Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Kiều ngồi taxi tới.

Sáng nay Cố Thi có tiết ở đại học Hải Bắc, sáng sớm đã chạy đến trường học.

Tuy ngoài miệng Bạch Lộ Nguyên đồng ý với Cố Thi sẽ đưa Bạch Kiều đến trường, nhưng thứ nhất gã chột dạ không dám chung một chỗ với Bạch Kiều, thứ hai vì thành tích của Bạch Kiều, gã không có mặt mũi đi gặp người quen ở Nhị Trung.

Cuối cùng Bạch Lộ Nguyên gọi một chiếc taxi, đưa cậu lên xe, Bạch Kiều liền ngồi taxi tới trường học.

Cậu kêu tài xế ngừng xe ở ven đường, lấy hành lý từ cốp xe, nhìn một đống trên mặt đất, nhất thời khó khăn.

Ký túc xá trường Nhị Trung cung cấp chăn nệm, hành lý của cậu kỳ thật cũng không có nhiều lắm, nhưng phần lặt vặt rất nhiều.

Trong hai thùng lớn toàn tài liệu học cùng sách tham khảo, còn một cái vali kéo đựng quần áo.

"Tôi bưng một lần hết cả thì có bao nhiêu phần trăm khoa trương?"

【50%】

"Sao lại chú ý đến tôi vậy?"

【 bởi vì chỉ có hai kết quả. 】

Bưng nổi và bưng không nổi!

Bạch Kiều: "......"

Bạch Kiều dồn sức, chồng hai thùng sách thành một thùng, thử dọn dọn, cảm thấy nếu thả tay để kéo thùng có chút miễn cưỡng, quyết định gửi số sách cho phòng bảo vệ trước.

Cậu một lòng sắp xếp hành lý bản thân, cũng không nhìn đến chiếc xe dừng bên kia trường học, đương nhiên cũng không nhìn đến người bước ra từ trong xe.

Thẳng đến khi hai người gặp nhau ở cổng trường.

Hôm nay Du Chiêu mặc áo thun màu xám phối với quần lửng màu cam vàng, trong đám đông thập phần chói mắt.

Bởi vì đột nhiên đối mặt, Bạch Kiều ngẩn ra trong chốc lát, mới nói: "Sớm vậy."

Du Chiêu không đáp lại cậu, mà cúi đầu nhìn nhìn một cặp thùng giấy còn cao hơn cằm cậu, "Một mình?"

Bạch Kiều: "...... Không lẽ nửa mình?"

"Không ai đưa cậu đi?"

"......"

Đưa đi học có gì tốt?

Bạch Kiều thầm nghĩ: Không phải cậu cũng một mình?

Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên có người nói: "Thiếu gia, hành lý đưa tới phòng học hay ký túc xá?"

"......"

Bạch Kiều lúc này mới chú ý tới người mặc tây trang theo sau Du Chiêu...... Cùng chiếc xe chói mắt sau lưng.

Rolls-Royce, màu đen!

Người có tiền đúng là tùy hứng!

Bạch Kiều chửi thầm một phen, cười cười nói: "Ba mẹ tôi...... Khá bận."

"......"

Du Chiêu quay mặt nói với người đằng sau "Ký túc xá", giơ tay bưng một thùng giấy trong tay Bạch Kiều.

Bạch Kiều nhanh chóng từ chối: "Không cần."

Du Chiêu nhăn mày lại.

"Nếu muốn giúp tôi thì, cậu giúp tôi kéo vali đằng sau nha."

Cậu tỉnh lại liền gửi gắm cho hắn.

Du Chiêu: "......"

Du Chiêu không nói một lời kéo vali đi đằng trước, Bạch Kiều ôm thùng giấy theo phía sau, nhìn thân hình cao lớn đằng trước, bất giác cong cong môi.

Kỳ thật người này cũng không cao lãnh như tư liệu nói!

Hai người phối hợp như vậy rồi tới phòng học, trên đường gặp một ít học sinh nhìn bọn họ khe khẽ nói nhỏ, Bạch Kiều chỉ cho là do danh khí của Du Chiêu ở trường học quá lớn, cũng không để ý.

Vào phòng học, Bạch Kiều đặt sách vào góc tường sau phòng học, nói cảm ơn với Du Chiêu.

