Chương 82. Người đàn ông đẹp trai đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Chu Dương Ưng bộ dạng khẩn trương giải thích, Kiều Thời Niệm cố ý vuốt vuốt mái tóc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi vốn là tiên nữ hạ phàm nha, bọn họ cũng không phải là nói đùa."

Tất cả mọi người đều bị Kiều Thời Niệm chọc cười, Chu Dương Ưng ngại ngùng gãi đầu: "Tôi không phải có ý này."

Một chút trêu đùa làm cho bầu không khí nháy mắt trở nên náo nhiệt hơn, Chu Dương Ưng giới thiệu Kiều Thời Niệm với mấy người trong ban nhạc.

Bọn họ đều là vì tình yêu với âm nhạc mà lập ra ban nhạc này, bình thường cũng định kì cùng nhau chơi nhạc, còn tham gia một số cuộc thi, thỉnh thoảng cũng biểu diễn tại quán ba.

Kiều Thời Niệm chào hỏi từng thành viên trong ban nhạc của Chu Dương Ưng.

Vừa cười vừa nói: "Lần đầu gặp mặt, tôi cũng không biết tặng quà gì cho mọi người. Tôi có mang tới một chút rượu và đồ ăn, nhưng đang để ở cốp xe, thật sự rất nặng, chỉ đành phiền mọi người tới lấy một chút."

Chu Dương Ưng xung phong nhận nhiệm vụ này, còn gọi một người bạn đi cùng, bọn họ cùng Kiều Thời Niệm đi tới chỗ để xe.

"Tiểu thư, đố cô biết, tôi tên là gì?" người bạn mặc một bộ quần áo kẻ sọc trông giống như một sinh viên IT hỏi cô.

Kiều Thời Niệm cười nói: "Trí nhớ của tôi khá tốt, KK đúng không? Mới vừa nghe Chu Dương Ưng giới thiệu kỹ thuật máy tính của anh rất lợi hại, lần trước là anh giúp tôi đúng không? Có thời gian rảnh tôi mời anh dùng cơm."

Ngoài trí nhớ, chủ yếu là biệt danh này cũng rất dễ nhớ.

KK cười một tiếng: "Việc nhỏ thôi, không cần nhắc tới. Nhưng cùng ăn cơm cũng không tệ, dù sao cũng không thể từ chối lòng tốt của tiểu thư."

"Gì mà không thể từ chối, cậu chính là tham ăn." Chu Dương Ưng trêu trọc nói.

Kk trừng mắt: "Tham ăn thì đã sao? Còn không giống như cậu, muốn ăn còn giả bộ làm khách."

Có thể nhìn ra được, quan hệ của Chu Dương Ưng và người bạn này rất thân thiết, mức độ công kích nhau cũng không hề nhẹ nhàng.

"Các cậu chọn thời điểm thích hợp, tôi mời toàn bộ ban nhạc dùng cơm." Kiều Thời Niệm hào phóng: "Lại mời riêng hai người các cậu một bữa."

KK vui vẻ: "Vẫn là tiểu thư đây hào phóng."

Tới chỗ đỗ xe, Kiều Thời Niệm mở cốp xe, KK sợ hãi kêu lên: "Tiểu thư, màu xe của cô thực sự rất ngầu."

Kiều Thời Niệm cười: "Tinh mắt đó." Đây mới là thẩm mỹ bình thường.

So với Hoắc Nghiên Từ còn có mắt nhìn hơn.

Chu Dương Ưng và KK hai người chia nhau đồ đạc bê đi, Kiều Thời Niệm không tham dự, giao toàn bộ mọi việc cho bọn họ.

Nói với bọn họ một tiếng, sau đó đi thẳng về phía phòng vệ sinh phía trước.

Cảnh quan tại khu vườn này rất đẹp, giống như một vườn oxi tự nhiên, ngay cả phòng vệ sinh cũng được bao quanh bởi rừng tre nhỏ khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một khu rừng nhỏ.

Rửa tay xong đi ra ngoài, Kiều Thời Niệm định đi tới khu nướng thịt gặp Chu Dương Ưng và những người khác, nhưng lại nghe thấy giọng nói phàn nàn của một người đàn ông từ trong rừng trúc nhỏ truyền đến.

"Anh Chí, không có việc gì anh gọi chúng tôi tới vườn này làm gì, những chỗ như thế này sao có thể bằng quán ba."

"Đúng vậy, mặc dù những cô gái đó khá xinh đẹp nhưng họ chắc chắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn chúng ta."

Nghe thấy danh xưng "Anh Chí", Kiều Thời Niệm không khỏi nhìn về phía trước.

Người đàn ông mặc một bộ đồ thể thao, tóc vuốt ngược ra sau, hắn ta chính là Viên Chí Cao.

Hắn đang đứng hút thuốc cùng với hai người đàn ông có vẻ không được đứng đắn.

Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?

Kiều Thời Niệm theo bản năng lấp ở một bên rừng trúc.

"Con bé đó cùng bạn học muốn tới đây chụp ảnh, tôi có thể không đi cùng sao?"

Viên Chí Cao thổi ra một vòng khói: "Đừng sốt ruột, làm xong việc các cậu có thể đi trước, tôi sẽ mời các cậu đi quán ba chơi."

"Anh muốn làm gì?" một trong hai người hỏi.

Viên Chí Cao dùng chân giẫm tàn thuốc nói: "Chờ một chút, các cậu hãy đẩy cô gái họ kiều đó xuống hồ."

"Anh Chí muốn làm gì? Giết người là phạm pháp đó."

"Có gì mà phạm pháp!." Viên Chí Cao đá người đó một cái: "Các cậu chỉ cần đẩy cô ta xuống, tôi sẽ lập tức cứu cô ta lên."

"ha ha ha, đã hiểu, anh Chí muốn diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân. Đến lúc đó cứu được mỹ nhân lên bờ, còn có thể làm hô hấp nhân tạo, lại đưa nàng vào khách sạn thay quần áo, sưởi ấm, vân vân..."

Người đàn ông càng nói càng quá đáng, Viên Chí Cao cũng không phủ nhận, hắn hừ một tiếng: "Vất vả theo đuổi cô ta vài ngày, cô ta vẫn đối xử lạnh lẽo, chỉ có thể nghĩ cách làm cô ta chú ý."

"Được, cứ giao việc này cho chúng tôi."

"Nhớ kỹ, nhất định phải đưa cô ta tới nơi không ai chú ý, cũng đừng trực tiếp đẩy cô ta, phải làm như ngoài ý muốn, vậy cô ta mới tin." Viên Chí Cao nói.

"Không thành vấn đề, nhất định sẽ làm cho mọi chuyện hoàn hảo."

Đợi bọn họ cam đoan, Viên Chí Cao mới cảm thấy hài lòng dẫn bọn họ rời khỏi rừng trúc.

Kiều Thời Niệm lúc này mới dám nhoài người ra ngoài.

Đã nói lần trước Kiều Lạc Yên không có hứng thú với Viên Chí Cao, hóa ra Viên Chí Cao thực sự sẽ giở trò.

Để tránh bị Viên Chí Cao bắt gặp, Kiều Thời Niệm lùi về phía nhà vệ sinh.

Nghĩ một chút, cô liền gọi điện thoại cho mợ.

"Thời Niệm, mợ đã gọi cho con mấy lần đều không được. Tối hôm qua con làm sao vậy? Thực sự bị Hoắc Nghiên Từ bỏ rơi? Chuyện ly hôn là thật hay giả?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC