10. Chỉ Cần Có Sư Huynh Ở Đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường

Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Người tổ chức "Tinh Quang " lần này đã đưa ra những quy định rất tự do cho tuyển thủ.

Camera trực tiếp phát sóng tất cả mọi thứ, tất nhiên bao gồm cả phần ở hành lang. Ban đầu chỉ là một phần quay ngẫu nhiên, nhưng sau đó nó đã khuấy động cả ngàn làn sóng.

Lúc đội Dragon xuất hiện, khán giả còn vì Giản Tinh Xán thất học mà kinh ngạc:

"Đứa nhỏ này là thật sự không biết tiếng Anh cơ bản sao?"

"Cư nhiên là một cậu bé thất học!"

"Tôi kỳ thật vẫn là thích người có học hơn......"

"Đúng vậy, có chút tụt hảo cảm."

Chính là khi sự tình đang có hướng xấu đi, khán giả cũng không nghĩ tới còn có thể vả mặt như vậy:

"Tôi thật sự cười muốn chết."

"Đội cẩu là cái gì a ha ha ha......"

"Cậu ấy không nói, tôi thật sự không biết nó có nghĩa vậy a!"

"Cậu ấy đã rất mạnh mẽ phản đòn đó..."

Trước khi ra mắt, Dragon là một nhóm có chút nổi tiếng, nhưng vì lần này mà nó thậm chí còn trở thành hot search chỉ trong vòng nửa giờ. Cả Internet đang nói về nhóm cẩu, trở thành nhóm đầu tiên kể từ khi ra mắt Hot search "Tinh Quang "!!!.

Lúc này, phần lớn người chơi đã đến đảo bằng phà.

Đây là một hòn đảo tư nhân. Hòn đảo giống như một thị trấn nhỏ, có đầy đủ các nhu yếu phẩm hàng ngày và những ngôi nhà nơi cho tất cả các thí sinh ở và địa điểm quay phim sẽ ở trung tâm hòn đảo.

Đó là một pháo đài cao chót vót được thiết kế theo phong cách châu Âu cổ điển làm tăng thêm cảm giác huyền bí.

Một tiếng thông báo vang lên trên đầu: "Yêu cầu tất cả thí sinh đến trước ký túc xá khu B để sắp xếp. Các bạn có thể tự đi tìm bạn cùng phòng. Thời gian là nửa tiếng.

Mọi người nghe được thông báo đều vội vàng kết giao bằng hữu, thậm chí vội vàng dẫn đầu tiến lên tìm kiếm ký túc xá vừa ý, chỉ có Giản Tinh Xán không sốt ruột như vậy, thậm chí lúc những người khác đều ở đó hô bằng gọi hữu, cậu vẫn đang nghiên cứu bản đồ.

Khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp không tự giác bị cậu hấp dẫn ánh nhìn:

"Vì sao cậu ấy không vội nhỉ?"

"Ha ha ha hầu vương* cùng người khác thật bất đồng."

"Chính là chính là, người khác đều đã vội vã chọn ký túc xá."

"Cậu ta như tới đây du lịch vậy."

*Hầu vương: vua khỉ ( mình search nó ra thế)

Giản Tinh Xán lên cầu thang xách theo hành lý đi đến khu ký túc xá, cậu không có bằng hữu, nên quyết định tìm một gian còn trống giường là được.

Tùy tay mở ra một phòng, liền cùng người bên trong bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Dã kinh ngạc cảm thán một tiếng, lộ ra ánh mắt kinh hỉ: "Cậu tới tìm tôi à?"

Giản Tinh Xán: "Không......"

"Thật không nghĩ tới, cậu dính người như vậy." Thẩm Dã lắc đầu, cảm khái ra tiếng: "Cậu tìm được tôi khẳng định tốn không ít công phu đi?"

Giản Tinh Xán lắc đầu: "Không tốn......"

Thẩm Dã lại một bộ dạng ta hiểu mà, tiến lên một bước giữ chặt tay Giản Tinh Xán nói: "Được rồi được rồi, đừng thẹn thùng, tôi cũng không ghét bỏ cậu, bất quá nếu cậu chủ động như vậy, vừa lúc ký túc xá còn thiếu một người, cậu thấy sao, ở đây đi?"

Giản Tinh Xán trầm mặc.

Cậu không nói chuyện, khán giả phòng phát sóng lại vui vẻ:

"Ha ha ha ha, đây là cái hiểu lầm gì đây."

"Thằng bé ngốc luôn rồi còn không tha."

