12. Sư Huynh Cũng Nói Qua Lời Này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường

Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Khi bài hát 《 Bản Sắc Dân Tộc Rực Rỡ Nhất 》vang lên, toàn bộ bầu không khí trở nên bất động.

《 Tinh Quang 》 dường như biến thành tinh quang đại đạo, dưới đài các nhóm nam ăn mặc thời thượng đều như dừng lại một khắc, đèn tụ quang rơi xuống, có tiếng ca vang lên:

"Đất trời mênh mông là tình yêu của ta......"

"Dưới chân núi xanh trùng điệp hoa đang nở rộ......"

"Cong cong nước sông từ bầu trời đổ xuống......"

"Chảy về vùng biển lộng lẫy lung linh......"

Mọi người chỉ cảm thấy rằng vào lúc nghe âm thanh này, họ không phải đang đi xem cuộc thi, mà giống như trở về tuổi thơ xa xôi, thời tiết thật dễ chịu. Ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, trước mắt là đồng quê rộng lớn. Thời khắc này, chính mình là ai cũng không nhớ rõ.

Giản Tinh Xán hát rất nghiêm túc.

Thanh âm phi thường thanh triệt, động lòng người.

Rõ ràng ca từ có hương vị của đất, nhưng khi cậu hát lại có cảm giác như làn gió thổi qua bờ liễu. Nó không những không khiến người ta cảm thấy thô thiển hay thô tục mà ngược lại làm người ta không tự giác bị cuốn hút, hấp dẫn.

"Bạn là áng mây đẹp nhất trong lòng tôi......"

"Rót đầy rượu ngon làm người lưu lại......"

Khuôn mặt cậu yên lặng, nghiêm túc, mọi người nghe thấy giai điệu này theo bản năng muốn cười, giải trí được đặt lên trên hết nhưng cậu dường như đem đến bài hát chân chính, như một sự dũng cảm, giọng hát mang theo khí chất thiếu niên trẻ trung, dù không còn có ai nghiêm túc đối với bài hát thì cậu vẫn nghiêm túc mà hát, hát về gió thổi qua bóng râm mặt cỏ, hát về đám mây cùng giao nhau giữa chân trời xanh thẳm, hát về ngọn núi uốn lượn chạy dài.

Giọng hát của cậu không được đào tạo chuyên nghiệp và không có kỹ năng đặc biệt nhưng cảm xúc của anh rất thuần túy, có sức cuốn hút.

"Tôi nghe thấy trong lòng bạn âm thanh kia động lòng tiếng trời."

"Bỗng nhiên, một đêm hoa đào nở rộ trong gió xuân."

Toàn bộ đại sảnh đều là giọng ca thanh thuần kia, lại một phen thanh triệt tươi mát thấm vào ruột gan.

Khi bài hát kết thúc, khán giả im lặng một lúc, sau đó liền vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tiếng reo hò và cả tiếng huýt sáo:

"Tuyệt vời!"

"Cậu thực sự chọn bài hát này ư!"

"Wo~~!"

Một đám thanh âm lộn xộn từ miệng các tuyển thủ phát ra, mặc dù biểu diễn đã kết thúc cũng không có dấu hiệu dừng lại, khi Giản Trân cầm lên micro, các học viên cười hì hì nghị luận cũng không dừng.

Giản Trân mở miệng: "Mọi người yên lặng một chút."

Nhưng như cũ vẫn có các tuyển thủ cợt nhả.

Thẩm Lâm Kiệt nãy giờ vẫn chưa có phản ứng gì, mở mic lên, người đàn ông hơi nhướng mày, giọng nói trầm trầm uy lực nhưng lại truyền khắp hội trường: "Buồn cười đến thế sao?"  

Các học viên đều cứng đờ.

Sức ảnh hưởng của Thẩm Lâm Kiệt không phải bàn cãi, rất nhiều người cợt nhả nháy mắt liền thu liễm.

"Là cảm thấy bài hát buồn cười hay là người buồn cười?" Thẩm lâm kiệt ánh mắt trầm như nước, anh nhìn về phía mọi người, thanh âm mang theo trọng lượng: "Mặc kệ là âm nhạc hay nghệ thuật nào thì vẫn là buổi biểu diễn của bản thân, chỉ cần là đứng ở trên sân khấu, thì không có sự phân biệt đắt rẻ sang hèn."

