gọi điện, dù lên núi đao xuống biển lửa thì Trình Thịnh này cũng không chớp mắt!"

An Nhu nhướn mày nhìn Trình Thịnh, có vẻ cảm xúc của cậu ta đã ổn định lại rồi.

"Giờ tôi sẽ đi tìm lại chứng cứ liên quan đến đám lưu manh kia rồi mang vào phòng bệnh ném vào mặt Mạc Thành Hoàn, cho cậu ta nhìn kỹ, Trình Thịnh tôi đây chẳng có lỗi gì với cậu ta hết!" Trình Thịnh đỏ mắt, lập tức ngồi dậy bước ra ngoài, nhưng do men say vẫn còn nên đi không được hai bước đã nhũn người ngã vật ra, hôn mê luôn.

"Chậc." Tề Trừng không nhịn được cười, "Tên này ngốc thật ấy chứ."

"Cậu ta chỉ quá đơn thuần thôi." An Nhu thở dài, "Bị Trương Vân lợi dụng còn ôm hết trách nhiệm về mình."

Ông chú quản lý ký túc xá đến kiểm tra tình hình, thấy nam sinh nằm trên đất ngủ ngon lành, vẻ mặt lập tức khinh bỉ.

"Các cậu quen người này phải không? Mau dẫn đi, người thì đầy mùi rượu, nước miếng sắp tích trên đất rồi kia kìa!"

An Nhu muốn nâng Trình Thịnh dậy liền bị Tề Trừng ngăn cản.

"Giờ sao cậu làm việc này được!"

Dứt lời, Tề Trừng kéo hai cánh tay Trình Thịnh, lôi cậu ta ra khỏi phòng quản lý ký túc.

"Trong chốc lát cậu ta không tỉnh được đâu, hay là chúng ta ra ngoài, thuê cho cậu ta một phòng." An Nhu kiến nghị.

"Cũng được." Tề Trừng nửa kéo nửa túm, sau đó đặt luôn Trình Thịnh lên lưng mình, "Cái tên này, say như chết."

An Nhu giúp Tề Trừng ổn định Trình Thịnh, rồi bỗng thấy điện thoại rung vài lần, cậu mở ra nhìn, là tin nhắn của phụ đạo viên.


Phụ đạo viên tạo một nhóm trong đó có An Nhu và vài người nữa, @All rồi nhắc mọi người đến phòng họp.

An Nhu nhìn tên nhóm, ờ được, tên "Học bổng Sùng Đức" chói lọi luôn, đây là học bổng do bsd lập ra từ Học kỳ 1, chẳng lẽ muốn phát tiền cho mình.

Có tiền mà không nhận thì đúng là đầu đất, hơn nữa còn là tiền của Bạch gia.

"Tôi phải đi gặp phụ đạo viên rồi." An Nhu nhìn Tề Trừng, "Tôi chuyển cho cậu 500 nhé, có đủ đặt phòng không nhỉ?"

Xung quanh trường có rất nhiều khách sạn, nhưng đắt nhất cũng chỉ tầm 300 thôi, còn lại là phí cho Tề Trừng đã vất vả làm giùm mình.

"Không vấn đề!" Vừa nghe đến tiền, mắt Tề Trừng đã sáng lên, "Cứ giao cho tôi!"

An Nhu nhìn dáng vẻ mê tiền của Tề Trừng mà không nhịn được cười, chuyển tiền cho bạn mình xong, cậu lên văn phòng.

Tề Trừng thấy tài khoản mình nhiều thêm 500 thì vui như mở cờ, lại nhìn tên ngốc trên lưng, cân nhắc một lát rồi cõng người về ký túc xá.

"Khách sạn quanh đây đắt lắm." Tề Trừng vừa lên lầu vừa nói, "Chúng ta tiêu khoản tiền kia làm gì cho phí, về ký túc đi, đúng lúc tôi còn cái đệm nhảy dây, cho cậu mượn cái chăn mà ngủ trên đó là được rồi."

