Chương 83. Người đàn ông đẹp trai 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại vừa thông, mợ liền như súng liên thanh, liên tục đặt câu hỏi.

Sáng nay, cô thực sự không muốn nghe mợ truy hỏi, liền trực tiếp tắt điện thoại.

Kiều Thời Niệm lạnh nhạt nói: "Mợ, mợ đừng quản chuyện của con."

"Con có lý hôn với Hoắc Nghiên Từ hay không, con cũng vẫn có cuộc sống tốt hơn Kiều Lạc Yên. Em ấy học đại học không xong, cả ngày chỉ chơi bời, còn hay trượt môn."

Quả nhiên, Kiều Thời Niệm vừa nói, mợ lập tức liền tức giận, giọng điệu thay đổi: "Đứa con gái hư đốn, cô dám nói chuyện với người lớn như vậy sao? Nếu không phải Lạc Yên nhỏ tuổi, cô cho rằng tới lượt cô gả vào Hoắc gia sao?"

"Em ấy gả vào Hoắc gia sao? Đại học cũng không thể tốt nghiệp được, vào Hoắc gia để làm tiểu thư nhà họ sao?" Kiều Thời Niệm chế nhạo.

"Cô." Mợ bị cô làm cho tức giận đến không nói nên lời: "Đúng là nuôi sói trong nhà, uổng công Kiều gia nuôi cô nhiều năm như vậy."

Nói xong, mợ nổi giận đùng đùng cúp máy.

Kiều Thời Niệm cũng cất điện thoại.

Đối với hiểu biết của cô về mợ mình, mợ hẳn là sẽ lập tức gọi điện thoại cho Kiều Lạc Yên, bắt nó lập tức lên lớp.

Nếu Kiều Lạc Yên không nghe, mợ sẽ lập tức cho người tới bắt về hoặc sẽ ngừng chu cấp tiền cho nó.

Kiều Lạc Yên hiểu rõ tính tình của mẹ mình, nhất định sẽ nghe lời.

Chỉ cần có thể đem Kiều Lạc Yên đưa đi, kế hoạch của Viên Chí Cao sẽ không thành công.

Kiều Lạc Yên cũng sẽ không bị cái gọi là "Anh hùng cứu mỹ nhân" làm cảm động.

"Tiểu thư, cô còn ở bên trong sao?"

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gọi của Chu Dương Ưng.

Kiều Thời Niệm từ bên trong đi ra.

Chu Dương Ưng có chút ngại ngùng nói: "Cô đi lâu như vậy mà không ra ngoài, tôi lo lắng cô bị lạc, liền tới tìm một chút."

Kiều Thời Niệm tự nhiên nói: "Mới vừa nhận một cuộc điện thoại nên hơi chậm trễ, đi thôi."

Khu chụp ảnh và khu BBQ không ở cùng một chỗ, Kiều Thời Niệm không gặp được Viên Chí Cao và Kiều Lạc Yên.

Ở khu BBQ, KK và mọi người đã đốt lửa, thị đang được nướng, gần đó có người đang ăn vặt và uống bia, còn có người đang chơi ghi-ta, nhạc cụ.

Nhìn thấy Kiều Thời Niệm, họ thoải mái cảm ơn cô vì đã mang nhiều đồ ăn đến và mời cô ngồi ở bất cứ nơi nào cô muốn.

Bầy không khí thoải mái và bình thường làm cho Kiều Thời Niệm cảm thấy dễ chịu.

Trải qua một đêm say rượu hôm qua, Kiều Thời Niệm hôm nay không dám động vào rượu nữa, cô chỉ lấy chút nước hoa quả, ngồi xuống một bên.

Chu Dương Ưng cũng cầm một chút đồ uống ngồi gần cô.

Kiều Thời Niệm nhìn thấy hai người đang thảo luận về bài hát và giai điệu phía trước, xúc động nói: "Tuổi trẻ thật tuyệt, có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình."

