11. Bản Sắc Dân Tộc Rực Rỡ Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Hai người bọn họ đang nói chuyện, ở phía trước, các vị cố vấn đã ổn thỏa chỗ ngồi.

Chỗ ngồi nhìn thì như tùy ý nhưng thật ra rất chú trọng, Thẩm Lâm Kiệt trong giới giải trí là đại tiền bối, đương nhiên ngồi ở vị trí trung tâm, ở bên tay trái anh là ca sĩ Giản Trân, bên phải là tay Rap nổi tiếng giới hip-hop Lưu Quang, người cuối cùng ngồi ở rìa chính là Cao Hạc Vân.

Trong nhóm người này, Lưu Quang tuổi tác lớn nhất, được coi như tiền bối.

Hắn đứng dậy, cầm microphone mở miệng nói: "Hoan nghênh các vị đã tới 《 Tinh Quang 》, thời gian chờ đợi đã láu, Tinh Quang sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Đây là nơi thực hiện ước mơ và cũng là điểm khởi đầu để các bạn biến ước mơ thành hiện thực. Lần thi này có tổng cộng ba giai đoạn và giai đoạn ban đầu sẽ được chia thành bốn nhóm A, B, C và D dựa trên khả năng cá nhân của mỗi thí sinh.

Quy tắc là tương đối đơn giản, mọi người đều có thể tiếp thu.

Lưu Quang đổi chủ đề, cười nói: “Nhưng tính điểm lần này, chúng ta sẽ thay đổi một ít quy tắc, các thí sinh hãy chú ý tấm thẻ trên tay, mỗi khi có người biểu diễn xong, mọi người đều có thể giơ bảng lên biểu quyết, các cố vấn sẽ căn cứ vào số phiếu bầu mà chấm điểm tuyển chọn."

Có người không khỏi hỏi: "Chúng ta cũng có quyền bình chọn cấp bậc sao?"

Lưu Quang cười nói: "Biểu quyết sẽ trở thành một yếu tố quan trọng cho việc đánh giá của cố vấn, điểm sẽ trở nên công bằng và chính đáng hơn."

Mọi người đều cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay.

Đây là tấm thẻ có thể phát sáng, ấn xuống cái nút liền sẽ biến thành màu vàng, giơ lên liền tính là một phiếu, không giơ, liền coi như bỏ phiếu trắng.

Thẩm Dã cười nói: "Xem ra lần này sẽ rất thú vị."

Giản Tinh Xán dò hỏi hắn: "Vì sao?"

"Cậu nhìn này, 108 thí sinh hiện tại đều không quen biết nhau, nhưng sau khi đến đảo rồi, thì chính là một xã hội thu nhỏ."  Thẩm Dã câu môi, cười cà lơ phất phơ: "Ai cùng ai quan hệ tốt, ai không bầu cho ai, ai cùng ai là huynh đệ plastic, người nào ở một nhóm, sau đây liền có thể nhìn ra."

Giản Tinh Xán như suy tư gì đó.

Người rắn rỏi Trương Sơn thò qua nói: "Tôi khẳng định sẽ công chính, sẽ không bởi vì là bằng hữu mà bầu phiếu."

Thẩm Dã cười nhạt một tiếng: "Việc bỏ phiếu cũng vô ích. Quyền xếp hạng cuối cùng vẫn thuộc về người cố vấn. Chỉ cần Thẩm Lâm Kiệt còn ở đây, đua bằng chính thực lực, trong mắt anh ta không chứa nổi hạt cát nào đâu."

Đang nói, trận đầu tiên liền bắt đầu biểu diễn.

Nhóm đầu tiên lên sân khấu là một nhóm nhỏ gồm 5 người vừa hát vừa nhảy, nhưng có lẽ vì là nhóm đầu tiên lên sân khấu nên một số thành viên bị rớt beat, thậm chí quên cả động tác.

Bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên căng thẳng.

Sau màn biểu diễn, mọi người trong nhóm đều căng thẳng.

Đặc biệt là vị tuyển thủ quên bài kia, đang che mặt rơi nước mắt sau phần trình diễn, khiến các thí sinh khác đang ngồi chờ và khán giả thót tim:

"Làm sao vậy?"

"Khóc đó."

"Cậu ta hiện tại khẳng định đang rất tự trách."

"Quá khẩn trương đi."

Trên sân khấu, đồng đội cũng an ủi, ôm bả vai người bạn kia.

Tại bàn huấn luyện viên, Giản Trân cầm micro lên, quan tâm hỏi: “Các bạn có sao không?”   

Các tuyển thủ trên sân đều lắc đầu nói không sao cả. 

Cậu bé áo đỏ đang khóc cũng cúi đầu nói: "Xin lỗi các cố vấn, em đã... biểu diễn không tốt. Em căng thẳng quá. Bình thường em ở dưới sân khấu đều tập luyện rất tốt. Đây là lần đầu tiên em tập trên sân khấu như vậy, không biết tại sao lại bỏ mất đoạn beat."

Cao Hạc Vân cầm micro lên, vẻ mặt ân cần nói: "Đừng quá lo lắng, dù gì thì các bạn cũng là nhóm đầu tiên nên không thể tránh khỏi việc căng thẳng."

Trên sân khấu các tuyển thủ nghe xong lời này, lực chú ý lại nhìn qua phía cố vấn yên tĩnh nãy giờ ở trung tâm, Thẩm Lâm Kiệt ngồi ở ghế cố vấn, từ lúc bắt đầu đều không lên tiếng, mặc dù không nói một lời nhưng cảm giác tồn tại cũng rất lớn, phảng phất, tất cả mọi người đều biết, mặc kệ là chuyện gì, anh vẫn là vương đứng sau màn, phải có sự thông cảm của anh thì mới tính.

Giản Trân cầm micro lên và cười nói: “Hãy để những thí sinh khác bình chọn cho màn trình diễn của các bạn trước.   

Mọi người đều nhìn phía dưới đài.

Độ sáng của đèn sân khấu mờ đi, máy quay chuyển sang khu vực chờ, còn mười giây để biển hiệu được nâng lên.   

Trong số 108 người chơi, cuối cùng chỉ có mười người chơi giơ bài cho nhóm này, còn lại đều tối.   

Thí sinh mắc lỗi lại rơi nước mắt, cầm micro lên nói: "Các vị cố vấn, đây là lỗi của riêng em, không liên quan gì đến đồng đội. Em có thể xin được nhảy lại không?"

Hiện trường lập tức yên tĩnh.

Giản Trân tươi cười có chút miễn cưỡng: "Cái này không phù hợp quy định, trên sân khấu không có làm lại."

"Cố vấn chờ đã, em có thể thi thêm bài khác!" Thí sinh mặc áo đỏ trực tiếp ngắt lời cô: “Em là do quá căng thẳng và không chuẩn bị tốt."

Giản Trân nhíu mày.

Bầu không khí trên sân khấu đột nhiên cứng lại, một số cố vấn nhìn nhau bối rối. Cơ hội tham gia các kỳ thi bổ sung luôn được trao cho những người giỏi nhất, để họ có thể thể hiện tài năng tốt hơn của mình. Chưa bao giờ có lý do như vậy.

Thẩm Dã đang ngồi ở ghế chờ cúi đầu thấp giọng nói với Giản Tinh Xán: "Cậu chờ xem, tiểu tử này xong rồi."

Giản Tinh Xán nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Thẩm Dã cười cười nói: "Ca ca tôi ghét những người có thái độ không tốt như vậy.”

Hiện trường vẫn là một mảnh tĩnh mịch.

Mọi người ở đây lâm vào khoảng trầm mặc.

Rốt cuộc --

Thẩm Lâm Kiệt người đã im lặng một lúc lâu, cầm micro lên. Đây là lần đầu tiên anh lên tiếng kể từ khi bắt đầu. Người đàn ông nhướng mắt nhìn các thí sinh: "Muốn thử thêm, có thể." 


Tuyển thủ áo đỏ lộ vẻ mặt vui mừng.