Nhưng khi về đến ký túc thì Tề Trừng phát hiện đệm kia đã hỏng, đã thế còn bị vứt xó lâu nên bẩn rồi, giặt thì phiền lắm.

"Thôi bỏ đi, cho cậu mượn giường tôi vậy." Tề Trừng tính toán, "Dù tối nay cậu không tỉnh lại thì tôi ra quán net chơi, một đêm có 30 thôi, tôi vẫn lãi 470."

Tề Trừng dùng hết toàn lực cõng Trình Thịnh về ký túc rồi đặt lên giường mình, sau khi cởi áo khoác với giày còn nhân đạo đắp chăn lên cho cậu ta.

An Nhu ngồi trong văn phòng, nhìn đơn xin học bổng Sùng Đức, ngẫm lại đúng là thần kỳ, tiền của Bạch gia mà cậu còn phải làm đơn xin.

Sau khi copy CMND rồi hoàn thành các thủ tục rườm rà khác, giao hồ sơ cho nhân viên tư vấn xong thì đã đến giờ vào lớp. An Nhu về lớp định giúp Tề Trừng giữ chỗ ngồi, nhưng phát hiện Tề Trừng còn đến sớm hơn cả mình.

"Sắp xếp xong cho cậu ấy chưa?" An Nhu hỏi.

"Xong rồi xong rồi." Tề Trừng liên tục gật đầu, cố gắng giấu nỗi chột dạ.

An Nhu kỳ quái liếc Tề Trừng, lại nghĩ chắc là cậu ta tìm được một khách sạn giá rẻ, thôi rẻ cũng được, miễn có chỗ ngủ là được.

Đã dùng người thì không nghi ngờ nên An Nhu cũng không hỏi nữa, chiều đến tan học, An Nhu vừa ra khỏi lớp đã thấy chú Mạc đến đón mình, trong ngực Mạc Thịnh Hoan còn ôm một bé thỏ bông lớn, soái ca và thỏ bông, tổ hợp vô cùng hút mắt.

"Ông xã." An Nhu hạ giọng, "Chúng ta đến ký túc xá lấy sách rồi hãy về được không?"

Mạc Thịnh Hoan gật đầu, thản nhiên cầm ba lô cho An Nhu.

Tề Trừng đứng cạnh, còn chưa hết ngây người khi nghe thấy An Nhu gọi "ông xã" thì đã nghe thấy cậu muốn đến ký túc.

Ơ không được!

Tề Trừng giật mình rồi cười hì hì lại gần, "Có phải muốn lấy sách cho buổi học ngày mai không? Tôi biết sách ở đâu, để tôi lấy cho cậu!"

Tề Trừng đột nhiên ân cần khiến An Nhu nghi hoặc, nếu không cho mình đến ký túc, An Nhu chẳng cần nghĩ đã đoán được chắc Tề Trừng đã đưa Trình Thịnh về ký túc rồi. Trước đó mình còn tưởng là Tề Trừng tìm được một khách sạn giá rẻ, không ngờ tên này nhanh nhẹn thế, đưa người về ký túc luôn chả tốn xu nào.

Tên trung gian này kiếm được khá nhiều tiền từ chênh lệch đấy chứ.

"Nhưng tối nay tôi muốn chuẩn bị bài." An Nhu cố ý trêu Tề Trừng.

"Tôi lấy cho cậu, cậu như này giờ đi lên đi xuống không tiện đâu." Vẻ mặt Tề Trừng rất nghiêm túc, thái độ chu đáo vô cùng.

An Nhu nhịn cười, "Thế sau này tôi cần sách thì cậu đều đi lấy nhé."

Tề Trừng sửng sốt, nhưng nghĩ đến ký túc còn giấu người, chỉ đành nhịn đau gật đầu, "Được, cậu là anh em tốt của tôi, không giúp cậu thì giúp ai!"