Bọn họ ngồi bàn cuối, để đồ cũng quá là tiện.

Du Chiêu như cũ không nói gì, để đồ xuống liền về chỗ ngồi, bò lên bàn ngủ.

Bạch Kiều nhìn hắn một cái, quyết định không quấy rầy hắn, lấy mấy quyển sách muốn học thuộc lòng, cậu mới vừa ngẩng đầu, đối diện với một tầm mắt phức tạp.

"...... Sao cậu ngồi đây?"

Chủ nhân tầm mắt là Chúc Lạp Lạp.

Cậu nhớ rõ hôm qua Chúc Lạp Lạp ngồi cách bọn họ hai bàn.

Chúc Lạp Lạp trước tiên liếc Du Chiêu một cái, lại nhìn về phía Bạch Kiều: "Cậu nói đi?"

"......"

Thấy cậu không hiểu, Chúc Lạp Lạp nhịn không được: "Cậu xem diễn đàn trường học chưa?"

Diễn đàn?

Bạch Kiều nói: "Chưa."

"Cậu xem đi là biết."

"......"

Tuy đã có dự cảm, lúc nhìn đến một bài trên diễn đàn trường đang được thảo luận cực bốc, Bạch Kiều vẫn chấn kinh chớp mắt một cái.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Ảnh chụp bọn họ đánh nhau lan truyền trên diễn đàn.

"Chuyện này liên quan gì đến việc cậu ngồi đây?"

Chúc Lạp Lạp nói: "Bài này đăng vào đêm qua, sau khi có người trong lớp thấy bài này, sợ đến mức không dám ngồi bàn trước các cậu, sáng sớm chạy đến lớp, đổi chỗ của tớ cùng Già Phạn đến đây."

Bạch Kiều: "......"

"Chuyện nói trên bài là sự thật hả? Hôm qua các cậu thật sự đi đánh nhau? Tối hôm qua bị gọi đến văn phòng cũng vì việc này?"

Vốn dĩ cô đang đè giọng rất thấp, lại bởi vì quá kích động cuối cùng vẫn nâng cao không ít.

Bạch Kiều nói: "Nếu tớ bảo đúng vậy, có phải cậu cũng muốn đổi về chỗ cũ hay không?"

"Hứ! Nếu muốn thì tớ đã sớm đổi rồi."

"......"

"Người khác thì tớ không rõ nhưng không lẽ tớ còn chưa biết cậu? Có phải cậu lại lo chuyện bao đồng đúng không?"

Bạch Kiều: "......"

Sao cô nương nhà cậu lại hiểu tớ đến vậy?

Cậu vừa cười khổ, Chúc Lạp Lạp liền hiểu: "Cậu nói xem cậu cái tên nhóc này, còn chưa lên làm cảnh sát đâu! Cũng chưa có chứng nhận chức nghiệp đã mắc bệnh nghề nghiệp, lần này lại là chuyện gì? Sao cậu lại cùng......"

Giọng nói đột nhiên im bặt, Chúc Lạp Lạp đưa mắt dò xét cái ót ngồi cùng bàn với cậu, không nói thêm gì nữa.

"Thôi, cậu tự xem bài đi."

"......"

Còn chưa dứt lời người đã quay đầu đi mất.

Bạch Kiều sờ sờ mũi, thấy 6 giờ 40 vẫn còn sớm chưa đến giờ vào lớp, click mở bài thảo luận.

Nội dung bài thảo luận rất đơn giản, chỉ có mấy tấm ảnh đánh nhau, có Du Chiêu cầm gậy gộc đánh người, còn có một tấm Bạch Kiều ném người qua vai, khuôn mặt được chụp thật rõ ràng, cuối cùng là ảnh mấy tên lưu manh mặt mũi bầm dập bán thảm.

『 Tin hot khai giảng đầu năm! Bảng danh nhân khủng của trường học có nhân vật mới! 』

Lầu một: Nhân vật mới cái gì? Không phải chỉ đánh một trận thôi sao?

Lầu hai: Đây không phải là Bạch Kiều lớp 7 hả? Vẫn thích lo chuyện bao đồng như vậy!

