Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tiết tự học sớm, cả lớp ùa về phía nhà ăn tập thể, Du Chiêu không có thói quen ăn sáng, thờ ơ trước tiếng chuông tan học.

Hắn nghe thấy người ngồi cùng bàn ở bên cạnh xào xà xào xạc, vì tai dán lên mặt bàn, một chút âm thanh nhỏ cũng sẽ phóng đại vài lần.

Hắn có thể nghe ra được bạn ngồi cùng bàn tận lực không muốn quấy rầy hắn, thật cẩn thận mà dọn sách vào ngăn bàn, lại nhẹ nhàng cẩn thận rời khỏi chỗ ngồi.

Nghe được tiếng bước chân rời khỏi lớp học, Du Chiêu mới mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía thân ảnh ngoài lớp học.

Hắn phát hiện Bạch Kiều không đi về hướng nhà ăn, cũng không phải hướng ra cổng trường.

Thời gian ăn sáng không đi ăn cơm, người này muốn làm gì vậy?

Hắn nhất thời tò mò, muốn cùng đi ra ngoài nhìn thử, bỗng nhiên dạ dày đau đớn một trận, người còn chưa đứng lên lại rụt trở về.

Tình huống Du Chiêu đột ngột như vậy Bạch Kiều cũng không biết, cậu chính là đang vội vàng đi làm thủ tục nội trú.

Cậu không phải thiếu gia nhà giàu, những việc này không ai giúp cậu làm cho thỏa đáng!

Cũng may thủ tục nội trú không nhiều lắm, viết một bản xin vào rồi tìm giáo viên tương ứng ký tên, chờ giáo viên sắp xếp ký túc xá là được.

Dù như vậy, chờ Bạch Kiều sửa sang cho tốt nơi dừng chân của mình, thời gian mấy chục phút bữa sáng ngắn ngủn cũng bị cậu dùng hết.

Không kịp ăn bữa sáng, cậu định đến cửa hàng cơm Tây mua hai cái bánh mì nhét bụng, đang lúc xếp hàng, trong đầu "Đinh" một tiếng.

【 nhiệm vụ hệ thống, mua một phần bữa sáng cho trúc mã, khen thưởng +1. 】

"......"

Âm thanh nhắc nhở quen thuộc, Bạch Kiều ngơ trong chốc lát, đối với nhiệm vụ cũng không dị nghị gì, ngược lại cảm thấy hứng thú với khen thưởng.

Cậu nhớ rõ khi mới vừa gặp được Du Chiêu, cũng được một điểm khen thưởng.

"Điểm thưởng để làm gì?"

Nhị Bát: 【 dựa vào nhu cầu của ký chủ, dùng điểm thưởng đổi số liệu thân thể tăng cấp phục vụ. 】

Bạch Kiều: "......"

Tuy không hiểu lắm, nhưng nghe thấy coi bộ cũng rất lợi hại!

"Bây giờ tôi có bao nhiêu điểm thưởng rồi?"

【 Trước mắt ký chủ có 1 điểm thưởng. 】

"......"

Mới một điểm?

Bạch Kiều trừng mắt nhìn: "Không phải chứ? Tính đến bây giờ cậu thông báo tổng cộng ba nhiệm vụ, vì sao chỉ có một điểm thưởng?"

Gặp mặt Du Chiêu, thay đổi cách trả thù, mua bữa sáng.

Bữa sáng thì cậu còn đang xếp hàng, nhưng hai nhiệm vụ trước cậu đã hoàn thành, hẳn là phải có hai điểm cộng mới đúng!

Nhị Bát: 【 ngày hôm qua lúc ký chủ đánh nhau thân thể quá tệ, hệ thống tự động tiêu hao một điểm cộng, bổ sung thể lực cho ký chủ. 】

"......"

Khó trách ngày hôm qua lúc cậu đánh nhau có cảm giác bản thân được tiêm máu gà!

Thì ra tác dụng của điểm cộng chính là vú em?!

Còn là vú em có thời hạn!

Bạch Kiều chửi thầm, một lát sau lại thoải mái.

Có khen thưởng nhìn chung còn tốt hơn không có khen thưởng, vạn nhất tích lũy đủ điểm cộng rồi có thể có kinh hỉ khác thì sao?

Nhân sinh luôn tràn ngập hy vọng!