An Nhu nín cười gật đầu, ba người cùng đến dưới lầu ký túc, trên đường đi, Tề Trừng còn huyên thuyên đủ chuyện để giấu sự chột dạ.

"An Nhu, gần đây trông cậu thật rạng rỡ, nhưng lúc mang thai cũng đừng làm những việc nặng nhọc, không tốt cho sức khoẻ..."

Thấy An Nhu không trả lời, Tề Trừng lại nhìn Mạc Thịnh Hoan.

"Đại ca bảo dưỡng tốt thật đó, đúng là không thể nhìn ra tuổi thật, anh dùng thực phẩm chức năng gì vậy, em cũng mua cho mẹ em dùng."

Bước chân Mạc Thịnh Hoan hơi khựng lại, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tề Trừng.

An Nhu cố nín cười, đến ký túc, Tề Trừng dùng tốc độ tối đa chạy vụt lên lấy sách cho An Nhu rồi đưa xuống.

"Cảm ơn nhá." An Nhu cười cười nhận sách, "Tối đừng thức khuya quá đấy, nếu thực sự không được thì qua giường tôi mà ngủ, ba không chê con đâu."

"Ờ ờ!" Tề Trừng vô thức đồng ý, thấy An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đã đi xa mới nghĩ lại lời An Nhu vừa nói, mặt lập tức đỏ bừng.

Bị phát hiện rồi.

Trình Thịnh ngủ một giấc đến sáng sớm hôm sau mới tỉnh, bụng trống trơn, đầu đau như búa bổ.

Nhìn bốn phía xung quanh, Trình Thịnh phát hiện mình đang ở trong ký túc xá sinh viên, trên tường còn dán thời khoá biểu.

"Người anh em, tỉnh rồi à?" Tề Trừng bê chậu bước vào, chân còn đang đi dép lê.

Trình Thịnh ngây ngốc nhìn Tề Trừng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Uống nhiều quá rồi đúng không?" Tề Trừng rất có kinh nghiệm, "Tôi là anh em tốt của An Nhu, nhân hôm nay không có tiết sớm, tôi đại phát từ bi mời cậu ăn sáng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

"Khoan!" Trình Thịnh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ký ức hôm qua tràn về như sóng vỗ khiến cậu ta hơi hoang mang.

"Cảm ơn người anh em." Trình Thịnh nhớ lại, vẻ mặt oán giận, "Thù lớn của tôi còn chưa trả, hôm nay phải làm cho rõ ràng!"

"Cứ ăn no đã rồi đi." Tề Trừng cười he he, "Báo thù xong thì nhớ khen tôi trước mặt An Nhu đấy."

"Được thôi!" Trình Thịnh xuống giường, đi theo Tề Trừng vào nhà ăn ký túc xá, gặm bánh rán cháo quẩy, ăn bát cháo 5 đồng một bát, lòng cảm thấy kiên định đã lâu không trải qua.

Ăn xong, Trình Thịnh và Tề Trừng thêm Wechat, Trình Thịnh nắm tay, nghiến răng, "Anh em, cứ chờ tin tức tốt của tôi đi!"

"Ờ đi đi." Tề Trừng nhìn Trình Thịnh ăn hết có 6.5 đồng, vội vàng phất tay.

Trình Thịnh vừa ra tới cổng trường đã gọi cho ba mẹ mình nói rõ chuyện hôm đó. Ba Trình Thịnh vừa nghe tiền căn hậu quả, lại biết là do con út Bạch gia nói liền hiểu chuyện này tám phần là sự thật rồi.

"Muốn làm gì thì cứ làm." Ba Trình Thịnh trợn mắt, "Thực sự cho là có thể tuỳ tiện bắt nạt Trình gia chúng ta sao?"

Vừa nghe lời này, Trình Thịnh liền vén tay áo, liên hệ với đám anh em trước kia của mình, chưa đầy nửa ngày đã tìm được đám lưu manh kia, thu thập hết bằng chứng.