"Ha ha ha ha, tôi lại cảm thấy cả hai đều ngốc."

"Thẩm Dã suy nghĩ nhiều rồi đó."

Lúc Giản Tinh Xán tiến vào, chỉ còn một giường trên trống.

Thẩm Dã nói: "Giường trên không dễ lên, nếu cậu sợ hãi thì nói, tôi đổi giường dưới cho."

Giản Tinh Xán lắc lắc đầu nói: "Không sao, tôi ở trên là được."

Thẩm Dã nhìn độ cao chênh vênh này : "Cậu đừng có cậy mạnh......"

Giản Tinh Xán lại một chân dẫm lên thang gỗ, vừa mau vừa ổn định đi lên, động tác nhanh nhẹn giống như con mèo nhỏ, thậm chí Thẩm Dã còn chưa kịp phản ứng.

Lời nói của Thẩm Dã nghẹn lại trong cổ họng.

Hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá cũng đến chào hỏi. Một người có phong cách rắn rỏi, người còn lại có thắt bím trông rất thời trang.

Người rắn rỏi cùng Giản Tinh Xán bắt tay nói: "Xin chào, tôi là Trương Sơn, xếp hạng 97."

Nam nhân bím tóc còn mang theo Phật châu mỉm cười thò qua : "Tôi là Vũ Văn Sở, lần này xếp thứ 88."

Giản Tinh Xán cùng bọn họ thay phiên bắt tay: "Xin chào, Giản Tinh Xán."

Cậu chưa nói xếp hạng, nhưng dường như mọi người đều biết thứ hạng của cậu. Dù sao, người bạn cùng phòng trông rất ngốc nghếch này đã nằm trên hot search suốt buổi sáng trong buổi thử giọng "Tinh Quang".

Loa nhỏ lại vang lên: "Mời tất cả thí sinh tới trường quay. Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành phân nhóm.

Thẩm Dã sau khi nghe xong liền oán giận: "Phân nhóm nhanh thế, mới ngày đầu tiên, đến cơm cũng chưa ăn đâu, tôi hiện tại đói đến có thể gặm một con trâu!"

Giản Tinh Xán cũng cảm thấy đói.

Cậu từ trong túi móc ra một bao bánh quy nhỏ đưa cho Thẩm Dã.

Thẩm Dã trước mắt sáng ngời: "Vẫn là tiểu tử cậu ngoan a, còn biết mang đồ ăn!"

Hai người đồng đội còn lại cũng bận rộn cả buổi chiều, có chút đói bụng, khi nhìn Thẩm Dã và Giản Tinh Xán thì không dám tiến tới vì chưa quen biết lắm, nhưng ánh mắt của họ có chút nóng bỏng và khó xem nhẹ.

Giản Tinh Xán lại từ trong túi lấy ra hai bao đưa cho bọn họ.

Trương Sơn cùng Vũ Văn Sở cảm kích nhận lấy: "Cám ơn a."

Cứ như vậy, bọn họ toàn bộ trốn ở ký túc xá ăn xong bao bánh quy mới ra, mà một màn này hoàn toàn bị camera ghi lại rồi. Các đội khác xuất hiện, nhiều khi giống như có gắn filter trai đẹp, mà nhóm ký túc xá này lại có phong cách khác biệt.

"Ha ha ha ha ký túc xá bánh quy ra rồi kìa."

"Đội duy nhất trong lịch sử đến muộn vì ăn bánh quy."

"Ta thật sự sẽ xỉu vì cười quá nhiều."

"Đây có phải là ký túc xá dành cho diễn viên hài không?"

Một đám người tới phòng phát sóng tìm được vị trí của mình thì ngồi xuống.

Lúc này phần lớn người chơi đã bắt đầu bước vào sân, trong đó có rất nhiều người đến từ các công ty. Những công ty này sẽ căn cứ vào thực lực của mình mà đưa ra những màn ảnh khác nhau, đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

Khi đội trưởng Lăng Phong ngồi vào chỗ, ánh mắt của anh ta dường như vô tình hay cố ý lướt qua Giản Tinh Xán , và đó là một cái nhìn không mấy thân thiện.

Giản Tinh Xán làm bộ không thấy.

Thẩm Dã bám vào bên cạnh cậu nói: "Hắn ta khẳng dịnh đã ghi hận cậu rồi."

Giản Tinh Xán nói: "Tôi không đắc tội hắn."