Cậu cực kì hưng phấn mua hai cái bánh mì, lại mua cho Du Chiêu hộp sữa bò, cầm bữa sáng của hai người đi về lớp học.

Vị ngồi cùng bàn kia ghé lên bàn ngủ gà ngủ gật, lúc cậu đi cái dạng gì, khi trở về vẫn một dạng như cũ.

Thay đổi duy nhất chính là từ nằm bò bằng nửa bên mặt đổi thành cả khuôn mặt đều nằm bò!

Như vậy mà ngủ nổi hả?

Bạch Kiều tay chân nhẹ nhàng ngồi về chỗ của bản thân, chia bữa sáng thành hai phần, đặt một phần trên góc bàn Du Chiêu.

"Đưa bữa sáng rồi, cho tôi điểm cộng."

【 tiến độ nhiệm vụ được phán định là chưa hoàn thành, mong ký chủ không ngừng cố gắng. 】

"......"

Bạch Kiều nhìn nhìn bánh mì mẻ mới ra lò cậu vừa mua, "Như thế nào mới tính là hoàn thành?"

【 ăn sẽ tính là hoàn thành. 】

Rốt cuộc nếu không ăn trước, không có cách nào phán định phần bữa sáng này cuối cùng sẽ vào bụng ai!

Bạch Kiều ngay lập tức nổi nóng: "Vừa rồi sao cậu không nói?"

Sớm biết rằng nhiệm vụ còn có điều kiện phụ cậu sẽ hỏi thăm trước khẩu vị của Du Chiêu một chút!

Nhị Bát một chút cũng không áy náy: 【 hệ thống chỉ phụ trách nhắc nhở tiến độ nhiệm vụ, không phụ trách cung cấp quá trình hoàn thành đâu! 】

Bạch Kiều: "......"

Hệ thống rác rưởi!

Cậu phải mở miệng kiểu gì làm cho Du Chiêu ngoan ngoãn ăn bữa sáng?

Kia không phải túi kĩ thuật tài năng của nữ chính sao!

...... Nhưng nữ chính thế giới này là cái hố đó, không ỷ lại gì được đâu đúng không?

Bạch Kiều tưởng tượng một chút, nếu Du Chiêu vẫn luôn không có ai quan tâm, đến lúc đó nữ chính săn sóc sẽ rất dễ làm hắn luân hãm, nếu bây giờ cậu mỗi ngày đều mang bữa sáng cho Du Chiêu, có cậu giảm xóc, có thể hắn sẽ giảm bớt lự kính* đối với nữ chính hay không?

(*Lự kính (滤镜) – Nghĩa thường dùng là bộ lọc, filter, nhưng theo nguyên văn, cụm "丝滤镜" chỉ việc người hâm mộ thường lọc ra, phớt lờ khuyết điểm của idol. Ở đây kiểu trong nguyên tác Du Chiêu u mê nữ chính đến mức phớt lờ hết khuyết điểm của cô ấy á nên mới dẫn đến hắc hóa thì bạn nhỏ nhà chúng ta mong là có mình làm thiết bị giảm xóc anh Chiêu không còn lự kính nữ chính vậy nữa)

Đến nỗi tác hợp cho nữ chính cùng trúc mã bên nhau, Bạch Kiều cũng hoàn toàn không nghĩ tới.

Giành lấy nam chính với người có hào quang vai chính? Đầu óc cậu hỏng rồi chắc?

Sứ mệnh hiện tại của cậu là ở bên Du Chiêu, cảm hóa Du Chiêu, rời xa nữ chính, trân ái sinh mệnh!

Bạch Kiều hơi hơi hé miệng...... Cậu vẫn không mở miệng được!

Quấy rầy người đang ngủ là không có đạo đức!

Người không tỉnh muốn cậu hỏi kiểu gì?

Du Chiêu cậu đói không? Du Chiêu cậu khát không? Ăn bánh mì không? Uống sữa bò không?

Cậu tin rằng nếu cậu hỏi như vậy, ngay lập tức trên diễn đàn vườn trường sẽ có bài thảo luận mới nhất về việc "rõ ràng" ôm đùi!

【 cái này cậu không cần lo lắng, bài viết mới nhất đã có. 】

Bạch Kiều: "???"

Sớm ngay lúc Bạch Kiều do dự nghĩ cách đem bữa sáng cho Du Chiêu, đã có người chụp ảnh gửi vào bài.