Lầu 3: Tin tức lầu trên lạc hậu rồi, bây giờ là cao nhị lớp 13, học cùng lớp Du Chiêu.

Lầu 4: Du Chiêu? Là Du Chiêu trên bảng danh nhân kia hả?

Lầu 5: ĐM, thật đúng là......

......

Lầu chín: Du Chiêu vẫn tàn nhẫn như vậy, một gậy kia đánh xuống, không phế thì cũng tàn?

Lầu mười: Sao Bạch Kiều lại quậy cùng Du Chiêu?

Lầu 11: Người này tôi có quen, nghe nói ba mẹ cậu ta đều là giáo sư đại học, nhưng từ nhỏ không ai quản cậu ấy, thành tích học tập nát bét rối tinh rối mù, Nhị Trung cũng không đậu nổi, vẫn là dựa vào quan hệ trong nhà để vô được......

......

Lầu 17: Người này đánh ai vậy ta? Nhìn rất quen mắt, hình như là một tên nhóc lưu manh ngoài trường!

Lầu 18: Dán đồ [ hình ảnh ], bảng thành tích phân lớp cao nhị, xem thành tích này, nếu tao là ba mẹ Bạch Kiều phỏng chừng sẽ bị nó chọc tức chết ha ha ha ha ha......

......

Lầu 23: Nản thật, vụ Bạch Kiều với Du Chiêu là sao vậy? Trước kia bọn họ có quen biết? Không đánh không quen?

Lầu 24: Cái gì mà không đánh không quen, đây rõ ràng là thấy con đường thành tích này không suôn sẻ, nghĩ muốn ôm đùi chứ gì! Ai không biết chú Du Chiêu là tổng tài tập đoàn Duyệt An? Nếu vụ này thành công, ăn mặc cả đời nó cũng không cần lo!

......

Lầu 30: Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, thuần thục như vậy vừa thấy liền biết là tay già đời!

Lầu 31: Nói chứ, đêm qua lúc tao đi ngang qua lớp 13 còn nghe thấy Trịnh Mãn Ân nói cảm ơn Bạch Kiều......

Lầu 32: Cảm ơn cái gì? Giúp đỡ đánh nhau? Tao nói chứ không phải là họ Bạch tự biên tự diễn thuê mấy thằng lưu manh đó hả?

......

Lầu 45: Anh trai nhỏ này lớn lên trông khá xinh đẹp.

Lầu 46: Đẹp thì có ích gì? Cũng đang làm chó liếm cho người ta thôi, thật là làm mất mặt ba mẹ nó!

......

Lầu 50: Tiết lộ mới nhất [ hình ảnh ]

Lầu 51: Xì, quả nhiên là ôm đùi? Nó như vậy cũng xứng bưng đồ cho người ta!

......

Bạch Kiều click mở cái hình kia, cảnh tượng đúng là lúc vừa bước vào trường Du Chiêu giúp cậu kéo vali đi đằng trước, bản thân cậu ôm sách theo sau.

Cậu bưng sách của bản thân sao còn thành ôm đùi rồi?

Chân Du Chiêu rất to hả? Hắn bắt phải ôm sao?

Bạch Kiều cúi đầu nhìn sơ qua, quần lửng rộng thùng thình nhìn không ra hình dáng, nhưng nhìn nửa cẳng chân thon dài hữu lực lộ ra ở dưới, hẳn là to hơn Bạch Kiều một chút.

Nhưng này cũng không thể chứng minh được gì, rốt cuộc Du Chiêu cao hơn cậu không ít.

Chia tỉ lệ ra tính thì đùi Du Chiêu chắc cũng to hơn cậu!

Tự mình an ủi một phen, Bạch Kiều thu tầm mắt, lại tiếp tục lướt lướt bình luận bên dưới, toàn là ăn dưa trêu chọc nói mát, ngẫu nhiên có mấy cái bình luận thét chói tai của giới nhan khống, còn có mấy học sinh mới cao nhất không thể thoát khỏi trung nhị bệnh* cảm thán thật ngầu!