Lời của anh vừa dứt, cả đại sảnh đều im lặng.  

Ngay cả những học sinh lúc đầu còn cười đùa cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Khi nhìn tới Thẩm Lâm Kiệt, trong mắt bọn họ tràn đầy kính trọng.

Khi đến với《 Tinh Quang 》, mọi người tuy vẫn chưa biểu diễn nhưng dường như họ đã học được rất nhiều điều.  

Khi trật tự đã được khôi phục, Thẩm Lâm Kiệt lúc này mới buông xuống micro, đem quyền lên tiếng giao cho cố vấn khác.

Giản Trân cầm lấy micro, nàng nhìn về phía Giản Tinh Xán trên sân khấu, cười cười: "Mệt sao?"

Giản Tinh Xán hát xong bài hát này, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhẹ nhàng gật đầu.  

Giản Trân mỉm cười dò hỏi: " Tôi muốn hỏi một chút, vì sao cậu lại lựa chọn bài hát này?"

Giản Tinh Xán ngay từ đầu cũng không nghĩ tới bài hát này sẽ gây ra nhiều phản ứng như vậy, cậu nhìn Giản Trân ôn thanh mở miệng: "Tôi tìm kiếm thì thấy bài hát này thực nổi, bọn họ nói bài hát này già trẻ đều nghe."

Rõ ràng là lời nói có chút buồn cười, nhưng là từ trong miệng của cậu nghiêm túc nói ra, như buồn cười mà không rõ lý do.  

Giản Trân mỉm cười nói: "Rất nhiều bài hát lưu hành, phù hợp mọi lứa tuổi, vậy cậu vì sao lại muốn lựa chọn bài này?"

Trước khi hỏi vấn đề, nàng nghĩ tới rất nhiều ý tưởng.

Giống như các học viên khác, hầu như lúc họ lựa chọn bài hát, đều sẽ suy xét đến vấn đề bài hát này có thể thể hiện được rõ ưu thế của mình hay không, mức độ phổ biến của bài hát với công chúng có hay không.

Mà Giản Tinh Xán thật sự là làm cho người ta nắm không rõ.

Trong lòng mọi người ở đây đều âm thầm cân nhắc, Giản Tinh Xán mở mic, nghiêm túc trả lời nói: "Bởi vì, tôi cảm thấy bài hát này thực vui vẻ."

Mọi người sửng sốt.

"Tôi nghe rất ít bài hát, chỉ riêng nghe bài này lại làm người ta thực vui vẻ." Giọng nói của Giản Tinh Xán trong trẻo nhưng chân thành. Lông mi dài của cậu khẽ run lên, cụp mắt xuống, như thể một đứa trẻ đã phát hiện ra kho báu nào đó và đang cho mọi người xem. nói với mọi người: "Tôi tưởng mọi người sẽ thích nó."

Mà lúc nãy khi câu hát cuối rơi xuống, có ý cười mang theo trào phúng, phần lớn là đến từ đại sảnh.

Cậu không biết làm sao.

Thẳng đến Thẩm Lâm Kiệt mở miệng, anh nói tài năng cùng ca khúc không phân đắt rẻ sang hèn, bất luận ai trên sân khấu biểu diễn, đều đắt giá và đáng được tôn trọng, cậu mới thả lỏng lại.

"Sẽ không a." Giản Trân mỉm cười nói: "Chúng ta đều rất thích."

Lưu Quang cũng vui tươi hớn hở nói: "Chúng ta tuyển ngôi sao, chính là hải nạp bách xuyên*, nói thật a, ngay từ đầu tôi cũng hơi buồn cười, nhưng nghe xong xác thật thực vui vẻ a!"

*"Hải nạp bách xuyên, bao dung hàm tàng": Ý nói biển có thể dung nạp nước của hàng trăm ngàn con sông, dung nạp được tất cả. Muốn nói rằng, khoan dung, rộng lượng, là biểu hiện của một người có tu dưỡng.

Cao Hạc Vân nhân cơ hội mở miệng nói: "Cậu có giọng hát không tồi, nếu được huấn luyện, hẳn là sẽ biểu diễn tốt hơn."

Giản Trân đáp lời nói: "Chúng ta đây liền bắt đầu bỏ phiếu đi!"

Đèn tụ quang chiếu tới các tuyển thủ.