"Cậu không phải nói đội hắn là đội cẩu sao?" Thẩm Dã hừ nhẹ nói: " Hắn đặc biệt sĩ diện, khẳng định trong lòng có cải chủ ý quỷ gì đâu! Hơn nữa cậu xem trong đội ngũ bọn họ còn có cái cậu trẻ hơn kia, tiểu tử đó không giống một kẻ dễ đối phó."

Giản Tinh Xán nghe hắn nói như vậy mới nhìn kỹ xem.

Không nhìn cũng không sao, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện, kỳ thực có người ngồi bên cạnh Lăng Phong, chính là An Triết đang mặc đồng phục đội.

Trước đây không nhìn thấy An Triết ở hành lang, nhưng bây giờ cậu mới nhận ra rằng cậu ta cũng ở trong nhóm này.

Giản Tinh Xán dò hỏi Thẩm Dã: "Vì sao lại nói như vậy?"

Thẩm Dã đè thấp thanh âm nói: "Cái cậu An Triết kia có người đứng sau, này cậu cũng không biết?"

Giản Tinh Xán chớp chớp mắt: "Đứng sau là ai?"

"Còn có thể là ai nữa? Đó không phải là nhân vật mới được chú ý gần đây, Cao Hạc Vân !" Thẩm Dã ậm ừ: "Người khác không biết, nhưng tôi đã tự mình nhìn thấy, ngày hôm đó hai người họ đã lên cùng một xe."

Thẩm Dã một bên nói một bên khoe khoang: "Cậu không thể tưởng tượng được đâu!"

Giản Tinh Xán ngoan ngoãn nói: "Ừm, đúng là không thể tưởng tượng được."

Hai người bọn họ lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện, bởi vì Thẩm Dã bối cảnh lớn, công ty cũng lớn, lúc ký hợp đồng là muốn tăng nhiều màn ảnh, người quay phim cũng cho khán giả thấy hai người này đang thì thầm với nhau, lại nghe không rõ, lập tức sốt ruột không chịu được:

"Này hai người đang nói cái gì?"

"Theo nhiều năm kinh nghiệm của tôi, tuyệt đối là đang nói xấu người khác."

"Bà nội tui ở cửa thôn cũng hay như vậy với hàng xóm."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Có thể hay không để sát vào đi, tôi cũng muốn nghe!"

"Gấp chết người."

"Tôi cũng muốn nghee!"

Rất nhiều tuyển thủ khác đều vắt hết óc để hấp dẫn màn ảnh, mà hai người ngồi ở góc lại không mất chút sức lực liền trở thành tiêu điểm hấp dẫn sự chú ý.

Khi hai người đang nói chuyện, ánh đèn sân khấu cách đó không xa bỗng nhiên tối sầm xuống.

Là nhóm cố vấn lên sân khấu, toàn bộ ánh đèn sân khấu nháy mắt liền tối xuống, tiếp theo, đột nhiên sáng, ở một mảng khói mù mờ, nhóm cố vấn xuất hiện ở trung tâm sân khấu, đầu tiên xuất hiện chính là Giản Trân, hôm nay nàng mặc một bộ váy ngắn đính ngọc trai. Vũ đạo nóng bỏng và trang điểm hoàn toàn khác với hình ảnh dễ thương trong ngày đầu tiên tham gia buổi thử giọng, cô đã khiến toàn bộ khán giả choáng váng khi xuất hiện.

Một người đàn ông khác mặc vest và đi giày da đang khiêu vũ với bạn nhảy. Nếu nhìn kỹ vào khuôn mặt của hắn, có thể thấy rõ đó là Cao Hạc Vân.

Tiếp theo

Chính là một người đàn ông mặc áo khoác da thời thượng xuất hiện, giọng nam cao vút truyền đến, khiến mọi người rung động.

Người cuối cùng xuất hiện chính là vị khách quan trọng nhất của ngày hôm nay, Thẩm Lâm Kiệt. Người đàn ông mặc bộ vest màu đỏ tía này không hề lạc lõng với ai, ngược lại, vẻ cao quý của anh càng lấn át khiến sự xuất hiện của anh đầy lịch lãm và khí chất, anh nắm lấy tay Giản Trân và xoay cô lại, tiếp theo lại biểu diễn một đoạn dương cầm độc tấu tùy ý, tự nhiên.

Âm thanh dương cầm du dương và tao nhã tràn ngập toàn bộ khán phòng. Mọi người trên sân khấu rõ ràng rất bắt mắt, nhưng khi Thẩm Lâm Kiệt đứng đó, anh ấy dường như trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Thân ảnh cấp vương mà mọi người chỉ có thể ngước nhìn trên màn hình lúc này đang ở ngay trước mặt, làm sao mà không phấn khích được!