Trình Thịnh lại đến bệnh viện, lần này cậu ta thẳng sống lưng, vừa thấy Mạc Thành Hoàn đã ném thẳng ghi âm vào mặt bạn mình.

Mạc Thành Hoàn gần như cả đêm không ngủ, biết hôm qua bản thân đã quá lời, thấy Trình Thịnh quay lại, đang định nói gì thì đã thấy vẻ mặt phát tiểu vô cùng phẫn nộ cho mình nghe một đoạn ghi âm.

"Sau khi xong việc tôi sẽ cho mỗi người 1000 đồng, kín miệng vào, biết chưa?"

Giọng Trương Vân vang lên trong bản ghi âm.

"Biết rồi, có mỗi việc gây sự với tên tiểu tử Trình gia kia thôi mà, bà cứ yên tâm đi."

"Đây, đây là cái gì?" Mạc Thành Hoàn nhíu chặt mày.

"Mạc Thành Hoàn, tôi nói cho cậu biết, đây là ghi âm của đám lưu manh ngày đó đã hại tôi phải vào cục cảnh sát." Trình Thịnh mở to volume, còn nhìn Trương Vân đang đứng ở cửa phòng bệnh.

"Mẹ nó, cậu đừng có đổ cho tôi huỷ hoại nhân duyên của cậu!" Trình Thịnh phẫn uất nhìn chằm chằm Mạc Thành Hoàn, "Ngồi mà nghe đi, chuyện xảy ra với tôi khi ấy là do mẹ cậu giở trò, chính bà ta mới là người không muốn cậu gặp An Nhu, cậu hiểu chưa!"

Mạc Thành Hoàn ngơ ngác nhìn Trình Thịnh, lại quay đầu nhìn Trương Vân.

"Giờ nhớ lại chuyện lúc trước, đúng là mắt tôi mù rồi!" Trình Thịnh giận tới mức đạp một phát vào chân giường bệnh, "Tôi coi cậu như anh em mà mẹ cậu lại coi tôi như công cụ, bà ta có thể hại tôi vào cục cảnh sát chỉ để ngăn cậu xem mắt đấy!

Thế thì tôi là gì? Tôi xứng đáng bị người ta tính kế, xứng đáng bị ba tôi đánh tuốt xác, xứng đáng có nhà mà không thể về, có đúng không!"

Mạc Thành Hoàn nhìn Trương Vân, ánh mắt không sao tin nổi.

"Không, không phải mẹ." Trương Vân cố cãi, "Bản ghi âm kia là nguỵ tạo phải không!"

Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh.

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của bạn mình, Trình Thịnh tức đến bật cười, "Chứng cứ ở ngay trước mặt mà cậu vẫn không tin đúng không? Những tên lưu manh đó cũng vẫn còn nguyên, muốn tôi dẫn họ tới đối chất với mẹ cậu không?!"

Mạc Thành Hoàn vẫn không nói một lời.

Trương Vân chột dạ thối lui.

"Thôi bỏ đi." Trình Thịnh cười lạnh, "Dù tôi có tìm nhiều chứng cứ hơn thì cậu cũng cảm thấy không phải do mẹ cậu. Tôi quả thực đã nhìn lầm cậu rồi, cậu làm con ngoan như thế mà còn dám nói tôi huỷ hoại nhân duyên của mình, đúng là không biết xấu hổ!

Ai lấy cậu thì đúng là xui xẻo, có một bà mẹ chồng độc ác như bà ta lại càng là xui xẻo tám đời!"

"Trình Thịnh....." Giọng Mạc Thành Hoàn khàn khàn.

"Đừng gọi tôi." Trình Thịnh vẫn chưa hết giận, lật tay đẩy đổ cái bàn trong phòng bệnh, đồ đạc trên bàn rơi đầy đất.

"Về sau tôi coi như không có người anh em như cậu nữa, tôi không trèo cao nổi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy