Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết đầu buổi sáng là tiết toán học, ngày đầu tiên sau khi xếp lớp, bài giảng chính là bài thi xếp lớp.

Bạch Kiều nhìn nhìn trên góc trái bảng đen, "Thầy ơi, con có thể thả đồ xuống trước được không ạ?"

"......"

Giáo viên dạy toán nhìn nhìn đôi tay bận bịu của cậu, dễ nói chuyện gật gật đầu.

Vị giáo viên dạy toán được phân đến lớp 13 này tên là Trương Kim Tường, ông đi dạy có một thói quen, sẽ viết nội dung mới muốn giảng trong tiết học lên bảng đen, một hàng chữ nhỏ chỉnh chỉnh tề tề, quy quy củ củ nằm trên cùng bên trái.

Bạch Kiều thả cháo cùng bình giữ ấm, giơ tay chạm chạm vào người còn cậy mạnh ghé lên trên bàn: "Bình giữ ấm có thuốc, uống đi rồi ngủ tiếp."

Âm thanh cậu đè rất thấp, những người khác không nghe thấy.

Nhưng Du Chiêu nghe được rất rõ ràng.

Hắn đang bị dạ dày quặn đau tra tấn, trước kia chịu đựng một xí là có thể hết đau dạ dày, hôm nay giằng co từ sáng sớm cũng không giảm bớt.

Chuyện hắn có bệnh bao tử không hề nói với bất luận kẻ nào, sao người này biết được?

Cậu mua đúng thuốc sao?

Du Chiêu gượng ngẩng đầu, người đã vòng qua hắn đi lên bục giảng.

Ánh mắt bạn học có thiện ý, cũng có ác ý, hầu hết là coi hài và xem diễn.

Bạch Kiều bây giờ nhưng cũng coi như là nhân vật phong vân trên diễn đàn vườn trường, trừ những bạn học lớp 7 quen thuộc với Bạch Kiều, mấy bạn học mới tràn ngập tò mò đối với cậu, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào cậu.

Lên bục giảng, Trương Kim Tường cho cậu một viên phấn, nghiêng người tránh chỗ.

Bạch Kiều hướng mặt về bảng đen, nhìn tiêu đề được viết trên góc trái, lại nhìn nhìn vẻ mặt hiền từ của thầy dạy toán.

Thầy giáo này đã qua tuổi 40, làn da ngăm đen, dung mạo cũng không xuất chúng, nhưng cậu lại thấy chữ viết rất quyên tú xinh đẹp...... Nếu có viết thư pháp nhất định là viết rất đẹp!

Bạch Kiều thưởng thức chữ viết bằng phấn, người dưới bục giảng nhìn ra thành đang kéo thời gian.

Giang Trác cười nhạo một tiếng dưới đáy lòng.

Học tra chính là học tra, sẽ không còn dám bình tĩnh như vậy!

Những người khác cũng nhỏ giọng nghị luận.

"Không biết làm thì nói đi, thất thần vậy có ích gì?"

"Không chắc nó sẽ làm đâu?"

"Sao vậy được? Tao nghe nói đề này người nhất khối cũng chưa làm được mấy câu sau, câu hỏi nhỏ thứ 2 với câu hỏi nhỏ thứ 3 rất khó."

"Khả năng học tra làm bài, chắc đối với bản thân tự mê hoặc nên mới tự tin."

"......"

Trương Kim Tường nghe được âm thanh phía dưới, thấy vẻ mặt Bạch Kiều "buồn rầu", đang muốn cho cậu về chỗ, Bạch Kiều bỗng quay đầu nói: "Thầy ơi, toàn bộ ba câu hỏi nhỏ này đều làm hết ạ?"

"...... Biết nhiều thì làm nhiều biết ít thì làm ít."

Học sinh lớp 13, nếu có thể làm ra được câu hỏi nhỏ đầu tiên sẽ thắp nhang cảm tạ!

Bạch Kiều gật gật đầu, rốt cuộc giơ phấn trong tay lên viết.

Lúc ra kết quả câu hỏi thứ nhất, trong chớp mắt hai mắt Trương Kim Tường sáng lên, chân đứng cạnh bục giảng kê chân lên góc cũng thu về, bắt đầu chuyên chú với cảnh Bạch Kiều giải đề.

Những người khác bắt đầu dò đáp án.

Đáp án Bạch Kiều giải ra là kết quả đúng!

Cậu vậy mà giải ra?

Mấy người vốn học lớp 7 dưới bục giảng nhìn nhau một cái, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trong ban khoa học tự nhiên, Bạch Kiều học vật lý và toán học kém cỏi nhất, đề về dãy số đề càng là điểm yếu của cậu, sao cậu có thể làm được?

Nhưng mà mặc kệ bọn họ nghĩ gì, Bạch Kiều đã bắt đầu giải câu hỏi thứ 2.

Trừ bỏ lúc đứng thật lâu để thưởng thức đề bài "Thư pháp", lúc giải đề đều là liền mạch lưu loát, cũng không hề tự hỏi, bước giải đề càng viết càng dài, trên bảng đen viết chằng chịt một mảnh.

"Vụ này là sao vậy? Có phải nó học thuộc đáp án ở dưới hay không?"

"Nhiều bước vậy mà học thuộc nổi hả?"

"Có phải ở nhà học thêm hay không?"

Người phía dưới lúc đầu còn có thể đuổi theo bước giải của cậu, rất nhanh ngay cả nhìn cũng nhìn không hiểu.

Trong phòng học cũng chỉ có hai người coi nghiêm túc như cũ.

Một người là Trương Kim Tường trên bục giảng, một người là Du Chiêu sắc mặt trắng bệch.

Hắn nhìn bạn cùng bàn giải đề trên bục giảng, đau dạ dày tựa hồ cũng giảm bớt không ít.

Người này giấu tài năng!

Chờ Bạch Kiều rốt cuộc viết xong lời giải câu hỏi thứ 3, lớp học đã trở nên lặng ngắt như tờ.

Bạch Kiều thả phấn, lui về bên cạnh bảng đen: "Thầy ơi, con giải xong rồi ạ."

"......"

Mặt Trương Kim Tường đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, thầy hoãn thần nửa ngày: "Con tên là gì?"

"Con tên Bạch Kiều ạ."

"Ừ, làm không tồi, về chỗ ngồi đi, lần sau đừng tiếp tục đi học muộn."

"Dạ thầy con biết rồi."

Bạch Kiều lễ phép cười cười, vừa xoay người xuống bục giảng, bỗng nhiên có người nói: "Thầy, nó gian lận, chắc chắn là hồi sáng sớm nó đã học thuộc đáp án!"

"......"

Giang Trác rốt cuộc cũng ngồi không yên, nó nghe được người chung quanh đều nhỏ giọng thổn thức, nghe được bọn họ tán thưởng Bạch Kiều, thần kinh cả người cũng bắt đầu không thoải mái, theo bản năng liền đứng lên, thẳng đến sau khi nói xong mới ý thức được bản thân đang làm cái chuyện mất mặt gì.

Trương Kim Tường nói: "Nếu em nói cậu ấy gian lận, bây giờ tôi cho em mười phút, em xuống dưới học thuộc đề này, mười phút sau viết lại một lần."

"......"

Mặt Giang Trác thoắt một cái trắng bệch.

Nhiều bước như vậy? Cho nó mười phút coi có khi cũng không đủ!

Nó đúng là ghen ghét đến mụ đầu, sao lại nói ra câu ấu trĩ mất mặt như vậy?

Nó theo bản năng hướng về "Đồng đảng" của bản thân xin giúp đỡ, toàn bộ người lớp 7 đối diện tầm mắt nó, lại sôi nổi tránh đi.

Bọn họ cũng nghi ngờ Bạch Kiều gian lận, nhưng nhìn đến trên bảng đen là một mảnh bước giải đề làm người hoa mắt...... Thực xin lỗi, làm phiền rồi!

Giang Trác bị bọn họ chọc cho khuôn mặt một trận đỏ một trận trắng, cuối cùng xấu hổ ngồi xuống.