Thẩm Lâm Kiệt nhướng mày, ánh mắt đạm mạc: "Nhưng tôi chỉ hỏi cậu một vấn đề, cậu còn nhớ rõ cậu còn ở trên sân khấu chứ."

Các tuyển thủ sửng sốt.

"Ngay từ bước đầu tiên bước lên sân khấu này, cậu đã không chỉ chịu trách nhiệm với chính mình mà còn phải chịu trách nhiệm với khán giả của mình.” Thẩm Lâm Kiệt ánh mắt sâu thẳm, giọng nói vang vọng khắp hội trường: “Nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu đều phải kiên trì đến giây phút cuối cùng dù có chuyện gì xảy ra. Cậu như thế nào lại ở trên sân khấu khóc nháo, là vì khẩn trương, không chuẩn bị tốt sao?”

Tuyển thủ áo đỏ thanh âm có chút run rẩy: "Không phải, em chỉ là......"

"Cậu không cần cùng tôi giải thích." Thẩm Lâm Kiệt tư thái ưu nhã, trên mặt giống như mang theo ý cười, lại làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo: "Cậu hẳn là nên cho khán giả của cậu một lời giải thích."

Những lời này rơi xuống, trọng lượng không phải bàn cãi.

Trong giới người người đều biết Thẩm Lâm Kiệt là người phi thường nghiêm khắc.

Năng lực của tuyển thủ đứng thứ hai, thứ nhất chính là thái độ và tính cách đúng đắn, sự tôn trọng khán giả và tôn trọng sân khấu là những khóa học bắt buộc đối với mỗi người biểu diễn.

Những tiếng la của khán giả cũng nối tiếp nhau:

"Ô ô ô, Thẩm ca nói rất đúng đó."

"Lúc nãy cậu ta bỗng nhiên khóc làm cho tôi không nhìn thẳng được."

"Đúng vậy, chúng ta là tới xem biểu diễn không phải tới nghe cậu khóc."

"Lúc ấy tôi thật sự thực xấu hổ."

"Hy vọng các tuyển thủ khác đều có thể  biểu diễn thật tốt....."

Sau khi thí sinh áo đỏ và đội của cậu ấy cúi chào rời khỏi sân khấu, bầu không khí trên sân đột nhiên dâng cao. 

Đó không chỉ là lời cảnh tỉnh đối với riêng thí sinh đó mà dường như còn là hồi chuông mạnh mẽ đối với tất cả những người chơi đến Đảo Tinh Quang mà vẫn còn mơ hồ với việc trở thành ngôi sao.

Cho đến bây giờ, mọi người đều có sự nghiêm túc mà một buổi thi phải có, sự chuyên nghiệp mà một nghệ sĩ nên có và sự tôn trọng mà khán giả phải có. Khoảnh khắc đứng trên sân khấu này, họ đều là diễn viên.

......

Lưu Quang cầm lấy micro mở miệng nói: "Được rồi, xin mời người tiếp theo"

Lúc tâm trạng mọi người có hơi nặng nề, ánh đèn trên sân khấu đã mờ đi, sau đó, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, và khi máy quay chuyển đến. Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng phối quần đùi bước lên. Mái tóc vẫn màu vàng quen thuộc nhưng dường như được cắt ngắn hơn một chút, khiến cậu trông tươi tắn hơn rất nhiều. Cậu bước lên sân khấu và đứng yên.

Giản Tinh Xán khom lưng, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mở miệng, thanh âm xuyên thấu truyền khắp đại sảnh: "Xin chào các cố vấn, tôi là Giản Tinh Xán."

Dưới đài trầm mặc trong nháy mắt.

Nếu có thí sinh nào trong buổi thi trước để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người thì đó hẳn là cậu nhóc này, không biết tại sao, nhưng cậu ấy luôn tạo cho người ta cảm giác có vẻ rất nghiêm túc nhưng cũng có tính hài hước. không khí khắp mọi nơi trở nên nhẹ nhàng vi diệu hẳn lên.