Lầu 218: [ hình ảnh ] có loại người thật đúng là coi trọng bản thân, sau khi phụ khuân vác lại mở ra nghiệp vụ mua bữa sáng, kết quả người ta cơ bản còn không thèm để ý tới nó, thiếu gia ngậm chìa khóa vàng lớn lên, sẽ để vào mắt mấy cái bánh mì này?

"......"

Nghề nghiệp của những người này là anh hùng bàn phím sao!!!

Cả ngày không chăm chỉ học tập thì chỉ biết bát quái! Còn chuyên môn nhìn chằm chằm cậu!

Một cái diễn đàn quậy đến chướng khí mù mịt!

Bạch Kiều click mở hình ảnh, nhìn nhìn khung cảnh, căn cứ góc độ quay chụp xác định chỗ ngồi —— vị trí cỡ hàng hai ba dưới bục giảng!

Bàn bốn người giờ chỉ có hai người ngồi, một người vùi đầu ngủ, một người cúi đầu chơi điện thoại.

Thông báo làm mới gần đây nhất là một phút trước, ở một phút này trong lớp học không có nhân viên di chuyển, Bạch Kiều rất nhanh đã xác định được ảnh này do ai chụp.

Tài khoản nặc danh, nên Bạch Kiều cũng chọn nặc danh, vòng lên một cái bình luận mới nhất, reply nói: Giang Trác, mày cũng được lắm, trong lớp học còn dám chụp lén?

Giang Trác đang tràn đầy hứng thú chờ reply bài, nhưng bây giờ hầu hết mọi người trong trường học đều vội vàng ngủ bù cùng ăn sáng, chậm chạp không có nổi một cái reply, thật vất vả chờ được một cái, đôi mắt Giang Trác sáng ngời, gấp không chờ nổi click mở, bị một chậu nước lạnh dội cho lạnh thấu tim!

Ai...... Ai rình mò nó?!

Lúc nó quay đầu Bạch Kiều đã tắt điện thoại, tầm mắt nó tìm tòi cũng không bắt được chính chủ, lại thấy được Hà Kiêu như đang ngồi chơi điện thoại.

Chỗ Hà Kiêu ngồi cách Bạch Kiều một lối đi.

Là...... Là Hà Kiêu sao? Lúc này cậu ta rep là có ý tứ gì? Cảnh cáo?

Cậu ta sẽ không muốn nói cho Du Chiêu chứ?

Giang Trác hoảng loạn một trận, luống cuống tay chân tìm được bình luận của bản thân, bấm xóa bỏ.

Hy vọng có thể tránh được một kiếp!

Đáng thương Hà Kiêu chưa bao giờ dạo diễn đàn trường học, là vô duyên vô cớ đội cái nồi này.

Cậu ấy đang cầm điện thoại, vui vẻ chơi Anipop, tai nghe không ngừng vang: Great! amazing!...... Unbelievable! =))

Mà Bạch Kiều bị Giang Trác hiểu lầm như vậy, ngược lại không băn khoăn tí gì.

Cậu quyết định trực tiếp gọi người thức dậy!

Mới vừa vươn tay ra, Du Chiêu bỗng nghiêng đầu, cọ xát vén tóc mái lên, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng, hai mắt hắn nhắm nghiền, mày nhíu chặt, thái dương còn có một tầng mồ hôi tinh mịn, vài sợi tóc con trên trán cũng đã bị đè cho ẩm ướt.

Kiểu gì cũng không phải là do ngủ mà thành như này!

Bạch Kiều trong lòng căng thẳng: "Cậu sao vậy?"

Du Chiêu vốn dĩ không ngủ, nghe âm thanh đến gần, miễn cưỡng mở to đôi mắt, nhìn thấy là bạn ngồi cùng bàn của hắn, một tiếng "Cút" vừa lên đến yết hầu lại bị hắn nuốt về, quay đầu đổi hướng tiếp tục nằm bò.

"......"

Mồ hôi trên trán rõ ràng là do đau mà ra.

Bạch Kiều bỗng nhiên nhớ tới trong tư liệu có nhắc qua, vì Du Chiêu ăn uống không có quy luật lâu ngày, mắc bệnh bao tử nghiêm trọng.

Nên không phải do đau dạ dày chứ?