Trương Kim Tường liếc nó một cái: "Nói chuyện thì phải có chứng cứ, nếu lúc đi thi các cô cậu có thể học thuộc lòng đáp án, vậy các cô cậu cũng không cách xa tiêu chuẩn lắm đâu."

"......"

Bạch Kiều bị giáo viên dạy toán giữ lại đã lần về tới chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống, người ngồi trước liền quay đầu lại, "Bạch Kiều, cậu khi nào thì cho tớ học thêm chung? Sao cậu làm được?!"

Vẻ mặt Chúc Lạp Lạp khiếp sợ!

Bạch Kiều giật mình nói: "Tớ không học thêm......"

"Không thể nào, nếu không học thêm sao cậu biết làm? Đề này tớ xem còn không hiểu, toán học chính là điểm mạnh của tớ!"

Bạch Kiều: "......"

Thi được 89 đã là điểm mạnh?

Bất quá ở lớp 13 mà nói, điểm toán học có thể sắp đạt tiêu chuẩn xác thật có thể coi là điểm mạnh.

Bạch Kiều nói: "Cũng không phải học thêm, sau khi thi vừa lúc xem lại kĩ đề này."

"Thật không?"

"Thật mà."

Chúc Lạp Lạp vẫn nửa tin nửa ngờ, Trương Kim Tường đằng trước gõ thật mạnh hai cái lên bảng đen, kéo lực chú ý một lần nữa tập trung về bục giảng.

"Bước giải đề của bạn học Bạch Kiều rất rõ ràng, câu hỏi nhỏ đầu tiên là dạng đề thường thấy nhất, đã biết một số liệu, chứng minh bất đẳng thức......"

Giáo viên dạy toán đã bắt đầu giảng đề, Bạch Kiều lôi bài thi xếp lớp từ thùng đựng sách ra, nhìn thấy bạn cùng bàn đã ngồi dậy đen tối không rõ nhìn chằm chằm cậu, bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn có một nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Cậu liếc mắt một cái nhìn đến cháo và thuốc trên bàn căn bản chưa ai động qua, ngay lập tức sắc mặt liền khổ sở.

"Cậu không uống hả?"

"......"

Du Chiêu còn đang đợi cậu giải thích vấn đề giải đề thuận lợi, hắn thế nhưng không tin người này là vì xem kỹ đề này.

Mỗi năm đều trà trộn vào lớp học sinh dở, hắn so với bất luận kẻ nào còn biết rõ hơn phản ứng của học sinh dở khi gặp phải đề khó, dùng thủ đoạn muốn bọn họ làm đề? Không bằng bắt bọn họ nhảy lầu!

Quá trình giải đề có thể nghe hiểu được hay không thì không nói, nhưng mà kiểu nhất thời hiểu được, sau này làm theo sẽ không ra.

Lấy thành tích đội sổ của Bạch Kiều, nếu cậu xem giải đề một lần liền hiểu, căn bản sẽ không bị xếp đến lớp 13.

Nhưng người này hoàn toàn không ý thức được việc bản thân làm có bao nhiêu kinh thế hãi tục, vậy mà há mồm hỏi lại là hắn có uống thuốc hay không?

Du Chiêu mắt nhìn cái bình giữ ấm màu xám kia, cảm thấy cơn đau dạ dày bắt đầu tăng lên, quay đầu bò lên trên bàn: "Tôi không cần ly người khác đã dùng qua."

"......"

Việc không lớn tật xấu còn không ít!

Bạch Kiều nói: "Bình giữ ấm tôi mua mới ở quầy bán quà vặt, súc rửa sạch sẽ mới pha thuốc, chưa ai dùng qua."

Du Chiêu: "......"

Du Chiêu nghiêng đầu nhìn qua, tựa hồ muốn xem thử lời cậu nói là thật hay giả.

Bạch Kiều lấy ra từ túi đồng phục một cái ly tặng kèm theo bộ lúc mua bình giữ ấm cho hắn xem, mặt trên còn dán một cái nhãn nhỏ.