Thẩm Dã ở bên cạnh Giản Tinh Xán nhỏ giọng nhắc mãi:

"Trang phục của chị Giản Trân chắc chắn là do dì tôi thiết kế."

"Hôm nay anh trai tôi khá đẹp trai."

"Đừng tưởng rằng anh ấy chơi bài tùy ý thế mà lầm, kỳ thật chắc chỉ có tôi mới biết anh ấy tập lâu như nào, cậu có tin không?"

Thẩm Diệp đâm sau lưng chính anh trai mình không chừa một kẽ hở nào.

"Cao Hạc Vân sao lại tới, tóc hắn như ba ngày không gội vậy."

"Xong rồi, người đứng sau Dragon đã tới."

"Cậu phải cẩn thận."

Giản Tinh Xán ôn thanh nói: "Cẩn thận cái gì?"

Thẩm Dã hừ nhẹ một tiếng nói: "Cẩn thận Dragon ỷ vào chính mình có người đứng sau ngáng chân cậu a, trong giới giải trí nước rất sâu, cậu còn nhỏ cậu không hiểu."

Giản Tinh Xán như suy tư : "Có người đứng sau quan trọng như vậy sao?"

Thẩm Dã cười nói: "Đó là đương nhiên rồi, cậu xem tôi cũng có nè, cho dù tôi có là một tên ngốc cũng có thể tham gia buổi thử giọng."

Hắn tràn đầy nghiêm túc, như tự hào, kiêu ngạo nói mình là một tên ngốc.

Giản Tinh Xán lựa chọn trầm mặc.

Nhưng không được một lúc, Thẩm Dã lại nói: "Bất quá cậu cũng không cần lo lắng, bây giờ cậu sẽ là tiểu đệ của tôi, cậu xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ che chở, không chịu được thì nói, còn có ca của tôi lo!"

Giản Tinh Xán dò hỏi nói: "Ca ca cậu là ai?"

Thẩm Dã kinh ngạc, trong giới giải trí còn có người không biết ca ca hắn là ai, vì thế thầm hít một hơi thật sâu nói: "Còn có thể là ai, Thẩm Lâm Kiệt đó!"

"Bất quá tiểu tử cậu nếu là phạm vào sự tình lớn tôi sẽ không thể giúp được đâu." Thẩm Dã cười hề hề, cực kỳ giống đứa em trai ngốc: "Tôi đây kỳ thật ở giới giải trí nhân mạch không lớn như vậy, nhưng mà tôi cũng không phải thổi phồng đâu, trong nước, không, toàn bộ vòng tài chính, không có ca ca tôi liền không ổn định được."

Giản Tinh Xán nói: "Lợi hại như vậy sao?"

Thẩm Dã hừ nhẹ một tiếng: "Đó là đương nhiên rồi! Ca ca là người lợi hại nhất trên thế giới."

Giản Tinh Xán nhìn hắn, có chút xuất thần, không biết vì sao, khi nhìn thấy sự tự tin hoạt bát của Thẩm Dã, cậu luôn cảm thấy quen thuộc, lúc trước cậu không suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là nơi nào quen thuộc, hiện tại bỗng nhiên mới hiểu được, nguyên lai là bởi vì trước đó cậu có phụ thân mẫu thân quản, có ca ca tỷ tỷ đau, không sợ trời không sợ đất.

Thẩm Dã thấy cậu không nói chuyện, liền nói: "Bất quá cậu đừng hâm mộ tôi a, tôi trộm nói với cậu a, ca tôi người này kỳ thật rất nghiêm khắc, cậu đừng nhìn thấy anh ấy mặt ngoài văn nhã nho nhã nên dễ ở chung, kỳ thật sau lưng rất gian tà, chẳng những mang thù, mà còn tất báo, nếu là đắc tội anh ta a, tuyệt đối là ăn không hết gói đem đi, tôi từ nhỏ bị ăn mắng miết......"

Giản Tinh Xán nghe, đáy mắt hiếm thấy hiện lên ý cười ôn nhu.

Thẩm Dã vừa nói, một bên túm lấy cậu: "Cậu có đang nghe không?"

Giản Tinh Xán ôn thanh nói: "Ừm, đang nghe."

Cậu không hâm mộ.

Bởi vì cậu cũng có sư huynh.

Sư huynh cậu đối với cậu đặc biệt tốt, là kiểu nếu có hai quả táo, vậy cả hai cái đều sẽ cho cậu.

Chỉ cần tìm được sư huynh, cậu liền không phải người cô đơn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net