Mọi người châu đầu ghé tai một phen, công bằng mà nói, giọng hát của Giản Tinh Xán không phải là quá hay, nhưng sức hấp dẫn từ bài hát và sự táo bạo trong việc lựa chọn bài hát của cậu thật đáng ngưỡng mộ, vô luận từ nơi nào đều làm người khâm phục:

"Tôi cho anh ấy một phiếu."

"Người anh em thực dũng cảm."

"Hát cũng khá hay."

"Tôi cảm thấy hay hơn so với người bị rớt beat lúc trước."

"Kia tôi cũng bầu một phiếu."

Lúc đèn tụ quang rơi xuống , các thí sinh giơ thẻ vàng, sau một hồi thống kê, trong số 108 thí sinh có tổng cộng 92 người bình chọn!

Này có thể nói là điểm cao nhất từ nãy tới giờ.

Giản Trân cũng rất ngạc nhiên khi thấy số điểm như vậy, cô cười khúc khích và nói: "Vậy thì các cố vấn của chúng ta sẽ thảo luận và cho điểm."

Các vị cố vấn nghị luận, thương thảo với nhau một chút, mọi người đều không tự giác nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt, rốt cuộc trong nhóm người, tuy rằng không nói rõ, nhưng kỳ thật thì Thẩm ảnh đế mới là người có địa vị cao nhất, lời nói rất có sức ảnh hưởng.

Giản Trân nói: "Phiếu bầu lần này số lượng rất lớn."

Lưu Quang đưa ra ý kiến phản đối: "Bài hát này thực ra không hay đến mức có thể lọt thẳng vào nhóm ABC. Tôi nghĩ cậu ấy chỉ thuộc trình độ D đi."

Cao Hạc Vân đục nước béo cò, một bộ chính trực: "Tôi đồng ý, vì nếu chọn nhóm A và nhóm B thì bạn phải là người đứng đầu về mọi mặt thì mới được A. B là người rất nổi bật ở một khía cạnh nào đó, và khả năng vũ đạo của cậu ấy không phải là quá xuất sắc , về ca hát thì không hay lắm.."

Giản Trân phản bác nói: "Cậu ấy ở buổi tuyển trước có biểu hiện qua năng lực vũ đạo, múa gậy kia không có cơ sở không có luyện qua tuyệt đối sẽ múa không ra."

Mọi người nghị luận sôi nổi, không thể xác định ý kiến, liền nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt.

Người đàn ông ngồi trên ghế, cao và đẹp trai, đường cong tựa như nét vẽ hoàn hảo nhất của một họa sĩ. Ôn nhuận như ngọc nhưng lại thanh lãnh, trong tay người đàn ông đó là thông tin của Giản Tinh Xán, từ lúc bắt đầu, anh chưa hề tham dự thảo luận.

Giản Trân dò hỏi nói: "Anh Thẩm, anh cảm thấy sao?"

Thẩm Lâm Kiệt ghé mắt nhìn nàng: "Có phải cô vừa mới nói, múa gậy không có cơ sở tuyệt đối luyện không ra?."

Giản Trân gật gật đầu.

Thẩm Lâm Kiệt ngón tay thon dài chỉ vào trang tư liệu: "Vậy hãy xem qua chỗ này."

Giản Trân thò qua nhìn vài lần, có chút kinh ngạc: "Cậu ấy chuyên ngành là học tài chính!"

Này thực đáng sợ, qua khứ mấy chục năm của Giản Tinh Xán, cậu đều không tiến vào học viện nghệ thuật, thậm chí không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng cậu ở cuộc thi đó còn múa ra kiếm, mà hiện tại ở trên sân khấu lớn như vậy, cũng không có chút luống cuống nào.

Thẩm Lâm Kiệt chỉ thẳng vấn đề: "Hôm tuyển đó, tuy tay chân cứng đờ, nhưng động tác lại rất thuần thục."

Lưu Quang - một cựu thực tập sinh, lập tức trả lời: "Vậy có nghĩa là thật ra xuất thân của cậu ấy không phải là vũ công âm nhạc chuyên nghiệp, có thể múa ra như thế, chỉ có thể không ngừng luyện tập, đem những động tác đó đều nhớ kỹ, cho nên cậu ta múa ổn nhưng chưa có tính dẻo dai của vũ công."

Giản Trân nói: "Hơn nữa hôm nay hát bài hát này, kỳ thật không quá tốt, tôi thừa nhận cậu ấy kỳ thật không có kỹ xảo, nhưng giọng hát rất không tồi, hơn nữa được đến 92 phiếu, đem cậu ta đặt ở nhóm D, tôi cảm thấy không thích hợp."

Lúc các cố vẫn thảo luận thì dưới đài các tuyển thủ cũng ở nhiệt liệt bàn luận:

"Sẽ cho cấp bậc gì đây?"

"Ta cảm giác C đi."

"Tôi phỏng chừng là F."

"Hắn ca hát cùng vũ đạo đều khá trung bình."

"Em nghĩ không phải đâu, thực ra anh ấy hát khá hay, em đã luyện tập được vài năm và cảm thấy mình chỉ giỏi hơn anh ấy một chút thôi, và em nhảy cũng không giỏi lắm. Nếu anh ấy là điểm D, thì việc đạt được điểm A sẽ khó đến mức nào?."

Các tuyển thủ không ngừng nghị luận, bọn Thẩm Dã cũng đang nói chuyện.

Trương Sơn nhỏ giọng hỏi hắn: "Hầu Nhi lần này có thể được phân nhóm nào đây?"

Thẩm Dã sờ sờ cằm nói: "Tôi cảm thấy có chút nôn nao."

"Vì cái gì?" Trương Sơn dò hỏi nói: "Cậu ta biểu hiện khá tốt mà."

Thẩm Dã hừ nhẹ vài tiếng: "Cậu biết Thẩm Lâm Kiệt có bao nhiêu nghiêm khắc sao, mời ảnh làm cố vấn chính, tuyệt đối không có bất cứ khả năng khoan dung nào."

Ngay lúc này, ánh đèn sân khấu bỗng nhiên tối sầm xuống.

Giản Trân cầm lấy mic, trong tay cầm tấm card, thanh âm trong trẻo như hoàng oanh: "Bây giờ tôi sẽ tuyên bố thành tích, Giản Tinh Xán, cấp bậc cuối cùng cậu được xét là ......"

Mọi người đều căng thẳng.

Giản Trân mỉm cười mở miệng: "Cấp C."

Giản Tinh Xán ngẩn người, tiếp theo, lúc mọi người đều cho rằng cậu sẽ thất vọng thì cậu lại rất nghiêm túc khom lưng: "Cảm ơn cố vấn."

Có không ít các tuyển thủ nghị luận bên dưới.

Dù sao cũng là 93 phiếu bầu của các tuyển thủ a.

Giản Trân mỉm cười nói: "Kỳ thật ngay từ đầu chúng tôi định cho cậu cấp D, nhưng biết sao lại cho cậu cấp C không?"

Giản Tinh Xán dò hỏi: "Vì sao?"

Giản Trân liếc mắt nhìn Thẩm Lâm Kiệt một cái, không mở miệng.

Thẩm Lâm Kiệt ngồi ở dưới đài, thấy Giản Trân nhìn chính mình, thật ra anh không muốn mở miệng, nhưng vẫn cầm lấy micro, mở miệng: "Mở tay cậu ra."

Giản Tinh Xán nghi hoặc trong nháy mắt, nhưng tất cả màn ảnh trong nháy mắt đều tập hợp trên người cậu.

Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng vẫn mở tay ra, lúc này, màn ảnh đều dừng ở trên tay cậu, lòng bàn tay có chút thảm không nỡ nhìn, trên làn da vốn dĩ còn non nớt hiện rõ vết sẹo.   

Đó chính là cái kén do vết phồng rộp, mụn nước để lại, lành rồi lại bị ma sát khiến nó bị rách.

Màn biểu diễn bị khán giả cười nhạo suốt nửa tháng, thậm chí còn được mệnh danh là hầu vương, lại được tập đi tập lại cả ngày lẫn đêm.

Đứa trẻ đó quả thực có thể không đủ thông minh, không đủ chuyên nghiệp, vụng về và hơi chậm chạp, nhưng lại chân thành và không có chút giả dối nào.

Lần đầu lên sân khấu biểu diễn.

Có người rớt dụng cụ, có người bị rớt beat, có người thậm chí có thể quên lời bài hát, có người thậm chí còn không thể đứng vững trong đội hình.