Đau thành như vậy cũng không hé răng?

Bạch Kiều nhăn mày lại, ném bữa sáng trong tay lên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

"A, cậu làm gì vậy?" Chúc Lạp Lạp vừa ăn xong bữa sáng về, suýt đụng phải ở cửa phòng học.

Bạch Kiều linh hoạt nghiêng người vòng qua, vừa chạy vừa nói: "Tớ đến phòng y tế, giáo viên có hỏi tới giúp tớ nói một tiếng."

Phòng y tế? Đến phòng y tế làm gì?

Chạy nhanh như vậy không giống như là bộ dạng có bệnh!

Chúc Lạp Lạp gãi gãi đầu, nhìn người chạy rất nhanh không để lại tàn ảnh, xoay người vào lớp học.

Bạch Kiều dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng y tế, chuông vào học đã vang lên.

Phòng y tế, giáo y đang sắp xếp lại một ít thuốc tiêu độc mới đưa đến, nhìn thấy có người phá cửa mà vào, gặp biến không kinh sợ liếc mắt một cái xem xét, thầm nghĩ: Lại là một tên giả bệnh trốn học.

Vừa mới khai giảng là trốn học, người trẻ tuổi bây giờ!

Ông lắc lắc đầu, ngồi dậy vừa định hỏi vị bạn học này làm sao vậy, Bạch Kiều giành nói: "Thầy ơi, có tam cửu vị thái không ạ?"

"......"

Giáo y sửng sốt: "Dạ dày con không thoải mái?"

"Dạ không phải." Bạch Kiều lắc đầu: "Là bạn học của con, dạ dày cậu ấy đau, con giúp cậu ấy lấy một chút thuốc."

Giáo y nhìn kỹ cậu trong chốc lát.

Người này quy quy củ củ ăn mặc đồng phục, tóc mái đúng tiêu chuẩn chia bốn sáu, lộ ra một phần trán, vừa tràn đầy tinh thần còn khí chất, mặt cậu thanh tuấn phù hợp thẩm mỹ hầu hết nữ sinh, ánh mắt trong suốt, trên đuôi mắt tự toát lên ba phần cười, rất dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm.

"Vị bạn họ kia của con đâu?"

Bạch Kiều nói: "Dạ đang đi học."

Giáo y nhíu mày: "Bệnh bao tử không phải việc nhỏ, không được uống thuốc bậy bạ, thuốc thì thầy có thể đưa trước cho con, không nói suông được con vẫn nên đến dẫn cậu ấy tới phòng y tế xem thử."

"Dạ biết rồi ạ, cảm ơn thầy giáo."

Giáo y cầm một hộp tam cửu vị thái đưa cho cậu, Bạch Kiều nhìn nhìn bốn phía: "Cái kia...... Thầy ơi, thầy có nước ấm không ạ?"

"......"

Dùng bình giữ ấm pha loãng thuốc ra khỏi phòng y tế, Bạch Kiều nghĩ đến bữa sáng bản thân mang lúc trước...... Bụng rỗng không nên uống sữa bò, bánh mì cũng không thích hợp cho người có bệnh bao tử ăn.

Cậu lại chạy đến cổng trường mua một phần cháo nóng, cầm cháo cùng bình giữ ấm chạy vội về lớp học.

Tiết học đã bắt đầu, Bạch Kiều một lòng nghĩ về cái dạ dày đau của Du Chiêu, không tự hỏi nhiều đã trực tiếp đi vào bằng cửa sau, giáo viên đang viết gì trên bảng đen, quay đầu phát hiện một vị bạn học đến trễ đang trộm bước vào.

"Xem ra thức ăn trong trường không ngon lắm, vị bạn học này đang trộm mở nhà bếp nhỏ sao?"

"......"

Một câu khiến tầm mắt trong lớp học tập trung tới cửa sau, Bạch Kiều tự động bỏ qua những ánh mắt cười nhạo cậu, lớn tiếng nói: "Thực xin lỗi thầy, em đến muộn."

"......"

Thái độ nhận sai của cậu tốt như vậy, thầy giáo trên bục giảng ngoài ý muốn nhướng mày, dừng một chút nói: "Em lên đây, làm thử đề này chút."

......

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Bạch Kiều: Chỉ cần tôi không xấu hổ, xấu hổ sẽ không đuổi kịp tôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net