(*Trung nhị bệnh Chuunibyou(中二病) là phép ẩn dụ nói về những thanh thiếu niên năm thứ 2 trung học bị ảo tưởng về bản thân. Những người đó cho rằng mình có thể làm được những việc mà trên thực tế không thể làm được. Hoặc cho rằng mình là người siêu năng lực làm được những điều đặc biệt. Tại Việt Nam mọi người thường gọi là "trung nhị" hay "hội chứng tuổi teen", "hội chứng tuổi dậy thì".)

Tổng kết một chút chính là, không có chút bổ ích gì!

Trường học mở diễn đàn là để bát quái?

Ở trên cùng của bài còn có một cái bảng danh nhân? Danh nhân bây giờ có ích lợi gì? Không nỗ lực học tập, vào xã hội liền biến thành người tầm thường giống hệt nhau!

Bạch Kiều một bên ghét bỏ, một bên bấm vào bảng danh nhân trên đầu bài.

Danh nhân đứng đầu bảng bây giờ, không chút nào ngoài ý muốn chính là Du Chiêu.

Xếp hạng vị trí thứ hai chính là hội trưởng Hội Học Sinh Bạch Diệu...... Nhìn thấy cái tên này, Bạch Kiều dừng tầm mắt một chút.

Cậu cũng đã quên, anh họ cậu lúc ở cao trung vẫn là hội trưởng Hội Học Sinh.

Bạch Diệu là con trai chú hai của cậu, chú hai cũng là cảnh sát, mấy năm trước cũng hi sinh vì nhiệm vụ.

Sau khi chú hai qua đời cậu cũng ít lui tới với anh họ, sau anh họ xuất ngoại du học, bọn họ rốt cuộc cũng chưa gặp qua.

Nhiều năm trôi qua lại lần nữa nhìn thấy ảnh chụp anh họ học cao trung, vẫn là khuôn mặt nghiêm túc trong trí nhớ, hệt như một cán bộ nhỏ.

Bạch Kiều cong môi cười cười, bỗng nhiên cảm thấy trong lớp học yên tĩnh không ít, ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhiệm lớp trẻ tuổi đã ngồi trên bục giảng, lập tức tắt điện thoại, bắt đầu mở sách giáo khoa.

Tự học sớm không có chương trình học cố định, phần lớn mọi người chọn học thuộc bài nhớ từ đơn, nhưng ở lớp 13, hai phần ba người lựa chọn ngủ.

Bạch Kiều vốn nên thuộc về hai phần ba kia, nhưng hôm nay cậu phá lệ cầm tài liệu ngữ văn trên cùng, ra hình ra dáng học thuộc đọc thể văn.

Không ít người quay đầu lại nhìn, một bộ dáng tựa như thấy quỷ.

Chúc Lạp Lạp cũng nhịn không được cue cậu: "Cậu đọc bài thảo luận bị kích thích?"

Bạch Kiều: "......"

Nếu không phải vì mấy năm rời trường quên sạch sẽ thể văn, cậu mới không học thuộc bài đâu!

Vì tránh bị làm phiền, cậu nâng cao giọng một chút.

Nguyên bản tưởng Du Chiêu đeo tai nghe, lúc hắn lấy tai nghe từ ngăn bàn, bỗng nhiên nhìn thấy người ngồi cùng bàn thả sách giáo khoa xuống, nhắm mắt lại lấy tốc độ cực nhanh học thuộc xong một bài văn 1000 chữ.

"......"

Dường như cậu chỉ mới nhìn năm phút thôi mà.

Nếu đã sớm học thuộc lòng bài văn, qua một kỳ nghỉ hè lại lần nữa ngâm nga cũng không thể lưu loát như vậy, trừ phi lúc nghỉ hè lặng lẽ học bù.

Bạch Kiều sẽ là cái loại người học bù trong kỳ nghỉ hè?

Hiển nhiên không phải.

Du Chiêu giống phát hiện đồ vật mới lạ gì, bỏ tai nghe lại vào ngăn bàn, lại bò lên bàn.

Lần này quay mặt qua phía Bạch Kiều.

Hắn vẫn duy trì tư thế như vậy, suốt một tiết nghe Bạch Kiều đọc bài học thuộc thể văn.

......

Tác giả có lời muốn nói: Vấn đề lại tới rồi, sao Du Chiêu biết bài văn Bạch Kiều đọc thuộc lòng là đúng?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net