Mỗi người đều muốn cho khán giả nhìn đến mình.

Có lẽ vô số khán giả không chuyên nghiệp như người hướng dẫn và không thể nghe thấy những khuyết điểm trong giọng hát, nhưng sự chân thành cùng nghiêm túc đối với sân khấu mới là kỹ năng vĩnh viễn trường tồn.

Trong phòng phát sóng trực tiếp thêm rất nhiều bình luận:

"Trời ơi, nhiều mụn nước quá..."

"Sao tôi lại muốn khóc?"

"Tôi vẫn luôn cười hầu vương nhưng kỳ thật cũng không ác ý, hiện tại thật sự cảm thấy có điểm đau lòng."

"Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, bởi vì đạo cụ bị đoạt lại không ai hỗ trợ, chỉ có thể cầm gậy biểu diễn vẫn là có điểm chua xót."

"Lần trước sau khi thi tuyển kết thúc, còn có tuyển thủ trên Weibo bởi vì cái trầy da nhỏ bán thảm."

"Tôi cũng thấy cái bài Weibo đó."

"Thật đối lập, hầu vương của chúng ta lại thành thật như vậy!"

Mọi người đều cảm khái trước một màn ảnh này.

Trong đại sảnh vang lên tiếng của Giản Trân : "Thời gian không phụ lòng người, ở Tinh Quang không quan tâm đến người lười biếng. Dù khả năng của bản thân là gì thì tinh thần và sự theo đuổi nỗ lực hết mình vì ước mơ và sân khấu là mục tiêu cuối cùng của chúng tôi và cũng là mục đích cuối cùng của việc tổ chức cuộc thi này."

"Đối với chúng tôi và những người hướng dẫn, điều chúng tôi muốn thấy không chỉ là màn trình diễn xuất sắc của các thí sinh mà còn là sự chân thành và tình yêu của các thí sinh dành cho sân khấu." Giản Trân mỉm cười, nàng nhìn Giản Tinh Xán: "Nhóm C, danh xứng với thực."

Cố vấn sẽ phát cho cậu thẻ bài nhóm C.

Giản Tinh Xán đi tới, tấm thẻ kia nằm trong tay Thẩm Lâm Kiệt.

Khi nam nhân đứng lên, thân mình cao lớn, so với cậu ước chừng còn cao một cái đầu, ngón tay thon dài cầm thẻ bài đi đến trước mặt cậu khom lưng treo lên.

Giản Tinh Xán bởi vì rồi đã được khen ngợi, đáy mắt mang ý cười nhợt nhạt, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Ừm." Thẩm Lâm Kiệt gật gật đầu, lúc Giản Tinh Xán phải đi, lại gọi: "Chờ một chút."

Giản Tinh Xán nghi hoặc quay đầu lại.

Thẩm Lâm Kiệt cánh tay dài duỗi lại đây, Giản Tinh Xán có chút khẩn trương , anh vuốt thẳng cổ áo có chút rối loạn lúc biểu diễn, động tác thực nhẹ.

Giản Tinh Xán sửng sốt một lúc, cảm thấy choáng váng trong giây lát. Đã từng có người thường vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo cậu sau khi cậu luyện kiếm xong, kể cả khi cậu gây rắc rối hay gặp rắc rối.  

Giản Tinh Xán cảm thấy ấm áp, đôi mắt nhìn anh chằm chằm, giống bé chó nhỏ ngoan ngoãn, thậm chí nếu có cái đuôi thì chắc chắn nó đã nhẹ nhàng lung lay.

Thẩm Lâm Kiệt đè cậu vuốt phẳng cổ áo xong liền thu tay lại, nhìn đến đôi mắt kia liền ngậm cười, thanh âm trầm thấp, giàu từ tính: "Đừng kiêu ngạo, trở về còn phải luyện tập thêm."

Giản Tinh Xán ngoan ngoãn gật gật đầu.

Thẩm Lâm Kiệt chậm rãi bước trở về.

Giản Tinh Xán chuẩn bị bước trở lại cầu thang, bước chân của cậu chợt dừng lại, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất trong khoảnh khắc, trái tim đập như trống vang dội, bởi vì cậu chợt nhớ ra rằng mỗi khi ở trên núi cùng sư huynh  luyện kiếm. Sau khi kết thúc, huynh ấy vẫn luôn nói như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net