Thẩm Lâm Kiệt đang ngồi ở bàn giám khảo, không thể thấy ngồi thẳng người lên, ánh mắt Cao Hạc Vân gắt gao chăm chú vào trên người cậu, hận không thể nhìn xuyên qua thành cái động,  Giản Trân tươi cười đều mang theo vài phần thân thiện, nàng là thiệt tình thích tiểu bằng hữu này, cậu luôn là cho nàng cảm giác thân thiết, không rõ ngọn nguồn.

Giản Trân mỉm cười nói: "Hi, còn nhớ tôi chứ?"

Giản Tinh Xán gật đầu: "Nhớ rõ."

Giản Trân thử dò hỏi nói: "Cậu lần này...... hẳn là không bị đoạt kiếm đi?"

Lần trước lên sân khấu quá kịch tính, dẫn tới nhóm cố vấn rất khó phát hiện là họ đã tha hóa theo logic của Giản Tinh Xán, bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Giản Tinh Xán lại rất nghiêm túc lắc đầu: "Không có."

Giản Trân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cao Hạc Vân tận dụng mọi thứ: "Vậy cậu lần này mang đến tài nghệ gì?"

Giản Tinh Xán cầm micro nói: "Ca hát."

Rốt cuộc điều này cũng khiến mọi người có chút hứng thú. tất nhiên họ cũng muốn xem những tài năng khác của cậu.   

Giản Trân dẫn đầu nói: "Cậu còn sẽ hát a, vậy sao cậu ngày đó không biểu diễn?"

Giản Tinh Xán trung thực nói: "Ngày đó  không có luyện kĩ."

Nói ra lại làm người buồn cười.

Đặc biệt khi cậu ấy nói rằng cậu không luyện tập kĩ, không khó để nghĩ đến việc bài hát này chắc chắn phải khó lắm mới khiến cậu ấy phải đợi đến hôm nay để biểu diễn nó. Chắc hẳn đó là một con át chủ bài nào đó mà cậu ấy muốn thể hiện và gây sốc khán giả.  

Ngay cả khán giả đều không tự giác bị cuốn vào:

"Hầu vương muốn biểu diễn tài nghệ kìa."

"Tôi biết ngay mà, nghệ sĩ không có khả năng chỉ biết chơi gậy!"

"Nguyên lai là ở chỗ này chờ chúng ta sao."

"Thật đáng chờ mong a......"

Giản Trân nhìn chàng trai trên sân khấu, có chút cảm thấy như khán giả, cô nói với chút hy vọng: "Hẳn là câu đã chuẩn bị rất lâu?"

Giản Tinh Xán gật gật đầu, một bộ dáng thật trịnh trọng: "Vâng, tôi đặc biệt tìm bài hát nổi tiếng."

Ngày đó sau khi trở về, Từ lão gia gọi điện thoại cho cậu.

Lời trong lời ngoài khen ngợi cậu ở buổi tuyển biểu hiện tốt, lại mịt mờ nhắc nhở cậu, múa gậy tuy rằng mới mẻ độc đáo, nhưng nhiều ít phải có chút lưu ý.

Xu hướng chủ đạo hiện nay là ca hát và nhảy múa nên bải cậu chọn một số bài hát nổi tiếng để tập hát.


"Thật vậy chăng?" Giản Trân trong đầu xẹt qua không ít bài hát nổi tiếng, không quá xác định dò hỏi: "Là bài hát nào thế?"

Sau khi lời nói của nàng kết thúc.

Người đánh nhạc ở phía sau dường như ngầm hiểu liền chơi một bản nhạc đệm sôi động, vui tươi vang vọng khắp sân khấu. Khi bản nhạc này vang lên, tất cả học sinh trên khán đài đều ngồi thẳng dậy, trong mắt lộ ra vẻ phấn khích và ngạc nhiên.

Trên sân khấu của cuộc thi tài năng nam.

Giản Tinh Xán cầm micro, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mở miệng giới thiệu ca khúc tên: "Phượng hoàng truyền kỳ -  《  Bản Sắc Dân Tộc Rực Rỡ Nhất 》 dành tặng cho mọi người."


----------------------------------
Edit: Lên gg lấy có bài này á mn :> nghe cũng vui tai
         鳳凰傳奇—《最炫民族風》
Ai muốn nghe thì copy nghe thử hen 🎶🎵


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net