Du Chiêu thần sắc cổ quái chớp mắt một cái, cố nhận lấy, mở ra ngửi ngửi, khẽ nhíu mày: "Thuốc gì vậy?"

"Tam cửu vị thái."

"......"

"Muốn hỏi làm sao tôi biết được? Từ sáng sớm cậu đã ghé lên bàn, ôm bụng, nhìn sơ qua không phải là tì gan thận có tật xấu chứ?"

Du Chiêu vừa nghe sắc mặt trầm xuống, đậy nắp lại liền trả cái ly về, Bạch Kiều tay mắt lanh lẹ ngăn cản hắn.

"Sao cậu lắm chuyện như vậy? Nhanh uống đi! Đau không chết được à?"

"......"

Thấy hắn vẫn không chịu uống, Bạch Kiều khổ sở nói: "Được rồi, do tôi lỡ lời, tôi tốn thời gian đi học chạy tới lấy, cậu tốt xấu gì cũng uống một ngụm được không?"

Du Chiêu thật vất vả uống thuốc, cúi đầu bò lại lên bàn.

Bạch Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Đứa trẻ nhỏ này cũng quá khó dỗ!

Lòng tự trọng lớn, tính tình nhỏ còn nhiều, bản thân cũng thừa dịp trẻ tuổi dốc hết sức lăn lộn, người khác còn không nói nổi!

Cứ tiếp tục lăn lộn như vậy, bây giờ tì gan thận không có tật xấu, về sau chắc chắn sẽ hỏng!

Bạch Kiều lại than một tiếng, ném bình giữ ấm trống không qua góc bàn, dò xét từ cái ót nhóc con cũng có thể nhìn ra hai chữ "Giận dỗi", đẩy hộp cháo đến trên bàn hắn, cũng mặc kệ hắn nghe hay không nghe mà nói: "Chờ bớt đau thì ăn cháo vào, bệnh bao tử phải chăm sóc tốt."

Du Chiêu: "......"

Đã thật lâu không có người cẩn thận quan tâm đến thân thể hắn như vậy.

...... Cũng thật lâu rồi không có người dám nói chuyện với hắn "kiểu này"!

Thật là...... Vừa thận trọng vừa lớn mật!

Du Chiêu miên man suy nghĩ, sau khi uống thuốc, cơn đau dạ dày dần dần giảm bớt, hắn liền như vậy ngủ quên.

Qua một tiết học, Bạch Kiều nhìn bánh mì cùng cháo lạnh lẽo trên bàn, tràn đầy trong lòng đều là: Nhiệm vụ của cậu!

Lúc cậu quyết định hôm nay sẽ bỏ cuộc, người ngủ suốt một tiết rốt cuộc cũng bị chuông tan học đánh thức, mơ mơ màng màng trợn mắt, giống mèo chỉ ngủ rồi nhớ lại tới kiếm ăn, đứng dậy liếc mắt nhìn Bạch Kiều một cái, mở hộp cháo trên bàn ra.

Bạch Kiều: "......"

Mùa hè thật là tốt nha, cháo cũng chưa hoàn toàn lạnh hẳn.

【 nhiệm vụ bữa sáng hoàn thành, điểm khen thưởng +1. 】

Bạch Kiều cảm thấy mỹ mãn bò trên bàn.

Cậu cũng có cảm giác bổ ích trong chốc lát...... cảm giác năm phút!

Không ai chú ý tới, lúc Trương Kim Tường rời lớp học còn nhìn thoáng qua Bạch Kiều trên chỗ ngồi, việc đầu tiên khi trở lại văn phòng chính là tra thử thành tích thi toán xếp lớp của Bạch Kiều.

Bạch Kiều, thứ tư toàn khối đếm ngược, thành tích toán học: 32.

......

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Du Chiêu: Nam nhân không thể nói không được!

Bạch Kiều: Tôi chưa nói không được, tôi nói là "Có tật xấu"!

Du Chiêu: Kia cũng không được!

Bạch Kiều: Cậu xem, cậu cũng nói "Không được".

Du Chiêu:......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net