Chu Dương Ưng nhìn cô chăm chú nói: "Tiểu thư, cô đừng tự biến mình thành một người già. Cô còn rất trẻ, có thể tự mình theo đuổi ước mơ."

Kiều Thời Niệm nở nụ cười, ước mơ của cô là gì?

Hồi nhỏ, cô mơ ước trở thành một chuyên gia điều chế hương liệu giống như mẹ. Lớn lên cô thấy hứng thú với đầu tư, liền muốn trở thành một nhà đầu tư. Vì vậy đã chọn ngành tài chính ở trong trường đại học, quyết tâm trở thành một nhà quản lý đầu tư giỏi nhất.

Nhưng cuối cùng, các ước mơ đó đều không thực hiện mà cô lại chạy theo Hoắc Nghiên Từ, dùng mọi cách để được làm một Hoắc phu nhân mà anh ta chán ghét.

Cho tới khi bị chết thảm trong bệnh viện tâm thần.

Kiều Thời Niệm thất thần làm cho Chu Dương Ưng hiểu lầm, lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Sáng nay tôi xem được một vài tin tức liên quan tới cô, nếu trong lòng cô khổ sở, không cần cười miễn cưỡng. Tôi gọi cô ra ngoài vì muốn cho cô thả lỏng tinh thần."

Kiều Thời Niệm quay đầu nhìn vào mắt Chu Dương Ưng, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, thật lòng an ủi cô.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, Kiều Thời Niệm đưa tay che trán, trên môi nở nụ cười chân thành: "Chu Dương Ưng, cảm ơn cậu. Tôi không hề gượng cười, ngược lại còn khá vui."

"Răng rắc" một tiếng, KK ấn xuống điện thoại.

"Oa, ảnh này chụp thật nghệ thuật. Tiểu thư cô nhìn xem."

Kiều Thời Niệm vươn người, nhìn bức ảnh mà KK vừa chụp.

Kiều Thời Niệm dùng tay che trán, lông mày hơi cong, những tia nắng lốm đốm trừ trên cao chiếu xuống khuôn mặt cô, khiến cô trông như được tắm trong ánh nắng- rất nghệ thuật.

"Đó là một bức ảnh đẹp. Không ngờ anh lại đa tài như vậy. Không chỉ biết chơi nhạc, giỏi máy tính còn biết chụp ảnh." Kiều Thời Niệm khen ngợi.

"Quá khen." KK ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.

Đúng lúc này, Kiều Thời Niệm thấy ở phía xa, Kiều Lạc Yên đang vội vàng rời đi.

Xem ra công lực của mợ thực sự không giảm, Kiều Thời Niệm quả nhiên không dám không nghe.

Kiều Thời Niệm nhẹ nhàng thở ra.

Thời gian sau đó, Kiều Thời Niệm cùng hội Chu Dương Ưng thoải mái ăn uống và trò chuyện.

Tới chạng vạng, Kiều Thời Niệm thực hiện lời hứa, mời tất cả mọi người tới một nhà hàng hải sản sang trọng.

Trên bàn ăn, Kiều Thời Niệm thực sự không thể từ chối, đã cùng bọn họ uống vài chén.

Để kỉ niệm một ngày vui vẻ, Kiều Thời Niệm đã đăng tải lên trang cá nhân một dòng trạng thái "Chỉ khi yêu bản thân, bạn mới nhận ra rằng cuộc sống thật tươi đẹp."

Bên dưới là bức ảnh mà KK chụp cô ở khu vườn và ảnh một bàn hải sản cùng bình rượu.

Sau khi ăn uống no say, cả nhóm rời khỏi nhà hàng.

"Tiểu thư, để cho Chu Dương Ưng tiễn cô, cậu ấy có bằng lái." KK đề nghị.

Kiều Thời Niệm định nói rằng mình đang tìm tài xế thì nghe thấy người phụ nữ bên cạnh kêu lên: "Ồ, người đàn ông đó đẹp trai quá!."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC